" Chào cả nhà, từ giờ tớ sẽ ở lai đây, mong mọi người giúp đỡ!" Tiara cúi đầu chân thành nói.
Nó khoác vai cô nói:" Cậu là bạn tớ nên cũng là bạn của mấy đứa nó, không sao!"
Nastia gật đầu:" Đúng rồi, cậu cứ tự nhiên ở đây, không sao đâu!" Dania bỗng hỏi:" À Tiara, cậu sống ở đây, vậy anh cậu ở đâu?" Yến Nguyên nháy mắt:" Tớ bật mí cho các cậu biết một chuyện nhé, Quân Huy không phải là anh trai tớ đâu, đó là bạn trai tớ đấy!" Mia ngạc nhiên:" Hai người không phải cùng họ sao?" Tiara lắc đầu:" Không phải, họ của anh ấy là Dương Quân Huy, đó chỉ là họ giả thôi! " Mia che miệng:" Ghê nha, ghê nha..." Yến Nguyên đỏ mặt. Nó ngẫm một lát rồi nói:" Thảo nào, nhìn Quân Huy tớ chẳng có cảm giác gì!" Nastia đột nhiên ồ lên nói:" Đúng rồi, ngày mai ba mẹ chúng ta về nước đấy, họ kêu chúng ta tra đón." Nó hét lên:" Cái gì? Họ về Việt không phải để kiểm soát chúng ta đấy chứ?" Nastia nhăn mặt:" Không phải, họ về để xem mặt con rể tương lai, kiểu này thời kì các chàng rể chuẩn bị đến rồi, bọn mình cũng nhanh gọn thu dọn đồ đạc rồi kiếm cái góc nào đó mà ngồi thôi!" Nó xị mặt:" Khổ quá cơ!"
Sáng hôm sau...
4 giờ 30...
Reng... reng... reng....
Reng... reng...reng....
Reng... reng.... bộp... rầm.... choang...
Thế hệ đồng hồ đầu tiên đã chính thức yên nghỉ dưới suối vàng, sau khi vang lên những lời trăng trối cuối cùng và nhận một cái kết cục không thể thảm hơn. Nó lồm cồm bò dậy, ngồi trên giường dụi dụi mắt, liếc nhìn cái đồng hồ giờ đã là sắt vụn nằm một đống dưới sàn, đi vào nhà tắm thay đồ. Nó vừa ngáp vừa đi xuống dưới lầu, đi thẳng vào bếp. Nó tự phục vụ bữa sáng bánh mì và trứng ốp cho mình rồi ngồi vào bàn ăn ngon lành. Lát sau, Nastia và Mia bước xuống, hai cô cũng tự chuẩn bị đồ ăn cho mình. Xuống cuối cùng là Dania. Ăn xong bọn nó lái xe đi thẳng ra sân bay. Đứng ở cửa ra mà bọn nó cứ luân phiên nhau ngáp liên hồi. Bỗng Dania reo lên:" Kia rồi!" Bọn nó nhìn theo. Cửa ra xuất hiện một đoàn người, ai cũng đều ăn mặc sang trọng. 4 cặp ông bố, bà mẹ thong thả đẩy xe đồ ra, nhìn thấy bọn nó liền rối rít vẫy tay:" Mấy nhóc ơi!" Cả nhà ôm nhau, hỏi han mấy câu rồi cùng đi ra xe. Mấy vị phụ huynh vừa đi vừa thoải mái tán gẫu ở đằng trước, còn đám bọn nó thì khổ sở tải đống đồ lỉnh kỉnh của họ ở phía sau. Chất đồ xong xuôi, cả nhà lên xe đi về.
Dì Lan đã đứng sẵn ở cửa để đón. Mẹ nó vừa xuống xe liền vẫy tay với dì:" Dì Lan dạo này có khỏe không? Chúng tôi nhớ dì lắm đó! Cũng may ở bên này có dì trông chừng bọn nhóc giúp chúng tôi, không thì chúng tôi chẳng biết phải làm sao!" Dì Lan mỉm cười:" Ông bà chủ đừng nói vậy, dù sao tôi cũng mang ơn hai vị, chút việc cỏn con này thì đã là gì chứ?" Nó lôi mấy cái va li lên bậc thềm, nhăn nhó:" Dì ơi, gọi mấy chú bảo vệ vô giúp tụi con khiêng đống của nợ này vào nhà với!" Nhanh chóng có mấy người bảo vệ đến khiêng hành lí vào đặt trong nhà. Bọn nó ngồi vật vã trên ghế sopha vì mệt. Trong khi đó, ba mẹ bốn đứa dắt nhau đi thăm quan vòng quanh nhà. Chris đột nhiên không hiểu thế nào lại chạy vội vàng từ trên tầng xuống, vừa thấy nó liền nói:" Chị Sophia, chị đây rồi!" Nó nhìn Chris:" Em dâu, sao lại chạy vội như vừa bị ma đuổi vậy?" Chris mặt tái mét đưa nó một xấp tài liệu. Nó cau mày:" Đây là gì?" Chris nói:" Chị, mấy người hôm nọ dánh chị là do có người sai khiến." Nó nhăn mặt:" Là ai?" Chris len lén liếc nó, rốt cuộc hít một hơi, nói:" Là Kathryn!" Nastia tức giận đập bàn:" Tớ biết ngay là cô ta vốn không phải người tốt mà!" Mia nhìn nó:" Cậu tính sao, Sophia?" Nó gấp tài liệu lại, bình thản nói:" Kệ cô ta, tớ không quan tâm!" Nó đi thẳng lên lầu. Đám Nastia lo lắng nhìn nó.
Kathryn, cô giỏi lắm!
Nó khoác vai cô nói:" Cậu là bạn tớ nên cũng là bạn của mấy đứa nó, không sao!"
Nastia gật đầu:" Đúng rồi, cậu cứ tự nhiên ở đây, không sao đâu!" Dania bỗng hỏi:" À Tiara, cậu sống ở đây, vậy anh cậu ở đâu?" Yến Nguyên nháy mắt:" Tớ bật mí cho các cậu biết một chuyện nhé, Quân Huy không phải là anh trai tớ đâu, đó là bạn trai tớ đấy!" Mia ngạc nhiên:" Hai người không phải cùng họ sao?" Tiara lắc đầu:" Không phải, họ của anh ấy là Dương Quân Huy, đó chỉ là họ giả thôi! " Mia che miệng:" Ghê nha, ghê nha..." Yến Nguyên đỏ mặt. Nó ngẫm một lát rồi nói:" Thảo nào, nhìn Quân Huy tớ chẳng có cảm giác gì!" Nastia đột nhiên ồ lên nói:" Đúng rồi, ngày mai ba mẹ chúng ta về nước đấy, họ kêu chúng ta tra đón." Nó hét lên:" Cái gì? Họ về Việt không phải để kiểm soát chúng ta đấy chứ?" Nastia nhăn mặt:" Không phải, họ về để xem mặt con rể tương lai, kiểu này thời kì các chàng rể chuẩn bị đến rồi, bọn mình cũng nhanh gọn thu dọn đồ đạc rồi kiếm cái góc nào đó mà ngồi thôi!" Nó xị mặt:" Khổ quá cơ!"
Sáng hôm sau...
4 giờ 30...
Reng... reng... reng....
Reng... reng...reng....
Reng... reng.... bộp... rầm.... choang...
Thế hệ đồng hồ đầu tiên đã chính thức yên nghỉ dưới suối vàng, sau khi vang lên những lời trăng trối cuối cùng và nhận một cái kết cục không thể thảm hơn. Nó lồm cồm bò dậy, ngồi trên giường dụi dụi mắt, liếc nhìn cái đồng hồ giờ đã là sắt vụn nằm một đống dưới sàn, đi vào nhà tắm thay đồ. Nó vừa ngáp vừa đi xuống dưới lầu, đi thẳng vào bếp. Nó tự phục vụ bữa sáng bánh mì và trứng ốp cho mình rồi ngồi vào bàn ăn ngon lành. Lát sau, Nastia và Mia bước xuống, hai cô cũng tự chuẩn bị đồ ăn cho mình. Xuống cuối cùng là Dania. Ăn xong bọn nó lái xe đi thẳng ra sân bay. Đứng ở cửa ra mà bọn nó cứ luân phiên nhau ngáp liên hồi. Bỗng Dania reo lên:" Kia rồi!" Bọn nó nhìn theo. Cửa ra xuất hiện một đoàn người, ai cũng đều ăn mặc sang trọng. 4 cặp ông bố, bà mẹ thong thả đẩy xe đồ ra, nhìn thấy bọn nó liền rối rít vẫy tay:" Mấy nhóc ơi!" Cả nhà ôm nhau, hỏi han mấy câu rồi cùng đi ra xe. Mấy vị phụ huynh vừa đi vừa thoải mái tán gẫu ở đằng trước, còn đám bọn nó thì khổ sở tải đống đồ lỉnh kỉnh của họ ở phía sau. Chất đồ xong xuôi, cả nhà lên xe đi về.
Dì Lan đã đứng sẵn ở cửa để đón. Mẹ nó vừa xuống xe liền vẫy tay với dì:" Dì Lan dạo này có khỏe không? Chúng tôi nhớ dì lắm đó! Cũng may ở bên này có dì trông chừng bọn nhóc giúp chúng tôi, không thì chúng tôi chẳng biết phải làm sao!" Dì Lan mỉm cười:" Ông bà chủ đừng nói vậy, dù sao tôi cũng mang ơn hai vị, chút việc cỏn con này thì đã là gì chứ?" Nó lôi mấy cái va li lên bậc thềm, nhăn nhó:" Dì ơi, gọi mấy chú bảo vệ vô giúp tụi con khiêng đống của nợ này vào nhà với!" Nhanh chóng có mấy người bảo vệ đến khiêng hành lí vào đặt trong nhà. Bọn nó ngồi vật vã trên ghế sopha vì mệt. Trong khi đó, ba mẹ bốn đứa dắt nhau đi thăm quan vòng quanh nhà. Chris đột nhiên không hiểu thế nào lại chạy vội vàng từ trên tầng xuống, vừa thấy nó liền nói:" Chị Sophia, chị đây rồi!" Nó nhìn Chris:" Em dâu, sao lại chạy vội như vừa bị ma đuổi vậy?" Chris mặt tái mét đưa nó một xấp tài liệu. Nó cau mày:" Đây là gì?" Chris nói:" Chị, mấy người hôm nọ dánh chị là do có người sai khiến." Nó nhăn mặt:" Là ai?" Chris len lén liếc nó, rốt cuộc hít một hơi, nói:" Là Kathryn!" Nastia tức giận đập bàn:" Tớ biết ngay là cô ta vốn không phải người tốt mà!" Mia nhìn nó:" Cậu tính sao, Sophia?" Nó gấp tài liệu lại, bình thản nói:" Kệ cô ta, tớ không quan tâm!" Nó đi thẳng lên lầu. Đám Nastia lo lắng nhìn nó.
Kathryn, cô giỏi lắm!
/99
|