Thực sự là hơi bối rối và cũng khó diễn tả về chap này. Nó như một cái gì đó “ lạc lõng” trong cái cốt truyện đơn giản như các bạn thấy. Nhưng với mình, người viết những dòng tiếp theo thì cảm thấy nó là một phần không thể tách rời. Một câu chuyện cần những phần chuyển tiếp, ai cảm thấy không hứng thú thì hãy coi nó đơn giản là như vậy.
Xin lỗi các bạn nhé, tối qua về mệt quá nên lăn quay ra ngủ. Sáng đi làm sớm nên không lên face thông báo được!
Những ngày cận Tết, không khí càng thêm nhộn nhịp. Chợ thì đông người và đủ mọi mặt hàng, người đi mua hàng để chuẩn bị cho Tết cũng đông không kém. Những vỉa hè ngập tràn hoa, những chậu quất, những cây mai vàng rực rỡ khoe sắc vàng đua với nắng.
Và tôi thì đua với thời gian những công việc nhà. Bày dọn, lau rửa những ô của kính. Nói chung là những công việc làm cho ngôi nhà trông sáng ra một chút là ổn thoả.
Trên những phương tiện truyền thông, những bài hát về năm mới về Xuân rộn ràng làm nô nức bao nhà. Trẻ em thì xúng xính trong những bộ đồ mới, vui vẻ cười đùa.
Đêm giao thừa, thưởng thức chương trình Táo Quân như một món ăn tinh thần quen thuộc, chắp tay đi ra đi vào khiến Ba Mẹ tôi phát cười. Chờ đợi một điều gì đó, một cái tín hiệu thông báo năm mới.
-Coong, coong!-Chiếc đồng hồ quả lắc điểm mười hai giờ đúng.
-Chíu chíu, bùm, bùm..!-Âm thanh nối tiếp tiếng chuông đồng hồ.
Tiếng pháo hoa nổ báo hiệu năm mới. Tôi phóng vội lên phòng đặt bút khai xuân. Đơn giản chỉ là những gì mình mong muốn đạt được. Gia đình mạnh khoẻ, vui vẻ, mọi việc thuận buồm xuôi gió, và quan trọng là những kết quả tốt trong những kì thi sắp tới.
-Reeng, reeng..!-Tiếng điện thoại khiến tôi phải dừng bút, tôi đẩy vội cái ghế, nhanh chóng ra cầm điện thoại trước cả Mẹ tôi.
-Alo!
-Tín hả cháu?-Tiếng Bác tôi vang lên bên kia đầu dây.
Sau màn chào hỏi và chúc Tết, tôi nhường máy lại cho Mẹ rồi đi vào phòng, cảm giác lại là chờ đợi. Đợi tiếng pháo rồi, giờ đợi gì nữa?
Liên tục là những cuộc điện thoại gọi đến chúc Tết của những người thân, những bạn bè của Ba Mẹ tôi, nhưng tuyệt nhiên chẳng có cuộc điện thoại nào chính thức thuộc về tôi cả. Bạn bè trong xóm nhà lá hiển nhiên là nó cũng chẳng thể hiện cái tình cảm bằng việc gọi điện chúc tết, chính cả bản thân tôi cũng vậy. Tôi chờ điện thoại của một ai đó, như một phép thử tình cảm.
Và phép thử của tôi thất bại.
Những ngày mồng một Tết, tôi vui quên trời quên đất bằng việc đi chúc Tết họ hàng, xóm làng. Đi một vòng chán chê thì mấy anh em tập trung lại chơi đánh bài. Một kiểu vui Tết “truyền thống” nhưng lại cực kì chan chứa tình cảm.
Những ngày mồng hai là Tết “ tự do”. Theo kiểu, thích đi đâu chơi thì đi, thích làm gì thì làm, tất nhiên phải trong khuôn khổ cho phép. Tạt qua nhà Yên, Nhân đen và Hoàng chúc Tết, buổi chiều tôi hùng dũng tiến lên nhà Yên. Chẳng hiểu sao, tôi lấy đâu ra cái dũng khí xông pha chúc Tết nhà cô gái mà mình thích?
Đứng trước cánh cửa cổng mà mới chỉ một lần tôi bước qua, những tiếng cười vọng từ trong nhà ra làm tôi có cảm giác nhụt chí. Hơi rụt rè, sĩ khí hừng hực ban đầu dần mất sạch, tôi tính rảo bước quay về.
-Kính coong!-Một phút điên rồ, tay tôi nhấn vào chuông cửa.
Người ra mở cửa là Yên, tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít tôi cũng đi chúc Tết đúng người, chứ không phải vào dạ dạ vâng vâng, ngồi im và ngoan ngoãn nói chuyện với Ba Mẹ cô nàng coi như là may mắn vậy.
-A, Tín..sao không báo cho Yên trước!-Yên hôm nay trông không khác gì nàng xuân vậy, làm cho người đối diện một cảm giác tràn đầy sức sống.
-À, Tín tiện thể tạt ngang thôi!-Tôi thản nhiên nói câu đã chuẩn bị sẵn, phủ nhận cái mục đích ban đầu.
-Vậy thì Tín vào nhà đi, lớp Yên cũng đang ở trong này!
-Lớp….Yên!-Tôi trố mắt ngạc nhiên, nuốt nước bọt cái ực như muốn nuốt cái sợ hãi vào trong, không cho nó biểu hiện ra mặt.
-Sao vậy?
-À, à, không sao đâu!-Tôi nín lặng và đi theo gia chủ.
Thực chất thì theo tôi phán đoán, chắc cũng chỉ mấy bạn hay chơi trong lớp với Yên, thỉnh thoảng đi học về chung tôi thấy. Ấy vậy mà số lượng trong nhà cũng phải tầm mười mấy người trạc tuổi tôi. Cả lũ đang xúm xít xung quanh cái sòng đánh bài xì lác thì phải.
Muốn trở mình nổi trội, hãy làm việc khác với đám đông. Tôi tuân thủ châm ngôn đấy nên một mình ngồi trên ghế uống nước trà và cắn hạt dưa, nhâm nhi hương vị ngày Tết. Yên phải tiếp cả bạn cùng lớp, và cả tôi nên cứ phải chạy qua chạy lại. Tôi không nói gì, chứ mấy cái thằng đang ngồi xem bài dưới kia phải bắt cô nàng ngồi sòng chung mới được.
Tôi không nói gì, ngồi tiếp chuyện với chị gái Yên. Lâu lâu hai chị em nói đến những câu chuyện vui, liên quan đến Yên hồi nhỏ và hiện tại thì phá lên cười. Vô tình tôi trở nên nổi trội.
Và đám con trai lớp bên cạnh nào muốn cho tôi chiếm phần tiện nghi.
-Bạn Tín xuống đánh bài cho vui nào?
-À, không, mình không biết chơi bài!-Tôi xua tay từ chối, thể hiện sự chững chạc trong nhiệm vụ chúc Tết là chính.
-Không biết chơi bài? Kém vậy!-Tôi khẽ nhíu mắt nhìn cái thằng vừa phát ra câu khích tướng, rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt cười hiền hậu ngay.
Chúng nó đâu có dễ dàng bỏ qua, liên tục ở dưới khích tướng, buộc Yên phải lên tiếng làm vừa lòng tất cả:
-Vậy Tín xuống chỉ Yên đánh nhé!-Yên mỉm cười, thể hiện sự công tâm trong vai trò chủ nhà.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến cả anh hùng còn như thế huống gì là tôi.
Vì là đánh bài vui xuân nên coi như ai thua thì lì xì cho người thắng. Mỗi ván số tiền là một hoặc hai ngàn, chưa kể đến các hình phạt dành cho những con heo tối thượng.
Song kiếm hợp bích với Yên, trong vai trò cố vấn “ giấu nghề”, những ván đầu tiên, chúng tôi toàn phải đi lì xì cho mấy đứa khác, trong ánh mắt cười ngạo nghễ của mấy thằng lớp bên cạnh.
-Để Tín đánh thử xem, chắc Tín bốc bài sẽ đẹp hơn!
Tôi ngạo nghễ ngồi vào sòng bài và dần cải thiện thành tích. Từ lì xì nhiều, rồi lì xì ít, rồi chuyển qua được người ta lì xì lại. Rốt cuộc dưới chỗ tôi và Yên ngồi, những tờ tiền một hai ngàn ngày một dày lên.
Tôi phải gỡ lại danh dự nên quên mất châm ngôn của mình, càng đánh càng hăng say, càng nhìn vẻ đau khổ của những bài thủ xung quanh càng thấy thoả mãn. Thế nên lúc năm giờ chiều tôi phải đứng dậy xin phép ra về, trong khi chưa thể hiện được gì với riêng Yên cả.
-Tín về nhá, năm mới vui vẻ nào!
-Chưa lì xì cho Yên mà?
-Lì xì? Yên lớn thế này còn đòi lì xì sao?
- Ki bo, năm mới mà để Yên đòi sao?-Cô nàng ra bộ nhõng nhẽo.
Chịu thua trước cái lí luận trẻ con, tôi đành cười vui vẻ mà rút túi lì xì ra cho Yên.
-Không, Yên có đòi lì xì tiền đâu?
-Ớ, vậy thì cái gì?
-Hay Tín gấp tặng Yên cái gì đi!
- Gấp, Yên….!
Tôi lắp bắp trong miệng, nói không ra tiếng. Gì chứ trước tới giờ, bảo tôi chơi thể thao liên tục thì tôi làm được, ngồi nghe nhạc liên tục thì tôi cũng nghe được, chứ bảo tôi gấp tiền thành hình thù con gì đó, hoặc một vật gì đó thì tôi chịu.
Bởi cái hình duy nhất mà tôi biết gấp từ tờ tiền là hình trái tim, mà tặng trái tim thì như vậy quá lộ liễu.
-Tín chỉ biết gấp một cái thôi!
-Cái gì cũng được mà!-Yên lại cười mê hoặc, ra vẻ ưng ý lắm.
Chiều mồng hai Tết, có hai đứa học sinh ngồi bệt xuống hiên nhà, người con gái chăm chú nhìn cậu con trai xếp hình trái tim lì xì năm mới.
-Mày đùa tao à!-Thằng Nhân đen nghe tôi thuật lại, la toáng lên, mặc dù nó cả lớp tôi đang ở nhà Thầy chúc Tết.
-Suỵt, bé cái mồm!-Tôi đưa tay làm dấu cho nó, bảo nó trật tự.
-Thế mày tính sao?-Thằng Kiên cận chụm đầu lại bàn tán.
-Từ từ rồi tính!-Tôi cười bâng quơ, ra vẻ sung sướng lắm.
Theo cái lí thuyết mà thằng cận dạy cho tôi: “ Mày tặng con người ta cả trái tim mà còn bảo từ từ rồi tính, thằng ngu”.
Tôi không kinh nghiệm và sâu sắc, dùng triết lý nhiều như nó nên ngồi im và chỉ cười. Mường tượng đến chuyện ngày hôm qua.
-Xong!-Tôi đưa tay quệt mồ hôi trán, cẩn thận bỏ vào phong bao lì xì, đưa cho Yên!
-Hì hì, cảm ơn Tín nhé!
-Giờ tôi về được chưa cô nương!
-Chưa, chờ Yên xíu!
Yên đưa tặng tôi một chiếc phong bì đỏ, những bông hoa mai trang tí màu vàng thật đẹp. Vẻ mặt cô nàng cực kì nghiêm túc.
-Chúc Tín năm mới thành công nhé, nhớ mời Yên liên hoan đậu đại học đấy!
Tôi cảm động trước câu chúc đầy ý nghĩa. Cầm chiếc phong bì, vẫy vẫy tạm biệt Yên.
-Thế trong phong bì có cái gì?-Tụi bạn lại tò mò, cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
-Có cái gì thì kệ tao mày, tò mò làm gì?
-Thì tò mò thôi, anh em thân thiết mà không chia sẻ cho nhau được à!-Tụi bạn ra giọng nịnh nọt, hòng moi thông tin cơ mật từ tôi.
Thuỷ chung, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
-Có khi nào là chiếc phong bì không có gì không mày?-Thằng Hoàng dùng kế khích tướng. Tôi đáp lại bằng cách lắc đầu một lần nữa.
Chịu thua với cái kiểu bí hiểm của tôi, tụi bạn liên tục đe doạ bằng cách sẽ kể sạch sàng sanh mọi chuyện của tôi và Yên cho Thầy. Gì chứ, tôi không đùa được với tụi này, bán bạn là sở trường và đâm thọc sau lưng là ưu điểm, nên tôi phải lấy cái món quà tặng giấu kín ra cho tụi nó xem.
-Hạc với chả chim, hai anh chị lắm trò!-Tụi bạn cười sặc máu với cái hình con chim được gấp tỉ mỉ bằng tờ tiền năm trăm đồng mới cáu.
-Kệ tao mày, mày có ai tặng không mà chê!-Tôi hơi cáu phản ứng, bảo vệ món quà mà mình được nhận.
Tụi bạn bỏ mặc tôi, vẫn cười chế giễu. Tụi nó cũng không ngờ, tôi chỉ khai ra một nửa món quà có trong chiếc phong bao lì xì.
Một nửa còn lại là một tấm thiệp, theo tôi nghĩ nó là tự làm. Không phải là những câu chúc vạn sự an khang, hay là chúc tôi mạnh khoẻ thi tốt. Đơn giản trong đó là hình vẽ vui nhộn. Hình vẽ một chiếc bàn cuối lớp, một cô bé tóc dài ngồi cạnh một cậu bé. Đặc điểm của cậu bé này trên đầu chỉ có một sợi tóc, xoắn tít như dây tóc bóng đèn. Đến ngay cả giờ, tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, tại sao Yên lại hình tượng tôi như vậy.
Tôi tiếp tục du xuân cùng với nhóm anh em trong lớp. Cái ý nghĩ chẳng giống ai, khi mồng bốn Tết âm lịch, cả lũ thưởng thức buổi trưa trên đồi. Ừ, thì đôi lúc cũng phải có chút gì đó “ rồ dại”, cuộc đời này mới nhiều màu sắc được.
Đúng quy cách của một buổi pic nic, có tấm bạt để ngồi, than để nướng thịt, rồi thức ăn, đồ uống và trái cây. Không quên kèm theo cây đàn Guitar của thằng Bình boong-một phần nó muốn thể hiện với bé Thuỳ- để góp vui cho chương trình.
-Thằng Tín, mày ra nhóm than nướng thịt nhanh, ra phụ Dung kìa!
Tôi khó chịu quay qua nhìn thằng Mập rảnh rỗi đang ngồi ăn vụng thức ăn, tiến đến bên Dung. Cô nàng đang nhóm than, nhưng hình như đây không phải là chuyên môn của Dung thì phải, lửa thì không thấy chứ khói thì đen ngòm dày đặc bốc lên khiến cô nàng ho sặc sụa.
-Đế,…làm cho!-Tôi cộc lốc lên tiếng.
-Ý, than cháy rồi kìa!-Cô nàng đưa tay quệt ngang mũi. Một vệt đen lưu lại.
Tôi bưng mấy xiên thịt đã chuẩn bị sẵn từ nhà, rồi vỉ nướng tiến hành công việc được giao.
-Để Dung làm cho!
-Lau mặt trước đi đã!-Tôi chìa cái khăn giấy ra cho Dung.
-Sao phải lau?
Tôi đưa tay ra dấu ngang mũi, chỉ cho cô nàng nơi bị than dính vào. Khẽ lí nhí cảm ơn, Dung không quay sang nhìn tôi nữa.
Công việc nướng thịt thì chỉ đơn giản là nướng nó trên than, ngồi chờ rồi lật mặt cho nó chín đều. Rồi bỏ nó ra dĩa. Một công việc chán ngắt và rảnh rỗi. Nếu như bình thường đây là cơ hội tuyệt vời cho những câu chuyện riêng, nhưng giữa tôi và Dung lúc này thì mọi chuyện trở nên khô cứng, y như những miếng thịt đang co quắp kêu ì èo dưới sức nóng của những hòn than đỏ lừ vậy.
-Tết có vui không?
-Bình thường mà, giờ lớn rồi, đâu còn cảm thấy vui gì nữa!
-Ờ, năm mười hai rồi!-Tôi cũng gật đầu đồng thuận, không chọc Dung như những lần trước.
Dung quạt cho than nóng lên, rồi tiếp tục công việc. Không quay lại nhìn tôi, vẫn muốn tiếp tục câu chuyện không chủ đề này.
-Năm nay Tín tính thi ngành gì?
-Chưa biết nữa, đang phân vân!-Tôi miên man bị cuốn đi vô hồn.
-Sao vậy, chẳng lẽ không biết mình muốn gì?
-Không, đang phân vân thôi!
-Ra vậy!-Lại một câu vô thưởng vô phạt.
-Vậy còn Dung?-Tôi cầm cái que xiên bị gỡ ra, vẽ vòng tròn dưới đất.
-Là…!
-Nhanh lên hai anh chị, tụi em đói lắm rồi!- Tiếng thằng Phong mập gào rú vang vọng.
Buổi tiệc picnic được tổ chức dưới tán cây mát rượi. Cảm giác được ngồi cạnh những người bạn, giành giật nhau những món thức ăn tự chế biến, được nghe những hàng cây rì rào kể chuyện. Được nghe những tiếng guitar trữ tình, được nghe những câu chuyện bí mật lúc thời áo trắng học trò, là một kỉ niệm đẹp nhất, mà có lẽ đời người khó có thể tìm lại được. Bởi cái sự vô tư, hồn nhiên, pha chút tinh nghịch thì sẽ đi theo thời gian mãi mãi.
Xin lỗi các bạn nhé, tối qua về mệt quá nên lăn quay ra ngủ. Sáng đi làm sớm nên không lên face thông báo được!
Những ngày cận Tết, không khí càng thêm nhộn nhịp. Chợ thì đông người và đủ mọi mặt hàng, người đi mua hàng để chuẩn bị cho Tết cũng đông không kém. Những vỉa hè ngập tràn hoa, những chậu quất, những cây mai vàng rực rỡ khoe sắc vàng đua với nắng.
Và tôi thì đua với thời gian những công việc nhà. Bày dọn, lau rửa những ô của kính. Nói chung là những công việc làm cho ngôi nhà trông sáng ra một chút là ổn thoả.
Trên những phương tiện truyền thông, những bài hát về năm mới về Xuân rộn ràng làm nô nức bao nhà. Trẻ em thì xúng xính trong những bộ đồ mới, vui vẻ cười đùa.
Đêm giao thừa, thưởng thức chương trình Táo Quân như một món ăn tinh thần quen thuộc, chắp tay đi ra đi vào khiến Ba Mẹ tôi phát cười. Chờ đợi một điều gì đó, một cái tín hiệu thông báo năm mới.
-Coong, coong!-Chiếc đồng hồ quả lắc điểm mười hai giờ đúng.
-Chíu chíu, bùm, bùm..!-Âm thanh nối tiếp tiếng chuông đồng hồ.
Tiếng pháo hoa nổ báo hiệu năm mới. Tôi phóng vội lên phòng đặt bút khai xuân. Đơn giản chỉ là những gì mình mong muốn đạt được. Gia đình mạnh khoẻ, vui vẻ, mọi việc thuận buồm xuôi gió, và quan trọng là những kết quả tốt trong những kì thi sắp tới.
-Reeng, reeng..!-Tiếng điện thoại khiến tôi phải dừng bút, tôi đẩy vội cái ghế, nhanh chóng ra cầm điện thoại trước cả Mẹ tôi.
-Alo!
-Tín hả cháu?-Tiếng Bác tôi vang lên bên kia đầu dây.
Sau màn chào hỏi và chúc Tết, tôi nhường máy lại cho Mẹ rồi đi vào phòng, cảm giác lại là chờ đợi. Đợi tiếng pháo rồi, giờ đợi gì nữa?
Liên tục là những cuộc điện thoại gọi đến chúc Tết của những người thân, những bạn bè của Ba Mẹ tôi, nhưng tuyệt nhiên chẳng có cuộc điện thoại nào chính thức thuộc về tôi cả. Bạn bè trong xóm nhà lá hiển nhiên là nó cũng chẳng thể hiện cái tình cảm bằng việc gọi điện chúc tết, chính cả bản thân tôi cũng vậy. Tôi chờ điện thoại của một ai đó, như một phép thử tình cảm.
Và phép thử của tôi thất bại.
Những ngày mồng một Tết, tôi vui quên trời quên đất bằng việc đi chúc Tết họ hàng, xóm làng. Đi một vòng chán chê thì mấy anh em tập trung lại chơi đánh bài. Một kiểu vui Tết “truyền thống” nhưng lại cực kì chan chứa tình cảm.
Những ngày mồng hai là Tết “ tự do”. Theo kiểu, thích đi đâu chơi thì đi, thích làm gì thì làm, tất nhiên phải trong khuôn khổ cho phép. Tạt qua nhà Yên, Nhân đen và Hoàng chúc Tết, buổi chiều tôi hùng dũng tiến lên nhà Yên. Chẳng hiểu sao, tôi lấy đâu ra cái dũng khí xông pha chúc Tết nhà cô gái mà mình thích?
Đứng trước cánh cửa cổng mà mới chỉ một lần tôi bước qua, những tiếng cười vọng từ trong nhà ra làm tôi có cảm giác nhụt chí. Hơi rụt rè, sĩ khí hừng hực ban đầu dần mất sạch, tôi tính rảo bước quay về.
-Kính coong!-Một phút điên rồ, tay tôi nhấn vào chuông cửa.
Người ra mở cửa là Yên, tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít tôi cũng đi chúc Tết đúng người, chứ không phải vào dạ dạ vâng vâng, ngồi im và ngoan ngoãn nói chuyện với Ba Mẹ cô nàng coi như là may mắn vậy.
-A, Tín..sao không báo cho Yên trước!-Yên hôm nay trông không khác gì nàng xuân vậy, làm cho người đối diện một cảm giác tràn đầy sức sống.
-À, Tín tiện thể tạt ngang thôi!-Tôi thản nhiên nói câu đã chuẩn bị sẵn, phủ nhận cái mục đích ban đầu.
-Vậy thì Tín vào nhà đi, lớp Yên cũng đang ở trong này!
-Lớp….Yên!-Tôi trố mắt ngạc nhiên, nuốt nước bọt cái ực như muốn nuốt cái sợ hãi vào trong, không cho nó biểu hiện ra mặt.
-Sao vậy?
-À, à, không sao đâu!-Tôi nín lặng và đi theo gia chủ.
Thực chất thì theo tôi phán đoán, chắc cũng chỉ mấy bạn hay chơi trong lớp với Yên, thỉnh thoảng đi học về chung tôi thấy. Ấy vậy mà số lượng trong nhà cũng phải tầm mười mấy người trạc tuổi tôi. Cả lũ đang xúm xít xung quanh cái sòng đánh bài xì lác thì phải.
Muốn trở mình nổi trội, hãy làm việc khác với đám đông. Tôi tuân thủ châm ngôn đấy nên một mình ngồi trên ghế uống nước trà và cắn hạt dưa, nhâm nhi hương vị ngày Tết. Yên phải tiếp cả bạn cùng lớp, và cả tôi nên cứ phải chạy qua chạy lại. Tôi không nói gì, chứ mấy cái thằng đang ngồi xem bài dưới kia phải bắt cô nàng ngồi sòng chung mới được.
Tôi không nói gì, ngồi tiếp chuyện với chị gái Yên. Lâu lâu hai chị em nói đến những câu chuyện vui, liên quan đến Yên hồi nhỏ và hiện tại thì phá lên cười. Vô tình tôi trở nên nổi trội.
Và đám con trai lớp bên cạnh nào muốn cho tôi chiếm phần tiện nghi.
-Bạn Tín xuống đánh bài cho vui nào?
-À, không, mình không biết chơi bài!-Tôi xua tay từ chối, thể hiện sự chững chạc trong nhiệm vụ chúc Tết là chính.
-Không biết chơi bài? Kém vậy!-Tôi khẽ nhíu mắt nhìn cái thằng vừa phát ra câu khích tướng, rồi nhanh chóng trở lại khuôn mặt cười hiền hậu ngay.
Chúng nó đâu có dễ dàng bỏ qua, liên tục ở dưới khích tướng, buộc Yên phải lên tiếng làm vừa lòng tất cả:
-Vậy Tín xuống chỉ Yên đánh nhé!-Yên mỉm cười, thể hiện sự công tâm trong vai trò chủ nhà.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến cả anh hùng còn như thế huống gì là tôi.
Vì là đánh bài vui xuân nên coi như ai thua thì lì xì cho người thắng. Mỗi ván số tiền là một hoặc hai ngàn, chưa kể đến các hình phạt dành cho những con heo tối thượng.
Song kiếm hợp bích với Yên, trong vai trò cố vấn “ giấu nghề”, những ván đầu tiên, chúng tôi toàn phải đi lì xì cho mấy đứa khác, trong ánh mắt cười ngạo nghễ của mấy thằng lớp bên cạnh.
-Để Tín đánh thử xem, chắc Tín bốc bài sẽ đẹp hơn!
Tôi ngạo nghễ ngồi vào sòng bài và dần cải thiện thành tích. Từ lì xì nhiều, rồi lì xì ít, rồi chuyển qua được người ta lì xì lại. Rốt cuộc dưới chỗ tôi và Yên ngồi, những tờ tiền một hai ngàn ngày một dày lên.
Tôi phải gỡ lại danh dự nên quên mất châm ngôn của mình, càng đánh càng hăng say, càng nhìn vẻ đau khổ của những bài thủ xung quanh càng thấy thoả mãn. Thế nên lúc năm giờ chiều tôi phải đứng dậy xin phép ra về, trong khi chưa thể hiện được gì với riêng Yên cả.
-Tín về nhá, năm mới vui vẻ nào!
-Chưa lì xì cho Yên mà?
-Lì xì? Yên lớn thế này còn đòi lì xì sao?
- Ki bo, năm mới mà để Yên đòi sao?-Cô nàng ra bộ nhõng nhẽo.
Chịu thua trước cái lí luận trẻ con, tôi đành cười vui vẻ mà rút túi lì xì ra cho Yên.
-Không, Yên có đòi lì xì tiền đâu?
-Ớ, vậy thì cái gì?
-Hay Tín gấp tặng Yên cái gì đi!
- Gấp, Yên….!
Tôi lắp bắp trong miệng, nói không ra tiếng. Gì chứ trước tới giờ, bảo tôi chơi thể thao liên tục thì tôi làm được, ngồi nghe nhạc liên tục thì tôi cũng nghe được, chứ bảo tôi gấp tiền thành hình thù con gì đó, hoặc một vật gì đó thì tôi chịu.
Bởi cái hình duy nhất mà tôi biết gấp từ tờ tiền là hình trái tim, mà tặng trái tim thì như vậy quá lộ liễu.
-Tín chỉ biết gấp một cái thôi!
-Cái gì cũng được mà!-Yên lại cười mê hoặc, ra vẻ ưng ý lắm.
Chiều mồng hai Tết, có hai đứa học sinh ngồi bệt xuống hiên nhà, người con gái chăm chú nhìn cậu con trai xếp hình trái tim lì xì năm mới.
-Mày đùa tao à!-Thằng Nhân đen nghe tôi thuật lại, la toáng lên, mặc dù nó cả lớp tôi đang ở nhà Thầy chúc Tết.
-Suỵt, bé cái mồm!-Tôi đưa tay làm dấu cho nó, bảo nó trật tự.
-Thế mày tính sao?-Thằng Kiên cận chụm đầu lại bàn tán.
-Từ từ rồi tính!-Tôi cười bâng quơ, ra vẻ sung sướng lắm.
Theo cái lí thuyết mà thằng cận dạy cho tôi: “ Mày tặng con người ta cả trái tim mà còn bảo từ từ rồi tính, thằng ngu”.
Tôi không kinh nghiệm và sâu sắc, dùng triết lý nhiều như nó nên ngồi im và chỉ cười. Mường tượng đến chuyện ngày hôm qua.
-Xong!-Tôi đưa tay quệt mồ hôi trán, cẩn thận bỏ vào phong bao lì xì, đưa cho Yên!
-Hì hì, cảm ơn Tín nhé!
-Giờ tôi về được chưa cô nương!
-Chưa, chờ Yên xíu!
Yên đưa tặng tôi một chiếc phong bì đỏ, những bông hoa mai trang tí màu vàng thật đẹp. Vẻ mặt cô nàng cực kì nghiêm túc.
-Chúc Tín năm mới thành công nhé, nhớ mời Yên liên hoan đậu đại học đấy!
Tôi cảm động trước câu chúc đầy ý nghĩa. Cầm chiếc phong bì, vẫy vẫy tạm biệt Yên.
-Thế trong phong bì có cái gì?-Tụi bạn lại tò mò, cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.
-Có cái gì thì kệ tao mày, tò mò làm gì?
-Thì tò mò thôi, anh em thân thiết mà không chia sẻ cho nhau được à!-Tụi bạn ra giọng nịnh nọt, hòng moi thông tin cơ mật từ tôi.
Thuỷ chung, tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
-Có khi nào là chiếc phong bì không có gì không mày?-Thằng Hoàng dùng kế khích tướng. Tôi đáp lại bằng cách lắc đầu một lần nữa.
Chịu thua với cái kiểu bí hiểm của tôi, tụi bạn liên tục đe doạ bằng cách sẽ kể sạch sàng sanh mọi chuyện của tôi và Yên cho Thầy. Gì chứ, tôi không đùa được với tụi này, bán bạn là sở trường và đâm thọc sau lưng là ưu điểm, nên tôi phải lấy cái món quà tặng giấu kín ra cho tụi nó xem.
-Hạc với chả chim, hai anh chị lắm trò!-Tụi bạn cười sặc máu với cái hình con chim được gấp tỉ mỉ bằng tờ tiền năm trăm đồng mới cáu.
-Kệ tao mày, mày có ai tặng không mà chê!-Tôi hơi cáu phản ứng, bảo vệ món quà mà mình được nhận.
Tụi bạn bỏ mặc tôi, vẫn cười chế giễu. Tụi nó cũng không ngờ, tôi chỉ khai ra một nửa món quà có trong chiếc phong bao lì xì.
Một nửa còn lại là một tấm thiệp, theo tôi nghĩ nó là tự làm. Không phải là những câu chúc vạn sự an khang, hay là chúc tôi mạnh khoẻ thi tốt. Đơn giản trong đó là hình vẽ vui nhộn. Hình vẽ một chiếc bàn cuối lớp, một cô bé tóc dài ngồi cạnh một cậu bé. Đặc điểm của cậu bé này trên đầu chỉ có một sợi tóc, xoắn tít như dây tóc bóng đèn. Đến ngay cả giờ, tôi nghĩ nát óc mà vẫn không hiểu, tại sao Yên lại hình tượng tôi như vậy.
Tôi tiếp tục du xuân cùng với nhóm anh em trong lớp. Cái ý nghĩ chẳng giống ai, khi mồng bốn Tết âm lịch, cả lũ thưởng thức buổi trưa trên đồi. Ừ, thì đôi lúc cũng phải có chút gì đó “ rồ dại”, cuộc đời này mới nhiều màu sắc được.
Đúng quy cách của một buổi pic nic, có tấm bạt để ngồi, than để nướng thịt, rồi thức ăn, đồ uống và trái cây. Không quên kèm theo cây đàn Guitar của thằng Bình boong-một phần nó muốn thể hiện với bé Thuỳ- để góp vui cho chương trình.
-Thằng Tín, mày ra nhóm than nướng thịt nhanh, ra phụ Dung kìa!
Tôi khó chịu quay qua nhìn thằng Mập rảnh rỗi đang ngồi ăn vụng thức ăn, tiến đến bên Dung. Cô nàng đang nhóm than, nhưng hình như đây không phải là chuyên môn của Dung thì phải, lửa thì không thấy chứ khói thì đen ngòm dày đặc bốc lên khiến cô nàng ho sặc sụa.
-Đế,…làm cho!-Tôi cộc lốc lên tiếng.
-Ý, than cháy rồi kìa!-Cô nàng đưa tay quệt ngang mũi. Một vệt đen lưu lại.
Tôi bưng mấy xiên thịt đã chuẩn bị sẵn từ nhà, rồi vỉ nướng tiến hành công việc được giao.
-Để Dung làm cho!
-Lau mặt trước đi đã!-Tôi chìa cái khăn giấy ra cho Dung.
-Sao phải lau?
Tôi đưa tay ra dấu ngang mũi, chỉ cho cô nàng nơi bị than dính vào. Khẽ lí nhí cảm ơn, Dung không quay sang nhìn tôi nữa.
Công việc nướng thịt thì chỉ đơn giản là nướng nó trên than, ngồi chờ rồi lật mặt cho nó chín đều. Rồi bỏ nó ra dĩa. Một công việc chán ngắt và rảnh rỗi. Nếu như bình thường đây là cơ hội tuyệt vời cho những câu chuyện riêng, nhưng giữa tôi và Dung lúc này thì mọi chuyện trở nên khô cứng, y như những miếng thịt đang co quắp kêu ì èo dưới sức nóng của những hòn than đỏ lừ vậy.
-Tết có vui không?
-Bình thường mà, giờ lớn rồi, đâu còn cảm thấy vui gì nữa!
-Ờ, năm mười hai rồi!-Tôi cũng gật đầu đồng thuận, không chọc Dung như những lần trước.
Dung quạt cho than nóng lên, rồi tiếp tục công việc. Không quay lại nhìn tôi, vẫn muốn tiếp tục câu chuyện không chủ đề này.
-Năm nay Tín tính thi ngành gì?
-Chưa biết nữa, đang phân vân!-Tôi miên man bị cuốn đi vô hồn.
-Sao vậy, chẳng lẽ không biết mình muốn gì?
-Không, đang phân vân thôi!
-Ra vậy!-Lại một câu vô thưởng vô phạt.
-Vậy còn Dung?-Tôi cầm cái que xiên bị gỡ ra, vẽ vòng tròn dưới đất.
-Là…!
-Nhanh lên hai anh chị, tụi em đói lắm rồi!- Tiếng thằng Phong mập gào rú vang vọng.
Buổi tiệc picnic được tổ chức dưới tán cây mát rượi. Cảm giác được ngồi cạnh những người bạn, giành giật nhau những món thức ăn tự chế biến, được nghe những hàng cây rì rào kể chuyện. Được nghe những tiếng guitar trữ tình, được nghe những câu chuyện bí mật lúc thời áo trắng học trò, là một kỉ niệm đẹp nhất, mà có lẽ đời người khó có thể tìm lại được. Bởi cái sự vô tư, hồn nhiên, pha chút tinh nghịch thì sẽ đi theo thời gian mãi mãi.
/60
|