Chương 7: Anh Viễn thật bất công
Tại cửa hàng Xuyên Du.
Năm người ngồi cái bàn tròn lớn sát cửa sổ.
Lý Thành Công cười với Nhạc Linh San nói: “Cậu đừng nhìn cửa hàng này không lớn, hương vị rất ngon, lẩu siêu cay siêu ngon ăn rồi đảm bảo nghiện——” anh nói ba siêu liên tiếp, giọng nói đột nhiên dừng lại, xoa gáy cười, “Chuyện này, cậu có thể ăn cay không?”
Nhạc Linh San nhỏ giọng: “Mình không kén ăn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhạc Linh San hơi hơi mím môi.
Không khí đột nhiên yên tĩnh, Lý Thành Công lúc này mới phát hiện cả bàn đầy người mỗi mình anh nói chuyện, Từ Mộng Trạch cúi đầu chơi điện thoại, sắc mặt Tần Viễn có chút xấu, nhai kẹo cao su, nhìn chằm chằm Chân Minh Châu đang dựa vào ghế, Chân Minh Châu thì, ánh mắt nhìn qua cửa kính cửa sổ, nhìn thẳng ra ngoài.
Lý Thành Công theo bản năng nhìn theo, bật cười một tiếng, lại nói với Nhạc Linh San: “Thấy ba nam sinh bên đường đối diện không, cao nhất ở giữa đó chính là Trình học bá danh tiếng lừng lẫy, à không, học thần.” Thành tích học tập đáng sợ như vậy, không thể dùng học bá để hình dung.
Giọng điệu Lý Thành Công chế nhạo, Nhạc Linh San cũng biết rõ trò đùa giữa trưa, không nói tiếp, nhưng Tần Viễn đối diện, bộp một tiếng đập bất lửa trong tay lên bàn, nhướng mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không nói câu nào thì nghẹn chết sao?”
Lý Thành Công giật mình một chút: “Anh Viễn anh sao vậy?”
“…… Đói bụng.” Tần Viễn liếc mắt nhìn Chân Minh Châu một cái, môi mỏng dừng lại, phun ra hai chữ.
Lý Thành Công lập tức quay đầu kêu: “Chủ quán, sao đồ ăn chúng tôi còn chưa mang lên vậy!”
Trước cống trường không thiếu chỗ ăn cơm, cửa hàng Xuyên Du tuy không lớn nhưng vị không tồi, mở cửa ở trường nhiều năm, rất có uy tín, là tiêu chuẩn của học sinh xa hoa, chút cơm này, bàn rất khó ngồi, một tiếng của anh gọi qua, đqauf óc chủ quán choáng váng đáp một tiếng: “Đến ngay đến ngay.”
“Nhanh lên ——”
Lời của Lý Thành Công mới ra miệng, nghe thấy cộp một tiếng, Tần Viễn đẩy ghế dựa ra, đi ra ngoài.
Anh lập tức nhìn về phía Từ Mộng Trạch, vẻ mặt mơ màng.
Từ Mộng Trạch nói: “Ngu ngốc.”
Lý Thành Công: “……”
*
Chân Minh Châu căn bản không chú ý tới tiếng động bên cạnh.
Ánh mắt cô luôn dừng ngoài cửa sổ.
Vừa rồi khoảng cách nói chuyện rất gần, cô ngửi được mùi hương nhàn nhạt mát lạnh trên người Trình Nghiên Ninh, yên tĩnh cảm nhận, cảm thấy hình như là bạc hà. Đừng nói, bạc hà rất hợp với khí chất của amh, lạnh lùng mà sạch sẽ, làm nhiều người nghiện.
Ba người bọn họ đi muộn hơn đám cô mấy phút, đi ở đường đối diện.
Vừa ra cổng trường là hai bên đường cây Hợp Hoan, cũng không biết trồng bao nhiêu năm, dù cũng không cao lắm, cô ngẫu nhiên nhàm chán nhảy lên, có thể hái được lá cây. Giờ phút này Trình Nghiên Ninh đi dưới bóng cây, ánh sáng mùa thu tươi đẹp chiếu xuống qua các kẽ lá, chiếu lên gương mặt anh một chút, giống như tạo cho anh một lớp mặt nạ ánh vàng, cấm dục, nhạt nhẽo, không thể xâm phạm.
Cô rát có hứng thú nhìn, cửa sổ bên cạnh độ nhiên có người đi qua.
Tần Viễn?
Chân Minh Châu theo bản năng mà nhìn về phía cửa.
Lúc Tần Viễn đi vào, thấy cô đang nhìn anh liền cười, rấ nhanh đến gần, giơ tay đặt đồ đanh xách trên bàn.
Một chai nước cam lạnh, vỏ nhựa cũng hơi lạnh.
Cô nhe răng cười, xoay người cắm ống hút vào uống. Cô thích nhất là nước cam, không chua như chanh bưởi, không ngọt như dâu, so với trà sữa mát lạnh, không có cà phê đắng và vị trà lạ, tóm lại, cô thích nhất.
Cô uống rất lâu, mấy người Trình Nghiên Ninh đã đi xa.
Lý Thành Công nhìn cửa sổ bên cạnh, trong đầu có gì đó lướt qua trong giây lát, anh tự nhắ mình, cảm nhận được khí nóng bốc hơi mù mịt.
Năm người bốn món một canh, rất nhanh đã lên.
Tần Viễn động đùa trước, anh tùy ý đem thịt và cá hầm ớt đặt lên ngoài nhặt mấy cây rau thơm ra, dáng vẻ rất quen thuộc.
Thủ lĩnh đám hư nhất lớp học, hàng ngày ở sau lớp chỉ đá cửa hút thuốc và ngủ, Nhạc Linh San thật ra có chút sợ anh, giờ phút này thấy anh như vậy, tưởng anh thích ăn rau thơm, liền ngoan ngoãn chờ, chờ anh nhặt xong.
Lý Thành Công thấy dáng vẻ nặng nề của cô thì cười, mở miệng nói: “Chân Chân đánh rắm nhiều nhất, không ăn được rau thơm.”
“Này, Lý Thất Bại cậu nói ai vậy.”
“Nói cậu đó, không phục sao?” Cợt nhả.
Chân Minh Châu tức giận nhìn anh một cái, đang muốn nổi giận, Tần Viễn bên cạnh nhặt xong đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, ăn xong thì ra ngoài đánh.”
Giọng anh nhàn nhạt, không lộ cảm xúc.
Nhạc Linh San theo bản năng nhìn anh một cái, lại nhìn Lý Thành Công và Chân Minh Châu.
Bên cạnh, Từ Mộng Trạch tháo kính ra, mở đũa thong thả ung dung, cười nhạo nói: “Ăn cơm đi, anh Viễn nói đùa.”
“…… À.” Mặt Nhạc Linh San đỏ lên, mở đũa theo.
Một bữa cơm ăn một lời khó nói hết.
Cô là học sinh ngoan, hiểu được trong nhóm này lấy Tần Viễn làm trung tâm, nhưng mà, không nghe nói trên bàn tính tình Tần Viễn xấu như vậy. Anh giúp Chân Minh Châu mua đò, nhặt rau thơm, lúc ăn cơm không nói nhiều lắm, tâm trạng thanh thản, vừa nhìn ra biết xuất thân tốt. Từ Mộng Trạch bên phải Tần Viễn cũng không khác lắm, ăn rất ít cơm, ít hơn cả cô. Lý Thành Công và Chân Minh Châu vẫn luôn khắc khẩu, lúc bắt đầu lần thứ tư, Tần Viễn ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Hẹ nó Hai Mập cậu không thể im sao?”
“Anh Viễn anh đúng là quá bất công——”
“Bạn Nhạc không ăn cơm.” Tần Viễn nói một câu đánh gãy anh đang thiệt thòi.
Lý Thành Công a một tiếng, nhìn bát nhỏ của Nhạc Linh San, quay đầu trực tiếp kêu: “Chủ quán, cho bốn bát cơm.” Kêu xong, anh quay đầu lại nhìn Chân Minh Châu, “Không muốn cho cậu.”
Chân Minh Châu hừ một tiếng: “Tự đi mà ăn.” Hai người mấy cân mấy lạng rõ ràng, Từ Mộng Trạch đã ăn xong, anh gọi bốn bát, trong đó có hai bát cho mình.
Lý Thành Công còn tưởng cô sặc, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen láy của Tần Viễn, im tiếng.
Trường trung học của tỉnh, không khí trong trường học rất nồng, không có chỗ lý tưởng lắm, biểu hiện trên người là trốn học đi chơi và hút thuốc, lá gan đều là luyện ra cùng Tần Viễn. Con người anh Viễn đối với Chân Minh Châu rất tốt, trong lén lút có nhiều không kiên nhẫn.
Anh vẫn đừng nên ép.
Đầu Lý Thành Công thông suốt, vùi đầu ăn cơm.
Chân Minh Châu thấy anh yên tĩnh như đà điểu, đắc ý nói mấy câu.
“Tính tình.” Tần Viễn giơ tay đánh vào đầu cô một cái, thuận tay mang chén mình chưa ăn xẻ một phần ba sang cho cô, cười nói, “Ăn đi, đừng làm loạn.”
/1474
|