Chương 64.1 Sân thể dục cũng không phải do nhà anh xây.
Trong phòng ngủ.
Chân Minh Châu đang quan sát mấy quà tặng trên giường.
Buổi chiều, sau khi chia tay Tống Tương Tương và Phan Dịch, cô cũng không về nhà mà đi cửa hàng lớn gần đó, vòng vo lầu trên lầu dưới một hồi chọn mấy món quà sinh nhật tặng Trình Nghiễn Ninh.
Cặp sách, bút máy, đồng hồ, khẩu trang, khăn quàng cổ, găng tay…….
Anh sẽ thích một cái đi.
Cô vui vẻ trong lòng, lại xách một cái túi bên cạnh, lấy áo lông trắng ra.
Lúc đầu cô không nghĩ mua quần áo cho Trình Nghiễn Ninh, nhưng khi trên đường đi qua cửa hàng kia, cảm thấy áo len này sạch đẹp, anh mặc chắc chắn có khí chất đặc biệt, nhất thời không nhịn được liền mua.
Làm sao mang cho anh đây?
Chân Minh Châu đang rối rắm vấn đề này, điện thoại liền vang lên.
Cô liếc mắt nhìn cuộc gọi đến, bắt máy “Làm sao vậy?” Bạn muốn đọc full liên hệ : [email protected]
Nghe Tống Tương Tương ở bên kia điện thoại nói mấy câu, cô tức giận nói “Cậu ta bà tám như vậy a.”
Cô biết Tống Tương Tương và An Oánh cùng tiểu khu, nhưng mà đây là lần đầu tiên Tống Tương Tương nói với cô chuyện An Oánh nói xấu sau lưng, nói xong cảm thấy tinh thần sảng khoái, hỏi sang chuyện khác “Đúng rồi, mình muốn mua điện thoại, cậu có giới thiệu cái nào không?”
Chân Minh Châu sửng sốt “Tại sao đột nhiên muốn mua điện thoại?”
“Không tiện liên lạc với các cậu.”
“Có phải không tiện liên lạc với Phan Dịch không?”
Bị vạch trần tâm tư, Tống Tương Tương có chút xấu hổ, dứt khoát không nói nữa.
Chân Minh Châu tức giận hừ một tiếng, nói “Nếu cậu chỉ gọi điện thoại, nhắn tin thì mình có thể đưa điện thoại trước của mình cho cậu.”
“A, vậy sao được?”
“Tại sao không được?” Một tay Chân Minh Châu đem đồ vật nhét vào cặp xách, nghiêm trang nói “Dù sao điện thoại kia cũng không hỏng, dùng rất tốt, chỉ cần cậu không ghét bỏ là được.”
Đương nhiên Tống Tương Tương biết điện thoại trước của Chân Minh Châu vẫn còn tốt.
Nhưng điện thoại của cô cũng không rẻ, Tống Tương Tương ngượng ngùng, nghĩ nghĩ nói “Vậy mình trả tiền cho cậu.”
“Được rồi.” Chân Minh Châu bị cô chọc tức, ném cặp sách sang một bên, nói “Quan hệ của chúng ta thế nào a, một chiếc điện thoại cậu còn lải nhải với mình, còn có thể làm bạn tốt sao?”
“Việc nào ra việc đó.”
Chân Minh Châu không còn cách nào khác, yêu cầu “Vậy cậu mời mình ăn cơm.”
Tống Tương Tương nghĩ nghĩ, nói “Vậy được rồi.”
“ n, thứ hai đưa cho cậu.”
Nói xong, Chân Minh Châu tắt điện thoại, đi tìm chiếc điện thoại trước.
*
Ngày thứ hai.
Chân Minh Châu rối rắm cả ngày mà vẫn chưa tặng quà.
Lúc trước đi tìm Trình Nghiễn Ninh cô cũng không sợ gì, không đắn đo, muốn đi liền thoải mái đi, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào. Nhưng lúc này, hình như không được.
Cô cảm thấy dài dòng như vậy không hợp với tính cách của cô, nhưng cô chính là dây dưa như vậy.
Lần dây dưa này đến tận buổi tối.
Tống Tương Tương dùng thẻ mới, sau khi tan học cô liền hẹn Phan Dịch, cô chưa tặng quà nên cũng không có tâm trạng về nhà, liền mang túi quà trở về ký túc xá.
Trong ký túc xá, mấy người khác chưa trở về, còn Nhiêu Lệ mới chia tay với Từ Mộng Trạch làm ở trong ký túc xá vừa ăn khoai lát vừa xem tiểu thuyết, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hư ảo.
Tiện tay đem cặp sách để lên bàn, Chân Minh Châu ngồi trên ghế ngẩn người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trần Anh cùng Vương Viện lần lượt trở về, trông thấy bộ dáng mất hồn mất vía của cô cũng không làm phiền, từng người đi rửa mặt, sau đó Nhạc Linh San trở về, bất ngờ hỏi một câu “Chân Chân, buổi tối cậu ở ký túc xá a?”
/1474
|