Bức thư được gửi đến từ lãnh địa của Mặc Thoát nhưng không phải là của hắn viết cho Tống Dương, mà hắn có muốn viết cũng không thể viết được vì hắn đang bị trọng thương, tay phải bị đứt lìa… Trước đó không lâu, ở lãnh địa của Mặc Thoát đã bị thích khách đột nhập.
Số của Mặc Thoát không may, thích khách không những võ công cao cường, mà tính tình lại điềm đạm, giỏi ngụy trang, tinh thông hạ độc, giỏi bày mưu kế, nói về thích khách trong thiên hạ mà nói khó tìm được kẻ nào thích hợp hơn hắn để làm thích khách.
Nhưng Mặc Thoát cũng rất may mắn, vừa hay có khách quý ở lại trong phủ, trong lúc nguy cấp đã ra tay cứu hắn thoát chết.
Mùa đông Tống Dương ẩn thân trong lãnh địa của Mặc Thoát, chờ quân Yến xuất quan, Nam Hỏa nhổ trại tiến vào đất Yến, nhưng Vân Đính và Vô Ngư chưa dẫn quân đi cùng. Vân Đính có lòng từ bi, thật ra không thích hợp với việc quyết chí báo thù. Vào nước Yến chỉ vì cùng giết người với Nam Hỏa mà môn đồ của hắn ở cao nguyên chết gần hết ở đạo tràng của Nam Lý, bị lửa thiêu chết thành tro. Phật sống không có chỗ để đi, nên tạm thời lưu lại ở chỗ Mặc Thoát.
Vô Ngư bị thương chưa lành cần tĩnh dưỡng một thời gian, cũng ở tạm trên cao nguyên.
Đạo Thảo phụng mênh của Quốc sư đi lấy đầu Mặc Thoát, kết quả lại gặp phải Vân Đính, vậy làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được.
Phải biết rằng, nếu thẳng thắn mà nói thì Hoa Tiểu Phi gặp phải Vân Đính cũng không dám nắm chắc phần thắng, huống chi lại là Đạo Thảo. Tuy nhiên Vân Đính cũng không lường được lại có thích khách lẻn vào, hơn nữa thủ đoạn ám sát của Đạo Thảo thật kinh người, đến khi Vân Đính phát hiện nguy cơ thì Nhân Lặc phật sống đã bị hại, hắn chỉ kịp cứu được Mặc Thoát.
Nhưng… Vân Đính đuổi kịp Đạo Thảo, chắc chắn Đạo Thảo cũng không thoát được.
Thích khách bị bắt sống.
Về việc bắt thích khách Vân Đỉnh chỉ viết qua loa đại khái, chi tiết cụ thể vụn vặt không nhắc tới, trong thư hé lộ vấn đề mấu chốt là Vân Đính đã tra khảo, biết được thích khách là thủ hạ thân tín của Yến Đỉnh, và còn tin tức quan trọng hơn là: Yến Đỉnh đến cao nguyên một mình, hơn nữa sẽ không hội cùng quân Yến, hắn muốn tự mình đi làm một chuyện đại sự.
Về phần Yến đỉnh cụ thể đi đến đâu, Vân Đỉnh đã nói trong thư cho Tống Dương biết: thích khách biết nhưng vẫn chưa khai, chắc chắn không lâu sao sẽ biết được kết quả.
Tống Dương vừa mừng vừa sợ, không kìm được hai tay run lên.
Hành tung của Quốc sư thần bí, người ngoài khó mà do thám được, mặt khác lúc nào lão cũng có cao thủ bảo vệ… Xem qua thư, Tống Dương đương nhiên có thể hiểu được, nếu việc này là có thật, thì ông trời đã mang cho hắn một món quà lớn, một cơ hội tốt để kết liễu Yến Đỉnh.
Hội nghị của đội quân tiến vào thành Hồng Dao tạm ngừng, tướng lĩnh tạm thời rời đi, mọi người đến từ Phong ấp thì ở lại, Tống Dương mang bức thư ra đưa cho mọi người cùng đọc, đọc xong Tạ Tư Trạc là người có ý kiến đầu tiên:
- Chàng muốn đi cao nguyên à?
Đợi Tống Dương gật đầu, Tạ Tư Trạc lại nói tiếp:
- Nam Hỏa ở chiến sự nơi này và Hồng Dao rất bất ngờ, thiếp và Kim Mã, Trịnh Kỷ và mọi người hợp sức có thể gánh vác được, nhưng chàng đi cao nguyên… thật ra là mạo hiểm, không phải là cách hay.
Tống Dương biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng cơ hội hiếm có, hắn sao có thể bỏ qua, nên cười nói:
- Không phải là ta đi một mình, ta đi cùng La Quan, chờ đến Thổ Phiến lại có thể hội hợp với hai vị cao nhân Vân Đính và Vô Ngư, nếu đúng là Quốc sư đơn thương độc mã không thể nào lại không đấu được với lão.
Lần này Tống Dương định không mang theo quân lính, một là đặc thù của cao nguyên, mang theo binh lính sẽ rất dễ bại lộ hành tung, nói không chừng không giết được thỏ lại biến thành con thỏ để người ta đánh, hai là tình hinh lúc này với lần đánh Quốc sư ở Yến Tử Bình không giống nhau, lần trước là mở rộng cửa dẫn kẻ thù mắc mưu, Yến Đỉnh đâm đầu vào ổ mai phục. Lần này là truy tìm tung tích, nếu mang theo một đội quân khua chiêng gõ trống mà để hắn cảnh giác à?
Tống Dương đã quyết, Tạ Tư Trạc cũng không ngăn, chỉ có điều băn khoăn giúp hắn lo chu toàn một chút:
- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi chưa chắc đã làm được, từ đây đến biên giới chàng đi cùng có A Li Hán, Thi Tiểu Hiểu, và Bạch Phu Nhân, hai người võ nghệ cao cường giúp chàng, còn Bạch Phu nhân giang hồ bôn tẩu đã có kinh nghiệm, giúp ngươi truy tìm tung tích sẽ tốt hơn.
Những người được nhắc đến đều gật đầu, mọi người đều là người trên một con thuyền về đạo lý, về giao tình, thậm chí còn về đại cục, chuyến đi này đều đồng hành cùng Tống Dương, dù không nói ra, nhưng Tề Thượng thấy mình không được nhắc đến có vẻ hơi thất vọng, miệng giật giật giống như chủ động xin đi giết giặc, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Đi cao nguyên lần này là hành động nhằm vào cao thủ bậc nhất thiên hạ. Tề Lão đại, tự biết mình, biết dựa vào bản lĩnh của mình, không giúp gì được bọn họ mà có khi còn thêm phần gánh nặng cho họ.
Tạ Tư Trạc lại nói tiếp:
- Còn nữa phải mau chóng gửi thư về Yến Tử Bình mật cho ba người đến cao nguyên hỗ trợ cho các ngươi là Hổ Phách, Trần Phản, Lý Dật Phong… ngoài ra còn hai cỗ xe ngựa của chàng, hoặc là chàng đưa cho Hồng Bộ phủ một chiếc ít nhất cũng theo một chiếc.
Yến Đỉnh không chỉ là cao thủ võ công có một không hai trong thiên hạ, mà độc thuật và cơ mưu cũng có thể nó là khó có người trong thiên hạ địch nổi.
Trần Phản hiện giờ phong độ suy giảm, nhưng chỉ cần uống thuốc, chiến lực so với La Quan còn mạnh hơn một chút, còn lại Lý Dật Phong không có gì hay để nói, nhưng trong tính toán của Tạ Tư Trạc, chỉ coi là tàm tạm, nhưng có thể nói cao thủ nàng đều đề xuất đi cùng Tống Dương cả rồi.
- Hổ Phách nên để nàng ta đi cùng, cơ hội này cô ấy đã chờ đợi còn nôn nóng hơn ta, Lý Dật Phong và chuyện này cũng không có gì liên quan lắm, nếu đến được là tốt nhất, còn không cũng không sao. Nhưng Trần lão gia …
Tống Dương lắc đầu, đó chỉ là một ông già đáng thương mất trí nhớ, Tống Dương không muốn kéo lão vào chuyện nguy hiểm này.
Tạ Tư Trạc biết việc này miễn cưỡng cũng không được, lòng thở dài, không thể cố níu kéo được nữa, đến lúc đó không ngờ tới La Quan bỗng nhiên cất tiếng:
- Nên mời thêm sư phụ đi cùng, đây là chuyện tốt đối với ông ấy.
Tính ra thì La Quan mới là người thân cận nhất của Trần Phản, chính miệng hắn nói ra việc mời Trần Phản đi cùng, những người khác còn có thể nói được gì nữa. Mọi người quyết định như vậy. Tạ Tư Trạc tự tay viết thư nhắn những cao thủ ở Yến Tử Bình, sau đó sai Do Tiểu Cẩu chuyển thư đi, khẩn cấp quân thư.
Người đưa tin vừa lên đường, Tống Dương cũng khởi hành đi cao nguyên.
Dọc đường đi, Tống Dương tìm cơ hội hỏi La Quan vì sao lại mời sư phụ đi cùng, La Quan trả lời có chút mơ hồ:
- Đại Tông sư già rồi, là người già đáng thương nhất trong thiên hạ, Đai Tông Sư chết già, là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, sư tổ an hưởng lúc tuổi già, trước khi lâm trung đã từng nói với sư phụ như thế. Sau này sư phụ
nói với ta: suy nghĩ sâu xa thì quả như thế.
Mặc dù phong độ giảm sút, Trần Phản đã từng là Đại Tông sư chân chính, là bậc thầy của cầu chiến cầu bại và cầu cường địch.
Trí nhỡ đã không còn minh mẫn, như cây gỗ mục sắp gục đổ, lại có thể chứng kiến một trận chiến như vậy coi như là một vận may đối với Trần Phản.
Người đi theo Tống Dương kém cỏi nhất và cũng là Bính tự thượng phẩm, đám người đi cùng phải rảo bước rất mau mới theo kịp, xuất phát từ đại doanh của Nam Hỏa, hai mươi ngày sau liền đến lãnh địa của Mặc Thoát, đó là còn phải cẩn thận trốn sự thăm dò của quân Yến nên cuộc hành trình chậm lại không ít thời gian.
… trở về Lan Thành, xa xa đã nhìn thấy bóng Vô Ngư ra đón, Đại Phiên chủ Mặc Thoát cũng không để ý vết thương đích thân nghênh đón, đi vào phủ hai bên hàn huyên tâm sự râm ran, Tống Dương còn đích thân kiểm tra vết thương cho Mặc Thoát.
Trong lời nói, Tống Dương vô cùng cảm thấy hổ thẹn, và có lỗi với Mặc Thoát. Rõ ràng không cần ép cung thích khách cũng có thể nghĩ ra, chính là vì Mặc Thoát giúp đỡ Nam Hỏa, mới bị báo phục của người Yến.
Nhưng đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài thô bịch cục cằn của gã nhà quê mới giàu, hắn đối nhân xử thế rất khảng khái, khi Tống Dương tỏ ý xin lỗi, hắn dâng hai bàn tay to ngắn như chuối mắn cười nói:
- Giúp huynh cũng là giúp chính mình. Huynh không cần khách sáo, ta cũng không khách khí.
Lời nói có vẽ không rõ ràng, ý tứ lại không hiểu được. Hắn là đại phật sống dòng chính, người Yến chắc chắn không thể tha cho hắn. Trước kia, thế lực của Đại Phật sống, đã tan thành mây khói, hiện giờ thế cục loạn, Mặc Thoát muốn tự bảo vệ mình, ngoài bảo vệ thực lực ra, còn phải tìm cho mình một phe cánh… Với vị trí lãnh địa của hắn, đương nhiên là thân cận với Đại Yến rất nhiều, nhưng người Yến không dung hắn, như vậy còn có gì để nói đây!
Khi Nam Hỏa đánh tới lãnh địa của hắn, Mặc Thoát không muốn khai chiến, trong đó đương nhiên có nguyên nhân thực lực, nhưng quan trọng là hắn coi trọng Thường Xuân Hầu: không phải trong tay Tống Dương có Nam Hỏa, không phải là sau lưng Tống Dương có Nam Lý, mà là Thường Xuân Hầu của Nam Lý có một nghĩa huynh là Hồi hột Đại khả hãn.
Giao tình của hai huynh đệ bọn họ như thế nào chỉ cần nhìn thái đội của dân tộc Hồi Hột đối với Nam Lý cũng đủ biết rõ.
Hơn nữa theo lời Mặc Thoát nói, hắn giúp Tống Dương cũng là giúp chính mình.
Sau khi Nam Hỏa rời đi, thích khách chưa tới, Mặc Thoát có thời gian rỗi nói chuyện với Vô Ngư cũng đã tỏ vẻ muốn cùng kết thân hơi với Thường Xuân Hầu. Trong tính toán của hắn, nếu có cơ hội có thể bái huynh đệ thì càng tốt, nếu không được có thể gả con gái cho Tống Dương cũng là lựa chọn không tồi. Lúc đó sư thái lắc đầu nói:
- Con người Tống Dương, … ẩn giấu nghĩa khí, Phiên chủ đại nhân không cần suy nghĩ quá nhiều, trước đã giúp ông ta sau vẫn giúp, những chữ này đã đủ để làm bạn tốt với ông ấy rồi.
Sư thái nói rất thật lòng, Mặc Thoát còn cảm thấy mắt nàng ngân ngấn lệ, hắn đang toan tính gả con gái cho Tống Dương không ngờ thích khách của Yến Quốc đến đây.
Kỳ thực Mặc Thoát biết rõ, có điều bên cạnh cái được tất sẽ có cái mất, hắn giúp đỡ Tống Dương bên này, Đại Yên bên kia sớm muộn gì cũng đều trả thù, chỉ có điều hắn không nghĩ là nó lại tới nhanh như vậy. Không ngờ Đại Yến lại có hành động dùng thủ đoạn giang hồ để xuống tay như vậy.
Nếu Nhân Lặc không chết, vậy lần ám sát này với Mặc Thoát mà nói quá tuyệt vời, đùng một cái khéo hắn và Tống Dương lại gần nhau hơn. Đáng tiếc, Nhân Lặc chết dưới đao của thích khách. Nhớ tới người xưa, trong lòng Mặc Thoát dậy lên cơn căm tức… Hai người đã hợp tác mười mấy năm, phối hợp hòa hợp rất thân thiết.
Chủ nhân trước đây Bác Kết đã chết, Mặc Thoát trở thành người cô độc, giờ người bạn thân nhất cũng trở về cõi cực lạc, Mặc Thoát càng thêm toàn tâm toàn ý.
Mọi người đều thông minh, có mấy lời không cần nói quá rõ, giúp Mặc Thoát kiểm tra vết thương xong, Tống Dương nói vào vấn đề chính:
- Vân Đính thượng sư đâu rồi?
Từ khi bọn họ đến, chưa thấy Vân Đính xuất hiện.
Vô Ngư giải thích:
- Phật sống đang tra hỏi thích khách, hắn nói việc này không thể gián đoạn, không thể đi đón ngài, mong ngài đừng trách.
Tống Dương chưa để ý đến tiểu tiết này, nhưng hắn đang lo lắng chuyện khác.
Trên đường đi, mọi người không biết bao nhiêu lần bàn bạc về chuyện của thích khách, rất nhanh chóng phát hiện ra điểm khả nghi trong đó. Nếu thích khách quả thật là tâm phúc của Quốc sư hay Cảnh Thái, vậy không cần hỏi cũng người này hẳn là tâm trí kiên định, làm sao có thể dễ dàng mở miệng như vậy, nhất là bộc lộ thân phận của mình, và hành tung tuyệt đỉnh cơ mật của Quốc sư.
Huống chi Vân Đính là người từ bi ai cũng biết, Vân Đính quả không thích hợp để là người tra tấn để khảo cung, mọi người lo lắng, có lẽ nào Phật sống đã bị thích khách lừa. Bạch phu nhân là người trong giang hồ, càng nghĩ bà thậm chí còn hoài nghi chuyện hành thích vốn là một âm mưu. Quốc sư tung ra đòn đó để dụ mồi, lừa bọn người Tống Dương vào bẫy… Đối với nhân vật như Yến Đỉnh, mọi người phải cẩn thận hơn một chút, nghi thần nghi quỷ cũng là có nguyên cớ.
Vô Ngư không phải là người ngoài, Tống Dương không vòng vo nói thẳng ra băn khoăn của mình.
Trước tiên hắn cười với sư thái, "có câu hỏi này cũng là đương nhiên" lập tức đi vào chủ đề chính nghiêm mặt nói:
- Nhưng có điều các ngươi không biết, Vân Đính thượng sư không chỉ là người lương thiện từ bi, trong lòng hắn còn mang một mối hận.
Người Yến trước hại đại Phật sống, sau lại lợi dụng tiểu phật sống. Lần này lại phái thích khách đến giết Nhân Lặc là bạn hữu của Vân Đính, khoan dung độ lượng đến mấy cũng không thể nén nổi cơn giận trong lòng, cho nên lần này hắn sẽ ra đòn rất sắc bén.
Những chi tiết thẩm vấn có liên quan, đến Vô Ngư cũng không rõ lắm, nàng chỉ biết là lần này Vân Đỉnh vận dụng một phép là phép tông độc môn truyền bí pháp là "Cấm thuật" trừ phi là ta ma lớn nếu không không thể nhúc nhích được. Dùng môn pháp này thuật có công tâm chấn động não kỳ hiệu quả, đủ để có được kết quả đáng tin cậy, những người bị bức cung, sau khi bị thuật này xong sẽ biến thành một tên ngớ ngẩn.
Kỳ thực suy nghĩ kĩ một chút, cũng không có gì kỳ quái, thuật này vốn có liên quan đến "công tâm", ví dụ tâm nhãn của hắn ta, lại có cấm thuật cũng là chuyện đương nhiên.
Đạo Thảo quả thật rất kiên định, mặc dù là cấm thuật cũng không làm cho hắn mở miệng, lần bức cung này Vân Đỉnh không cần hỏi, Đạo Thảo đã phế, bất kể Vân Đính có moi được tin tức hữu dụng gì không thì cuối cùng Đạo Thảo cũng không còn thần trí.
Một thời gian ngắn sau, đám người Tống Dương yên tâm chờ đợi, Vân Đính sau một hồi chuyên tâm bức cung, đã lộ diện, nhưng cũng không nói gì nhiều, nghỉ ngơi một chút rồi lại đi vào địa lao.
Khoảng một tháng sau, đám người Hổ Phách nhận được thư của Tạ Tư Trạc, men theo khe núi giữa Nam Lý khởi hành đi cao nguyên, đến Đa Lan thành hội ngộ cùng Tống Dương. Hổ Phách, Trần Phản, Lý Dật Phong cả ba người đều tề tịu cả, mà điều bất ngờ chính là từ đầu tới cuối đều không tham dự chiến sự Cố Chiêu Quân, không ngờ cũng đi theo.
Nhìn thấy bề trên và bằng hữu, đặc biệt là Hổ Phách, Tống Dương rất vui vẻ, được một phen náo nhiệt, sau đó hắn mới đi ra phía Cố Chiêu Quân hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Cố Chiêu Quân nhíu mày nhìn hắn một cái, dường như thấy hắn hỏi một câu hỏi ngốc nghếch, liền hỏi lại:
- Người cảm thấy ta là người như thế nào?
Tống Dương không muốn cãi nhau với y, chỉ lặp lại câu hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Cố Chiêu Quân không thấy phiền, Tống Dương không trả lời hắn tự trả lời vừa gật đầu vừa đáp:
- Ta là thương nhân. Ta đây hỏi lại, thương nhân quan tâm nhất đến cái gì?
- Sao ngươi lại tới đây?
- Thương nhân quan tâm nhất là trục lợi, đương nhiên là tiền, chỉ cần là mua bán, có thể kiếm tiền, tôi làm cái gì cũng thành, vậy ta còn muốn hỏi ngươi, lão già Yến Thừa tướng phó tiềm giáo huấn bị nhổ tận gốc, ta cũng theo đó rớt theo, chuyện này tôi không thể nghĩ được, ông có biết là cái gì không?
- Sao ngươi lại tới đây?
Tống Dương vui vẻ, hỏi đáp như vậy chính mình cũng bớt lo đây.
Trần Phản cũng cười nói:
- Hai người các ngươi, còn là trẻ con à? Có gì thú vị sao?
- Đúng vậy, ngươi nên phối hợp một chút.
Cố Chiêu Quân oán trách Tống Dương, có điều hắn cũng rất thông minh, không đợi Tống Dương nói thêm câu "sao ngươi lại đến đây" liền cướp lời giải thích:
- Trước kia ta cùng lão Phó hợp tác rất tốt, nhưng đây không phải là nói ta nhất định sẽ trên cùng một chiếc thuyền, mắt nhìn thấy thuyền dưới chân chìm cũng không hiểu mà sang thuyền khác. Cho nên ta nghĩ, Yến Đỉnh, Cảnh Thái muốn đối phó với thừa tướng thì đối phó, điều này tôi nghĩ không thông, nếu có một cơ hôi làm ăn, có thể đối mặt hỏi Yến Đỉnh.
- Sẽ giáp mặt hỏi thẳng lão à?
Tống Dương cuối cùng cũng thay đổi câu hỏi.
Cố Chiêu Quân lắc đầu nói:
- Đó chỉ là một lý do, còn quan trọng hơn nữa là Yến Đỉnh và Cảnh Thái đã đoạt đất của ta, tiền của ta, cướp mất cơ hội buôn bán của ta! Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, con buôn coi trọng nhất là tiền, ta trước đây rất nhiều tiền, nếu đổi thành ngân lương, có thể xếp thành quả núi mà ngươi trèo ba ngày mới hết… Ta có nhiều tiền như vậy, đều bị chúng cướp hết, ngươi thử nghĩ xem, mối hận này nếu ta không trả thì thật là có lỗi với tiền của ta.
Tống Dương cười ha hả, đi về phía Cố Chiêu Quân gật đầu, kính cẩn:
- Đa tạ!
Cố Chiêu Quân lắc đầu:
- Không cần, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau, không nói được ai mang ơn ai.
Lúc mọi người đã tụ họp, Vân Đính rốt cuộc cũng kết thúc cuộc hỏi cung, từ trong địa lao đi ra, lão Phật sống lê cái lưng mệt mỏi, nói với Tống Dương:
- Đã rõ ràng rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, Yến Đỉnh đang ở cao nguyên, phía tây Tuyết Lĩnh, nhưng lão không chỉ có một mình, mà còn có sư đệ của lão.
Có thêm Hoa Tiểu Phi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, địa điểm cụ thể Vân Đính đã tra khảo Đạo Thảo rõ ràng rồi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
- Ngoài ra còn có một việc khác, có liên quan đến đám Nam Lý các ngươi. Sau khi làm loạn, Tĩnh Vương mấy người báo phục ở Phượng Hoàng thành, hòa thượng của chùa Đại Tiến Phúc và phụ thân của Tiểu Uyển đều chết dưới tay hắn ta.
Đây là thu hoạch ngoài ý muốn, Tống Dương chỉ vào địa lao:
- Thích khách giờ như thế nào?
- Thần trí đã mất hết, đã thành một phế nhân rồi, tôi đã cho hắn siêu thoát.
Từ lúc quyết tâm triển khai cấm thuật, Vân Đính liền đã nổi dậy lòng tà. Thích khách không thể tha, những việc khác không cần nói, cấm thuật có thể đoạt đi thần trí, nhưng không lấy đi võ công và bản lĩnh độc thuật, nếu thả một người còn có tuyệt kĩ mà mang tâm địa độc ác không biết sẽ hại bao nhiêu người, huống chi nếu nói đến nợ máu người này vốn chết cũng chưa hết tội.
Không có gì đáng nói, tự sẽ có người cắt lấy đầu của thích khách, Tiểu cẩu Do Tạ Môn, truyền tin đến, gửi tới chỗ Mộ Dung Tiểu Uyển, lúc trước Đạo Thảo đã lấy đầu của Mộ Dung lão đại mang đi hại lão chết không toàn thây, giờ dùng đầu của hắn đi tế trời đất.
Luân hồi báo ứng vốn là như thế.
Mọi ngườ ở Đa Lan thành cũng không trì hoãn nữa, ngay sau đó khởi hành, đến chỗ Yến Đỉnh. Chuyến đi này không biết có thành công giết được tên tặc già hay không vẫn chưa thể nói trước được, nhưng không đi không được, không phải là lúc nào cũng có được cơ hội như thế này.
Nhẩm đếm mọi người, Tống Dương gần như có thể đều hữu dụng, ngoại trừ Bạch tiên sinh ra tất cả đều là cao thủ. Đội hình như vậy là nhất phẩn lôi âm mở ra, bọn họ có thể dễ dàng đứng đầu bảng, nhưng để đối phó với Yến Đỉnh đã đủ mạnh chưa?
Tống Dương không biết.
/425
|