- Nếu ngươi không phối hợp lời của ta, ta sẽ đem những người này toàn bộ giết chết!
Lâm Lạc dùng thần thức truyền âm, không hề che giấu chút sát ý của hắn.
Nam Nhược Hoa không khỏi phát lạnh trong lòng, nói:
- Ngươi sẽ không!
- Ngươi có thể thử xem!
Nam Nhược Hoa muốn thử sao? Đừng nhìn nàng bề ngoài trong trẻo lãnh đạm, luôn đem lời nói không muốn dính nhân quả đặt tại bên miệng, nhưng thật ra trong nóng ngoài lạnh, tự nhiên không dám mạo hiểm phiêu lưu như thế, đành phải miễn cưỡng bài trừ một nụ cười, nói:
- Đừng làm rộn, hiện tại mọi người cùng ở chung một chiếc thuyền, cần mưa gió cùng gánh!
Cũng may Lâm Lạc cũng không thân cận tay chân, nếu không chính nàng cũng có ba phần tức giận! Mà Lâm Lạc cũng biết cực hạn của nàng, vì vậy mới làm như thế.
Đám người Nghiêm Phi Dương khó chịu tới cực điểm, nhìn thấy Lâm Lạc như “chim nhỏ nép vào người” đứng bên cạnh Nam Nhược Hoa, bọn hắn sửng sốt không dám đến gần giai nhân, sợ bị người làm buồn nôn hơn nữa.
Nhắc tới bốn năm trải qua, đám người Nghiêm Phi Dương quả nhiên đúng như Lâm Lạc suy nghĩ, mặc dù bọn hắn mới đến Ngân Lân Hải được hai năm, nhưng bởi vì khi xuyên qua biển khơi không cần đi vòng nhiều con đường, bởi vậy mới đến trước hai người Lâm Lạc được vài ngày.
Bọn hắn ngẫu nhiên đụng phải cuộc chiến tranh giữa hai bộ tộc, đã phát hiện Thần Huyết Thiết tồn tại, cũng tìm tới tận nguồn gốc. Một đường đánh xuống, quái vật càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, thiếu chút nữa bọn họ đã chết tại đây.
Lâm Lạc chú ý tới Nghiêm Phi Dương cũng không lộ vẻ bao nhiêu khẩn trương, hắn cảm giác người này che giấu rất sâu, nói không chừng bởi vì Nam Nhược Hoa ra tay quá sớm nên không bức hắn xuất ra được thực lực chân chính!
Nghiêm Phi Dương bọn họ tự nhiên cũng biết lộ trình của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa, nhưng bởi vì Nam Nhược Hoa chỉ lướt qua thật nhẹ nhàng nên bọn hắn cũng cho rằng Lâm Lạc có thể đi tới nơi đây đều nhờ công lao của Nam Nhược Hoa, dù sao công pháp thời gian của nàng thật quá thần kỳ.
Nhưng điều này cũng “chứng thật” Lâm Lạc có quan hệ mờ ám với Nam Nhược Hoa, nếu không vì sao nàng lại chịu đưa theo một kẻ rườm rà đây? Một mình nàng độc thân đi lại khẳng định thoải mái hơn mang theo một gánh nặng rất nhiều.
Nữ nhân quả nhiên đều không chịu nổi tịch mịch!
Ánh mắt của bọn họ đảo qua trên người Nam Nhược Hoa, đều mang theo vẻ đáng tiếc mãnh liệt. Mặc dù ở trong mắt võ giả nữ nhân có còn trinh tiết hay không cũng không trọng yếu, nhưng nếu có được tấm thân xử nữ thì lại có ai thích lấy phải hàng cũ đây?
Cho dù Lâm Lạc không phải nghiệt tử của Thiểm Điện tộc, chỉ nói về quan hệ không minh bạch với Nam Nhược Hoa, hắn đã có lý do đáng chết!
Đám người Nghiêm Phi Dương vốn là nghĩ như thế, địa vị của Nam Nhược Hoa thật sự quá trọng yếu, nàng là người thừa kế thời gian linh căn, hơn nữ lấy thiên tư của nàng muốn tiến vào Tinh Đế chắc chắn không vấn đề, nữ nhân như vậy có thế lực nào không muốn cưới trở về?
Lâm Lạc câu được câu chăng nói chuyện với Nam Nhược Hoa, nói gì cũng không trọng yếu, chỉ muốn bày ra hình dạng làm đám người Nghiêm Phi Dương buồn nôn, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của bọn hắn, làm trong lòng hắn phi thường khoái trá.
- Lâm huynh, ngươi có chút quá mức!
Nam Nhược Hoa phi thường bất mãn, nàng trêu chọc ai gây với ai, tại sao phải lấy nàng làm tấm mộc? Từ trong ánh mắt của nhóm người Nghiêm Phi Dương, nàng mơ hồ biết suy đoán của bọn họ, vì vậy làm trong lòng nàng phi thường không thoải mái.
- Vậy ta cho ngươi đánh một chút là được!
Lâm Lạc vươn tay.
Nam Nhược Hoa hừ một tiếng, điểm ra một chỉ, hưu một tiếng đâm thẳng tới.
- Oa, ngươi thật đúng là hạ thủ được!
Lâm Lạc vội vàng rụt tay lại, nữ nhân này thật sự dùng toàn lực, nếu như bị nàng đánh trúng lòng bàn tay sẽ đổ máu là chuyện đương nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng hô to gọi nhỏ của Lâm Lạc, bất mãn trong lòng Nam Nhược Hoa đã tiêu tan hơn phân nửa, khóe môi thậm chí còn hiện lên tia cười thản nhiên.
Gian phu dâm phụ!
Chứng kiến hai người “liếc mắt đưa tình”, sắc mặt nhóm người Nghiêm Phi Dương vô cùng khó xem, thật giống như thê tử của mình đi ra ngoài trộm tình.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, hướng tận sâu trong núi lửa xuất phát, trên một đường lại gặp thật nhiều quái vật đi ra công kích bọn hắn. Nhưng bởi vì có Nam Nhược Hoa gia nhập, công pháp thời gian phi thường thần kỳ, luôn có thể trợ giúp đội ngũ dễ dàng thủ thắng.
Mà Lâm Lạc vẫn sắm vai kẻ “ăn mềm cơm”, mỗi khi gặp phải đại chiến đều trốn một bên xem kịch vui.
Xem thì xem thôi, hắn còn xuất ra rượu thịt bắt đầu ăn, học đủ bộ dáng của tiểu ma nữ Đường Điềm, làm sắc mặt nhóm người Nghiêm Phi Dương càng thêm khó xem. Nhưng họ không có biện pháp nào, tuy rằng hắn không được nhưng chén cơm của hắn thật lợi hại, bọn hắn có bản lĩnh đem Nam Nhược Hoa đuổi đi hay sao?
Bởi vậy bọn hắn chỉ có thể khoan dung cho tên ký sinh trùng kia tiếp tục hút máu của bọn hắn, nương theo bọn hắn đi vào tận sâu trong vùng nham tương, nhưng cũng đã bất mãn Lâm Lạc tới mức tận cùng, tùy thời đều có thể bạo phát.
Lâm Lạc ước gì nhóm người Nghiêm Phi Dương bùng nổ, nếu như bọn hắn chủ động khiêu khích vậy lời hứa của hắn với Nam Nhược Hoa có thể xem như tiêu tan!
Tận sâu trong nham động có một đài cao, bên trên nằm úp sấp một con quái vật chín chân thật lớn, dài mười trượng, cao ba trượng, mà thực lực của nó đã đạt tới gần Tinh Hoàng cấp, lỗ mũi to tướng đang phát ra tiếng ngáy, trong lỗ mũi không ngừng phun ra hỏa hồng sắc nham tương cao hơn trượng, thật sự kỳ quan.
Mà ở bên người Cửu Túc Quái có một gốc linh dược toàn thân trong suốt đang trưởng thành, trên đỉnh kết xuất một quả cây thất thải quang mang, nhìn qua như ngọc thước, hai đầu nhọn, quả cây có bảy điểm thất thải nhô lên nhìn qua thật giống như khảm trân châu.
- Thần Đạo Quả!
Trong tứ đại tộc có vài người không tự chủ được kinh hô lên. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng bọn hắn liền hối hận vội vàng che miệng, nếu không phải thật sự khiếp sợ bọn hắn tuyệt sẽ không thất thố như thế.
Tứ đại tộc là hậu duệ vẫn thần, hơn nữa lúc trước tứ vị lão tổ Nghiêm Chấn Kiền ở Thần Giới cũng là nhân vật rung chuyển trời đất, kiến thức của bọn họ đương nhiên bất phàm, mà nhiều đời truyền thừa xuống dưới năng lực giám định bảo vật của tứ đại tộc căn bản không phải những hậu duệ vẫn thần có khả năng so sánh được!
Nam Nhược Hoa không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Cái gì gọi là Thần Đạo Quả?
Mấy người đã lỡ lời trên mặt hiện lên vẻ hối hận, nhưng Nghiêm Phi Dương lại mỉm cười, trước tiên nói một tiếng “không ngại” với những người kia sau đó nhìn Nam Nhược Hoa nói:
- Thần Đạo Quả vốn nên sinh trưởng tại Thần Giới, chỉ có thần linh huyết mới có thể dựng dục, có thể làm cho võ giả lĩnh ngộ quét dọn hết thảy chướng ngại, chỉ cần lực lượng tích tụ đầy đủ liền có thể dễ dàng đột phá bình cảnh!
Nam Nhược Hoa cũng lộ vẻ xao động, phải biết rằng lực lượng tích lũy dễ dàng, chỉ cần có thời gian, có đầy đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ, thiên tư cũng không quá kém thì có thể đạt được đỉnh cảnh giới trước khi hết tuổi thọ, ngược lại lĩnh ngộ cảnh giới mới là vấn đề khó khăn thật lớn, có thể vây khốn không ít bao nhiêu thế hệ.
Nếu Thần Đạo Quả có tác dụng như thế, võ giả có thể quét dọn hết thảy chướng ngại trong việc tu luyện, chỉ cần đơn thuần tích lũy lực lượng là dễ dàng đạt tới Tinh Đế cảnh!
Lâm Lạc dùng thần thức truyền âm, không hề che giấu chút sát ý của hắn.
Nam Nhược Hoa không khỏi phát lạnh trong lòng, nói:
- Ngươi sẽ không!
- Ngươi có thể thử xem!
Nam Nhược Hoa muốn thử sao? Đừng nhìn nàng bề ngoài trong trẻo lãnh đạm, luôn đem lời nói không muốn dính nhân quả đặt tại bên miệng, nhưng thật ra trong nóng ngoài lạnh, tự nhiên không dám mạo hiểm phiêu lưu như thế, đành phải miễn cưỡng bài trừ một nụ cười, nói:
- Đừng làm rộn, hiện tại mọi người cùng ở chung một chiếc thuyền, cần mưa gió cùng gánh!
Cũng may Lâm Lạc cũng không thân cận tay chân, nếu không chính nàng cũng có ba phần tức giận! Mà Lâm Lạc cũng biết cực hạn của nàng, vì vậy mới làm như thế.
Đám người Nghiêm Phi Dương khó chịu tới cực điểm, nhìn thấy Lâm Lạc như “chim nhỏ nép vào người” đứng bên cạnh Nam Nhược Hoa, bọn hắn sửng sốt không dám đến gần giai nhân, sợ bị người làm buồn nôn hơn nữa.
Nhắc tới bốn năm trải qua, đám người Nghiêm Phi Dương quả nhiên đúng như Lâm Lạc suy nghĩ, mặc dù bọn hắn mới đến Ngân Lân Hải được hai năm, nhưng bởi vì khi xuyên qua biển khơi không cần đi vòng nhiều con đường, bởi vậy mới đến trước hai người Lâm Lạc được vài ngày.
Bọn hắn ngẫu nhiên đụng phải cuộc chiến tranh giữa hai bộ tộc, đã phát hiện Thần Huyết Thiết tồn tại, cũng tìm tới tận nguồn gốc. Một đường đánh xuống, quái vật càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, thiếu chút nữa bọn họ đã chết tại đây.
Lâm Lạc chú ý tới Nghiêm Phi Dương cũng không lộ vẻ bao nhiêu khẩn trương, hắn cảm giác người này che giấu rất sâu, nói không chừng bởi vì Nam Nhược Hoa ra tay quá sớm nên không bức hắn xuất ra được thực lực chân chính!
Nghiêm Phi Dương bọn họ tự nhiên cũng biết lộ trình của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa, nhưng bởi vì Nam Nhược Hoa chỉ lướt qua thật nhẹ nhàng nên bọn hắn cũng cho rằng Lâm Lạc có thể đi tới nơi đây đều nhờ công lao của Nam Nhược Hoa, dù sao công pháp thời gian của nàng thật quá thần kỳ.
Nhưng điều này cũng “chứng thật” Lâm Lạc có quan hệ mờ ám với Nam Nhược Hoa, nếu không vì sao nàng lại chịu đưa theo một kẻ rườm rà đây? Một mình nàng độc thân đi lại khẳng định thoải mái hơn mang theo một gánh nặng rất nhiều.
Nữ nhân quả nhiên đều không chịu nổi tịch mịch!
Ánh mắt của bọn họ đảo qua trên người Nam Nhược Hoa, đều mang theo vẻ đáng tiếc mãnh liệt. Mặc dù ở trong mắt võ giả nữ nhân có còn trinh tiết hay không cũng không trọng yếu, nhưng nếu có được tấm thân xử nữ thì lại có ai thích lấy phải hàng cũ đây?
Cho dù Lâm Lạc không phải nghiệt tử của Thiểm Điện tộc, chỉ nói về quan hệ không minh bạch với Nam Nhược Hoa, hắn đã có lý do đáng chết!
Đám người Nghiêm Phi Dương vốn là nghĩ như thế, địa vị của Nam Nhược Hoa thật sự quá trọng yếu, nàng là người thừa kế thời gian linh căn, hơn nữ lấy thiên tư của nàng muốn tiến vào Tinh Đế chắc chắn không vấn đề, nữ nhân như vậy có thế lực nào không muốn cưới trở về?
Lâm Lạc câu được câu chăng nói chuyện với Nam Nhược Hoa, nói gì cũng không trọng yếu, chỉ muốn bày ra hình dạng làm đám người Nghiêm Phi Dương buồn nôn, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của bọn hắn, làm trong lòng hắn phi thường khoái trá.
- Lâm huynh, ngươi có chút quá mức!
Nam Nhược Hoa phi thường bất mãn, nàng trêu chọc ai gây với ai, tại sao phải lấy nàng làm tấm mộc? Từ trong ánh mắt của nhóm người Nghiêm Phi Dương, nàng mơ hồ biết suy đoán của bọn họ, vì vậy làm trong lòng nàng phi thường không thoải mái.
- Vậy ta cho ngươi đánh một chút là được!
Lâm Lạc vươn tay.
Nam Nhược Hoa hừ một tiếng, điểm ra một chỉ, hưu một tiếng đâm thẳng tới.
- Oa, ngươi thật đúng là hạ thủ được!
Lâm Lạc vội vàng rụt tay lại, nữ nhân này thật sự dùng toàn lực, nếu như bị nàng đánh trúng lòng bàn tay sẽ đổ máu là chuyện đương nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng hô to gọi nhỏ của Lâm Lạc, bất mãn trong lòng Nam Nhược Hoa đã tiêu tan hơn phân nửa, khóe môi thậm chí còn hiện lên tia cười thản nhiên.
Gian phu dâm phụ!
Chứng kiến hai người “liếc mắt đưa tình”, sắc mặt nhóm người Nghiêm Phi Dương vô cùng khó xem, thật giống như thê tử của mình đi ra ngoài trộm tình.
Đội ngũ tiếp tục đi tới, hướng tận sâu trong núi lửa xuất phát, trên một đường lại gặp thật nhiều quái vật đi ra công kích bọn hắn. Nhưng bởi vì có Nam Nhược Hoa gia nhập, công pháp thời gian phi thường thần kỳ, luôn có thể trợ giúp đội ngũ dễ dàng thủ thắng.
Mà Lâm Lạc vẫn sắm vai kẻ “ăn mềm cơm”, mỗi khi gặp phải đại chiến đều trốn một bên xem kịch vui.
Xem thì xem thôi, hắn còn xuất ra rượu thịt bắt đầu ăn, học đủ bộ dáng của tiểu ma nữ Đường Điềm, làm sắc mặt nhóm người Nghiêm Phi Dương càng thêm khó xem. Nhưng họ không có biện pháp nào, tuy rằng hắn không được nhưng chén cơm của hắn thật lợi hại, bọn hắn có bản lĩnh đem Nam Nhược Hoa đuổi đi hay sao?
Bởi vậy bọn hắn chỉ có thể khoan dung cho tên ký sinh trùng kia tiếp tục hút máu của bọn hắn, nương theo bọn hắn đi vào tận sâu trong vùng nham tương, nhưng cũng đã bất mãn Lâm Lạc tới mức tận cùng, tùy thời đều có thể bạo phát.
Lâm Lạc ước gì nhóm người Nghiêm Phi Dương bùng nổ, nếu như bọn hắn chủ động khiêu khích vậy lời hứa của hắn với Nam Nhược Hoa có thể xem như tiêu tan!
Tận sâu trong nham động có một đài cao, bên trên nằm úp sấp một con quái vật chín chân thật lớn, dài mười trượng, cao ba trượng, mà thực lực của nó đã đạt tới gần Tinh Hoàng cấp, lỗ mũi to tướng đang phát ra tiếng ngáy, trong lỗ mũi không ngừng phun ra hỏa hồng sắc nham tương cao hơn trượng, thật sự kỳ quan.
Mà ở bên người Cửu Túc Quái có một gốc linh dược toàn thân trong suốt đang trưởng thành, trên đỉnh kết xuất một quả cây thất thải quang mang, nhìn qua như ngọc thước, hai đầu nhọn, quả cây có bảy điểm thất thải nhô lên nhìn qua thật giống như khảm trân châu.
- Thần Đạo Quả!
Trong tứ đại tộc có vài người không tự chủ được kinh hô lên. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng bọn hắn liền hối hận vội vàng che miệng, nếu không phải thật sự khiếp sợ bọn hắn tuyệt sẽ không thất thố như thế.
Tứ đại tộc là hậu duệ vẫn thần, hơn nữa lúc trước tứ vị lão tổ Nghiêm Chấn Kiền ở Thần Giới cũng là nhân vật rung chuyển trời đất, kiến thức của bọn họ đương nhiên bất phàm, mà nhiều đời truyền thừa xuống dưới năng lực giám định bảo vật của tứ đại tộc căn bản không phải những hậu duệ vẫn thần có khả năng so sánh được!
Nam Nhược Hoa không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Cái gì gọi là Thần Đạo Quả?
Mấy người đã lỡ lời trên mặt hiện lên vẻ hối hận, nhưng Nghiêm Phi Dương lại mỉm cười, trước tiên nói một tiếng “không ngại” với những người kia sau đó nhìn Nam Nhược Hoa nói:
- Thần Đạo Quả vốn nên sinh trưởng tại Thần Giới, chỉ có thần linh huyết mới có thể dựng dục, có thể làm cho võ giả lĩnh ngộ quét dọn hết thảy chướng ngại, chỉ cần lực lượng tích tụ đầy đủ liền có thể dễ dàng đột phá bình cảnh!
Nam Nhược Hoa cũng lộ vẻ xao động, phải biết rằng lực lượng tích lũy dễ dàng, chỉ cần có thời gian, có đầy đủ tài nguyên tu luyện chống đỡ, thiên tư cũng không quá kém thì có thể đạt được đỉnh cảnh giới trước khi hết tuổi thọ, ngược lại lĩnh ngộ cảnh giới mới là vấn đề khó khăn thật lớn, có thể vây khốn không ít bao nhiêu thế hệ.
Nếu Thần Đạo Quả có tác dụng như thế, võ giả có thể quét dọn hết thảy chướng ngại trong việc tu luyện, chỉ cần đơn thuần tích lũy lực lượng là dễ dàng đạt tới Tinh Đế cảnh!
/1593
|