Sư phụ của Nam Nhược Hoa sở trường về bói toán chi đạo, nếu Nam Nhược Hoa xuất hiện ở đây, Cổ Nguyên động kia mở ra hẳn là gần ngay trước mắt!
- Oa, ngươi không phải nam nhân sao, đại mỹ nữ như vậy cũng không xem nhiều một chút?
Khương Minh Châu quái khiếu lên.
- Uy, xem nhiều một chút cũng sẽ không mang thai, ngươi sợ cái gì chứ?
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, thiếu nữ này cũng quá bưu hãn rồi!
- Ta biết rồi, ngươi là ngụy quân tử tiêu chuẩn nhất, rõ ràng tâm thèm nhìn muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác giả ra một bộ dáng dấp 'ta căn bản khác người'. Muốn có vẻ không giống người thường hấp dẫn người ta chú ý, có đúng hay không?
Khương Minh Châu hai tay vỗ vỗ, một bộ quả thế.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Bên người ta cũng có một tuyệt thế mỹ nữ, ta đây cần gì phải bỏ gần tìm xa?
- Thật có ánh mắt!
Khương Minh Châu không chút khách khí vui lòng nhận Lâm Lạc ca ngợi, được xưng là tuyệt thế mỹ nữ nhưng không có nửa điểm khiêm tốn, hận không thể để Lâm Lạc viết lên trên mặt.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thanh âm ầm ầm vang lên, nặng nề không gì sánh được, rồi lại rất dài, toàn bộ mặt đất đều đang run đẩu.
Không, không chỉ là Lãng Nguyệt vực, toàn bộ Đông Châu, thậm chí toàn bộ Ngân Nguyệt tinh đều phát ra rung động, như một con gà con muốn từ trong vỏ trứng chui ra.
Cũng may rung động như vậy cũng không có duy trì liên tục bao lâu, rất nhanh quy về bình tĩnh, nhưng Cổ Nguyên động cũng đã mở rồi.
Đây là một động khẩu tối đen, phảng phất giống như có sinh mệnh, động bích cư nhiên còn đang hơi nhúc nhích. Nhưng một cổ lực lượng bài xích rất cường đại từ trong đó tràn ra, càng là tu vi cao thâm, bị bài xích lại càng lợi hại, thảo nào Tinh Đế cùng Tinh Hoàng là vô pháp tiến nhập trong đó.
- Tốc tốc tiến nhập, nhớ kỹ, các ngươi tối đa chỉ có mười năm thời gian, tới lúc đó, mặc kệ gặp phải tình huống gì, cũng phải lập tức rời khỏi trong động, bằng không tính mệnh khó giữ được!
Nghiêm Kiếm Tâm nghiêm nghị nói, không chỉ là thanh niên của Thiểm Điện tộc Nghiêm Phi Dương, tam đại tộc khác ai cũng đều cung thanh xác nhận.
Bên kia, lão tổ một phương Thánh địa cũng nói lời đồng dạng, để hậu bối tuyệt đối phải giữ nghiêm mười năm chi kỳ, tuyệt không có thể có bất luận kéo dài gì.
Lâm Lạc quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Khương Minh Châu đeo lên một cái mạn sa che mặt, trước mũi còn có hai cục bông, để khuôn mặt tyệt mỹ của nàng có vẻ thập phần cổ quái.
- Ngươi làm gì vậy?
Lâm Lạc kỳ quái hỏi thăm.
- Không ngửi thấy được mùi khó chịu sao?
Khương Minh Châu ở trước mũi phẩy phẩy.
Thối vị không có, ngược lại có một loại mùi thơm ngát, Lâm Lạc ngửi ngửi, mũi thiếu chút nữa tiến đến trên người Khương Minh Châu rồi.
- Đại sắc lang, quả nhiên lộ nguyên hình rồi!
Thiếu nữ này hừ hừ nói, đối với hắn huy huy nắm tay nhỏ nói.
- Bất quá, dám đánh chủ ý bản cô nương, cẩn thận bị đánh thành đầu heo!
Lâm Lạc quuyết đoán không để ý tới nàng, nha đầu kia cùng Đường Điềm không sai biệt, không để ý tới nàng nàng sẽ làm ầm ĩ không dậy rồi, bằng không sẽ chơi đến rồ.
Tinh Vương của Thánh địa cùng tứ đại tộc lục tục tiến nhập, sau đó là Tinh Vương của Âm Thi tông cùng Âm Dương thánh giáo cũng động lên, lại là mấy tán tu, nhưng người phía sau đã vào không được, chư vị Tinh Đế ở nơi này, ai dám qua?
Khương Minh Châu dắt góc áo của Lâm Lạc đi tới động khẩu, nhưng nàng đi qua, Lâm Lạc lại bị ngăn cản xuống.
- Chư vị thúc thúc bá bá gia gia nãi nãi, hắn là bằng hữu của Minh Châu, các ngươi dàn xếp một chút a!
Tiểu nha đầu mang theo khẩu khí làm nũng hướng chúng lão tổ nói, tuy rằng từ chối khéo chỉ là Thánh địa La gia lão tổ, nhưng này hiển nhiên chiếm được tất cả lão tổ ngầm đồng ý.
- Chớ có dài dòng, bằng không ngươi cũng đừng tiến vào!
La gia lão tổ hừ lạnh nói, hắn tuy rằng cố kỵ Khương Huyền Binh, nhưng cũng không ý nghĩa hắn sẽ sợ.
- Không tiến thì không tiến!
Khương Minh Châu hờn dỗi, trên thực tế nàng căn bản không có ý tiến nhập Cổ Nguyên động, chỉ là bởi vì Khương Huyền Binh muốn nàng bảo hộ Lâm Lạc hoàn một cái nhân tình mới có chuyến này, nếu Lâm Lạc không thể tiến vào trong đó, nàng tự nhiên cũng không có lý tiến nhập do.
Lâm Lạc mỉm cười, kéo nàng đến một bên nói:
- Ta cũng không cần ngươi bảo hộ, hơn nữa, ngươi sẽ là cản trở của ta!
- Cái gì, ngươi cái tiểu tử thối vong ân phụ nghĩa này, bản cô nương muốn tức giận!
Khương Minh Châu tức giận đến oa oa kêu to, tiểu tử này thật đúng là khing người quá đáng, tiểu cô nương giận thật rồi.
- Đừng nóng giận, ta nói cũng là sự thực! Hơn nữa, ngươi không phải rất không thích lão đầu kia sao?
Lâm Lạc cười nói.
- Kia thì thế nào, ngươi còn có thể đánh hắn cho ta hết giận sao?
Khương Minh Châu hiển nhiên cho rằng Lâm Lạc hỏi chuyện này rất không có thành ý.
- Đánh hắn là không được, bất quá, cho ngươi hết giận lại không khó, thế nhưng, ngươi không thể cùng ta có bất luận tiếp xúc gì nữa, coi ta trở thành người hoàn toàn xa lạ!
Lâm Lạc nghiêm nghị nói.
- Không biết ngươi đang làm cái quỷ gì!
Khương Minh nói.
- Ngươi chờ xem!
Thân ảnh Lâm Lạc chợt lóe, đã phiêu nhiên ly khai, người khác tự nhiên cho rằng hắn là bất đắc dĩ mà trực tiếp buông tha.
Nhưng lúc đi tới viễn phương, hỏa diễm trên người Lâm Lạc vừa chuyển, biến trở về dáng dấp vốn có của hắn, thập phần kiêu ngạo giết trở lại Cổ Nguyên động, đó là bởi vì hắn không muốn kéo Khương Minh Châu liên lụy đi vào, dù sao người ta là tới giúp hắn, cho dù hắn rất nhức đầu với tính cách của đối phương.
Lâm Lạc một cái cất bước trong lúc đó, đã về tới trước Cổ Nguyên động, bước đi về phía trước.
- Lâm… Lâm Lạc!
Thanh âm tràn ngập kinh ngạc, phẫn hận vang lên, La Thiên Quân còn đang ở trước mặt lão tổ nghe dặn tuỳ cơ hành động, cũng thình lình nhảy lên, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía Lâm Lạc.
Đây là địa phương gì?
La, Lý, Phương tam gia Tinh Đế lão tổ toàn bộ chạy tới nơi đây, đừng nói tam đại Tinh Đế đều tới, dù chỉ có một, kia chỉ dùng ngón tay cũng có thể đơn giản bắt Lâm Lạc! Nhưng tiểu tử này cư nhiên lại tới, nhưng vẻ mặt lại như không có việc gì, này làm sao không khiến cho người kinh ngạc!
- Lâm Lạc?
Nam Nhược Hoa còn không có tiến nhập Cổ Nguyên Động, nghe được tên Lâm Lạc chỉ cảm thấy có chút quen tai, tựa hồ đã từng ở nơi nào nghe qua tên này, nhưng nhất thời bán hội lại nhớ không ra.
Hơn nữa, lúc đầu nàng nhìn thấy Lâm Lạc, Lâm Lạc mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, tràn ngập tính trẻ con, nhưng hiện tại đã thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ở khí chất khác biệt thực sự quá lớn.
Nàng chỉ cảm thấy nam nhân này giống như đã từng quen biết, nhưng căn bản không có khả năng đem nam nhân Tinh Vương nhị trọng thiên này cùng thiếu niên lang bốn mươi năm trước kia liên hệ đến cùng nhau.
- Ha ha ha, ngươi dĩ nhiên còn dám tự chui đầu vào lưới!
La Thiên Quân ngẩn ra cười to, mặc kệ Lâm Lạc có âm mưu gì, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều không có dùng?
- Oa, ngươi không phải nam nhân sao, đại mỹ nữ như vậy cũng không xem nhiều một chút?
Khương Minh Châu quái khiếu lên.
- Uy, xem nhiều một chút cũng sẽ không mang thai, ngươi sợ cái gì chứ?
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, thiếu nữ này cũng quá bưu hãn rồi!
- Ta biết rồi, ngươi là ngụy quân tử tiêu chuẩn nhất, rõ ràng tâm thèm nhìn muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác giả ra một bộ dáng dấp 'ta căn bản khác người'. Muốn có vẻ không giống người thường hấp dẫn người ta chú ý, có đúng hay không?
Khương Minh Châu hai tay vỗ vỗ, một bộ quả thế.
Lâm Lạc cười ha ha nói:
- Bên người ta cũng có một tuyệt thế mỹ nữ, ta đây cần gì phải bỏ gần tìm xa?
- Thật có ánh mắt!
Khương Minh Châu không chút khách khí vui lòng nhận Lâm Lạc ca ngợi, được xưng là tuyệt thế mỹ nữ nhưng không có nửa điểm khiêm tốn, hận không thể để Lâm Lạc viết lên trên mặt.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thanh âm ầm ầm vang lên, nặng nề không gì sánh được, rồi lại rất dài, toàn bộ mặt đất đều đang run đẩu.
Không, không chỉ là Lãng Nguyệt vực, toàn bộ Đông Châu, thậm chí toàn bộ Ngân Nguyệt tinh đều phát ra rung động, như một con gà con muốn từ trong vỏ trứng chui ra.
Cũng may rung động như vậy cũng không có duy trì liên tục bao lâu, rất nhanh quy về bình tĩnh, nhưng Cổ Nguyên động cũng đã mở rồi.
Đây là một động khẩu tối đen, phảng phất giống như có sinh mệnh, động bích cư nhiên còn đang hơi nhúc nhích. Nhưng một cổ lực lượng bài xích rất cường đại từ trong đó tràn ra, càng là tu vi cao thâm, bị bài xích lại càng lợi hại, thảo nào Tinh Đế cùng Tinh Hoàng là vô pháp tiến nhập trong đó.
- Tốc tốc tiến nhập, nhớ kỹ, các ngươi tối đa chỉ có mười năm thời gian, tới lúc đó, mặc kệ gặp phải tình huống gì, cũng phải lập tức rời khỏi trong động, bằng không tính mệnh khó giữ được!
Nghiêm Kiếm Tâm nghiêm nghị nói, không chỉ là thanh niên của Thiểm Điện tộc Nghiêm Phi Dương, tam đại tộc khác ai cũng đều cung thanh xác nhận.
Bên kia, lão tổ một phương Thánh địa cũng nói lời đồng dạng, để hậu bối tuyệt đối phải giữ nghiêm mười năm chi kỳ, tuyệt không có thể có bất luận kéo dài gì.
Lâm Lạc quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Khương Minh Châu đeo lên một cái mạn sa che mặt, trước mũi còn có hai cục bông, để khuôn mặt tyệt mỹ của nàng có vẻ thập phần cổ quái.
- Ngươi làm gì vậy?
Lâm Lạc kỳ quái hỏi thăm.
- Không ngửi thấy được mùi khó chịu sao?
Khương Minh Châu ở trước mũi phẩy phẩy.
Thối vị không có, ngược lại có một loại mùi thơm ngát, Lâm Lạc ngửi ngửi, mũi thiếu chút nữa tiến đến trên người Khương Minh Châu rồi.
- Đại sắc lang, quả nhiên lộ nguyên hình rồi!
Thiếu nữ này hừ hừ nói, đối với hắn huy huy nắm tay nhỏ nói.
- Bất quá, dám đánh chủ ý bản cô nương, cẩn thận bị đánh thành đầu heo!
Lâm Lạc quuyết đoán không để ý tới nàng, nha đầu kia cùng Đường Điềm không sai biệt, không để ý tới nàng nàng sẽ làm ầm ĩ không dậy rồi, bằng không sẽ chơi đến rồ.
Tinh Vương của Thánh địa cùng tứ đại tộc lục tục tiến nhập, sau đó là Tinh Vương của Âm Thi tông cùng Âm Dương thánh giáo cũng động lên, lại là mấy tán tu, nhưng người phía sau đã vào không được, chư vị Tinh Đế ở nơi này, ai dám qua?
Khương Minh Châu dắt góc áo của Lâm Lạc đi tới động khẩu, nhưng nàng đi qua, Lâm Lạc lại bị ngăn cản xuống.
- Chư vị thúc thúc bá bá gia gia nãi nãi, hắn là bằng hữu của Minh Châu, các ngươi dàn xếp một chút a!
Tiểu nha đầu mang theo khẩu khí làm nũng hướng chúng lão tổ nói, tuy rằng từ chối khéo chỉ là Thánh địa La gia lão tổ, nhưng này hiển nhiên chiếm được tất cả lão tổ ngầm đồng ý.
- Chớ có dài dòng, bằng không ngươi cũng đừng tiến vào!
La gia lão tổ hừ lạnh nói, hắn tuy rằng cố kỵ Khương Huyền Binh, nhưng cũng không ý nghĩa hắn sẽ sợ.
- Không tiến thì không tiến!
Khương Minh Châu hờn dỗi, trên thực tế nàng căn bản không có ý tiến nhập Cổ Nguyên động, chỉ là bởi vì Khương Huyền Binh muốn nàng bảo hộ Lâm Lạc hoàn một cái nhân tình mới có chuyến này, nếu Lâm Lạc không thể tiến vào trong đó, nàng tự nhiên cũng không có lý tiến nhập do.
Lâm Lạc mỉm cười, kéo nàng đến một bên nói:
- Ta cũng không cần ngươi bảo hộ, hơn nữa, ngươi sẽ là cản trở của ta!
- Cái gì, ngươi cái tiểu tử thối vong ân phụ nghĩa này, bản cô nương muốn tức giận!
Khương Minh Châu tức giận đến oa oa kêu to, tiểu tử này thật đúng là khing người quá đáng, tiểu cô nương giận thật rồi.
- Đừng nóng giận, ta nói cũng là sự thực! Hơn nữa, ngươi không phải rất không thích lão đầu kia sao?
Lâm Lạc cười nói.
- Kia thì thế nào, ngươi còn có thể đánh hắn cho ta hết giận sao?
Khương Minh Châu hiển nhiên cho rằng Lâm Lạc hỏi chuyện này rất không có thành ý.
- Đánh hắn là không được, bất quá, cho ngươi hết giận lại không khó, thế nhưng, ngươi không thể cùng ta có bất luận tiếp xúc gì nữa, coi ta trở thành người hoàn toàn xa lạ!
Lâm Lạc nghiêm nghị nói.
- Không biết ngươi đang làm cái quỷ gì!
Khương Minh nói.
- Ngươi chờ xem!
Thân ảnh Lâm Lạc chợt lóe, đã phiêu nhiên ly khai, người khác tự nhiên cho rằng hắn là bất đắc dĩ mà trực tiếp buông tha.
Nhưng lúc đi tới viễn phương, hỏa diễm trên người Lâm Lạc vừa chuyển, biến trở về dáng dấp vốn có của hắn, thập phần kiêu ngạo giết trở lại Cổ Nguyên động, đó là bởi vì hắn không muốn kéo Khương Minh Châu liên lụy đi vào, dù sao người ta là tới giúp hắn, cho dù hắn rất nhức đầu với tính cách của đối phương.
Lâm Lạc một cái cất bước trong lúc đó, đã về tới trước Cổ Nguyên động, bước đi về phía trước.
- Lâm… Lâm Lạc!
Thanh âm tràn ngập kinh ngạc, phẫn hận vang lên, La Thiên Quân còn đang ở trước mặt lão tổ nghe dặn tuỳ cơ hành động, cũng thình lình nhảy lên, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía Lâm Lạc.
Đây là địa phương gì?
La, Lý, Phương tam gia Tinh Đế lão tổ toàn bộ chạy tới nơi đây, đừng nói tam đại Tinh Đế đều tới, dù chỉ có một, kia chỉ dùng ngón tay cũng có thể đơn giản bắt Lâm Lạc! Nhưng tiểu tử này cư nhiên lại tới, nhưng vẻ mặt lại như không có việc gì, này làm sao không khiến cho người kinh ngạc!
- Lâm Lạc?
Nam Nhược Hoa còn không có tiến nhập Cổ Nguyên Động, nghe được tên Lâm Lạc chỉ cảm thấy có chút quen tai, tựa hồ đã từng ở nơi nào nghe qua tên này, nhưng nhất thời bán hội lại nhớ không ra.
Hơn nữa, lúc đầu nàng nhìn thấy Lâm Lạc, Lâm Lạc mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, tràn ngập tính trẻ con, nhưng hiện tại đã thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ở khí chất khác biệt thực sự quá lớn.
Nàng chỉ cảm thấy nam nhân này giống như đã từng quen biết, nhưng căn bản không có khả năng đem nam nhân Tinh Vương nhị trọng thiên này cùng thiếu niên lang bốn mươi năm trước kia liên hệ đến cùng nhau.
- Ha ha ha, ngươi dĩ nhiên còn dám tự chui đầu vào lưới!
La Thiên Quân ngẩn ra cười to, mặc kệ Lâm Lạc có âm mưu gì, nhưng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối đều không có dùng?
/1593
|