- Vậy tại sao đại lục nguyên vẹn ban đầu lại chia ra làm bốn?
Lâm Lạc hỏi, chẳng lẽ là đại chiến lúc đó quá mức kịch liệt, đem toàn bộ đại lục đều đánh tan?
Nghiêm Thanh không khỏi lộ ra một tia cười lạnh nói:
- Đây là kết quả phân chia không đều! Cái thiên địa này, linh khí mỏng manh, sau khi tiến vào Tinh vựcsẽ rất khó lại tiếp tục tiến bộ, bất quá mười bảy mười tám vạn năm trước phát hiện một đoạn thiên địa linh mạch, có thể cung ứng Tinh vực cường giả tiếp tục nâng cao tu vi, nhưng mật ít ruồi nhiều, bọn họ vì phòng ngừa linh mạch chi lực tiết ra ngoài, tập hợp nhân, yêu hai đại tộc hơn ba mươi Tinh Hoàng liên thủ đem toàn bộ đại lục chia ra làm bốn, đông, nam hai châu thuộc về nhân loại, tây, bắc hai châu về Yêu tộc, mà địa phương có được thiên địa linh mạch kia cũng được tách đi ra, vừa vặn gọi là Thánh địa!
Nguyên lai, đại lục dĩ nhiên là bởi vì như thế chia ra làm bốn!
- Yêu tộc?
Lâm Lạc nghe được một danh từ khác.
- Chính là hung thú, sau khi tiến vào Tinh vực, hung thú liền có thể hóa thành hình người, được xưng là Yêu tộc!
Nghiêm Thanh là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận, vô cung kiên nhẫn. Đối với đứa con này đã cho rằng sẽ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại, nàng tràn đầy yêu thương, hận không thể đem tất cả bảo vật trên đời này toàn bộ kín đáo đưa cho Lâm Lạc, làm chút đền bù áy náy cho những năm này.
- Nói như vậy, ở Tây Châu cùng Bắc Châu, hoàn toàn là thế giới của hung thú?
Lâm Lạc không khỏi sợ hãi, không cách nào tưởng tượng một cái thế giới do hung thú chủ đạo.
- Không sai, linh khí Bắc Châu nếu so với Tây Châu tốt hơn một chút, bởi vậy hung thú nơi đó cũng càng cường đại hơn, thật giống như Đông Châu cùng Nam Châu phân biệt!
Hung thú có thể hóa thành nhân hình!
Lâm Lạc mãnh liệt nghĩ tới Đường Điềm, tiểu ma nữ có được huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, bây giờ nhìn lại nàng căn bản chính là hung thú thân, chỉ là chẳng biết tại sao có thể ở Linh cảnh lại có thân thể nhân loại!
- Hài tử, con hãy tha thứ cho mẹ nhé?
Trong đôi mắt đẹp của Nghiêm Thanh châu quang uyển chuyển, ở thời khắc này nàng không còn là Tinh vực cấp Chí Tôn, mà là một người mẹ bình thường khao khát được con tha thứ.
Nói thật, Lâm Lạc đối với Nghiêm Thanh chẳng hề hận, hắn trước kia vẫn cho là cha mẹ chết sớm, bởi vậy cũng chưa từng có kỳ vọng đối với cha mẹ, khát khao trở thành nhị thế tổ gì đó.
Nhưng muốn hắn bỗng nhiên tiếp nhận một nữ nhân vừa mới quen làm mẹ của mình, đây cũng không phải là nói có thể liền có thể!
Đối với cái này, hắn ôm áy náy trong lòng mà cười.
Nghiêm Thanh cũng ý thức được mình quá vội nói:
- Ngươi bị thương cần nghỉ ngơi thật tốt, mẹ nên rời đi trước!
Nàng xoay người rời đi, vụng trộm dùng tay áo lau lau khóe mắt thoáng cái, hiển nhiên đang lau nước mắt.
Lòng Lâm Lạc không khỏi mền nhũn, buột miệng muốn gọi tiếng "Mẹ", nhưng lời nói đến bên miệng lại không cách nào gọi được.
Mà lúc trước bởi vì hắn bị trọng thương, xác thực tinh thần không được tốt, hơn nữa ăn đan dược trị thương lại có hiệu quả an giấc rất mãnh liệt, hắn rất nhanh mơ mơ hồ hồ tiến nhập trạng thái ngủ say.
Hắn vừa giấc tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng đã nhiều hơn vài người, nhưng mà Thủy thống lĩnh kia đang bưng một cái chén ngọc, nhìn hắn tỉnh lại rất không dễ chịu nói:
- Nếu tay chân không gãy, thì ngồi dậy uống thuốc!
Cái mụ điên này!
Lâm Lạc đoán được nàng là do Nghiêm Thanh phái tới hầu hạ hắn, nhưng tại sao nàng này là đồ đệ mà không phải thị nữ hắn cũng không rõ ràng ! Bất quá, có người phục vụ uống thuốc như vậy sao?
Lúc trước hắn chống cự bị mụ điên này hành hạ đến da tróc thịt bong, tự nhiên đối với nàng không có hảo cảm gì, phải nhìn đến dáng dấp này, kia dĩ nhiên là càng tức giận.
- Ta lại nhớ ra rồi, tay chân ta thật đúng là đã bị người nào đó cắt đứt!
- Hèn hạ nam nhân, ngươi có phải ở trước mặt sư phụ nói xấu ta gì đó hay không?
Mỹ nữ thống lĩnh này nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, ngón tay có chút co lại, đại khái là đang có khoái cảm cầm roi ra sức quất Lâm Lạc.
- Có cần cái này sao? Toàn bộ tổn thương trên người của ta không phải là tự ta đánh ra a?
- Nói không chừng là ngươi tự yêu thích chính mình đấy!
- Mụ điên, ngươi cũng vừa phải thôi!
- Ta có tên!
- Không có hứng thú biết!
- Hừ, ta đây càng muốn nói cho ngươi, ta gọi là Thủy Doanh Tâm, nhớ kỹ!
Danh tự không tệ, đáng tiếc tính cách này, không biết trước kia từng có tao ngộ gì, như thế nào điên khùng như vậy.
Lâm Lạc hắc hắc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Doanh Tâm nói:
- Bên cạnh ta thật đúng là thiếu một nha đầu bưng trà rót nước, hay là ta hướng. . . mẫu thân nói một chút, đem ngươi giao cho ta!
- Xú nam nhân, ngươi dám!
Thủy Doanh Tâm hung dữ nói.
- Coi chừng ta vụng trộm đem ngươi xẻ thịt!
Nữ nhân này thật đúng là dám nói a!
- Bớt sàm ngôn đi, ta muốn uống thuốc!
Lâm Lạc đem ánh mắt lướt qua một vòng, đúng là không sợ nàng.
- Há miệng ra!
Mặt mũi Thủy Doanh Tâm tràn đầy không sảng khoái, đối với Lâm Lạc khẽ nói, đợi hắn há miệng, cầm thìa trực tiếp đâm vào trong cổ họng của hắn.
- Ngươi mưu sát ta!
Lâm Lạc liền tranh thủ cắn chặt thìa, nếu không yết hầu sẽ bị nàng chọc thủng!
Thủy Doanh Tâm cười tủm tỉm mà nhìn xem Lâm Lạc, trong ánh mắt chớp động lên vẻ nguy hiểm:
- Nếu ngươi không sợ chết, ta cũng không ngại làm thị nữ của ngươi vài ngày, dù sao thì chủ nhân ngươi cũng sống không lâu!
Cái con điên này, chờ sau này tu vi của mình vượt qua nàng, nhất định phải túm lấy nàng hung hăng quất roi!
Bất quá, Nghiêm Thanh sáng lập Hận Tuyệt Cốc mới hơn mười năm, trước không phải ở tổ địa Thiểm Điện tộc, chính là bị lão cha tiện nghi của hắn giam cầm, căn bản không có khả năng thu đồ đệ! Cũng không phải nói Thủy Doanh Tâm đi theo Nghiêm Thanh không tới mười năm!
Chút thời gian như vậy, tu vi của nàng dĩ nhiên lại phát triển đến tình trạng như thế, cái này chẳng phải là khiến Lâm Lạc xấu hổ sao?
Tu vi tiến cảnh của hắn đã không tính chậm, nhưng so sánh với đối phương, tựa hồ căn bản không quá sức!
- Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Lâm Lạc nhịn không được hỏi.
- Như thế nào, muốn cùng ta so chiêu sao?
Thủy Doanh Tâm liếm liếm môi, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn, tựa hồ đang rất chờ mong đem Lâm Lạc ngược đãi một lần nữa!
- Chả muốn chấp nhặt với ngươi!
Lâm Lạc ngậm miệng lại, cái con mẹ điên này đấu võ mồm không yếu chút nào, lại cùng nàng cãi nhau không có một chút ý nghĩa.
- Chủ Linh cảnh, có được Ngũ hành tiểu thế giới!
Nhưng Thủy Doanh Tâm lại chủ động khai báo.
- Xú nam nhân, đừng có đối với ta ôm lấy ảo tưởng không thực tế gì đó!
Mụ điên này trước kia khẳng định chịu đựng qua kích thích gì đó, làm cho tính tình đại biến, hoàn toàn chính là không thể nói lý!
Lâm Lạc không muốn cùng nàng chấp nhặt, chỉ là đang chờ mong ngày nào đó hắn có thể vượt qua cảnh giới của đối phương, lại hung hăng đập trở về!
Lâm Lạc hỏi, chẳng lẽ là đại chiến lúc đó quá mức kịch liệt, đem toàn bộ đại lục đều đánh tan?
Nghiêm Thanh không khỏi lộ ra một tia cười lạnh nói:
- Đây là kết quả phân chia không đều! Cái thiên địa này, linh khí mỏng manh, sau khi tiến vào Tinh vựcsẽ rất khó lại tiếp tục tiến bộ, bất quá mười bảy mười tám vạn năm trước phát hiện một đoạn thiên địa linh mạch, có thể cung ứng Tinh vực cường giả tiếp tục nâng cao tu vi, nhưng mật ít ruồi nhiều, bọn họ vì phòng ngừa linh mạch chi lực tiết ra ngoài, tập hợp nhân, yêu hai đại tộc hơn ba mươi Tinh Hoàng liên thủ đem toàn bộ đại lục chia ra làm bốn, đông, nam hai châu thuộc về nhân loại, tây, bắc hai châu về Yêu tộc, mà địa phương có được thiên địa linh mạch kia cũng được tách đi ra, vừa vặn gọi là Thánh địa!
Nguyên lai, đại lục dĩ nhiên là bởi vì như thế chia ra làm bốn!
- Yêu tộc?
Lâm Lạc nghe được một danh từ khác.
- Chính là hung thú, sau khi tiến vào Tinh vực, hung thú liền có thể hóa thành hình người, được xưng là Yêu tộc!
Nghiêm Thanh là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận, vô cung kiên nhẫn. Đối với đứa con này đã cho rằng sẽ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại, nàng tràn đầy yêu thương, hận không thể đem tất cả bảo vật trên đời này toàn bộ kín đáo đưa cho Lâm Lạc, làm chút đền bù áy náy cho những năm này.
- Nói như vậy, ở Tây Châu cùng Bắc Châu, hoàn toàn là thế giới của hung thú?
Lâm Lạc không khỏi sợ hãi, không cách nào tưởng tượng một cái thế giới do hung thú chủ đạo.
- Không sai, linh khí Bắc Châu nếu so với Tây Châu tốt hơn một chút, bởi vậy hung thú nơi đó cũng càng cường đại hơn, thật giống như Đông Châu cùng Nam Châu phân biệt!
Hung thú có thể hóa thành nhân hình!
Lâm Lạc mãnh liệt nghĩ tới Đường Điềm, tiểu ma nữ có được huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, bây giờ nhìn lại nàng căn bản chính là hung thú thân, chỉ là chẳng biết tại sao có thể ở Linh cảnh lại có thân thể nhân loại!
- Hài tử, con hãy tha thứ cho mẹ nhé?
Trong đôi mắt đẹp của Nghiêm Thanh châu quang uyển chuyển, ở thời khắc này nàng không còn là Tinh vực cấp Chí Tôn, mà là một người mẹ bình thường khao khát được con tha thứ.
Nói thật, Lâm Lạc đối với Nghiêm Thanh chẳng hề hận, hắn trước kia vẫn cho là cha mẹ chết sớm, bởi vậy cũng chưa từng có kỳ vọng đối với cha mẹ, khát khao trở thành nhị thế tổ gì đó.
Nhưng muốn hắn bỗng nhiên tiếp nhận một nữ nhân vừa mới quen làm mẹ của mình, đây cũng không phải là nói có thể liền có thể!
Đối với cái này, hắn ôm áy náy trong lòng mà cười.
Nghiêm Thanh cũng ý thức được mình quá vội nói:
- Ngươi bị thương cần nghỉ ngơi thật tốt, mẹ nên rời đi trước!
Nàng xoay người rời đi, vụng trộm dùng tay áo lau lau khóe mắt thoáng cái, hiển nhiên đang lau nước mắt.
Lòng Lâm Lạc không khỏi mền nhũn, buột miệng muốn gọi tiếng "Mẹ", nhưng lời nói đến bên miệng lại không cách nào gọi được.
Mà lúc trước bởi vì hắn bị trọng thương, xác thực tinh thần không được tốt, hơn nữa ăn đan dược trị thương lại có hiệu quả an giấc rất mãnh liệt, hắn rất nhanh mơ mơ hồ hồ tiến nhập trạng thái ngủ say.
Hắn vừa giấc tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng đã nhiều hơn vài người, nhưng mà Thủy thống lĩnh kia đang bưng một cái chén ngọc, nhìn hắn tỉnh lại rất không dễ chịu nói:
- Nếu tay chân không gãy, thì ngồi dậy uống thuốc!
Cái mụ điên này!
Lâm Lạc đoán được nàng là do Nghiêm Thanh phái tới hầu hạ hắn, nhưng tại sao nàng này là đồ đệ mà không phải thị nữ hắn cũng không rõ ràng ! Bất quá, có người phục vụ uống thuốc như vậy sao?
Lúc trước hắn chống cự bị mụ điên này hành hạ đến da tróc thịt bong, tự nhiên đối với nàng không có hảo cảm gì, phải nhìn đến dáng dấp này, kia dĩ nhiên là càng tức giận.
- Ta lại nhớ ra rồi, tay chân ta thật đúng là đã bị người nào đó cắt đứt!
- Hèn hạ nam nhân, ngươi có phải ở trước mặt sư phụ nói xấu ta gì đó hay không?
Mỹ nữ thống lĩnh này nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, ngón tay có chút co lại, đại khái là đang có khoái cảm cầm roi ra sức quất Lâm Lạc.
- Có cần cái này sao? Toàn bộ tổn thương trên người của ta không phải là tự ta đánh ra a?
- Nói không chừng là ngươi tự yêu thích chính mình đấy!
- Mụ điên, ngươi cũng vừa phải thôi!
- Ta có tên!
- Không có hứng thú biết!
- Hừ, ta đây càng muốn nói cho ngươi, ta gọi là Thủy Doanh Tâm, nhớ kỹ!
Danh tự không tệ, đáng tiếc tính cách này, không biết trước kia từng có tao ngộ gì, như thế nào điên khùng như vậy.
Lâm Lạc hắc hắc cười lạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Doanh Tâm nói:
- Bên cạnh ta thật đúng là thiếu một nha đầu bưng trà rót nước, hay là ta hướng. . . mẫu thân nói một chút, đem ngươi giao cho ta!
- Xú nam nhân, ngươi dám!
Thủy Doanh Tâm hung dữ nói.
- Coi chừng ta vụng trộm đem ngươi xẻ thịt!
Nữ nhân này thật đúng là dám nói a!
- Bớt sàm ngôn đi, ta muốn uống thuốc!
Lâm Lạc đem ánh mắt lướt qua một vòng, đúng là không sợ nàng.
- Há miệng ra!
Mặt mũi Thủy Doanh Tâm tràn đầy không sảng khoái, đối với Lâm Lạc khẽ nói, đợi hắn há miệng, cầm thìa trực tiếp đâm vào trong cổ họng của hắn.
- Ngươi mưu sát ta!
Lâm Lạc liền tranh thủ cắn chặt thìa, nếu không yết hầu sẽ bị nàng chọc thủng!
Thủy Doanh Tâm cười tủm tỉm mà nhìn xem Lâm Lạc, trong ánh mắt chớp động lên vẻ nguy hiểm:
- Nếu ngươi không sợ chết, ta cũng không ngại làm thị nữ của ngươi vài ngày, dù sao thì chủ nhân ngươi cũng sống không lâu!
Cái con điên này, chờ sau này tu vi của mình vượt qua nàng, nhất định phải túm lấy nàng hung hăng quất roi!
Bất quá, Nghiêm Thanh sáng lập Hận Tuyệt Cốc mới hơn mười năm, trước không phải ở tổ địa Thiểm Điện tộc, chính là bị lão cha tiện nghi của hắn giam cầm, căn bản không có khả năng thu đồ đệ! Cũng không phải nói Thủy Doanh Tâm đi theo Nghiêm Thanh không tới mười năm!
Chút thời gian như vậy, tu vi của nàng dĩ nhiên lại phát triển đến tình trạng như thế, cái này chẳng phải là khiến Lâm Lạc xấu hổ sao?
Tu vi tiến cảnh của hắn đã không tính chậm, nhưng so sánh với đối phương, tựa hồ căn bản không quá sức!
- Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Lâm Lạc nhịn không được hỏi.
- Như thế nào, muốn cùng ta so chiêu sao?
Thủy Doanh Tâm liếm liếm môi, trong ánh mắt lộ ra hưng phấn, tựa hồ đang rất chờ mong đem Lâm Lạc ngược đãi một lần nữa!
- Chả muốn chấp nhặt với ngươi!
Lâm Lạc ngậm miệng lại, cái con mẹ điên này đấu võ mồm không yếu chút nào, lại cùng nàng cãi nhau không có một chút ý nghĩa.
- Chủ Linh cảnh, có được Ngũ hành tiểu thế giới!
Nhưng Thủy Doanh Tâm lại chủ động khai báo.
- Xú nam nhân, đừng có đối với ta ôm lấy ảo tưởng không thực tế gì đó!
Mụ điên này trước kia khẳng định chịu đựng qua kích thích gì đó, làm cho tính tình đại biến, hoàn toàn chính là không thể nói lý!
Lâm Lạc không muốn cùng nàng chấp nhặt, chỉ là đang chờ mong ngày nào đó hắn có thể vượt qua cảnh giới của đối phương, lại hung hăng đập trở về!
/1593
|