Các nàng trên danh nghĩa là thị thiếp của Lâm Lạc, nhưng thân là tấm thân xử nữ chỉ cần là người từng trải cơ bản có thể nhìn ra được, sau khi Lâm Lạc đi xa, tứ nữ các nàng sẽ bị người khác nhìn thế nào?
Trong lòng Lâm Lạc mềm nhũn, nam nhân đều có tâm tìm kiếm vật lạ, chỉ là hắn một lòng truy cầu võ đạo, đối với mở rộng hậu cung tịnh không có suy nghĩ nhiều. Nhưng một nữ tử như ngọc ở trước mặt hắn đau khổ cầu xin, mà hắn xác thực cũng có trách nhiệm nhất định, tự nhiên trận tuyến phòng ngự không thể kiên định.
Hoa Vũ Hương thấy được Lâm Lạc có chút ý động, lại nói:
- Ta tinh thông các loại linh thảo dược liệu, đại nhân có thể yên tâm giao dược viên cho ta để ý!
Đúng vậy, tứ nữ này không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa mỗi một cái đều tinh thông một môn tài nghệ.
Hoa Vũ Hương từ trong dược viên của Hoa gia lớn lên, vẫn cùng linh thảo dược liệu làm bạn, tự có một cổ khí chất u tĩnh, càng tinh thông linh thảo dược liệu. Trong tay Lâm Lạc có rất nhiều hạt của Bàn Đạo Thụ, chính cần một nhân sĩ "chuyên nghiệp" dốc lòng tài bồi!
Tuy bọn người Lâm Hành Nam cũng sẽ tận lực khán hộ, nhưng lại đâu bằng được nhân sĩ tinh thông chuyên nghiệp, mà Bàn Đạo Thụ quý giá như vậy, giao cho ngoại nhân để ý thật đúng là làm Lâm Lạc lo lắng!
Vô luận là xuất phát từ trách nhiệm hay chỗ tốt, Lâm Lạc đều phải "lên ngựa" rồi!
Một nữ tử dịu dàng ghé vào trên đùi bản thân, mùi thơm phác mũi, ý chí sắt đá cũng hóa thành bùn! Lâm Lạc đã hạ quyết định, liền nắm tay Hoa Vũ Hương đứng lên, làm nàng vừa thẹn vừa mừng, thân thể mềm nhũn, gục vào trong lòng Lâm Lạc.
Nàng mặt cười ửng đỏ, mang theo ba phần xấu hổ bảy phần kinh hỉ, môi đỏ mọng như nhiễm, ôn như như mỹ ngọc, tản ra oánh oánh sáng bóng.
- Đại nhân, ta hiện tại... thật vui vẻ!
Nếu chủ ý đi đến kết luận, Lâm Lạc cũng toàn tâm đầu nhập lên, cười xấu xa nói:
- Hiện tại chỉ sắp vui vẻ, ta sẽ làm cho nàng dục tiên dục tử?
Đôi mắt đẹp của Hoa Vũ Hương đảo qua, càng thêm ngượng ngùng, tựa đầu chôn ở trong lòng Lâm Lạc, hai người chỉ cách một lớp áo, hơi thở gấp gáp biểu hiện ra tâm tình khẩn trương của nàng lúc này.
Lâm Lạc không vội "ăn" nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ mềm mại không xương của nàng, một tay thì chậm rãi lục lọi đến bộ ngực sữa của nàng, nắm lấy một gò ngực lớn bằng cả bàn tay.
Bộ ngực của Hoa Vũ Hương cũng không có lớn như Tô Mị, Lữ Nguyệt Đồng, nhưng mà tương đối ngạo nhân, một tay khó có thể nắm hết, trắng mịn kiên quyết, mềm mại co dãn, mịn như nõn nà, thực sự là để cho Lâm Lạc yêu thích không buông tay.
- Đại nhân! Đại nhân!
Hoa Vũ Hương đột nhiên run run, phát sinh một tiếng tiếng kêu cao vút, phát ra rên rỉ yếu đuối ở trong lòng Lâm Lạc.
Lâm Lạc nâng hai gò má của nàng lên vừa nhìn, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, tinh mâu mê man, hô hấp gấp gáp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khóe miệng thậm chí có chút ngọc dịch. Không chỉ như thế, cổ ngọc của nàng cũng là một mảnh ửng đỏ, đã là rất động tình rồi.
Tình cảnh như vậy Lâm Lạc là nhìn thấy rất nhiều, thời điểm các nàng Tô Mị đạt được đỉnh vui sướng, đều là mê người như vậy!
Nghĩ không ra mỹ nữ này mẫn cảm không chịu nổi khiêu khích như vậy, chỉ là âu yếm bộ ngực một chút đã đạt được đỉnh vu sơn!
- Đại nhân, ta thật mất mặt!
Qua một lát sau, Hoa Vũ Hương mới phản ứng qua, vạn phần e thẹn, rồi lại tràn ngập vui sướng.
Lâm Lạc cười to, đối với nàng cũng rất thương tiếc nói:
- Vậy ngày hôm nay dừng ở đây!
- Không! Đại nhân, ta còn muốn!
Hoa Vũ Hương nóng nảy, vội vã nắm chặt vạt áo của Lâm Lạc, tựa hồ rất sợ hắn sẽ đột nhiên ly khai, hoàn toàn buông bỏ rụt rè.
Nhìn dáng dấp nàng e thẹn vô lực, hỏa dục trong lòng Lâm Lạc cũng chậm rãi thăng lên.
Nam nhân cùng nữ nhân không giống, nam nhân ở trên đường thấy một mỹ nữ xa lạ nói không chừng sẽ động tâm, chỉ là có vật như lý trí tồn tại, mới không như cầm thú ở bên đường đè xuống làm thịt.
Này không quan hệ ái tình, là nhục dục thuần túy, một loại ham muốn trời sinh của giống đực đối với giống cái.
Lâm Lạc rút tay đang giữ lấy bộ ngực của Hoa Vũ Hương, theo quần dài của nàng tìm đi vào, theo vùng u cốc trơn truột của nàng trực tiếp đi tới chỗ sâu nhất, cũng tìm được một mảnh nước sông tràn lan.
Mỹ nữ này không có mặc nội y!
Trách không được bộ ngực cũng dễ nắm giữ như vậy, nguyên lai nàng là hạ quyết tâm mà đến.
Mỹ nữ mẫn cảm này ngay cả bộ ngực được âu yếm cũng đạt được cực lạc, huống chi là hiện tại, khi ngón tay của Lâm Lạc đi vào, nàng run run lên, hai chân chăm chú kẹp chặt bàn tay to của Lâm Lạc, tựa hồ muốn cắt đứt tay của hắn!
Hắn không khỏi nở nụ cười nói:
- Nàng siết chặt như thế, ta sao còn dám đi vào, này không phải muốn đoạn tử tuyệt tôn sao?
Hoa Vũ Hương cực kỳ xấu hổ, nàng cũng không biết thể chất bản thân mẫn cảm như vậy, chỉ là tựa đầu chôn ở trong ngực Lâm Lạc, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng. Nam tử ưu tú như Lâm Lạc nữ nhân nào không thương, mộng đẹp mà nàng mong nhớ ngày đêm có thể trở thành sự thật, tự nhiên là vui sướng vô hạn.
Trong mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác được một vật cứng lửa nóng ở giữa hai chân của chàng, tuy chưa từng có trải qua sự tình này, nhưng nữ tử đại gia tộc người nào không có thụ qua "chỉ đạo" phương diện này, tuy một lát sau mới phản ứng, nhưng vẫn biết là chuyện đã xảy ra.
- Ân…
Nàng khẽ rên một tiếng, phá qua đau nhức đối với võ giả mà nói cũng không cường liệt, mà càng nhiều chính là cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, cộng thêm thân thể mẫn cảm của nàng, làm nàng như vân giá vũ, không ngừng rên rỉ mê người.
Lâm Lạc tự nhiên không thể bên trọng bên khinh, đêm nay ban mưa móc cho Hoa Vũ Hương, ba ngày kế tiếp phân biệt sủng hạnh Hoa Phượng Thanh, Hoa Nguyệt Hà cùng Hoa Như Vân, để hắn thiếu chút nữa say mê trong ôn nhu.
Hoa Vũ Hương thon dài thướt tha, tinh thông linh dược. Hoa Phượng Thanh vóc người đầy đặn, cấp bậc bộ ngực có thể cùng Tô Mị phân cao thấp, am hiểu trù nghệ, cũng khó trách nàng đầy đặn như vậy, kia là vì rất biết chăm sóc bản thân!
Mà Hoa Nguyệt Hà là mỹ nữ băng cơ ngọc cốt, am hiểu khiêu vũ, như thiên tiên lạc trần, làm cho người xem thế là đủ rồi. Hoa Như Vân là ngây thơ không gì sánh được, am hiểu luyện đan, cũng là thiên tài được Mộc, Hỏa song linh căn khó có, luận tiềm lực võ đạo cũng là nàng có tiền đồ nhất.
Cho dù lúc trước các nàng ở Hoa gia cũng là tộc nhân cao cấp, có thể nói cần trăm năm thời gian mới có thể bồi dưỡng ra một cái, lúc trước một hơi toàn bộ đưa cho Lâm Lạc, thật sự là bởi vì bị Âm Thi tông dọa sợ!
Nhưng nếu như bọn họ không có hạ đại thủ bút như vậy, hiện tại tứ nữ này điều không phải chết ở trong tay Lôi Đình Thú là luân bạo chí tử trong tay Hắc Lân hải tặc, kết cục đều là thê thảm không gì sánh được.
Trong lòng Lâm Lạc mềm nhũn, nam nhân đều có tâm tìm kiếm vật lạ, chỉ là hắn một lòng truy cầu võ đạo, đối với mở rộng hậu cung tịnh không có suy nghĩ nhiều. Nhưng một nữ tử như ngọc ở trước mặt hắn đau khổ cầu xin, mà hắn xác thực cũng có trách nhiệm nhất định, tự nhiên trận tuyến phòng ngự không thể kiên định.
Hoa Vũ Hương thấy được Lâm Lạc có chút ý động, lại nói:
- Ta tinh thông các loại linh thảo dược liệu, đại nhân có thể yên tâm giao dược viên cho ta để ý!
Đúng vậy, tứ nữ này không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa mỗi một cái đều tinh thông một môn tài nghệ.
Hoa Vũ Hương từ trong dược viên của Hoa gia lớn lên, vẫn cùng linh thảo dược liệu làm bạn, tự có một cổ khí chất u tĩnh, càng tinh thông linh thảo dược liệu. Trong tay Lâm Lạc có rất nhiều hạt của Bàn Đạo Thụ, chính cần một nhân sĩ "chuyên nghiệp" dốc lòng tài bồi!
Tuy bọn người Lâm Hành Nam cũng sẽ tận lực khán hộ, nhưng lại đâu bằng được nhân sĩ tinh thông chuyên nghiệp, mà Bàn Đạo Thụ quý giá như vậy, giao cho ngoại nhân để ý thật đúng là làm Lâm Lạc lo lắng!
Vô luận là xuất phát từ trách nhiệm hay chỗ tốt, Lâm Lạc đều phải "lên ngựa" rồi!
Một nữ tử dịu dàng ghé vào trên đùi bản thân, mùi thơm phác mũi, ý chí sắt đá cũng hóa thành bùn! Lâm Lạc đã hạ quyết định, liền nắm tay Hoa Vũ Hương đứng lên, làm nàng vừa thẹn vừa mừng, thân thể mềm nhũn, gục vào trong lòng Lâm Lạc.
Nàng mặt cười ửng đỏ, mang theo ba phần xấu hổ bảy phần kinh hỉ, môi đỏ mọng như nhiễm, ôn như như mỹ ngọc, tản ra oánh oánh sáng bóng.
- Đại nhân, ta hiện tại... thật vui vẻ!
Nếu chủ ý đi đến kết luận, Lâm Lạc cũng toàn tâm đầu nhập lên, cười xấu xa nói:
- Hiện tại chỉ sắp vui vẻ, ta sẽ làm cho nàng dục tiên dục tử?
Đôi mắt đẹp của Hoa Vũ Hương đảo qua, càng thêm ngượng ngùng, tựa đầu chôn ở trong lòng Lâm Lạc, hai người chỉ cách một lớp áo, hơi thở gấp gáp biểu hiện ra tâm tình khẩn trương của nàng lúc này.
Lâm Lạc không vội "ăn" nàng, một tay ôm lấy eo nhỏ mềm mại không xương của nàng, một tay thì chậm rãi lục lọi đến bộ ngực sữa của nàng, nắm lấy một gò ngực lớn bằng cả bàn tay.
Bộ ngực của Hoa Vũ Hương cũng không có lớn như Tô Mị, Lữ Nguyệt Đồng, nhưng mà tương đối ngạo nhân, một tay khó có thể nắm hết, trắng mịn kiên quyết, mềm mại co dãn, mịn như nõn nà, thực sự là để cho Lâm Lạc yêu thích không buông tay.
- Đại nhân! Đại nhân!
Hoa Vũ Hương đột nhiên run run, phát sinh một tiếng tiếng kêu cao vút, phát ra rên rỉ yếu đuối ở trong lòng Lâm Lạc.
Lâm Lạc nâng hai gò má của nàng lên vừa nhìn, chỉ thấy mặt nàng đỏ bừng, tinh mâu mê man, hô hấp gấp gáp, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khóe miệng thậm chí có chút ngọc dịch. Không chỉ như thế, cổ ngọc của nàng cũng là một mảnh ửng đỏ, đã là rất động tình rồi.
Tình cảnh như vậy Lâm Lạc là nhìn thấy rất nhiều, thời điểm các nàng Tô Mị đạt được đỉnh vui sướng, đều là mê người như vậy!
Nghĩ không ra mỹ nữ này mẫn cảm không chịu nổi khiêu khích như vậy, chỉ là âu yếm bộ ngực một chút đã đạt được đỉnh vu sơn!
- Đại nhân, ta thật mất mặt!
Qua một lát sau, Hoa Vũ Hương mới phản ứng qua, vạn phần e thẹn, rồi lại tràn ngập vui sướng.
Lâm Lạc cười to, đối với nàng cũng rất thương tiếc nói:
- Vậy ngày hôm nay dừng ở đây!
- Không! Đại nhân, ta còn muốn!
Hoa Vũ Hương nóng nảy, vội vã nắm chặt vạt áo của Lâm Lạc, tựa hồ rất sợ hắn sẽ đột nhiên ly khai, hoàn toàn buông bỏ rụt rè.
Nhìn dáng dấp nàng e thẹn vô lực, hỏa dục trong lòng Lâm Lạc cũng chậm rãi thăng lên.
Nam nhân cùng nữ nhân không giống, nam nhân ở trên đường thấy một mỹ nữ xa lạ nói không chừng sẽ động tâm, chỉ là có vật như lý trí tồn tại, mới không như cầm thú ở bên đường đè xuống làm thịt.
Này không quan hệ ái tình, là nhục dục thuần túy, một loại ham muốn trời sinh của giống đực đối với giống cái.
Lâm Lạc rút tay đang giữ lấy bộ ngực của Hoa Vũ Hương, theo quần dài của nàng tìm đi vào, theo vùng u cốc trơn truột của nàng trực tiếp đi tới chỗ sâu nhất, cũng tìm được một mảnh nước sông tràn lan.
Mỹ nữ này không có mặc nội y!
Trách không được bộ ngực cũng dễ nắm giữ như vậy, nguyên lai nàng là hạ quyết tâm mà đến.
Mỹ nữ mẫn cảm này ngay cả bộ ngực được âu yếm cũng đạt được cực lạc, huống chi là hiện tại, khi ngón tay của Lâm Lạc đi vào, nàng run run lên, hai chân chăm chú kẹp chặt bàn tay to của Lâm Lạc, tựa hồ muốn cắt đứt tay của hắn!
Hắn không khỏi nở nụ cười nói:
- Nàng siết chặt như thế, ta sao còn dám đi vào, này không phải muốn đoạn tử tuyệt tôn sao?
Hoa Vũ Hương cực kỳ xấu hổ, nàng cũng không biết thể chất bản thân mẫn cảm như vậy, chỉ là tựa đầu chôn ở trong ngực Lâm Lạc, trong lòng cũng tràn ngập vui sướng. Nam tử ưu tú như Lâm Lạc nữ nhân nào không thương, mộng đẹp mà nàng mong nhớ ngày đêm có thể trở thành sự thật, tự nhiên là vui sướng vô hạn.
Trong mơ mơ hồ hồ, nàng cảm giác được một vật cứng lửa nóng ở giữa hai chân của chàng, tuy chưa từng có trải qua sự tình này, nhưng nữ tử đại gia tộc người nào không có thụ qua "chỉ đạo" phương diện này, tuy một lát sau mới phản ứng, nhưng vẫn biết là chuyện đã xảy ra.
- Ân…
Nàng khẽ rên một tiếng, phá qua đau nhức đối với võ giả mà nói cũng không cường liệt, mà càng nhiều chính là cảm giác thỏa mãn không gì sánh được, cộng thêm thân thể mẫn cảm của nàng, làm nàng như vân giá vũ, không ngừng rên rỉ mê người.
Lâm Lạc tự nhiên không thể bên trọng bên khinh, đêm nay ban mưa móc cho Hoa Vũ Hương, ba ngày kế tiếp phân biệt sủng hạnh Hoa Phượng Thanh, Hoa Nguyệt Hà cùng Hoa Như Vân, để hắn thiếu chút nữa say mê trong ôn nhu.
Hoa Vũ Hương thon dài thướt tha, tinh thông linh dược. Hoa Phượng Thanh vóc người đầy đặn, cấp bậc bộ ngực có thể cùng Tô Mị phân cao thấp, am hiểu trù nghệ, cũng khó trách nàng đầy đặn như vậy, kia là vì rất biết chăm sóc bản thân!
Mà Hoa Nguyệt Hà là mỹ nữ băng cơ ngọc cốt, am hiểu khiêu vũ, như thiên tiên lạc trần, làm cho người xem thế là đủ rồi. Hoa Như Vân là ngây thơ không gì sánh được, am hiểu luyện đan, cũng là thiên tài được Mộc, Hỏa song linh căn khó có, luận tiềm lực võ đạo cũng là nàng có tiền đồ nhất.
Cho dù lúc trước các nàng ở Hoa gia cũng là tộc nhân cao cấp, có thể nói cần trăm năm thời gian mới có thể bồi dưỡng ra một cái, lúc trước một hơi toàn bộ đưa cho Lâm Lạc, thật sự là bởi vì bị Âm Thi tông dọa sợ!
Nhưng nếu như bọn họ không có hạ đại thủ bút như vậy, hiện tại tứ nữ này điều không phải chết ở trong tay Lôi Đình Thú là luân bạo chí tử trong tay Hắc Lân hải tặc, kết cục đều là thê thảm không gì sánh được.
/1593
|