Dù hiện tại vẫn chỉ là ở tít mãi bên ngoài phiến Bí Cảnh, nhưng uy năng tia chớp chi lực này đã đạt tới Thượng Thiên Thần đỉnh phong, khó trách không có Thần Vương dám đến tìm tòi!
Thần Vương dựa vào 3000 Chủ thần khí tiến vào, người mạnh nhất cũng không quá đáng là Tứ Tinh, tối đa có thể xông ở khu vực bên ngoài, căn bản không cách nào xâm nhập, cái này đến cũng chỉ có thể đi đánh xì dầu (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế) mà thôi.
Huống hồ, đã có Chủ thần khí còn tới nơi này làm gì? Thiên Thần khí cường thịnh trở lại lại làm sao có thể cùng Chủ thần khí đánh đồng.
Từ khi Tử Lôi nhất mạch vẫn lạc, tại đây là một mảnh Thiên Địa phong bế, lại không có nhân loại, yêu tu giao thiệp qua.
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Trên bầu trời tiếng sấm vang rền, điện quang đại tác, một mảnh cảnh tượng tận thế. Nhưng năm người dưới đáy như là nhàn nhã dạo chơi, trừ Hư Hải Quỳnh hơi có chút ít cố hết sức ra, bốn người khác là hoàn toàn thành thạo.
- Hải Quỳnh, ngươi vẫn là tiến vào Dưỡng tâm hũ a!
Lâm Lạc khuyên.
Nhưng tâm hảo thắng của Hư Hải Quỳnh lại rất mạnh, không sánh bằng hai Cửu Tinh Thần Vương cũng không tính, nhưng một tiểu nha đầu Hư Thần Cảnh cũng lợi hại hơn nàng, cái này làm cho nàng sao có thể tiếp thụ, cố chấp lắc đầu, nhưng khuôn mặt đã có chút tái nhợt, không tự giác hướng Lâm Lạc dựa sát vào chút ít.
Nàng không có tới gần Liễu Bán Yên hoặc là Nguyệt Nguyệt càng mạnh hơn nữa, có thể là cảm thấy cùng Cửu Tinh Thần Vương chênh lệch quá lớn, hoặc giả là cảm thấy nam nhân bên người này mới là không gì làm không được!
Nhưng Lâm Lạc lại không biết trong nội tâm nàng nhiều cách nghĩ phức tạp như vậy, đã dẫn người đi ra, về sau tự nhiên cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang nàng về, lúc này đem khí thế mở ra, bao phủ Hư Hải Quỳnh.
Một màn này, Liễu Bán Yên thấy có chút không thoải mái, nàng cũng không hiểu tại sao lại sinh ra nghĩ cách dạng này, nhưng lại có một loại xúc động bạo lực đến muốn một cước đá bay Hư Hải Quỳnh.
- Ah
Mắt đẹp của Nguyệt Nguyệt quét qua, lộ ra một tia tỉnh ngộ chi sắc, hàm răng tuyết trắng nhẹ cắn cặp môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên một cổ phá hư mãnh liệt, quá chờ mong bộ dáng địch nhân kia bi thương thất lạc.
Chúng nữ tầm đó, vẻn vẹn nhấc lên một đạo gợn sóng không thể gặp, ở giữa các nàng cuốn thét lên, không chừng lúc nào sẽ hình thành một hồi biển gầm cực lớn.
- Đại phôi đản, phía trước có thứ tốt!
Đột nhiên Sư Ánh Tuyết dừng lại động tác cắn hạt dưa, bàn tay nhỏ bé chỉ phía trước, hướng Lâm Lạc nghiêng đầu nói ra.
Tuy cảnh giới Tiểu nha đầu yếu nhất, nhưng thân là hậu đại Chí Tôn lại có được năng lực cảm ứng đặc thù.
- Này, ngươi không phải gạt người vui vẻ chứ?
Lâm Lạc vừa cười vừa nói.
- Oa nha nha, đại phôi đản ngươi rõ ràng không tin Nữu Nữu Đại Ma Vương đáng yêu, xem bản Ma Vương cắn chết ngươi!
Sư Ánh Tuyết mạnh mẽ nhảy đến trên lưng Lâm Lạc, mở ra cái miệng nhỏ nhắn muốn hạ khẩu, thế nhưng mà lại đột nhiên dừng lại, nói:
- Hừ, thối chết, bản Ma Vương mới không cần nói lý với ngươi, đi tìm tỷ tỷ đại nhân!
XÍU...UU!, thân ảnh nàng lóe lên đã tiến vào Dưỡng tâm hũ.
Lâm Lạc cười hắc hắc, nhưng quay mặt lại lại chứng kiến trên mặt Liễu Bán Yên nghiêm lạnh, vội vàng thu hồi dáng tươi cười nói:
- Đi một chút đi, nhìn xem tình huống phía trước!
Bốn người đi lên phía trước không có vài bước, phía trước xuất hiện một tòa Lôi Trì, phương viên có chừng trăm trượng, bởi vì lôi thủy Hỗn Độn, tự nhiên nhìn không thấy đáy, hơn nữa bị lôi chi lực cuồng bạo tràn ngập, Lâm Lạc cũng căn bản nhìn không tới trong đó phải chăng có vầng sáng lực lượng.
- Phải đi vào tìm tòi!
Lâm Lạc nói ra.
Tại đây tuy rất ít vết chân, bảo vật tương đối tối đa, nhưng bởi vì chân vạc thứ tám còn không có tìm trở lại, Lâm Lạc cũng không có biện pháp chôn vùi Lôi hệ pháp tắc, nếu không chỉ cần một chưởng đè xuống, Lôi Trì này lập tức bốc hơi, bí mật gì cũng mơ tưởng giấu diếm.
- Đi thôi!
Hư Hải Quỳnh đẩy đẩy Lâm Lạc, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò.
Lâm Lạc không khỏi đầu đầy hắc tuyến, nữ nhân này hiển nhiên rất muốn biết phía dưới Lôi Trì cất giấu cái gì, nhưng chính mình không dám đi lại đẩy hắn đi phía trước!
- Ngươi lại đẩy, coi chừng ta cũng kéo ngươi vào!
Hư Hải Quỳnh giật mình, vội vàng lui ra phía sau một bước, mang theo dáng tươi cười nịnh nọt nói:
- Ngươi đi một người là được!
- Hai người các ngươi còn muốn liếc mắt đưa tình tới khi nào, không thấy mặt Liễu muội muội đã phát tái sao!
Nguyệt Nguyệt cười khanh khách, nhưng nói ra lời nói lại tràn đầy châm ngòi.
- Hừ!
Đôi mắt đẹp của Liễu Bán Yên quét qua Nguyệt Nguyệt, tay phải bình thân chỉ đi qua:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi là đang gây hấn với ta sao?
- Chậc chậc chậc, nữ nhân ghen quả nhiên nóng tính rất lớn.
Nguyệt Nguyệt nhún nhún vai, buông buông tay, một bộ không thể làm gì.
Chỉ là lời của nàng còn chưa nói hết, Liễu Bán Yên cũng đã bắn ra, pháp tắc hóa kiếm, hai tay vung mạnh, hướng về nàng cuồng gọt mà đi.
- Liễu muội muội, nữ nhân muốn tình lang chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa, ngươi cần gì phải ẩn ẩn tàng tàng, che che lấp lấp? Chậc chậc chậc, Liễu muội muội thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, chẳng lẽ thật muốn giết người diệt khẩu.
Nguyệt Nguyệt há miệng thật đúng là không chịu làm người, một bên chống đỡ né tránh lấy công kích của Liễu Bán Yên, một bên còn không ngừng đâm chọt Liễu Bán Yên, để cho thế công của Liễu Bán Yên càng thêm mãnh liệt.
Đôi oan gia này lại ở trong Bí Cảnh hung hăng đánh đập tàn nhẫn, hoàn toàn không giảng một điểm đạo lý, Lâm Lạc là lắc đầu không thôi. May ở chỗ này dù sao mới chỉ là khu vực bên ngoài Bí Cảnh, mức độ nguy hiểm còn lâu mới có thể so sánh với khu vực trung tâm, cho nên hai nữ này mới có thể không hề cố kỵ nói đánh là đánh.
Mặc kệ bọn họ!
Hai tay Lâm Lạc phất qua, một mảng lớn lôi thủy liền từ trong Lôi Trì nâng lên, hắt vẫy đi ra bên ngoài, mực nước trực tiếp giảm xuống hơn thước.
Thật nặng!
Lâm Lạc không khỏi âm thầm líu lưỡi, cái Lôi Trì chi thủy này một giọt là nặng ngàn cân, vừa rồi mặc dù hắn không có vận dụng toàn lực, nhưng nhị tinh Thần Vương cho dù là tùy ý ra tay cũng không phải đùa giỡn a.
Hắn quát nhẹ một tiếng, hai tay hư không liền xúc, lập tức từng đoàn từng đoàn lôi dịch từ trong ao không ngừng bị quơ lấy, bị hắt vẫy qua một bên, mực nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng giảm xuống.
Bất quá tòa Lôi Trì này cũng thật là sâu, tuy rất nhanh đã đi xuống hàng trăm trượng, nhưng tựa hồ chiều sâu còn lại còn xa xa không chỉ như vậy, y nguyên không thể thấy đáy.
- Xoạt!
Nhưng vào lúc này, một đạo nhân ảnh lại đột nhiên từ trong Lôi Trì xông tới, trên người có vô số điện quang bắt đầu khởi động, không ngừng phát ra tạp âm "Xì xì xì".
Đây là một nam tử thân hình cao lớn, cường tráng, toàn thân trần trụi, đầu trọc không lông mày, nhưng chỉ xem tuổi mà nói, là khoảng chừng ba mươi.
- YAA.A.A..!
Hư Hải Quỳnh vội vàng hai tay che mặt, nàng cũng không muốn chứng kiến bất nhã chi vật kia.
Thần Vương dựa vào 3000 Chủ thần khí tiến vào, người mạnh nhất cũng không quá đáng là Tứ Tinh, tối đa có thể xông ở khu vực bên ngoài, căn bản không cách nào xâm nhập, cái này đến cũng chỉ có thể đi đánh xì dầu (*đánh đấm giả bộ cho có khí thế) mà thôi.
Huống hồ, đã có Chủ thần khí còn tới nơi này làm gì? Thiên Thần khí cường thịnh trở lại lại làm sao có thể cùng Chủ thần khí đánh đồng.
Từ khi Tử Lôi nhất mạch vẫn lạc, tại đây là một mảnh Thiên Địa phong bế, lại không có nhân loại, yêu tu giao thiệp qua.
Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Trên bầu trời tiếng sấm vang rền, điện quang đại tác, một mảnh cảnh tượng tận thế. Nhưng năm người dưới đáy như là nhàn nhã dạo chơi, trừ Hư Hải Quỳnh hơi có chút ít cố hết sức ra, bốn người khác là hoàn toàn thành thạo.
- Hải Quỳnh, ngươi vẫn là tiến vào Dưỡng tâm hũ a!
Lâm Lạc khuyên.
Nhưng tâm hảo thắng của Hư Hải Quỳnh lại rất mạnh, không sánh bằng hai Cửu Tinh Thần Vương cũng không tính, nhưng một tiểu nha đầu Hư Thần Cảnh cũng lợi hại hơn nàng, cái này làm cho nàng sao có thể tiếp thụ, cố chấp lắc đầu, nhưng khuôn mặt đã có chút tái nhợt, không tự giác hướng Lâm Lạc dựa sát vào chút ít.
Nàng không có tới gần Liễu Bán Yên hoặc là Nguyệt Nguyệt càng mạnh hơn nữa, có thể là cảm thấy cùng Cửu Tinh Thần Vương chênh lệch quá lớn, hoặc giả là cảm thấy nam nhân bên người này mới là không gì làm không được!
Nhưng Lâm Lạc lại không biết trong nội tâm nàng nhiều cách nghĩ phức tạp như vậy, đã dẫn người đi ra, về sau tự nhiên cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang nàng về, lúc này đem khí thế mở ra, bao phủ Hư Hải Quỳnh.
Một màn này, Liễu Bán Yên thấy có chút không thoải mái, nàng cũng không hiểu tại sao lại sinh ra nghĩ cách dạng này, nhưng lại có một loại xúc động bạo lực đến muốn một cước đá bay Hư Hải Quỳnh.
- Ah
Mắt đẹp của Nguyệt Nguyệt quét qua, lộ ra một tia tỉnh ngộ chi sắc, hàm răng tuyết trắng nhẹ cắn cặp môi đỏ mọng, trong lòng dâng lên một cổ phá hư mãnh liệt, quá chờ mong bộ dáng địch nhân kia bi thương thất lạc.
Chúng nữ tầm đó, vẻn vẹn nhấc lên một đạo gợn sóng không thể gặp, ở giữa các nàng cuốn thét lên, không chừng lúc nào sẽ hình thành một hồi biển gầm cực lớn.
- Đại phôi đản, phía trước có thứ tốt!
Đột nhiên Sư Ánh Tuyết dừng lại động tác cắn hạt dưa, bàn tay nhỏ bé chỉ phía trước, hướng Lâm Lạc nghiêng đầu nói ra.
Tuy cảnh giới Tiểu nha đầu yếu nhất, nhưng thân là hậu đại Chí Tôn lại có được năng lực cảm ứng đặc thù.
- Này, ngươi không phải gạt người vui vẻ chứ?
Lâm Lạc vừa cười vừa nói.
- Oa nha nha, đại phôi đản ngươi rõ ràng không tin Nữu Nữu Đại Ma Vương đáng yêu, xem bản Ma Vương cắn chết ngươi!
Sư Ánh Tuyết mạnh mẽ nhảy đến trên lưng Lâm Lạc, mở ra cái miệng nhỏ nhắn muốn hạ khẩu, thế nhưng mà lại đột nhiên dừng lại, nói:
- Hừ, thối chết, bản Ma Vương mới không cần nói lý với ngươi, đi tìm tỷ tỷ đại nhân!
XÍU...UU!, thân ảnh nàng lóe lên đã tiến vào Dưỡng tâm hũ.
Lâm Lạc cười hắc hắc, nhưng quay mặt lại lại chứng kiến trên mặt Liễu Bán Yên nghiêm lạnh, vội vàng thu hồi dáng tươi cười nói:
- Đi một chút đi, nhìn xem tình huống phía trước!
Bốn người đi lên phía trước không có vài bước, phía trước xuất hiện một tòa Lôi Trì, phương viên có chừng trăm trượng, bởi vì lôi thủy Hỗn Độn, tự nhiên nhìn không thấy đáy, hơn nữa bị lôi chi lực cuồng bạo tràn ngập, Lâm Lạc cũng căn bản nhìn không tới trong đó phải chăng có vầng sáng lực lượng.
- Phải đi vào tìm tòi!
Lâm Lạc nói ra.
Tại đây tuy rất ít vết chân, bảo vật tương đối tối đa, nhưng bởi vì chân vạc thứ tám còn không có tìm trở lại, Lâm Lạc cũng không có biện pháp chôn vùi Lôi hệ pháp tắc, nếu không chỉ cần một chưởng đè xuống, Lôi Trì này lập tức bốc hơi, bí mật gì cũng mơ tưởng giấu diếm.
- Đi thôi!
Hư Hải Quỳnh đẩy đẩy Lâm Lạc, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò.
Lâm Lạc không khỏi đầu đầy hắc tuyến, nữ nhân này hiển nhiên rất muốn biết phía dưới Lôi Trì cất giấu cái gì, nhưng chính mình không dám đi lại đẩy hắn đi phía trước!
- Ngươi lại đẩy, coi chừng ta cũng kéo ngươi vào!
Hư Hải Quỳnh giật mình, vội vàng lui ra phía sau một bước, mang theo dáng tươi cười nịnh nọt nói:
- Ngươi đi một người là được!
- Hai người các ngươi còn muốn liếc mắt đưa tình tới khi nào, không thấy mặt Liễu muội muội đã phát tái sao!
Nguyệt Nguyệt cười khanh khách, nhưng nói ra lời nói lại tràn đầy châm ngòi.
- Hừ!
Đôi mắt đẹp của Liễu Bán Yên quét qua Nguyệt Nguyệt, tay phải bình thân chỉ đi qua:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi là đang gây hấn với ta sao?
- Chậc chậc chậc, nữ nhân ghen quả nhiên nóng tính rất lớn.
Nguyệt Nguyệt nhún nhún vai, buông buông tay, một bộ không thể làm gì.
Chỉ là lời của nàng còn chưa nói hết, Liễu Bán Yên cũng đã bắn ra, pháp tắc hóa kiếm, hai tay vung mạnh, hướng về nàng cuồng gọt mà đi.
- Liễu muội muội, nữ nhân muốn tình lang chính là sự tình thiên kinh địa nghĩa, ngươi cần gì phải ẩn ẩn tàng tàng, che che lấp lấp? Chậc chậc chậc, Liễu muội muội thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, chẳng lẽ thật muốn giết người diệt khẩu.
Nguyệt Nguyệt há miệng thật đúng là không chịu làm người, một bên chống đỡ né tránh lấy công kích của Liễu Bán Yên, một bên còn không ngừng đâm chọt Liễu Bán Yên, để cho thế công của Liễu Bán Yên càng thêm mãnh liệt.
Đôi oan gia này lại ở trong Bí Cảnh hung hăng đánh đập tàn nhẫn, hoàn toàn không giảng một điểm đạo lý, Lâm Lạc là lắc đầu không thôi. May ở chỗ này dù sao mới chỉ là khu vực bên ngoài Bí Cảnh, mức độ nguy hiểm còn lâu mới có thể so sánh với khu vực trung tâm, cho nên hai nữ này mới có thể không hề cố kỵ nói đánh là đánh.
Mặc kệ bọn họ!
Hai tay Lâm Lạc phất qua, một mảng lớn lôi thủy liền từ trong Lôi Trì nâng lên, hắt vẫy đi ra bên ngoài, mực nước trực tiếp giảm xuống hơn thước.
Thật nặng!
Lâm Lạc không khỏi âm thầm líu lưỡi, cái Lôi Trì chi thủy này một giọt là nặng ngàn cân, vừa rồi mặc dù hắn không có vận dụng toàn lực, nhưng nhị tinh Thần Vương cho dù là tùy ý ra tay cũng không phải đùa giỡn a.
Hắn quát nhẹ một tiếng, hai tay hư không liền xúc, lập tức từng đoàn từng đoàn lôi dịch từ trong ao không ngừng bị quơ lấy, bị hắt vẫy qua một bên, mực nước lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng giảm xuống.
Bất quá tòa Lôi Trì này cũng thật là sâu, tuy rất nhanh đã đi xuống hàng trăm trượng, nhưng tựa hồ chiều sâu còn lại còn xa xa không chỉ như vậy, y nguyên không thể thấy đáy.
- Xoạt!
Nhưng vào lúc này, một đạo nhân ảnh lại đột nhiên từ trong Lôi Trì xông tới, trên người có vô số điện quang bắt đầu khởi động, không ngừng phát ra tạp âm "Xì xì xì".
Đây là một nam tử thân hình cao lớn, cường tráng, toàn thân trần trụi, đầu trọc không lông mày, nhưng chỉ xem tuổi mà nói, là khoảng chừng ba mươi.
- YAA.A.A..!
Hư Hải Quỳnh vội vàng hai tay che mặt, nàng cũng không muốn chứng kiến bất nhã chi vật kia.
/1593
|