- Ngươi bất tuân pháp lệnh, một mình lẩn trốn, đây là tội lớn!
Trần Vân Khê rất là kỳ quái Lâm Lạc rõ ràng phạm vào sự tình như thế, sao còn dám như không có việc gì xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn biết rõ Lâm Lạc là cái xuất thân gì đấy, ở chỗ này cũng không có chút bối cảnh nào, sao có thể bao trùm lên quy tắc?
Có thể tiểu tử này căn bản không biết có quy định như vậy a, lại bị hắn mơ hồ lăn lộn tới, bởi vậy mới to gan lớn mật mà đến nơi này.
Trần Vân Khê vừa gọi như vậy, tự nhiên đám đông đều bị kinh động đến, không ít người đã mang theo tâm tình xem cuộc vui vây xem, mà cấp bậc Sơ Vị Thần là không có hứng thú để ý tới trò khôi hài này, nhao nhao tiến nhập phòng đấu giá, nếu so sánh, tăng thực lực của mình lên mới là bọn hắn quan tâm nhất.
- Cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc giận người ngươi không thể trêu vào!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói một câu, cất bước đi về phía trước.
- Đứng lại…
Trần Vân Khê vội vàng cất bước chặn đường, hai tay xê dịch, pháp tắc chi lực đã hoàn toàn mở ra, hướng về Lâm Lạc oanh kích đi.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, sát khí đã động, nắm tay phải vung lên, bốn hệ pháp tắc chi lực đồng thời vận chuyển, đối phương đã không nghe khuyên bảo, cũng trách không được hắn hạ sát thủ, Trần Vân Khê ngăn đón hắn không phải là muốn mưu hại hắn sao?
- Ngươi dám!
Một tiếng thanh xích vang lên, phía trước Trần Vân Khê cũng nhiều một mỹ nữ dáng người trước sau lồi lõm, đúng là Trần Á Đan. Nàng lành lạnh mà nhìn xem Lâm Lạc, đồng dạng sát khí ẩn ẩn.
Nàng có thể cảm ứng được Lâm Lạc đối với Trần Vân Khê toát ra sát cơ, cái này để cho nàng dị thường phẫn nộ, cảm thấy Lâm Lạc trèo lên Lại Tương Thành liền to gan lớn mật rồi, cho rằng có thể ở Thần giới hoành hành hay sao?
- Lâm Lạc, thấy bản tọa còn không hành lễ?
Trần Á Đan lãnh đạm nói, nàng cũng không phải chấp pháp giả trong thành, bởi vậy biết rõ Lâm Lạc ở di phủ chi hành một mình ly khai, nàng cũng chỉ có thể báo cáo mà không có quyền lợi trực tiếp bắt người.
- Bằng cái gì?
Lâm Lạc thản nhiên nói.
Hắn bây giờ là Thượng Nguyên Thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh, tuy là cái phó chức, nhưng ở quyền lực chức vị trong Thần Quốc cũng không thua kém Trần Á Đan, cái này là chỗ tốt của cận thần thiên tử rồi.
Trần Á Đan thiếu chút nữa khí lệch ra mũi, bằng cái gì? Dù Lâm Lạc không phải từ Nguyệt Quang Thành đi tới, dùng tu vi Hư Thần cảnh của hắn chứng kiến Sơ Vị Thần cũng phải thành thành thật thật mà miệng nói tiền bối, đây là đạo lý không thể bàn cãi của Thần giới!
Huống chi nàng vẫn là lĩnh đội của ba người Lâm Lạc, Lâm Lạc dám đối với nàng bất kính là khiêu khích đối với uy nghiêm của nàng!
- Ngươi…
Trên khuôn mặt đẹp của Trần Á Đan hiện đầy sát cơ, một Hư Thần ở trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm của một gã Sơ Vị Thần, như vậy nàng cho dù là tại chỗ giết chết hắn cũng nhiều lắm là bị giam lại vài năm, huống hồ nàng còn đậu vào Ngũ An Dịch, chỉ mấy ngày làm bộ dáng đại khái có thể đi ra!
- Là ngươi!
Chỉ là còn không có đợi Trần Á Đan bạo khởi phát động công kích, lại một đạo thân ảnh nhảy qua. Tướng mạo anh tuấn đủ để cho vô số thiếu nữ vừa thấy liền tâm hồn thiếu nữ chập chờn, nhưng giờ phút này trên mặt lại mang theo vô cùng phẫn nộ.
Đúng là Ngũ Cử Thiên.
- Núi không chuyển nước chuyển, lại gặp mặt!
Lâm Lạc duỗi tay ra.
- Vậy nửa số đan dược ngươi đã quên đưa ta, cũng không thể không thể không trả được!
Khỏi khóe của Ngũ Cử Thiên không miệng co lại, thua ở trong tay Lâm Lạc hắn là vô cùng nhục nhã, ngoại trừ Ngũ An Dịch ra hắn ai cũng không có nói, lúc này gặp lại Lâm Lạc, ba quyền oanh đến thể diện hắn sụp đổ tựa hồ lại đang lắc lư trước mắt.
- Ngũ thiếu, ngươi nhận thức người này?
Trần Á Đan ngược lại là lắp bắp kinh hãi, xem bộ dạng hận không thể giết người của Ngũ Cử Thiên, còn giống như nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nhưng Ngũ Cử Thiên là ai? Lão tử hắn là một trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành. Tuy không phải một trong tam cự đầu, nhưng như thế nào cũng có thể xem như người đỉnh phong, Sơ Vị Thần bọn hắn gần kề chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Muốn nói Lâm Lạc đắc tội Ngũ Cử Thiên còn có thể vui vẻ, Trần Á Đan là như thế nào cũng không tiếp thụ được khả năng này.
- Hừ!
Ngũ Cử Thiên há chịu đem sự tình mình bị Lâm Lạc ba lượt oanh nát mặt nói ra, chỉ có thể nghẹn lấy một bụng khí. Ghê tởm hơn chính là, hắn còn chưa kịp nhờ Ngũ An Dịch ra tay, Lâm Lạc đã đi theo Tả Nhược Hề chạy!
Lại kế tiếp, Lâm Lạc biến hóa nhanh chóng trở thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh trong thành, thực sự trở thành người một hệ của Tả Văn Trạch, lại để cho Ngũ An Dịch cũng không dám ra tay. Nếu không ngươi làm thịt một cái cấp dưới của ta, ta giết một người hầu cận của ngươi, ai còn dám làm việc cho bọn họ?
Nếu như nói trước kia chỉ là hoài nghi mà nói, nhưng hiện tại chứng kiến bộ dạng như nuốt con ruồi của Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan liền có thể xác định hắn tuyệt đối là nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nàng không khỏi hoảng sợ, chẳng lẽ Lâm Lạc có bối cảnh cường đại gì mà nàng không biết, nếu không tại sao lại để cho một nhi tử của Trung Nguyên Thần cũng chỉ có thể nuốt giận?
- Hắc, Lâm huynh!
Lại có người tới tham gia náo nhiệt rồi, trên đỉnh đầu đội một cái mũ mềm, một bộ như là lưu manh.
- Vô Bệnh huynh!
Ngũ Cử Thiên vội vàng hướng người tới vái chào.
Người này đúng là Đỗ Vô Bệnh, mà Ngũ An Dịch vừa lúc là một hệ của Đỗ Bác Viễn, bởi vậy ở bên trong đời thứ hai, Ngũ Cử Thiên tự nhiên cũng phải dùng Đỗ Vô Bệnh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, coi như là hiện tại hắn tăng lên tới Sơ Vị Thần cũng vô dụng, đây là do bối cảnh song phương quyết định.
Đỗ Vô Bệnh phất phất tay, xem như cùng Ngũ Cử Thiên đánh qua chào hỏi, lộ ra ôn hoà, nhưng lúc ánh mắt nhìn hướng Lâm Lạc, lại hiện lên biểu lộ cực kỳ thân thiết, cười nói:
- Lâm huynh, mấy ngày nay sao chỉ ở trong phủ thành chủ, cũng không đi ra tụ hội thoáng một phát!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ đi ra lại tìm không thấy đường về!
- Ha ha, chớ không phải là sợ tiến lầm vào thanh lâu, trở về không biết hướng đám đệ muội trả lời sao?
Đỗ Vô Bệnh thập phần tùy ý mà cùng Lâm Lạc trêu chọc lên.
Thấy một màn như vậy, Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan, Trần Vân Khê ngay ngắn há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra? Phân lượng của Đỗ Vô Bệnh là so với Ngũ Cử Thiên còn muốn nặng hơn rất nhiều, như thế nào nhìn dáng vẻ của hắn giống như cùng Lâm Lạc có giao tình rất sâu vậy!
Muốn nói trong thành có ai có thể cùng Đỗ Vô Bệnh bình khởi bình tọa, như vậy cũng chỉ có con gái của Tả Văn Trạch Tả Nhược Hề rồi, bởi vì Mông Hoa Điền không có hậu đại, hai người bọn họ là Thượng Nguyên Thành đệ nhất nhị thế tổ. Nhưng Đỗ Vô Bệnh vì cái gì sẽ nhiệt tình đối với Lâm Lạc như vậy, ánh mắt kia giống như ước gì Lâm Lạc là nữ nhân lấy về nhà!
Trần Vân Khê rất là kỳ quái Lâm Lạc rõ ràng phạm vào sự tình như thế, sao còn dám như không có việc gì xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn biết rõ Lâm Lạc là cái xuất thân gì đấy, ở chỗ này cũng không có chút bối cảnh nào, sao có thể bao trùm lên quy tắc?
Có thể tiểu tử này căn bản không biết có quy định như vậy a, lại bị hắn mơ hồ lăn lộn tới, bởi vậy mới to gan lớn mật mà đến nơi này.
Trần Vân Khê vừa gọi như vậy, tự nhiên đám đông đều bị kinh động đến, không ít người đã mang theo tâm tình xem cuộc vui vây xem, mà cấp bậc Sơ Vị Thần là không có hứng thú để ý tới trò khôi hài này, nhao nhao tiến nhập phòng đấu giá, nếu so sánh, tăng thực lực của mình lên mới là bọn hắn quan tâm nhất.
- Cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc giận người ngươi không thể trêu vào!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói một câu, cất bước đi về phía trước.
- Đứng lại…
Trần Vân Khê vội vàng cất bước chặn đường, hai tay xê dịch, pháp tắc chi lực đã hoàn toàn mở ra, hướng về Lâm Lạc oanh kích đi.
- Muốn chết!
Ánh mắt của Lâm Lạc phát lạnh, sát khí đã động, nắm tay phải vung lên, bốn hệ pháp tắc chi lực đồng thời vận chuyển, đối phương đã không nghe khuyên bảo, cũng trách không được hắn hạ sát thủ, Trần Vân Khê ngăn đón hắn không phải là muốn mưu hại hắn sao?
- Ngươi dám!
Một tiếng thanh xích vang lên, phía trước Trần Vân Khê cũng nhiều một mỹ nữ dáng người trước sau lồi lõm, đúng là Trần Á Đan. Nàng lành lạnh mà nhìn xem Lâm Lạc, đồng dạng sát khí ẩn ẩn.
Nàng có thể cảm ứng được Lâm Lạc đối với Trần Vân Khê toát ra sát cơ, cái này để cho nàng dị thường phẫn nộ, cảm thấy Lâm Lạc trèo lên Lại Tương Thành liền to gan lớn mật rồi, cho rằng có thể ở Thần giới hoành hành hay sao?
- Lâm Lạc, thấy bản tọa còn không hành lễ?
Trần Á Đan lãnh đạm nói, nàng cũng không phải chấp pháp giả trong thành, bởi vậy biết rõ Lâm Lạc ở di phủ chi hành một mình ly khai, nàng cũng chỉ có thể báo cáo mà không có quyền lợi trực tiếp bắt người.
- Bằng cái gì?
Lâm Lạc thản nhiên nói.
Hắn bây giờ là Thượng Nguyên Thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh, tuy là cái phó chức, nhưng ở quyền lực chức vị trong Thần Quốc cũng không thua kém Trần Á Đan, cái này là chỗ tốt của cận thần thiên tử rồi.
Trần Á Đan thiếu chút nữa khí lệch ra mũi, bằng cái gì? Dù Lâm Lạc không phải từ Nguyệt Quang Thành đi tới, dùng tu vi Hư Thần cảnh của hắn chứng kiến Sơ Vị Thần cũng phải thành thành thật thật mà miệng nói tiền bối, đây là đạo lý không thể bàn cãi của Thần giới!
Huống chi nàng vẫn là lĩnh đội của ba người Lâm Lạc, Lâm Lạc dám đối với nàng bất kính là khiêu khích đối với uy nghiêm của nàng!
- Ngươi…
Trên khuôn mặt đẹp của Trần Á Đan hiện đầy sát cơ, một Hư Thần ở trước mặt mọi người khiêu khích uy nghiêm của một gã Sơ Vị Thần, như vậy nàng cho dù là tại chỗ giết chết hắn cũng nhiều lắm là bị giam lại vài năm, huống hồ nàng còn đậu vào Ngũ An Dịch, chỉ mấy ngày làm bộ dáng đại khái có thể đi ra!
- Là ngươi!
Chỉ là còn không có đợi Trần Á Đan bạo khởi phát động công kích, lại một đạo thân ảnh nhảy qua. Tướng mạo anh tuấn đủ để cho vô số thiếu nữ vừa thấy liền tâm hồn thiếu nữ chập chờn, nhưng giờ phút này trên mặt lại mang theo vô cùng phẫn nộ.
Đúng là Ngũ Cử Thiên.
- Núi không chuyển nước chuyển, lại gặp mặt!
Lâm Lạc duỗi tay ra.
- Vậy nửa số đan dược ngươi đã quên đưa ta, cũng không thể không thể không trả được!
Khỏi khóe của Ngũ Cử Thiên không miệng co lại, thua ở trong tay Lâm Lạc hắn là vô cùng nhục nhã, ngoại trừ Ngũ An Dịch ra hắn ai cũng không có nói, lúc này gặp lại Lâm Lạc, ba quyền oanh đến thể diện hắn sụp đổ tựa hồ lại đang lắc lư trước mắt.
- Ngũ thiếu, ngươi nhận thức người này?
Trần Á Đan ngược lại là lắp bắp kinh hãi, xem bộ dạng hận không thể giết người của Ngũ Cử Thiên, còn giống như nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nhưng Ngũ Cử Thiên là ai? Lão tử hắn là một trong thập đại Trung Nguyên Thần của Thượng Nguyên Thành. Tuy không phải một trong tam cự đầu, nhưng như thế nào cũng có thể xem như người đỉnh phong, Sơ Vị Thần bọn hắn gần kề chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Muốn nói Lâm Lạc đắc tội Ngũ Cử Thiên còn có thể vui vẻ, Trần Á Đan là như thế nào cũng không tiếp thụ được khả năng này.
- Hừ!
Ngũ Cử Thiên há chịu đem sự tình mình bị Lâm Lạc ba lượt oanh nát mặt nói ra, chỉ có thể nghẹn lấy một bụng khí. Ghê tởm hơn chính là, hắn còn chưa kịp nhờ Ngũ An Dịch ra tay, Lâm Lạc đã đi theo Tả Nhược Hề chạy!
Lại kế tiếp, Lâm Lạc biến hóa nhanh chóng trở thành hộ vệ quân Phó thống lĩnh trong thành, thực sự trở thành người một hệ của Tả Văn Trạch, lại để cho Ngũ An Dịch cũng không dám ra tay. Nếu không ngươi làm thịt một cái cấp dưới của ta, ta giết một người hầu cận của ngươi, ai còn dám làm việc cho bọn họ?
Nếu như nói trước kia chỉ là hoài nghi mà nói, nhưng hiện tại chứng kiến bộ dạng như nuốt con ruồi của Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan liền có thể xác định hắn tuyệt đối là nếm qua thiệt thòi của Lâm Lạc!
Nàng không khỏi hoảng sợ, chẳng lẽ Lâm Lạc có bối cảnh cường đại gì mà nàng không biết, nếu không tại sao lại để cho một nhi tử của Trung Nguyên Thần cũng chỉ có thể nuốt giận?
- Hắc, Lâm huynh!
Lại có người tới tham gia náo nhiệt rồi, trên đỉnh đầu đội một cái mũ mềm, một bộ như là lưu manh.
- Vô Bệnh huynh!
Ngũ Cử Thiên vội vàng hướng người tới vái chào.
Người này đúng là Đỗ Vô Bệnh, mà Ngũ An Dịch vừa lúc là một hệ của Đỗ Bác Viễn, bởi vậy ở bên trong đời thứ hai, Ngũ Cử Thiên tự nhiên cũng phải dùng Đỗ Vô Bệnh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, coi như là hiện tại hắn tăng lên tới Sơ Vị Thần cũng vô dụng, đây là do bối cảnh song phương quyết định.
Đỗ Vô Bệnh phất phất tay, xem như cùng Ngũ Cử Thiên đánh qua chào hỏi, lộ ra ôn hoà, nhưng lúc ánh mắt nhìn hướng Lâm Lạc, lại hiện lên biểu lộ cực kỳ thân thiết, cười nói:
- Lâm huynh, mấy ngày nay sao chỉ ở trong phủ thành chủ, cũng không đi ra tụ hội thoáng một phát!
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ đi ra lại tìm không thấy đường về!
- Ha ha, chớ không phải là sợ tiến lầm vào thanh lâu, trở về không biết hướng đám đệ muội trả lời sao?
Đỗ Vô Bệnh thập phần tùy ý mà cùng Lâm Lạc trêu chọc lên.
Thấy một màn như vậy, Ngũ Cử Thiên, Trần Á Đan, Trần Vân Khê ngay ngắn há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra? Phân lượng của Đỗ Vô Bệnh là so với Ngũ Cử Thiên còn muốn nặng hơn rất nhiều, như thế nào nhìn dáng vẻ của hắn giống như cùng Lâm Lạc có giao tình rất sâu vậy!
Muốn nói trong thành có ai có thể cùng Đỗ Vô Bệnh bình khởi bình tọa, như vậy cũng chỉ có con gái của Tả Văn Trạch Tả Nhược Hề rồi, bởi vì Mông Hoa Điền không có hậu đại, hai người bọn họ là Thượng Nguyên Thành đệ nhất nhị thế tổ. Nhưng Đỗ Vô Bệnh vì cái gì sẽ nhiệt tình đối với Lâm Lạc như vậy, ánh mắt kia giống như ước gì Lâm Lạc là nữ nhân lấy về nhà!
/1593
|