Chỉ là xương cốt kia so với Ngũ Sắc Thiên Sơn còn cứng rắn hơn, không ngờ lại mạnh mẽ đem cả Thiên Sơn chấn nát ngược lại, có thể thấy được xương cốt đó cứng rắn cỡ nào, sợ là có thể đem cả thiên địa chấn nát a, nhìn cảnh này coi như là Tiên Đạo cường giả cũng bị dọa chết khiếp.
Rất nhanh, vô số thời không chảy xuống, vô cùng vô tận thời không trôi qua, trời đất trở nên già nua, đại địa trở nên cằn cỗi, duy chỉ có bạch cốt kia là bất động vĩnh tồn, vạn nguy bất biến.
Luân Hồi, Nhân Quả, toàn bộ cũng theo đó hiện ra, kiếp trước kiếp này, từng ảnh từng ảnh điên cuồng hiện ra, có cảnh huyết hải ngập trời, có cảnh hắc ám nhấn chìm vạn cổ, cũng có cảnh nhân thế già đi, bất quá mọi thứ đều bị bạch cốt vượt qua, hết thảy đều không khiến bạch cốt kia xảy ra chuyện gì.
“Có thể vượt qua được Cửu Hung, coi như không phải kẻ tầm thường, trao truyền thừa cho ngươi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện”
“Thời điểm đã đến, nên đi đi, kẻ hữu duyên!”
Âm thanh vang lên rồi chậm rãi tiêu tan, biến mất trong mảnh hư vô.
Lúc này, tại chỗ xương cốt kia, đột nhiên vang lên một tiếng ầm thật lớn, một cỗ uy áp khủng khiếp cực hạn tản ra xung quanh, trời xanh cũng vỡ nát, thời không nứt vỡ toàn bộ.
Sau đó là hấp lực kinh khủng bạo phát ra, những Thiên Hỏa, Thiên Thủy, hay Ngũ Hành Âm Dương, toàn bộ đều bị hấp lực từ xương cốt kia hút lấy, trui rèn xương cốt của hắn.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, tại chỗ xương cốt kia, cuối cùng hình thành một tia huyết nhục, rồi từ từ sinh sôi ra, bao kín toàn bộ xương cốt, thân thể của Lục Viêm lần nữa được tạo ra.
Bá!
Ánh mắt của Lục Viêm mở ra, bầu trời bị xuyên thủng hai lỗ lớn, lốc xoáy trên trời đần lớn dần, ngay sau đó bóng tối bao trùm đến, mọi thứ lại sáng lên, cuối cùng trước mắt hắn là kim cầu xoay chuyển, kim tự vẫn còn đang lơ lững trên đỉnh kim cầu.
Mà ở Linh Hồn Hải của hắn lúc này, không chỉ còn một kim tự nữa, mà là chín đạo kim tự xoay chuyển xung quanh kim cầu, chín đạo kim tự đều ẩn chứa một cỗ thần bí khí tức làm hắn khó tưởng tượng.
“Chẳng lẽ đây chính là bản đầy đủ của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết?”
Lục Viêm hít một hơi, cỗ vui mừng trong lòng không cách nào áp chế được, Cửu Tự Chân Ngôn hoàn chỉnh, đây chính là bảo vật cỡ nào, khó mà có gì so sánh được a.
Tại Cửu Tự Chân Ngôn đó, Lục Viêm còn cảm thấy uy áp kinh khủng tồn tại, mà vô số đạo khí tức thần bí đó hướng Linh Hồn Hải lao đến, khiến linh hồn hắn cũng hấp thu không ít khí tức đó, linh hồn tựa như cũng bị biến dạng.
Vui mừng nữa là hắn lúc này cảm thấy trong cơ thể lực lượng không cách nào áp chế được, thậm chí thể phách cũng bị đưa đến một bậc mới.
Trong lúc chui rèn kia, Bá Thể hấp thu hết toàn bộ lực lượng của những thứ kia, khiến Bá Thể hắn đạt tới bậc thứ ba đỉnh. Giờ phút này thế phách của hắn đủ để đối kháng với Truyền Kỳ đỉnh cấp.
Mặc dù lúc này thực lực của hắn còn chưa đạt tới như thời đỉnh phong, chỉ là Thánh Tiên đỉnh phong.
Cảnh giới trước kia ở thế giới hắn từ Luyện Khí, Dung Cảnh, Nhân Hoàng, Địa Hoàng, Thiên Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Đế, Thánh Tiên, Huyền Tôn, Huyền Đế, Huyền Tiên, Tiên Nhân, Tiên Đạo, Cực Đạo.
Thực lực Thiên Tôn nếu so với Võ Giả ở đây thì ngang tầm Truyền Kỳ, còn Thánh Tôn những cảnh giới kia thì hắn không biết so được Võ Giả cấp gì, dù sao hắn vẫn chưa rõ cảnh giới ở thế giới này.
]
Về Tiên Đạo, đây hẳn là đỉnh phong ở thế giới này, dù sao ở thế giới cũ nó cũng là đỉnh phong của thế giới, đặt ở đây hẳn cũng là không sai biệt lắm.
Còn linh hồn lực thì hắn không biết đã tới đâu, nhưng so với thực lực của hắn còn không kém hơn bao nhiêu.
“Ha ha...”
Cười lớn một trận, lúc lâu sau mới thở ra, ánh mắt dần bình tĩnh lại, hắn đột nhiên suy nghĩ, không biết dung hợp Quỷ Thi liệu có thành đầu Yêu Thú kinh khủng kia không, hay vẫn là Yêu Linh nhỏ bé như cũ?
Tâm niệm vừa động, sương khói lao ra, một bóng đen hiện ra, Lục Viêm hơi thất vọng, bởi Quỷ Thi vẫn như cũ không thay đổi chút nào.
“Hả?”
Chợt hắn nhíu mày, bởi hắn cảm nhận được lực lượng trong người Quỷ Thi đang bạo phát ra, lực lượng khủng khiếp vô cùng, ngay cả hắn cũng cảm thấy một tia nguy hiểm, thậm chí còn có cảm giác như Quỷ Thi đang giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của hắn, chỉ là lực lượng này bị hắn cưỡng ép thu lại.
“Chẳng lẽ là thật?”
Lục Viêm rung động lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn áp chế nghi hoặc trong lòng xuống, hắn không muốn dùng thực lực này khi chưa đạt tới lực lượng có thể đem Quỷ Thi hoàn toàn không chế.
“Phù...”
Hít một hơi, Lục Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh, đây vẫn là căn phòng trước, mọi thứ vẫn như cũ, thời gian vừa rồi ở bên trong kia, hẳn là trôi qua nhanh hơn bên ngoài, cho nên ở trong đó hắn cảm thấy đã trôi qua trăm ngàn vạn năm, còn ở ngoài chỉ mới nửa tháng trôi qua mà thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nằm hơn một tháng, cả xương cốt cũng cứng đờ, nên hoạt động một chút mới được.
Lục Viêm nhìn ra bên ngoài, ánh sáng chiếu rọi lên mặt để hắn thoải mái một trận. Hắn đi dạo một vòng ở thôn này, trên đường đi, gặp qua không ít người ở đây, những người này có không ít người là võ giả, chỉ là cấp bậc quá thấp, cỡ Bạch Ngân là cao nhất, lác đác Thanh Đồng, còn lại đều là phàm nhân.
Hắn cũng gặp qua nhiều thiếu niên ngang tuổi hắn, khi những thiếu niên kia gặp hắn, bọn hắn hướng tới hắn nói gì đó với nhau, hắn nghe được bọn hắn đang bàn luận về mình, Lục Viêm có thể thấy trong mắt bọn hắn có vẻ kinh ngạc, rồi tò mò, hắn chỉ cười nhạt lắc đầu, sau đó tiếp tục đi dạo nơi khác.00:00 / 00:00Nhìn qua ở đây mọi thứ bình yên, không có sóng to gió lớn, mọi người ở đây đều chân chất như vậy, nhưng Lục Viêm có thể nhìn thấy được tại đây hung hiểm ẩn tàn, chẳng qua không lộ ra mà thôi.
Lục Viêm cảm nhận cơn gió mát mẻ ập tới mặt, bình thản mà đi, không cần biết rõ mục đích, chỉ cần bản thân muốn đi, không nơi nào không thể đến vậy.
Cuối cùng, hắn đi tới một nơi gần sông, nơi này hoa cỏ đầy rẫy, thoang thoảng hương hoa, trên mặt đất từng tảng đá lớn rãi rác như vậy, bên dưới là tiếng nước chảy về, bên trên là chim bay, tạo thành một tiên cảnh nhân gian.
“Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.”
“Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...”
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, lúc này tiếng hát trong trẻo nhẹ giọng tỏ tường, âm thanh tự nhiên thánh thót phiêu đãng tại mây trời, sâu lắng từng cơn. Trong tiếng hát, có chút ưu thương, có chút buồn bã, lại ẩn chứa một cỗ tư vị khó nói nên lời.
“Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì”
Đàn ngừng, tiếng hát tiêu tan, từng cánh chim bay đi xa, gió nhẹ thổi lên, cảnh tượng điều hiêu, trong chớp mắt này thấy được một thiếu nữ đang ngồi thẩn thờ, ánh mắt mông lung nhìn trời xanh, thất thần.
Lục Viêm hô hấp chợt ngừng lại, thiếu nữ trước mắt, đẹp tựa như tiên nữ, khí chất ưu nhã có chút tang thương, tựa như tiên nữ dính bụi hồng trần.
“Một tiếng đàn ngân, vạn lệ sầu,
Tiên nữ tâm khảm, có gì đau?
Ái tình khó đoạn, sầu, biệt, khổ?
Hay bụi hồng trần, lệ chưa lau?”
Lục Viêm không nhịn được mà ngâm lên hai câu thơ.
“Thơ hay!”
Khi âm thanh vang lên, thiếu nữ kia cũng hơi giật mình, vẻ thất thần mông lung thay đổi, khi nghe hai câu thơ kia, không khỏi khen một tiếng, sau đó lại kinh ngạc nhìn tới Lục Viêm, nàng không khỏi nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng người nào khác.
“Một tiếng đàn ngân, vạn lệ sầu,
Tiên nữ tâm khảm, có gì đau?
Ái tình khó đoạn, sầu, biệt, khổ?
Hay bụi hồng trần, lệ chưa lau?”
Thiếu nữ ngâm lại câu thơ trên, vẻ mặt thoáng trầm tư, rồi nhẹ thở dài.
Chỉ hai câu, thế nhưng lại ẩn chứa ý cảnh tuyệt diệu bên trong, mặc không không đến nổi tuyệt luân, nhưng tuyệt đối không phải tầm thường. Khi nghe qua có vẻ bình thường, nhưng khi thật sự ngâm, ngẫm lại mà nói, sẽ thấy được cái ý cảnh bên trong. Thương hải tang điền, hồng trần khô lâu, có thể nói là chứa trong hai câu thơ này.
Sau đó nàng kinh ngạc nhìn Lục Viêm nói:
“Thơ này, ngươi làm hả?”
Nhìn Lục Viêm gật đầu, nàng vẫn có chút không tin, bài thơ này mặc dù không phải tuyệt vời, nhưng cũng không phải bình thường tùy tiện đều có thể làm được. Bất quá, xung quanh này quả thật không có ai khác, hẳn chính là hắn rồi.
Rất nhanh, vô số thời không chảy xuống, vô cùng vô tận thời không trôi qua, trời đất trở nên già nua, đại địa trở nên cằn cỗi, duy chỉ có bạch cốt kia là bất động vĩnh tồn, vạn nguy bất biến.
Luân Hồi, Nhân Quả, toàn bộ cũng theo đó hiện ra, kiếp trước kiếp này, từng ảnh từng ảnh điên cuồng hiện ra, có cảnh huyết hải ngập trời, có cảnh hắc ám nhấn chìm vạn cổ, cũng có cảnh nhân thế già đi, bất quá mọi thứ đều bị bạch cốt vượt qua, hết thảy đều không khiến bạch cốt kia xảy ra chuyện gì.
“Có thể vượt qua được Cửu Hung, coi như không phải kẻ tầm thường, trao truyền thừa cho ngươi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện”
“Thời điểm đã đến, nên đi đi, kẻ hữu duyên!”
Âm thanh vang lên rồi chậm rãi tiêu tan, biến mất trong mảnh hư vô.
Lúc này, tại chỗ xương cốt kia, đột nhiên vang lên một tiếng ầm thật lớn, một cỗ uy áp khủng khiếp cực hạn tản ra xung quanh, trời xanh cũng vỡ nát, thời không nứt vỡ toàn bộ.
Sau đó là hấp lực kinh khủng bạo phát ra, những Thiên Hỏa, Thiên Thủy, hay Ngũ Hành Âm Dương, toàn bộ đều bị hấp lực từ xương cốt kia hút lấy, trui rèn xương cốt của hắn.
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, tại chỗ xương cốt kia, cuối cùng hình thành một tia huyết nhục, rồi từ từ sinh sôi ra, bao kín toàn bộ xương cốt, thân thể của Lục Viêm lần nữa được tạo ra.
Bá!
Ánh mắt của Lục Viêm mở ra, bầu trời bị xuyên thủng hai lỗ lớn, lốc xoáy trên trời đần lớn dần, ngay sau đó bóng tối bao trùm đến, mọi thứ lại sáng lên, cuối cùng trước mắt hắn là kim cầu xoay chuyển, kim tự vẫn còn đang lơ lững trên đỉnh kim cầu.
Mà ở Linh Hồn Hải của hắn lúc này, không chỉ còn một kim tự nữa, mà là chín đạo kim tự xoay chuyển xung quanh kim cầu, chín đạo kim tự đều ẩn chứa một cỗ thần bí khí tức làm hắn khó tưởng tượng.
“Chẳng lẽ đây chính là bản đầy đủ của Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết?”
Lục Viêm hít một hơi, cỗ vui mừng trong lòng không cách nào áp chế được, Cửu Tự Chân Ngôn hoàn chỉnh, đây chính là bảo vật cỡ nào, khó mà có gì so sánh được a.
Tại Cửu Tự Chân Ngôn đó, Lục Viêm còn cảm thấy uy áp kinh khủng tồn tại, mà vô số đạo khí tức thần bí đó hướng Linh Hồn Hải lao đến, khiến linh hồn hắn cũng hấp thu không ít khí tức đó, linh hồn tựa như cũng bị biến dạng.
Vui mừng nữa là hắn lúc này cảm thấy trong cơ thể lực lượng không cách nào áp chế được, thậm chí thể phách cũng bị đưa đến một bậc mới.
Trong lúc chui rèn kia, Bá Thể hấp thu hết toàn bộ lực lượng của những thứ kia, khiến Bá Thể hắn đạt tới bậc thứ ba đỉnh. Giờ phút này thế phách của hắn đủ để đối kháng với Truyền Kỳ đỉnh cấp.
Mặc dù lúc này thực lực của hắn còn chưa đạt tới như thời đỉnh phong, chỉ là Thánh Tiên đỉnh phong.
Cảnh giới trước kia ở thế giới hắn từ Luyện Khí, Dung Cảnh, Nhân Hoàng, Địa Hoàng, Thiên Hoàng, Thánh Tôn, Thánh Đế, Thánh Tiên, Huyền Tôn, Huyền Đế, Huyền Tiên, Tiên Nhân, Tiên Đạo, Cực Đạo.
Thực lực Thiên Tôn nếu so với Võ Giả ở đây thì ngang tầm Truyền Kỳ, còn Thánh Tôn những cảnh giới kia thì hắn không biết so được Võ Giả cấp gì, dù sao hắn vẫn chưa rõ cảnh giới ở thế giới này.
]
Về Tiên Đạo, đây hẳn là đỉnh phong ở thế giới này, dù sao ở thế giới cũ nó cũng là đỉnh phong của thế giới, đặt ở đây hẳn cũng là không sai biệt lắm.
Còn linh hồn lực thì hắn không biết đã tới đâu, nhưng so với thực lực của hắn còn không kém hơn bao nhiêu.
“Ha ha...”
Cười lớn một trận, lúc lâu sau mới thở ra, ánh mắt dần bình tĩnh lại, hắn đột nhiên suy nghĩ, không biết dung hợp Quỷ Thi liệu có thành đầu Yêu Thú kinh khủng kia không, hay vẫn là Yêu Linh nhỏ bé như cũ?
Tâm niệm vừa động, sương khói lao ra, một bóng đen hiện ra, Lục Viêm hơi thất vọng, bởi Quỷ Thi vẫn như cũ không thay đổi chút nào.
“Hả?”
Chợt hắn nhíu mày, bởi hắn cảm nhận được lực lượng trong người Quỷ Thi đang bạo phát ra, lực lượng khủng khiếp vô cùng, ngay cả hắn cũng cảm thấy một tia nguy hiểm, thậm chí còn có cảm giác như Quỷ Thi đang giãy giụa muốn thoát khỏi khống chế của hắn, chỉ là lực lượng này bị hắn cưỡng ép thu lại.
“Chẳng lẽ là thật?”
Lục Viêm rung động lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn áp chế nghi hoặc trong lòng xuống, hắn không muốn dùng thực lực này khi chưa đạt tới lực lượng có thể đem Quỷ Thi hoàn toàn không chế.
“Phù...”
Hít một hơi, Lục Viêm chậm rãi mở mắt ra, nhìn xung quanh, đây vẫn là căn phòng trước, mọi thứ vẫn như cũ, thời gian vừa rồi ở bên trong kia, hẳn là trôi qua nhanh hơn bên ngoài, cho nên ở trong đó hắn cảm thấy đã trôi qua trăm ngàn vạn năm, còn ở ngoài chỉ mới nửa tháng trôi qua mà thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nằm hơn một tháng, cả xương cốt cũng cứng đờ, nên hoạt động một chút mới được.
Lục Viêm nhìn ra bên ngoài, ánh sáng chiếu rọi lên mặt để hắn thoải mái một trận. Hắn đi dạo một vòng ở thôn này, trên đường đi, gặp qua không ít người ở đây, những người này có không ít người là võ giả, chỉ là cấp bậc quá thấp, cỡ Bạch Ngân là cao nhất, lác đác Thanh Đồng, còn lại đều là phàm nhân.
Hắn cũng gặp qua nhiều thiếu niên ngang tuổi hắn, khi những thiếu niên kia gặp hắn, bọn hắn hướng tới hắn nói gì đó với nhau, hắn nghe được bọn hắn đang bàn luận về mình, Lục Viêm có thể thấy trong mắt bọn hắn có vẻ kinh ngạc, rồi tò mò, hắn chỉ cười nhạt lắc đầu, sau đó tiếp tục đi dạo nơi khác.00:00 / 00:00Nhìn qua ở đây mọi thứ bình yên, không có sóng to gió lớn, mọi người ở đây đều chân chất như vậy, nhưng Lục Viêm có thể nhìn thấy được tại đây hung hiểm ẩn tàn, chẳng qua không lộ ra mà thôi.
Lục Viêm cảm nhận cơn gió mát mẻ ập tới mặt, bình thản mà đi, không cần biết rõ mục đích, chỉ cần bản thân muốn đi, không nơi nào không thể đến vậy.
Cuối cùng, hắn đi tới một nơi gần sông, nơi này hoa cỏ đầy rẫy, thoang thoảng hương hoa, trên mặt đất từng tảng đá lớn rãi rác như vậy, bên dưới là tiếng nước chảy về, bên trên là chim bay, tạo thành một tiên cảnh nhân gian.
“Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.”
“Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...”
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, lúc này tiếng hát trong trẻo nhẹ giọng tỏ tường, âm thanh tự nhiên thánh thót phiêu đãng tại mây trời, sâu lắng từng cơn. Trong tiếng hát, có chút ưu thương, có chút buồn bã, lại ẩn chứa một cỗ tư vị khó nói nên lời.
“Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì”
Đàn ngừng, tiếng hát tiêu tan, từng cánh chim bay đi xa, gió nhẹ thổi lên, cảnh tượng điều hiêu, trong chớp mắt này thấy được một thiếu nữ đang ngồi thẩn thờ, ánh mắt mông lung nhìn trời xanh, thất thần.
Lục Viêm hô hấp chợt ngừng lại, thiếu nữ trước mắt, đẹp tựa như tiên nữ, khí chất ưu nhã có chút tang thương, tựa như tiên nữ dính bụi hồng trần.
“Một tiếng đàn ngân, vạn lệ sầu,
Tiên nữ tâm khảm, có gì đau?
Ái tình khó đoạn, sầu, biệt, khổ?
Hay bụi hồng trần, lệ chưa lau?”
Lục Viêm không nhịn được mà ngâm lên hai câu thơ.
“Thơ hay!”
Khi âm thanh vang lên, thiếu nữ kia cũng hơi giật mình, vẻ thất thần mông lung thay đổi, khi nghe hai câu thơ kia, không khỏi khen một tiếng, sau đó lại kinh ngạc nhìn tới Lục Viêm, nàng không khỏi nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng người nào khác.
“Một tiếng đàn ngân, vạn lệ sầu,
Tiên nữ tâm khảm, có gì đau?
Ái tình khó đoạn, sầu, biệt, khổ?
Hay bụi hồng trần, lệ chưa lau?”
Thiếu nữ ngâm lại câu thơ trên, vẻ mặt thoáng trầm tư, rồi nhẹ thở dài.
Chỉ hai câu, thế nhưng lại ẩn chứa ý cảnh tuyệt diệu bên trong, mặc không không đến nổi tuyệt luân, nhưng tuyệt đối không phải tầm thường. Khi nghe qua có vẻ bình thường, nhưng khi thật sự ngâm, ngẫm lại mà nói, sẽ thấy được cái ý cảnh bên trong. Thương hải tang điền, hồng trần khô lâu, có thể nói là chứa trong hai câu thơ này.
Sau đó nàng kinh ngạc nhìn Lục Viêm nói:
“Thơ này, ngươi làm hả?”
Nhìn Lục Viêm gật đầu, nàng vẫn có chút không tin, bài thơ này mặc dù không phải tuyệt vời, nhưng cũng không phải bình thường tùy tiện đều có thể làm được. Bất quá, xung quanh này quả thật không có ai khác, hẳn chính là hắn rồi.
/61
|