Niệm Kiều thật sự lo lắng cho trái tim mình. Không phải cô rất cứng rắn, không phải cô đã quyết tâm sao?
Trình Vân không phải là thật lòng. Anh ra chỉ muốn trả thù, nếu cô cứ để mình sa lầy vào tình cảm một lúc nào đó sẽ bị anh ta bỏ rơi trong đau đớn. Nhất định không được mềm lòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô rung động. Lần đầu tiên có một người con trai ôm lấy Niệm Kiều vào lòng mà cô thấy tim mình đập loạn cuồng.
Đóng kịch. Đóng kịch gì mà nụ hôn đầu đời cũng trao cho người ta trọn vẹn. Phải là đóng kịch không?
-Đừng…
Niệm Kiều đỏ bừng mặt né tránh nụ hôn Trình Vân đang lần xuống cổ. Đam mê bị đè nén, hắn hít một hơi dài, hôn nhẹ trên trán cô.
-Xin lỗi em…
Đối với thứ mình yêu quý, Trình Vân sẽ hết lòng nâng niu… Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn làm chủ trái tim của hắn rồi.
-Anh…
-Sao hả em?
Bao lâu rồi Niệm Kiều mới nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt nhìn cô đầy ấm áp. Liệu khi đóng kịch, người ta có đóng được vậy không?
-Anh có yêu em không?
Niệm Kiều chợt hỏi. Con gái bao giờ cũng thích nghe người khác trả lời câu hỏi đó. Dù biết có thể người ta trả lời không thật, vẫn muốn nghe.
-Anh yêu em.
Trình Vân không thuộc tuýp người thích nói những lời hoa mỹ. Hắn càng không thích vòng vo.
-Thật không?
-Thật.
-Yêu nhiều không?
-Nhiều.
Niệm Kiều còn muốn hỏi, nhiều là nhiều như thế nào nữa. Nhưng cô đã ngừng lời kịp lúc. Với đàn ông, đôi khi không nên hỏi quá nhiều.
-Sao không hỏi là nhiều như thế nào?
-Không thích hỏi.
Trình Vân bật cười, búng nhẹ mũi cô:
-Nhóc con…
Hắn lại cúi xuống, nuốt trọn cánh môi hồng. Lần này nhẹ nhàng, chậm rãi như đang nhấm nháp một thứ đồ thượng hạng. Niệm Kiều vòng tay qua người hắn.
Đắm say…
Đằng sau họ, có một ánh mắt như bùng cháy. Quan Hải Kỳ cắn chặt môi. Cô không muốn nhìn thấy cảnh này. Không muốn thấy một chút nào. Nhưng vẫn cho người theo dõi họ. Vẫn không kiềm được muốn biết họ làm gì khi ở cạnh nhau.
Niệm Kiều hổn hển thở lấy hơi khi Trình Vân rời môi cô. Nhưng ngoài sự tưởng tượng của hắn, cô lại đưa tay kéo đầu Trình Vân xuống. Môi lưỡi quấn quýt, lần này thật sự cuồng nhiệt. Đầu óc cả hai mờ mịt…Trình Vân lại vô thức lần tay vào trong áo Niệm Kiều.
-Anh…
Niệm Kiều kêu lên run rẩy. Tay hắn chạm vào phần mềm mại thiếu nữ…Cô ý thức được mình đang đùa với lửa…Không khéo bẫy chưa sập mà thợ săn đã mất trắng rồi.
-Tiểu Kiều…
Trình Vân vẫn còn luyến tiếc. Hắn cứ hôn mãi lên đôi má hồng hồng chín rực. Niệm Kiều hoảng hốt kêu lên:
-Đừng…đừng anh….Đừng….
-Tiểu Kiều….Mình cưới nhau đi. Làm vợ anh đi!
Trình Vân đột ngột thốt lên lời cầu hôn. Tay Quan Hải Kỳ nắm chặt. Cô ta cũng nghe trọn vẹn lời nói của anh.
-Anh…anh đừng đùa -Niệm Kiều lắp bắp- Anh và em…
-Anh hơn em tới 5 tuổi- Trình Vân nghiêm túc- Chúng ta cưới nhau đi! Không gã đàn ông nào cầu hôn một ai đó, chỉ để trả thù đâu em.
Niệm Kiều khựng lại. Anh ta…anh ta cũng nhận ra những lo lắng, những suy nghĩ thầm kín của cô sao?
-Anh biết, anh gạt em là không đúng. Ban đầu đúng là anh chỉ muốn trả đũa cho Nhất Vũ. Nhưng hiện giờ tình cảm của anh là thật. Tiểu Kiều, tin anh đi. Anh thật lòng với em mà.
Cả người Quan Hải Kỳ chấn động. Không ngờ Niệm Kiều lại có liên quan tới Trình Nhất Vũ. Với nhà họ Trình, tai nạn của Nhất Vũ là nỗi đau trong lòng họ. Ông nội của Trình Vân dù không để ý tới thân phận của Niệm Kiều, ba mẹ Trình Vân dù bao dung tới đâu cũng không thể bỏ lỡ chuyện này.
Cô ta cũng không muốn nghe thêm những lời tình tứ người mình yêu dành cho kẻ khác. Chỉ bao nhiêu đó thông tin đã đủ lắm rồi.
Niệm Kiều thật sự bối rối. Bây giờ cô mới thấy mình chẳng khác nào một con thỏ non cứ tưởng mình là cáo. Nếu…nếu Trình Vân thật lòng muốn cầu hôn, muốn cô làm vợ, Niệm Kiều cũng không biết phải làm gì. Còn nếu mọi thứ chỉ nằm trong trò đùa của anh ta thì cô còn đáng thương hơn nữa. Cứ như một con ngốc, tim đập thình thịch, còn thấy lòng ngập tràn hạnh phúc vì được yêu thương.
-Tiểu Kiều…Anh yêu em.
Trình Vân lại hôn cô. Niệm Kiều cũng lười phản ứng. Cô nhắm mắt lại. Giờ phút này, thật hay giả cũng được. Cô chỉ cảm thấy mình như lâng lâng trên đỉnh cảm xúc. Vừa ngọt ngào, cũng không ít những bất an.
Ngay chiều hôm đó, Niệm Kiều gọi điện cho Từ Thành Luân:
-Anh hai…
-Gì đó nhóc con?
Giọng Từ Thành Luân với em gái bao giờ cũng vậy. Nhẹ nhàng, tràn ngập yêu thương.
Rồi đột nhiên:
-Cô còn tìm tôi làm gì nữa. Khốn kiếp, không phải cô đang là bạn gái của Trình đại công tử sao? Cô còn muốn đùa bỡn tôi sao?
Anh trai đột ngột hét lên như vậy. Niệm Kiều biết là đóng kịch. Nhưng anh đang diễn cho ai xem?
Điện thoại bị cúp. Từ Thành Luân mắt đỏ ngầu nhìn nó, khuôn mặt vô hồn.
Anh biết, trong một góc phòng, ông Từ đã chứng kiến trọn vẹn màn kịch. Từ Thành Luân đang đóng vai một kẻ thất tình, đau khổ vì yêu mà không được đáp lại. Ông ta sẽ làm gì, có dám vì mục đích của mình mà ra mặt đối chọi với đại thiếu gia Trình thị, Trình Vân không?
Trình Vân không phải là thật lòng. Anh ra chỉ muốn trả thù, nếu cô cứ để mình sa lầy vào tình cảm một lúc nào đó sẽ bị anh ta bỏ rơi trong đau đớn. Nhất định không được mềm lòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô rung động. Lần đầu tiên có một người con trai ôm lấy Niệm Kiều vào lòng mà cô thấy tim mình đập loạn cuồng.
Đóng kịch. Đóng kịch gì mà nụ hôn đầu đời cũng trao cho người ta trọn vẹn. Phải là đóng kịch không?
-Đừng…
Niệm Kiều đỏ bừng mặt né tránh nụ hôn Trình Vân đang lần xuống cổ. Đam mê bị đè nén, hắn hít một hơi dài, hôn nhẹ trên trán cô.
-Xin lỗi em…
Đối với thứ mình yêu quý, Trình Vân sẽ hết lòng nâng niu… Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn làm chủ trái tim của hắn rồi.
-Anh…
-Sao hả em?
Bao lâu rồi Niệm Kiều mới nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt nhìn cô đầy ấm áp. Liệu khi đóng kịch, người ta có đóng được vậy không?
-Anh có yêu em không?
Niệm Kiều chợt hỏi. Con gái bao giờ cũng thích nghe người khác trả lời câu hỏi đó. Dù biết có thể người ta trả lời không thật, vẫn muốn nghe.
-Anh yêu em.
Trình Vân không thuộc tuýp người thích nói những lời hoa mỹ. Hắn càng không thích vòng vo.
-Thật không?
-Thật.
-Yêu nhiều không?
-Nhiều.
Niệm Kiều còn muốn hỏi, nhiều là nhiều như thế nào nữa. Nhưng cô đã ngừng lời kịp lúc. Với đàn ông, đôi khi không nên hỏi quá nhiều.
-Sao không hỏi là nhiều như thế nào?
-Không thích hỏi.
Trình Vân bật cười, búng nhẹ mũi cô:
-Nhóc con…
Hắn lại cúi xuống, nuốt trọn cánh môi hồng. Lần này nhẹ nhàng, chậm rãi như đang nhấm nháp một thứ đồ thượng hạng. Niệm Kiều vòng tay qua người hắn.
Đắm say…
Đằng sau họ, có một ánh mắt như bùng cháy. Quan Hải Kỳ cắn chặt môi. Cô không muốn nhìn thấy cảnh này. Không muốn thấy một chút nào. Nhưng vẫn cho người theo dõi họ. Vẫn không kiềm được muốn biết họ làm gì khi ở cạnh nhau.
Niệm Kiều hổn hển thở lấy hơi khi Trình Vân rời môi cô. Nhưng ngoài sự tưởng tượng của hắn, cô lại đưa tay kéo đầu Trình Vân xuống. Môi lưỡi quấn quýt, lần này thật sự cuồng nhiệt. Đầu óc cả hai mờ mịt…Trình Vân lại vô thức lần tay vào trong áo Niệm Kiều.
-Anh…
Niệm Kiều kêu lên run rẩy. Tay hắn chạm vào phần mềm mại thiếu nữ…Cô ý thức được mình đang đùa với lửa…Không khéo bẫy chưa sập mà thợ săn đã mất trắng rồi.
-Tiểu Kiều…
Trình Vân vẫn còn luyến tiếc. Hắn cứ hôn mãi lên đôi má hồng hồng chín rực. Niệm Kiều hoảng hốt kêu lên:
-Đừng…đừng anh….Đừng….
-Tiểu Kiều….Mình cưới nhau đi. Làm vợ anh đi!
Trình Vân đột ngột thốt lên lời cầu hôn. Tay Quan Hải Kỳ nắm chặt. Cô ta cũng nghe trọn vẹn lời nói của anh.
-Anh…anh đừng đùa -Niệm Kiều lắp bắp- Anh và em…
-Anh hơn em tới 5 tuổi- Trình Vân nghiêm túc- Chúng ta cưới nhau đi! Không gã đàn ông nào cầu hôn một ai đó, chỉ để trả thù đâu em.
Niệm Kiều khựng lại. Anh ta…anh ta cũng nhận ra những lo lắng, những suy nghĩ thầm kín của cô sao?
-Anh biết, anh gạt em là không đúng. Ban đầu đúng là anh chỉ muốn trả đũa cho Nhất Vũ. Nhưng hiện giờ tình cảm của anh là thật. Tiểu Kiều, tin anh đi. Anh thật lòng với em mà.
Cả người Quan Hải Kỳ chấn động. Không ngờ Niệm Kiều lại có liên quan tới Trình Nhất Vũ. Với nhà họ Trình, tai nạn của Nhất Vũ là nỗi đau trong lòng họ. Ông nội của Trình Vân dù không để ý tới thân phận của Niệm Kiều, ba mẹ Trình Vân dù bao dung tới đâu cũng không thể bỏ lỡ chuyện này.
Cô ta cũng không muốn nghe thêm những lời tình tứ người mình yêu dành cho kẻ khác. Chỉ bao nhiêu đó thông tin đã đủ lắm rồi.
Niệm Kiều thật sự bối rối. Bây giờ cô mới thấy mình chẳng khác nào một con thỏ non cứ tưởng mình là cáo. Nếu…nếu Trình Vân thật lòng muốn cầu hôn, muốn cô làm vợ, Niệm Kiều cũng không biết phải làm gì. Còn nếu mọi thứ chỉ nằm trong trò đùa của anh ta thì cô còn đáng thương hơn nữa. Cứ như một con ngốc, tim đập thình thịch, còn thấy lòng ngập tràn hạnh phúc vì được yêu thương.
-Tiểu Kiều…Anh yêu em.
Trình Vân lại hôn cô. Niệm Kiều cũng lười phản ứng. Cô nhắm mắt lại. Giờ phút này, thật hay giả cũng được. Cô chỉ cảm thấy mình như lâng lâng trên đỉnh cảm xúc. Vừa ngọt ngào, cũng không ít những bất an.
Ngay chiều hôm đó, Niệm Kiều gọi điện cho Từ Thành Luân:
-Anh hai…
-Gì đó nhóc con?
Giọng Từ Thành Luân với em gái bao giờ cũng vậy. Nhẹ nhàng, tràn ngập yêu thương.
Rồi đột nhiên:
-Cô còn tìm tôi làm gì nữa. Khốn kiếp, không phải cô đang là bạn gái của Trình đại công tử sao? Cô còn muốn đùa bỡn tôi sao?
Anh trai đột ngột hét lên như vậy. Niệm Kiều biết là đóng kịch. Nhưng anh đang diễn cho ai xem?
Điện thoại bị cúp. Từ Thành Luân mắt đỏ ngầu nhìn nó, khuôn mặt vô hồn.
Anh biết, trong một góc phòng, ông Từ đã chứng kiến trọn vẹn màn kịch. Từ Thành Luân đang đóng vai một kẻ thất tình, đau khổ vì yêu mà không được đáp lại. Ông ta sẽ làm gì, có dám vì mục đích của mình mà ra mặt đối chọi với đại thiếu gia Trình thị, Trình Vân không?
/97
|