Gia Linh hận mình không thể bỏ ngay mọi công việc để cùng Thẩm Tinh quay về nhà. Một mình cô ấy phải đối phó với sự giận dữ của người nhà, đặc biệt là ông Thẩm…Cô thật không thể tưởng tượng nổi hậu quả. Tiểu Tinh đáng thương của cô.
Mọi giận dữ thể hiện bằng hành động. Gia Linh hẹn Thiên Hằng ở chỗ cũ. Anh ta không nói gì, nhưng nhận lời ngay.
-Anh…Đồ khốn nạn…
Gia Linh đón Thiên Hằng bằng một ly nước lọc tạt thẳng vào mặt. Gương mặt Thiên Hằng không chút biến sắc, thản nhiên:
-Cô Hà….Có gì từ từ nói, được không?
-Anh khốn nạn…Anh đã hứa với tôi -Gia Linh run rẩy- Anh sẽ không làm gì khiến Tiểu Tinh bị tổn thương mà.
-Tôi đã làm gì khiến cô ấy tổn thương? -Thiên Hằng nhếch môi- Người làm Tiểu Tinh tổn thương là những người thân thiết với cô ấy nhất. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Cô biết mà…
-Anh…
Gia Linh khựng lại. Cô càng lúng túng hơn khi Thiên Hằng bỗng nhiên hỏi lại cô:
-Cô bằt đầu chơi thân với Tiểu Tinh khi nào?
-Anh hỏi làm gì?
-Cô trả lời đi!
-Năm thứ nhất đại học, tôi đã biết cô ấy.
-Trước đó không quen?
-Ừ.
-Có nghĩa là khi cô ấy mới tròn 18 tuổi, cô chưa hề quen biết Tiểu Tinh?
-Ừ….Thì sao?
Giọng Gia Linh có hơi sẵng nhưng Thiên Hằng vẫn rất kiên nhẫn:
-Vậy sao cô dám khẳng định là chuyện kia là do tôi bịa? Khi cô ấy 18 tuổi, cô vẫn chưa quen biết cô ấy mà.
-Anh bịa chuyện- Gia Linh lớn tiếng- Tiểu Tinh là người thế nào, tôi rất rõ. Cô ấy bị ba mình quản thúc kỹ, từ khi quen tôi mới bắt đầu buông thỏng ra một chút. Chuyện có thai năm 18 tuổi là không thể. Tiểu Tinh không phải dạng người dễ dãi đó. Nhưng nếu là thật, cô ấy sẽ không phá thai. Tiểu Tinh rất trân trọng sinh mạng. Cô ấy là một người hiền lành.Anh…
Gia Linh ngừng lời. Nụ cười trên môi Thiên Hằng rất lạ. Nhẹ nhàng, nhàn nhạt nhưng lại làm cô chợt rùng mình.
-Cô chỉ mới quen cô ấy. Cô cũng chỉ là một người bạn. Thế mà cô lại tin Tiểu Tinh, tin vào con người cô ấy. Còn ba mẹ Tiểu Tinh…Họ chăm sóc cô ấy ngần ấy năm trời lại có thể vì một lời đồn đãi mà vội vàng gọi con mình về nhà. Họ không tin vào nhân cách của Tiểu Tinh như cô đã tin, phải không?
Gia Linh chợt hiểu. Thiên Hằng không chỉ muốn gây chuyện. Phép thử vô cùng nhẫn tâm với một thiếu nữ nhưng…nhưng lại là một bài kiểm tra cho kết quả chính xác về lòng tin của những người bên cạnh Tiểu Tinh.
Bao gồm cả Gia Linh.
-Tôi đã xem không ít tài liệu về Tiểu Tinh. Điều cô ấy không có quan trọng nhất, chính là lòng tin của gia đình. Không phải vì Tiểu Tinh là cô gái đua đòi, hư hỏng. Mà chính vì cô ấy ngoan ngoãn quá. Những người kia luôn cho rằng họ đúng. Suy nghĩ của họ là chính xác. Họ không tin Tiểu Tinh, bởi họ chưa bao giờ xem cô ấy như một thiếu nữ đã trưởng thành.
-………..
-Cô có thể cho là tôi ngụy biện cũng được -Thiên Hằng tựa người vào ghế- Nhưng cuộc đời con người, rất cần lòng tin để cùng nhau tồn tại. Tin đồn, dù là ác ý đến đâu cũng không có nghĩa gì nếu người ta không quan tâm đến. Song, nếu chỉ vì một vài tin tức vu vơ mà đánh mất lòng tin với ai đó, tôi tin rằng những mối quan hệ ấy sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ nhanh thôi.
Gia Linh đã hiểu vì sao cô sợ hãi Thiên Hằng. Không chỉ tính toán kỹ lưỡng mà khả năng phân tích để giành lấy thắng lợi đều hết sức lợi hại. Anh ta hiểu rõ phản ứng của ông Thẩm. Anh ta có thể đoán được thái độ của Từ Phàm, quan trọng nhất là mẹ anh ta. Tiểu Tinh gặp phải một người như vậy, là may mắn hay bất hạnh cho cô đây?
-Tôi đã giúp cô thu xếp chuyện ở trường Tiểu học Hy Vọng. Cô có thể trở về cạnh Tiểu Tinh. Cô là người duy nhất tin cô ấy, ít ra là đến thời điểm này.
…Trong căn hộ chung cư, Thẩm Tinh nước mắt đẫm một bên má. Cô đã phủ nhận mọi chuyện, nhưng ông Thẩm có vẻ không tin:
-Ba còn nhớ, năm đó con có xin ba đi cắm trại, ngủ lại một đêm.
-Chỉ một đêm thôi mà -Bà Thẩm vội vàng xuống giọng- Hôm đó là trời mưa nên…
-Bà thôi đi. -Ông gắt- Có con gái mà không biết dạy. Một đêm cũng đủ rồi. Nó còn lên Bắc Kinh đi học một thời gian rồi mới về nhà. Biết đâu…
-Con không có….-Thẩm Tinh gào lên- Con thực sự không có thai. Con cũng không có người nào hết. Ba đừng…Ba ơi…Con không có. Ba tin con đi mà….Ba…
-Vậy con giải thích thế nào về mấy tấm ảnh này?
Thẩm Tinh đã nhìn thấy mấy tấm ảnh đó. Là ảnh chụp hôm cô trặc chân. Nhưng góc chụp rất chuẩn. Thiên Hằng gần như ôm trọn cô vào lòng. Thẩm Tinh lại lắc đầu:
-Đây là lúc…con đến tham gia hoạt động trường mẫu giáo bị thương. Anh ấy…anh ấy là phụ huynh của một bé. Anh ấy chỉ là…
-Làm thân con gái lại sắp có chồng mà để cho người ta ôm ấp như vậy thì còn thể thống gì- Ông Thẩm hừ nhẹ- Đúng là con với cái mà…Con làm không ai dám qua đó nói chuyện với Tiểu Phàm.
Người ta nói, con giun xéo lắm cũng oằn. Thẩm Tinh cũng vậy. Cô bất thần hét lên:
-Con không làm gì sai hết. Con không có lỗi với ai cả. Ba….
-Bốp…
Một cái tát vào mặt. Ông Thẩm thực sự giận dữ. Đứa con gái này, hôm nay dám lớn tiếng cãi lại ông? Mấy tháng qua Hong Kong, giờ đã loạn, loạn cả rồi.
-Hỗn láo…Ai cho con?
-Ông à…- Bà Thẩm lo cho Thẩm Tinh vội vã lao vào- Đừng mà…
-Chuyện này không cần bà quản. Bà lui ra…Hôm nay tôi phải cho nó biết, con với cái, dám cãi lại ba mẹ. Thật là…
Thẩm Tinh gục đầu xuống, bật khóc. Ngoài khóc ra cô không biết làm gì nữa. Từ nhỏ đến lớn, ba cũng có đánh nhưng là do Thẩm Tinh sai nên cô không dám có lời oán trách. Hôm nay thì khác, cô không sai, tại sao lại phải gánh chịu sự vô lý này?
Ông Thẩm khựng lại. Dáng vẻ phờ phạc, khóc nấc của Thẩm Tinh có làm lòng ông chùng xuống, nhưng vẫn cứng lòng nói với hai mẹ con:
-Đúng sai gì cũng vậy. Tự qua đó mà giải thích với nhà của Tiểu Phàm. Mẹ của nó gọi điện qua đây. Nhà bên đó cũng biết chuyện rồi.
Bà Thẩm hoảng hốt nhưng Thẩm Tinh thì không còn sức để mà khóc nữa. Tay bay hoạ gửi, nhưng không phải chỉ vì một lời đồn đãi hay sao? Sao ba lại vì một lời đồn, một cử chỉ quan tâm mà đối xử với Thẩm Tinh như vậy? Cô có lỗi gì, có lỗi gì đâu?
Mọi giận dữ thể hiện bằng hành động. Gia Linh hẹn Thiên Hằng ở chỗ cũ. Anh ta không nói gì, nhưng nhận lời ngay.
-Anh…Đồ khốn nạn…
Gia Linh đón Thiên Hằng bằng một ly nước lọc tạt thẳng vào mặt. Gương mặt Thiên Hằng không chút biến sắc, thản nhiên:
-Cô Hà….Có gì từ từ nói, được không?
-Anh khốn nạn…Anh đã hứa với tôi -Gia Linh run rẩy- Anh sẽ không làm gì khiến Tiểu Tinh bị tổn thương mà.
-Tôi đã làm gì khiến cô ấy tổn thương? -Thiên Hằng nhếch môi- Người làm Tiểu Tinh tổn thương là những người thân thiết với cô ấy nhất. Chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Cô biết mà…
-Anh…
Gia Linh khựng lại. Cô càng lúng túng hơn khi Thiên Hằng bỗng nhiên hỏi lại cô:
-Cô bằt đầu chơi thân với Tiểu Tinh khi nào?
-Anh hỏi làm gì?
-Cô trả lời đi!
-Năm thứ nhất đại học, tôi đã biết cô ấy.
-Trước đó không quen?
-Ừ.
-Có nghĩa là khi cô ấy mới tròn 18 tuổi, cô chưa hề quen biết Tiểu Tinh?
-Ừ….Thì sao?
Giọng Gia Linh có hơi sẵng nhưng Thiên Hằng vẫn rất kiên nhẫn:
-Vậy sao cô dám khẳng định là chuyện kia là do tôi bịa? Khi cô ấy 18 tuổi, cô vẫn chưa quen biết cô ấy mà.
-Anh bịa chuyện- Gia Linh lớn tiếng- Tiểu Tinh là người thế nào, tôi rất rõ. Cô ấy bị ba mình quản thúc kỹ, từ khi quen tôi mới bắt đầu buông thỏng ra một chút. Chuyện có thai năm 18 tuổi là không thể. Tiểu Tinh không phải dạng người dễ dãi đó. Nhưng nếu là thật, cô ấy sẽ không phá thai. Tiểu Tinh rất trân trọng sinh mạng. Cô ấy là một người hiền lành.Anh…
Gia Linh ngừng lời. Nụ cười trên môi Thiên Hằng rất lạ. Nhẹ nhàng, nhàn nhạt nhưng lại làm cô chợt rùng mình.
-Cô chỉ mới quen cô ấy. Cô cũng chỉ là một người bạn. Thế mà cô lại tin Tiểu Tinh, tin vào con người cô ấy. Còn ba mẹ Tiểu Tinh…Họ chăm sóc cô ấy ngần ấy năm trời lại có thể vì một lời đồn đãi mà vội vàng gọi con mình về nhà. Họ không tin vào nhân cách của Tiểu Tinh như cô đã tin, phải không?
Gia Linh chợt hiểu. Thiên Hằng không chỉ muốn gây chuyện. Phép thử vô cùng nhẫn tâm với một thiếu nữ nhưng…nhưng lại là một bài kiểm tra cho kết quả chính xác về lòng tin của những người bên cạnh Tiểu Tinh.
Bao gồm cả Gia Linh.
-Tôi đã xem không ít tài liệu về Tiểu Tinh. Điều cô ấy không có quan trọng nhất, chính là lòng tin của gia đình. Không phải vì Tiểu Tinh là cô gái đua đòi, hư hỏng. Mà chính vì cô ấy ngoan ngoãn quá. Những người kia luôn cho rằng họ đúng. Suy nghĩ của họ là chính xác. Họ không tin Tiểu Tinh, bởi họ chưa bao giờ xem cô ấy như một thiếu nữ đã trưởng thành.
-………..
-Cô có thể cho là tôi ngụy biện cũng được -Thiên Hằng tựa người vào ghế- Nhưng cuộc đời con người, rất cần lòng tin để cùng nhau tồn tại. Tin đồn, dù là ác ý đến đâu cũng không có nghĩa gì nếu người ta không quan tâm đến. Song, nếu chỉ vì một vài tin tức vu vơ mà đánh mất lòng tin với ai đó, tôi tin rằng những mối quan hệ ấy sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ nhanh thôi.
Gia Linh đã hiểu vì sao cô sợ hãi Thiên Hằng. Không chỉ tính toán kỹ lưỡng mà khả năng phân tích để giành lấy thắng lợi đều hết sức lợi hại. Anh ta hiểu rõ phản ứng của ông Thẩm. Anh ta có thể đoán được thái độ của Từ Phàm, quan trọng nhất là mẹ anh ta. Tiểu Tinh gặp phải một người như vậy, là may mắn hay bất hạnh cho cô đây?
-Tôi đã giúp cô thu xếp chuyện ở trường Tiểu học Hy Vọng. Cô có thể trở về cạnh Tiểu Tinh. Cô là người duy nhất tin cô ấy, ít ra là đến thời điểm này.
…Trong căn hộ chung cư, Thẩm Tinh nước mắt đẫm một bên má. Cô đã phủ nhận mọi chuyện, nhưng ông Thẩm có vẻ không tin:
-Ba còn nhớ, năm đó con có xin ba đi cắm trại, ngủ lại một đêm.
-Chỉ một đêm thôi mà -Bà Thẩm vội vàng xuống giọng- Hôm đó là trời mưa nên…
-Bà thôi đi. -Ông gắt- Có con gái mà không biết dạy. Một đêm cũng đủ rồi. Nó còn lên Bắc Kinh đi học một thời gian rồi mới về nhà. Biết đâu…
-Con không có….-Thẩm Tinh gào lên- Con thực sự không có thai. Con cũng không có người nào hết. Ba đừng…Ba ơi…Con không có. Ba tin con đi mà….Ba…
-Vậy con giải thích thế nào về mấy tấm ảnh này?
Thẩm Tinh đã nhìn thấy mấy tấm ảnh đó. Là ảnh chụp hôm cô trặc chân. Nhưng góc chụp rất chuẩn. Thiên Hằng gần như ôm trọn cô vào lòng. Thẩm Tinh lại lắc đầu:
-Đây là lúc…con đến tham gia hoạt động trường mẫu giáo bị thương. Anh ấy…anh ấy là phụ huynh của một bé. Anh ấy chỉ là…
-Làm thân con gái lại sắp có chồng mà để cho người ta ôm ấp như vậy thì còn thể thống gì- Ông Thẩm hừ nhẹ- Đúng là con với cái mà…Con làm không ai dám qua đó nói chuyện với Tiểu Phàm.
Người ta nói, con giun xéo lắm cũng oằn. Thẩm Tinh cũng vậy. Cô bất thần hét lên:
-Con không làm gì sai hết. Con không có lỗi với ai cả. Ba….
-Bốp…
Một cái tát vào mặt. Ông Thẩm thực sự giận dữ. Đứa con gái này, hôm nay dám lớn tiếng cãi lại ông? Mấy tháng qua Hong Kong, giờ đã loạn, loạn cả rồi.
-Hỗn láo…Ai cho con?
-Ông à…- Bà Thẩm lo cho Thẩm Tinh vội vã lao vào- Đừng mà…
-Chuyện này không cần bà quản. Bà lui ra…Hôm nay tôi phải cho nó biết, con với cái, dám cãi lại ba mẹ. Thật là…
Thẩm Tinh gục đầu xuống, bật khóc. Ngoài khóc ra cô không biết làm gì nữa. Từ nhỏ đến lớn, ba cũng có đánh nhưng là do Thẩm Tinh sai nên cô không dám có lời oán trách. Hôm nay thì khác, cô không sai, tại sao lại phải gánh chịu sự vô lý này?
Ông Thẩm khựng lại. Dáng vẻ phờ phạc, khóc nấc của Thẩm Tinh có làm lòng ông chùng xuống, nhưng vẫn cứng lòng nói với hai mẹ con:
-Đúng sai gì cũng vậy. Tự qua đó mà giải thích với nhà của Tiểu Phàm. Mẹ của nó gọi điện qua đây. Nhà bên đó cũng biết chuyện rồi.
Bà Thẩm hoảng hốt nhưng Thẩm Tinh thì không còn sức để mà khóc nữa. Tay bay hoạ gửi, nhưng không phải chỉ vì một lời đồn đãi hay sao? Sao ba lại vì một lời đồn, một cử chỉ quan tâm mà đối xử với Thẩm Tinh như vậy? Cô có lỗi gì, có lỗi gì đâu?
/97
|