Đáp lại bọn hắn chỉ là trầm mặc, hai ba mươi người sau khi hò hét một trận liền xông vào Sát Ngư trận, vừa tiến vào thì không ra được, tất cả đều mất phương hướng trong Sát Ngư trận.
Theo tiếng hô “Lâm Vân” đó, mối quan hệ giữa “Lâm Vân” và “Sở Nam”, cả thiên hạ đều biết rõ, hưng phấn nhất chính là Trang Bất Chu, Trang Bất Chu trước tiên xông lên đỉnh núi, muốn thông báo cho Huyền Vô Kỳ sư huynh, để hắn xuống núi đem truyền nhân Lâm Vân của Ma Đạo Tử làm thịt.
Nhưng Trang Bất Chu còn chưa lên đến đỉnh núi đã nhìn thấy Huyền Vô Kỳ đang nhắm mắt tu luyện, lại nhớ tới giao phó của Huyền Vô Kỳ lúc trước, Trang Bất Chu đành phải nhịn xuống, không dám quấy rầy Huyền Vô Kỳ, Trang Bất Chu âm thầm hạ sơn, oán hận lẩm bẩm:
- Lão phu cũng không tin, sau ba năm mà Lâm Vân của ngươi có thể trảm sát được Võ Tôn, sư huynh không xuất mã thì lão phu cũng có thể trảm sát ngươi, lần trước có người cứu ngươi, xem lần này còn ai có thể cứu ngươi?
Ba năm qua, Huyền Vô Kỳ vẫn không gặp lại bậc thang Võ Thánh, Trang Bất Chu cũng không khôi phục lại được tu vi trước kia, cho nên chủ ý của Trang Bất Chu không phải là đi một mình, mà là cổ động nhiều người đi, kể cả những tuyệt thế cường giả ẩn tàng…
Kết quả, Trang Bất Chu đem toàn bộ tin tức về Lâm Vân công bố ra, kể cả Ngũ Hành chi thể của Lâm Vân, tinh huyết của Lâm Vân có năng lượng đặc thù có thể luyện thành cực phẩm đan dược, bên cạnh Lâm Vân còn có một Vương thú, Lâm Vân có thể điều khiển lôi điện,…
Ngoài ra, Trang Bất Chu còn khoa trương hơn, nói ra những thứ mà Sở Nam lúc trước căn bản cũng không biết, ví dụ như Trang Bất Chu phát ra tin tức, trên người Lâm Vân có Thánh Khí.
- Thánh Khí, lợi ích rất lớn, khiến vô số người động tâm, còn có tin tức trên Sở Nam đều là bảo vật. Khiến những cường giả kia đều bị động tâm, bọn hắn liền nhao nhao chạy đến thành Đông Hoa.
Chỉ gần hai ngày đã có hơn trăm người đến thành Đông Hoa, nhưng bọn hắn biết rõ sự lợi hại của Sát Ngư trận, cho nên không tùy tiện xông vào, chỉ cầm pháp bảo đánh đến Sát Ngư trận.
Mục đích chính là “dùng lực phá trận”…
- Lâm Vân, lại là Lâm Vân, Lâm Vân đến cùng phá hỏng của trẫm bao nhiêu chuyện tốt?
Thanh âm tức giận của Đế Tôn vang lên trong cung điện, Hoàng cấp trung phẩm quỳ trên mặt đất, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, Đế Tôn hét lên:
- Đế Hạo thật ngu ngốc, không ngờ để hắn một mẻ hốt gọn, hắn chết thì thôi, ngay cả Võ Hoàng Võ Đế của trẫm, không ngờ…
- Lâm Vân, người của Sở gia ở Đại Khánh Quốc, phá hỏng chuyện tốt của trầm từ Man Việt đến Bắc Tề Quốc, thậm chí đến cả Đại Khánh Quốc, hắn đáng chết, đáng chết, phải chết không có chỗ chốt, truyền ý chỉ của trẫm, để Tứ Tượng xuất thủ, phá trận giết người!
Sau khi phát ra âm thanh uy nghiêm, ngữ khí Đế Tôn mới mềm xuống, nói:
- Tận lực cứu ra những Võ Đế kia, dù sao để tạo thành những Võ Đế kia cũng phải trả cái giá rất cao, về phần Đế Hạo, đừng để hắn chết!
o0o
Man Việt, Bắc Thần Cung.
Thế cục của Man Việt là xấu nhất, nhưng Bắc Thần Cung lại không sợ chút nào, bởi vì lão tổ của Bắc Thần Cung bọn hắn đã trở về, chỉ cần lão tổ muốn thì tùy thời đều có thể tu lại địa phận Man Việt.
Mà Bắc Thần Cung Chủ đang suy nghĩ:
- Sở Nam, Lâm Vân, giết trưởng lão Bắc Thần Cung ta, chuyện này sẽ không xong đâu, ta ngược lại muốn xem ngươi đến cùng mạnh bao nhiêu!
Lập tức, Bắc Thần Cung Chủ hạ lệnh, để mười đại đệ tử chân truyền của hắn hạ sơn.
o0o
Bên trong Ác Nhân cốc, lão Cửu trong lời của Đế Hạo đang cuồng tiếu không thôi:
- Không thể ngờ rằng đại ca ta lại đen đủi như vậy, bị Lâm Vân theo dõi, nhốt vào trong trận, lão đại à lão đại, cơ hội tốt này, Cửu đệ sẽ không bỏ qua đâu.
- Người đâu.
Lão Cửu gọi thủ hạ đến, phân phó:
- Phái Thất ác nhân đến thành Đông Hoa, tìm cơ hội lấy mạng Hạo Vương.
o0o
Kim Lăng sở gia.
Sở gia lão tổ nghe xong báo cáo của Sở Nhất Hồng, liền cười nói:
- tiểu tử này quả nhiên là tai tinh, chỉ có điều họa lần này nhắm trúng rất tốt!
Sau đó, Sở gia lão tổ lại nói:
- Đem những người công kích Sở tiểu tử, liệt kê một danh sách, sau đó để Huyết Vệ ra tay, đem người phía sau bọn chúng giết sạch!
o0o
Trong Vĩnh Sinh điện, Hoàng Phủ Diệp lẩm bẩm:
- Cây đao này của trẫm quả thật ngày càng ý tứ rồi.
Sau đó lại nghe thấy thông tin liên quan đến Hoàng Phủ Vân Phỉ và Sở Nam, liền khai kim khẩu:
- Xem ra trẫm phải tứ hôn rồi!
Thành Đông Hoa, không có một thân ảnh quân sĩ Đại Khánh Quốc hay quân sĩ Đại Chu, toàn bộ đều là võ giả, võ giả tràn đầy thành Đông Hoa, tu vi của võ giả lần này so với những võ giả ở thành Đông Nhạc và Nam Cung gia còn cao hơn nhiều, Võ Quân cao cấp cũng không tính là gì.
Mà những võ giả này đều tiến vào, chỉ đem pháp bảo thi triển như mưa, pháp bảo dày đặc không ngừng oanh kích Sát Ngư trận, thế nhưng lực phòng ngự của Sát Ngư trận quả thật quá kinh người, một bức tường vô hình đem toàn bộ năng lượng pháp bảo của bọn hắn ngăn cách bên ngoài. Những võ gải này chẳng phân biệt ngày đêm, đánh phá trọn vẹn ba ngày mà Sát Ngư trận vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả lay động cũng không có.
- Đây là Sát Ngư trận sao? Sát Ngư trận kiên cố như vậy sao?
Nguyên lực tiêu hao sạch sẽ mà Sát Ngư trận vẫn không có chút phản ứng… Một tên Võ Vương đỉnh phong hùng hổ nói.
Một người bên cạnh trả lời:
- Không trung nện không phá được, vậy dưới đất thì sao? Lão phu cũng không tin, phá hỏng trận cơ của hắn dưới lòng đất, Sát Ngư trận của hắn còn có thể tồn tại!
- Thôi đi, đừng đề cập đến trận cơ nữa, lúc trước có 30 tên Võ Hoàng, vài trăm tên Võ Vương hợp lực xuống dưới lòng đất hủy trận cơ, nhưng xuống sâu đến hơn bảy trăm mét cũng không nhìn thấy thứ gì.
- Vậy trận cơ của hắn đến cùng sâu bao nhiêu?
- Ai mà biết!
….
Những nghị luận như vậy đều tùy ý phát sinh.
Theo tiếng hô “Lâm Vân” đó, mối quan hệ giữa “Lâm Vân” và “Sở Nam”, cả thiên hạ đều biết rõ, hưng phấn nhất chính là Trang Bất Chu, Trang Bất Chu trước tiên xông lên đỉnh núi, muốn thông báo cho Huyền Vô Kỳ sư huynh, để hắn xuống núi đem truyền nhân Lâm Vân của Ma Đạo Tử làm thịt.
Nhưng Trang Bất Chu còn chưa lên đến đỉnh núi đã nhìn thấy Huyền Vô Kỳ đang nhắm mắt tu luyện, lại nhớ tới giao phó của Huyền Vô Kỳ lúc trước, Trang Bất Chu đành phải nhịn xuống, không dám quấy rầy Huyền Vô Kỳ, Trang Bất Chu âm thầm hạ sơn, oán hận lẩm bẩm:
- Lão phu cũng không tin, sau ba năm mà Lâm Vân của ngươi có thể trảm sát được Võ Tôn, sư huynh không xuất mã thì lão phu cũng có thể trảm sát ngươi, lần trước có người cứu ngươi, xem lần này còn ai có thể cứu ngươi?
Ba năm qua, Huyền Vô Kỳ vẫn không gặp lại bậc thang Võ Thánh, Trang Bất Chu cũng không khôi phục lại được tu vi trước kia, cho nên chủ ý của Trang Bất Chu không phải là đi một mình, mà là cổ động nhiều người đi, kể cả những tuyệt thế cường giả ẩn tàng…
Kết quả, Trang Bất Chu đem toàn bộ tin tức về Lâm Vân công bố ra, kể cả Ngũ Hành chi thể của Lâm Vân, tinh huyết của Lâm Vân có năng lượng đặc thù có thể luyện thành cực phẩm đan dược, bên cạnh Lâm Vân còn có một Vương thú, Lâm Vân có thể điều khiển lôi điện,…
Ngoài ra, Trang Bất Chu còn khoa trương hơn, nói ra những thứ mà Sở Nam lúc trước căn bản cũng không biết, ví dụ như Trang Bất Chu phát ra tin tức, trên người Lâm Vân có Thánh Khí.
- Thánh Khí, lợi ích rất lớn, khiến vô số người động tâm, còn có tin tức trên Sở Nam đều là bảo vật. Khiến những cường giả kia đều bị động tâm, bọn hắn liền nhao nhao chạy đến thành Đông Hoa.
Chỉ gần hai ngày đã có hơn trăm người đến thành Đông Hoa, nhưng bọn hắn biết rõ sự lợi hại của Sát Ngư trận, cho nên không tùy tiện xông vào, chỉ cầm pháp bảo đánh đến Sát Ngư trận.
Mục đích chính là “dùng lực phá trận”…
- Lâm Vân, lại là Lâm Vân, Lâm Vân đến cùng phá hỏng của trẫm bao nhiêu chuyện tốt?
Thanh âm tức giận của Đế Tôn vang lên trong cung điện, Hoàng cấp trung phẩm quỳ trên mặt đất, ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, Đế Tôn hét lên:
- Đế Hạo thật ngu ngốc, không ngờ để hắn một mẻ hốt gọn, hắn chết thì thôi, ngay cả Võ Hoàng Võ Đế của trẫm, không ngờ…
- Lâm Vân, người của Sở gia ở Đại Khánh Quốc, phá hỏng chuyện tốt của trầm từ Man Việt đến Bắc Tề Quốc, thậm chí đến cả Đại Khánh Quốc, hắn đáng chết, đáng chết, phải chết không có chỗ chốt, truyền ý chỉ của trẫm, để Tứ Tượng xuất thủ, phá trận giết người!
Sau khi phát ra âm thanh uy nghiêm, ngữ khí Đế Tôn mới mềm xuống, nói:
- Tận lực cứu ra những Võ Đế kia, dù sao để tạo thành những Võ Đế kia cũng phải trả cái giá rất cao, về phần Đế Hạo, đừng để hắn chết!
o0o
Man Việt, Bắc Thần Cung.
Thế cục của Man Việt là xấu nhất, nhưng Bắc Thần Cung lại không sợ chút nào, bởi vì lão tổ của Bắc Thần Cung bọn hắn đã trở về, chỉ cần lão tổ muốn thì tùy thời đều có thể tu lại địa phận Man Việt.
Mà Bắc Thần Cung Chủ đang suy nghĩ:
- Sở Nam, Lâm Vân, giết trưởng lão Bắc Thần Cung ta, chuyện này sẽ không xong đâu, ta ngược lại muốn xem ngươi đến cùng mạnh bao nhiêu!
Lập tức, Bắc Thần Cung Chủ hạ lệnh, để mười đại đệ tử chân truyền của hắn hạ sơn.
o0o
Bên trong Ác Nhân cốc, lão Cửu trong lời của Đế Hạo đang cuồng tiếu không thôi:
- Không thể ngờ rằng đại ca ta lại đen đủi như vậy, bị Lâm Vân theo dõi, nhốt vào trong trận, lão đại à lão đại, cơ hội tốt này, Cửu đệ sẽ không bỏ qua đâu.
- Người đâu.
Lão Cửu gọi thủ hạ đến, phân phó:
- Phái Thất ác nhân đến thành Đông Hoa, tìm cơ hội lấy mạng Hạo Vương.
o0o
Kim Lăng sở gia.
Sở gia lão tổ nghe xong báo cáo của Sở Nhất Hồng, liền cười nói:
- tiểu tử này quả nhiên là tai tinh, chỉ có điều họa lần này nhắm trúng rất tốt!
Sau đó, Sở gia lão tổ lại nói:
- Đem những người công kích Sở tiểu tử, liệt kê một danh sách, sau đó để Huyết Vệ ra tay, đem người phía sau bọn chúng giết sạch!
o0o
Trong Vĩnh Sinh điện, Hoàng Phủ Diệp lẩm bẩm:
- Cây đao này của trẫm quả thật ngày càng ý tứ rồi.
Sau đó lại nghe thấy thông tin liên quan đến Hoàng Phủ Vân Phỉ và Sở Nam, liền khai kim khẩu:
- Xem ra trẫm phải tứ hôn rồi!
Thành Đông Hoa, không có một thân ảnh quân sĩ Đại Khánh Quốc hay quân sĩ Đại Chu, toàn bộ đều là võ giả, võ giả tràn đầy thành Đông Hoa, tu vi của võ giả lần này so với những võ giả ở thành Đông Nhạc và Nam Cung gia còn cao hơn nhiều, Võ Quân cao cấp cũng không tính là gì.
Mà những võ giả này đều tiến vào, chỉ đem pháp bảo thi triển như mưa, pháp bảo dày đặc không ngừng oanh kích Sát Ngư trận, thế nhưng lực phòng ngự của Sát Ngư trận quả thật quá kinh người, một bức tường vô hình đem toàn bộ năng lượng pháp bảo của bọn hắn ngăn cách bên ngoài. Những võ gải này chẳng phân biệt ngày đêm, đánh phá trọn vẹn ba ngày mà Sát Ngư trận vẫn không chút sứt mẻ, ngay cả lay động cũng không có.
- Đây là Sát Ngư trận sao? Sát Ngư trận kiên cố như vậy sao?
Nguyên lực tiêu hao sạch sẽ mà Sát Ngư trận vẫn không có chút phản ứng… Một tên Võ Vương đỉnh phong hùng hổ nói.
Một người bên cạnh trả lời:
- Không trung nện không phá được, vậy dưới đất thì sao? Lão phu cũng không tin, phá hỏng trận cơ của hắn dưới lòng đất, Sát Ngư trận của hắn còn có thể tồn tại!
- Thôi đi, đừng đề cập đến trận cơ nữa, lúc trước có 30 tên Võ Hoàng, vài trăm tên Võ Vương hợp lực xuống dưới lòng đất hủy trận cơ, nhưng xuống sâu đến hơn bảy trăm mét cũng không nhìn thấy thứ gì.
- Vậy trận cơ của hắn đến cùng sâu bao nhiêu?
- Ai mà biết!
….
Những nghị luận như vậy đều tùy ý phát sinh.
/97
|