Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
“Dịu dàng săn sóc… Ngoan ngoãn phục tùng… Bản vương tử cũng có thể… Nhưng ngươi chưa bao giờ cho bổn vương tử có cơ hội… Ngươi vẫn muốn chạy trốn… Chạy trốn rất xa khỏi bổn vương tử… Cho nên bổn vương tử mới có thể mất đi lý trí, bất đắc dĩ…”
Ai đang nói chuyện, thật ầm ĩ, đang ong ong không ngừng bên tai như đang đọc thần chú, sao đuổi hoài vẫn không đi. An Ny hơi mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy một vòng ngực tráng kiện màu đồng, thân thể đang ngoan ngoãn nằm trong một cánh tay ấm áp. Giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu, này… Này không phải là giọng nói của tên kia sao? Nàng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị hắn phát hiện nàng đã tỉnh.
“Bản vương tử cố gắng nhiều như vậy, vì cái gì mà vẫn không chạm được đến trái tim của ngươi? Chỉ cần ngươi lộ ra gương mặt tươi cười mà đáp lại bổn vương tử, khiến cho bổn vương tử cảm thấy hy vọng, như vậy bổn vương tử sẽ đem tất cả cho ngươi, đối đãi ngươi còn dịu dàng hơn hắn trăm ngàn lần…”
Lời nói dịu dàng như gió xuân phảng phất bên tay nàng, nàng khẽ run lên, hắn nói là thật chăng? Không phải nàng đang nằm mơ chứ! Nàng cắn mạnh một cái lên môi, đau quá, là thật, không phải đang nằm mơ.
Cảm giác được người trong lòng dường như giật mình, hắn mừng rỡ xoay người qua, đẩy sợi tóc trên trán nàng. “Ngươi tỉnh.”
Đôi môi đầy đặn hôn lên môi đang hé mở, gương mặt tuấn mỹ lại nổi lên nụ cười ngây thơ như trẻ con. Nàng thoáng thấy mờ mịt, cảm giác mình như đang nằm mơ, người này chuyển biến cũng quá nhanh đi. Một khắc trước thấy nàng muốn trốn chạy, còn là bộ dáng hận không thể chém nàng làm tám khúc, hiện tại lại thay đổi đến một trăm tám mươi độ, chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì?
Nhưng, lời nói vừa rồi của hắn là thật chăng? Nàng chỉ cần thay đổi sách lược một chút, không phản kháng hắn kịch liệt nữa, mà áp dụng phương thức ôn hòa, như vậy thái độ của hắn sẽ dịu lại, không có ý đồ xâm phạm nàng sao? Nếu làm như vậy có thể giữ lại thân trong sạch, có thể hòa bình ở chung với hắn, như vậy thì đương nhiên nàng cầu còn không được.
Thấy nàng chớp mắt nhưng vẫn còn trầm mặc mà chống đỡ, một tia thất vọng chợt lóe qua trong mắt hắn, nhưng hắn đã che dấu đi rất nhanh.
Nàng giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, một mảnh tối đen, xem ra đã là nửa đêm. Nàng khẽ trề môi, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo trước ngực hắn. “Ta đói bụng, muốn ăn thức ăn.”
Hô hấp của hắn không khỏi có chút không thông, nhiều ngày trôi qua như vậy, “Hắn” luôn đưa ra bộ mặt lạnh lùng với hắn, hoặc là nói ra những lời làm hắn tức giận không thôi, hiện tại lại đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ đó chính là dấu hiệu tốt.
Khóe môi hắn hiện ra ý cười, đứng lên phân phó thị nữ hầu hạ bên ngoài bưng thức ăn tới. Nàng ngồi dậy, vừa định xuống giường, liền cảm thấy cả người bay lên, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn, bị hắn nhẹ nhàng ôm đi, đi đến bàn ăn đã bày đầy thức ăn ngon.
Nàng sớm đã đói đến bụng kêu vang, bất chấp hình tượng, bắt đầu há to miệng mà ăn đồ ăn ngon. Trên người đột nhiên bị phủ lên một cái áo choàng ấm áp, mang theo mùi hương của hắn. Động tác ăn của nàng tạm dừng lại một chút, nhìn về phía hắn đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng hứng thú mà nhìn bộ dáng ăn uống đặc biệt của nàng, trong đôi tử mâu(*) lấp lánh hiện lên rung động dịu dàng.
Phút chốc, trong lòng nàng như nhảy lên, có lẽ đó là một phương thức ở chung mới, đối với hai bên là nàng và hắn thì đều tốt, chỉ cần hắn không còn ý đồ xâm phạm nàng, thì nàng cũng sẽ cố gắng bảo trì vẻ mặt với hắn, áp dụng sách lược dụ dỗ, trước tiên làm giảm bớt cảnh giác của hắn với nàng, sau đó lại tìm thời cơ chạy trốn. Sự thật chứng minh, thái độ cứng rắn lạnh lùng, ương ngạnh chống cự của nàng, chính là lấy trứng chọi đá không chút nghi ngờ, kết quả chỉ làm mình bị thương thôi, vết thương bị rách lần này chính là bằng chứng tốt nhất.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nóng rực khiến cho mặt nàng nóng lên, cuống quýt cúi đầu, đút đầy thức ăn vào miệng, khiến cho đầu óc của mình bị đưa vào trạng thái bị tạm ngừng. Hắn nhẹ nhàng di chuyển về phía nàng, theo bản năng lại ngửa đầu ra sau, bàn tay to lớn liền ôm lấy mặt nàng, gương mặt anh tuấn lại đến gần nàng, bản năng cảm nhận được mùi hương nam tính của hắn đang đến gần.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Thần sắc bối rối, miệng nhét đầy thức ăn khiến hai má phùng lên, nàng nói chuyện có chút mơ hồ không rõ. “Ngươi nói… Không tính toán gì hết, mới vừa rồi còn nói sẽ không đánh ta nữa…”
“Nói như vậy là ngươi đã nghe được lời của bản vương tử?” Trên mặt hắn không có tức giận, ngược lại còn lộ ra ý cười nhạt, trong ánh mắt sắc bén lại có kiên quyết không thể nghi ngờ. “Nếu ngươi đáp ứng bản vương tử, không nghĩ cách tránh né bản vương tử, vĩnh viễn ở lại bên người bản vương tử, như vậy bản vương tử có thể kiên nhẫn chờ, chờ ngày ngươi đón nhận bản vương tử mới thôi…”
An Ny nghe vậy thì cắn chặt môi, bàn tay cầm dao nĩa tạm ngừng trên không. Nàng biết, cái này chính là một dụ hoặc rất lớn với nàng, nếu đáp ứng, như vậy những ngày sau này nàng không phải làm ầm ĩ như hôm nay, đãi ngộ với nàng cũng không khác với quý tộc trong cung đình. Nhưng đây cũng đồng thời là một mạo hiểm, hắn dùng thời gian và kiên nhẫn để đặt cược, cược nàng sẽ bất tri bất giác mà ỷ lại hắn, hoặc là lâu ngày sinh tình mà yêu thương hắn. Nàng vô cùng tin tưởng, nàng sẽ là người thắng lợi. Trong miệng đầy thức ăn, vì thế nàng gật đầu, đáp ứng không chút do dự.
“Được, một lời đã định.” Hắn nhìn hai má phồng ra của nàng, buồn cười, lại nhích lại gần, nàng có chút căm tức, nghĩ hắn nuốt lời, nhưng lúc nhìn thấy trong tay hắn là một cái khăn, sắc mặt liền dịu đi. Con mắt hắn cúi xuống cười nhẹ, nhẹ nhàng lau đi thức ăn dính bên khóe môi nàng.
Nàng cúi mắt xuống giấu đi vẻ xấu hổ trong mắt, động tác này của hắn gần như sủng nịch, trong chốc lát nàng như bị dao động, rốt cuộc là hắn thích nữ cải trang nam Cát Ân Tư, hay là cô gái An Ny?
Rốt cuộc trong mắt hắn nhìn thấy là một mỹ thiếu niên, hay là hắn đã sớm biết đây là một cô gái? Nếu là người trước, nàng có thể dễ dàng mà quay lại nữ trang, khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng, nàng không phải là mỹ thiếu niên mà hắn thích, nam sủng của hắn, từ nay về sau nàng sẽ được tự do. Nếu là người sau, như vậy thì lòng dạ hắn thật là kín đáo đến khiến người khác phải run sợ, thờ ơ mà nhìn nàng diễn một vở hài kịch tự cho là đúng, nghĩ hắn cái gì cũng không biết, trên thực tế, hắn chính là đang chơi trò mèo vờn chuột với ngươi.
Nàng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt phức tạp, lướt qua lại trên mặt hắn. Nàng muốn nhìn ra cái gì đó, nhưng trên gương mặt anh tuấn hoàn mỹ của hắn, chỉ hiện ra một loại bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng mang theo vẻ chân thực mà như muốn thiêu đốt nàng.
Nàng quay gương mặt nhỏ nhắn đi, tránh đi tầm mắt nóng rực của hắn, sự bình tĩnh trong lòng trong nháy mắt giống như mặt hồ bị ném vào một viên đá nhỏ, nhè nhẹ gợn lên tầng tầng cuộn sóng, chỉ là loại ánh mắt này nàng rất quen thuộc, mỗi lúc nàng lẳng lặng ở cùng một chỗ với Thư Á ca ca, ánh mắt Thư Á ca ca nhìn nàng cũng giống như đúc với ánh mắt của hắn.
Beta: LuckyAngel
“Dịu dàng săn sóc… Ngoan ngoãn phục tùng… Bản vương tử cũng có thể… Nhưng ngươi chưa bao giờ cho bổn vương tử có cơ hội… Ngươi vẫn muốn chạy trốn… Chạy trốn rất xa khỏi bổn vương tử… Cho nên bổn vương tử mới có thể mất đi lý trí, bất đắc dĩ…”
Ai đang nói chuyện, thật ầm ĩ, đang ong ong không ngừng bên tai như đang đọc thần chú, sao đuổi hoài vẫn không đi. An Ny hơi mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy một vòng ngực tráng kiện màu đồng, thân thể đang ngoan ngoãn nằm trong một cánh tay ấm áp. Giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu, này… Này không phải là giọng nói của tên kia sao? Nàng sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, sợ bị hắn phát hiện nàng đã tỉnh.
“Bản vương tử cố gắng nhiều như vậy, vì cái gì mà vẫn không chạm được đến trái tim của ngươi? Chỉ cần ngươi lộ ra gương mặt tươi cười mà đáp lại bổn vương tử, khiến cho bổn vương tử cảm thấy hy vọng, như vậy bổn vương tử sẽ đem tất cả cho ngươi, đối đãi ngươi còn dịu dàng hơn hắn trăm ngàn lần…”
Lời nói dịu dàng như gió xuân phảng phất bên tay nàng, nàng khẽ run lên, hắn nói là thật chăng? Không phải nàng đang nằm mơ chứ! Nàng cắn mạnh một cái lên môi, đau quá, là thật, không phải đang nằm mơ.
Cảm giác được người trong lòng dường như giật mình, hắn mừng rỡ xoay người qua, đẩy sợi tóc trên trán nàng. “Ngươi tỉnh.”
Đôi môi đầy đặn hôn lên môi đang hé mở, gương mặt tuấn mỹ lại nổi lên nụ cười ngây thơ như trẻ con. Nàng thoáng thấy mờ mịt, cảm giác mình như đang nằm mơ, người này chuyển biến cũng quá nhanh đi. Một khắc trước thấy nàng muốn trốn chạy, còn là bộ dáng hận không thể chém nàng làm tám khúc, hiện tại lại thay đổi đến một trăm tám mươi độ, chẳng lẽ trong đó lại có âm mưu gì?
Nhưng, lời nói vừa rồi của hắn là thật chăng? Nàng chỉ cần thay đổi sách lược một chút, không phản kháng hắn kịch liệt nữa, mà áp dụng phương thức ôn hòa, như vậy thái độ của hắn sẽ dịu lại, không có ý đồ xâm phạm nàng sao? Nếu làm như vậy có thể giữ lại thân trong sạch, có thể hòa bình ở chung với hắn, như vậy thì đương nhiên nàng cầu còn không được.
Thấy nàng chớp mắt nhưng vẫn còn trầm mặc mà chống đỡ, một tia thất vọng chợt lóe qua trong mắt hắn, nhưng hắn đã che dấu đi rất nhanh.
Nàng giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, một mảnh tối đen, xem ra đã là nửa đêm. Nàng khẽ trề môi, nhẹ nhàng kéo kéo quần áo trước ngực hắn. “Ta đói bụng, muốn ăn thức ăn.”
Hô hấp của hắn không khỏi có chút không thông, nhiều ngày trôi qua như vậy, “Hắn” luôn đưa ra bộ mặt lạnh lùng với hắn, hoặc là nói ra những lời làm hắn tức giận không thôi, hiện tại lại đột nhiên thay đổi thái độ, có lẽ đó chính là dấu hiệu tốt.
Khóe môi hắn hiện ra ý cười, đứng lên phân phó thị nữ hầu hạ bên ngoài bưng thức ăn tới. Nàng ngồi dậy, vừa định xuống giường, liền cảm thấy cả người bay lên, theo bản năng mà ôm lấy cổ hắn, bị hắn nhẹ nhàng ôm đi, đi đến bàn ăn đã bày đầy thức ăn ngon.
Nàng sớm đã đói đến bụng kêu vang, bất chấp hình tượng, bắt đầu há to miệng mà ăn đồ ăn ngon. Trên người đột nhiên bị phủ lên một cái áo choàng ấm áp, mang theo mùi hương của hắn. Động tác ăn của nàng tạm dừng lại một chút, nhìn về phía hắn đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt vô cùng hứng thú mà nhìn bộ dáng ăn uống đặc biệt của nàng, trong đôi tử mâu(*) lấp lánh hiện lên rung động dịu dàng.
Phút chốc, trong lòng nàng như nhảy lên, có lẽ đó là một phương thức ở chung mới, đối với hai bên là nàng và hắn thì đều tốt, chỉ cần hắn không còn ý đồ xâm phạm nàng, thì nàng cũng sẽ cố gắng bảo trì vẻ mặt với hắn, áp dụng sách lược dụ dỗ, trước tiên làm giảm bớt cảnh giác của hắn với nàng, sau đó lại tìm thời cơ chạy trốn. Sự thật chứng minh, thái độ cứng rắn lạnh lùng, ương ngạnh chống cự của nàng, chính là lấy trứng chọi đá không chút nghi ngờ, kết quả chỉ làm mình bị thương thôi, vết thương bị rách lần này chính là bằng chứng tốt nhất.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt nóng rực khiến cho mặt nàng nóng lên, cuống quýt cúi đầu, đút đầy thức ăn vào miệng, khiến cho đầu óc của mình bị đưa vào trạng thái bị tạm ngừng. Hắn nhẹ nhàng di chuyển về phía nàng, theo bản năng lại ngửa đầu ra sau, bàn tay to lớn liền ôm lấy mặt nàng, gương mặt anh tuấn lại đến gần nàng, bản năng cảm nhận được mùi hương nam tính của hắn đang đến gần.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Thần sắc bối rối, miệng nhét đầy thức ăn khiến hai má phùng lên, nàng nói chuyện có chút mơ hồ không rõ. “Ngươi nói… Không tính toán gì hết, mới vừa rồi còn nói sẽ không đánh ta nữa…”
“Nói như vậy là ngươi đã nghe được lời của bản vương tử?” Trên mặt hắn không có tức giận, ngược lại còn lộ ra ý cười nhạt, trong ánh mắt sắc bén lại có kiên quyết không thể nghi ngờ. “Nếu ngươi đáp ứng bản vương tử, không nghĩ cách tránh né bản vương tử, vĩnh viễn ở lại bên người bản vương tử, như vậy bản vương tử có thể kiên nhẫn chờ, chờ ngày ngươi đón nhận bản vương tử mới thôi…”
An Ny nghe vậy thì cắn chặt môi, bàn tay cầm dao nĩa tạm ngừng trên không. Nàng biết, cái này chính là một dụ hoặc rất lớn với nàng, nếu đáp ứng, như vậy những ngày sau này nàng không phải làm ầm ĩ như hôm nay, đãi ngộ với nàng cũng không khác với quý tộc trong cung đình. Nhưng đây cũng đồng thời là một mạo hiểm, hắn dùng thời gian và kiên nhẫn để đặt cược, cược nàng sẽ bất tri bất giác mà ỷ lại hắn, hoặc là lâu ngày sinh tình mà yêu thương hắn. Nàng vô cùng tin tưởng, nàng sẽ là người thắng lợi. Trong miệng đầy thức ăn, vì thế nàng gật đầu, đáp ứng không chút do dự.
“Được, một lời đã định.” Hắn nhìn hai má phồng ra của nàng, buồn cười, lại nhích lại gần, nàng có chút căm tức, nghĩ hắn nuốt lời, nhưng lúc nhìn thấy trong tay hắn là một cái khăn, sắc mặt liền dịu đi. Con mắt hắn cúi xuống cười nhẹ, nhẹ nhàng lau đi thức ăn dính bên khóe môi nàng.
Nàng cúi mắt xuống giấu đi vẻ xấu hổ trong mắt, động tác này của hắn gần như sủng nịch, trong chốc lát nàng như bị dao động, rốt cuộc là hắn thích nữ cải trang nam Cát Ân Tư, hay là cô gái An Ny?
Rốt cuộc trong mắt hắn nhìn thấy là một mỹ thiếu niên, hay là hắn đã sớm biết đây là một cô gái? Nếu là người trước, nàng có thể dễ dàng mà quay lại nữ trang, khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng, nàng không phải là mỹ thiếu niên mà hắn thích, nam sủng của hắn, từ nay về sau nàng sẽ được tự do. Nếu là người sau, như vậy thì lòng dạ hắn thật là kín đáo đến khiến người khác phải run sợ, thờ ơ mà nhìn nàng diễn một vở hài kịch tự cho là đúng, nghĩ hắn cái gì cũng không biết, trên thực tế, hắn chính là đang chơi trò mèo vờn chuột với ngươi.
Nàng nhìn hắn chăm chú, ánh mắt phức tạp, lướt qua lại trên mặt hắn. Nàng muốn nhìn ra cái gì đó, nhưng trên gương mặt anh tuấn hoàn mỹ của hắn, chỉ hiện ra một loại bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng mang theo vẻ chân thực mà như muốn thiêu đốt nàng.
Nàng quay gương mặt nhỏ nhắn đi, tránh đi tầm mắt nóng rực của hắn, sự bình tĩnh trong lòng trong nháy mắt giống như mặt hồ bị ném vào một viên đá nhỏ, nhè nhẹ gợn lên tầng tầng cuộn sóng, chỉ là loại ánh mắt này nàng rất quen thuộc, mỗi lúc nàng lẳng lặng ở cùng một chỗ với Thư Á ca ca, ánh mắt Thư Á ca ca nhìn nàng cũng giống như đúc với ánh mắt của hắn.
/123
|