Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo sẽ làm người ta sinh ra ảo giác? Những lời này của Y Ân chỉ thoáng lướt qua trong đầu nàng, rất nhanh sau đó bị vứt ra khỏi đầu.
Một lần nữa nàng lại đứng phía sau Mạc Đế Sâm, hai mắt lại chú ý nhất cử nhất động của Kiệt Tây Tạp. Nàng không biết chính mình đang bị làm sao? Cái nhìn chăm chú như ẩn như hiện của hắn lúc trước, giống như khiến cho nàng trầm mê vào đôi mắt nâu giống như của Thư Á ca ca. Trong lòng nàng lại giống như không an phận mà hy vọng hắn lại nhìn chăm chú một lần nữa.
Một khoảng thời gian sau, nàng không thể không bắt đầu hoài nghi lúc nãy nàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời của nàng. Bởi vì hắn không có ngẩng đầu, thậm chí cũng không có cử động quá nhiều, hắn thủy chung vẫn duy trì một tư thế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lên chén rượu, cứ như vậy mà nhàn nhã ngồi đó, chốc lát thì lại nâng chén rượu lên uống.
Nhới tới vẻ thân thiết hữu hảo của hắn trên đường cái hôm đó, trong lúc tuyển chọn thị vệ, âm thầm ra tay trợ giúp, vì nàng và Y Ân mà liều lĩnh tranh cãi với Cáp Mông Đức, nhìn lại vẻ lãnh đạm của hắn hiện giờ rất khác biệt, đột nhiên An Ny không rõ ràng là hắn đang suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc là có suy nghĩ gì với nàng?
Tiệc rượu đã gần đến lúc kết thúc, các đại thần say đến ngã trái ngã phải lần lượt được các nô bộc đỡ xuống. Đại điện vừa mới cực kỳ náo nhiệt chỉ trong chốc lát mà trở nên trống trải, vắng lặng, vũ nương, thị nữ, nô bộc cũng không biết đã đi phía nào, chỉ có những ly chén để bừa bãi trên bàn đá cẩm thạch dường như còn lưu lại hơi thở huyên náo lúc trước.
Kiệt Tây Tạp uống hết giọt rượu cuối cùng trong chén rượu, cũng đứng dậy, cúi xuống nhìn Mạc Đế Sâm. “Đệ về tẩm cung trước.”
“Uhm.” Đôi tử mâu của Mạc Đế Sâm như thoáng qua, khẽ khép mi mắt mà gật gật đầu.
Kiệt Tây Tạp đứng dậy rời đi, An Ny thất vọng mà gương mặt nhỏ nhắn căng ra. Y Ân đi phía sau Kiệt Tây Tạp, thả chậm bước chân, không tiếng động mà làm một động tác thủ thế với nàng. Tâm tình nàng sa sút, căn bản là không đem động tác của Y Ân mà đem để vào đầu mà phân tích một chút.
Ngay tại lúc thân ảnh của Kiệt Tây Tạp sắp biến mất ở cửa đại điện, nàng lại nhìn thấy một ánh mắt chăm chú nhìn tới, đôi mắt xanh thẳm như nhìn thấu tất cả lại hiện lên một vẻ nhu tình nhợt nhạt. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt lướt qua trong giây lát này lại giống như hình ảnh rõ ràng đã khắc sâu vào trong mắt nàng.
Nàng xoa xoa ngực phập phồng, giờ khác này, trong lòng nàng đang nhảy loạn cả lên.
Mạc Đế Sâm lắc lư đứng lên, dưới chân giống như giẫm lên một chén rượu, phát ra tiếng vang “Loảng xoảng lang”. Ngay trong phút chốc An Ny liền phục hồi tinh thần, theo bản năng mà đưa tay kéo thân hình đang sắp ngã sấp xuống.
Cánh tay mảnh khảnh của An Ny như xuất ra toàn lực mà túm lấy thân hình cường tráng mà nặng nề, lúc trán hắn cách bàn rượu chỉ khoảng một cm liền dừng lại. Hắn phát hiện dưới chân mất đi thăng bằng, mắt thấy sẽ đập lên góc của bàn rượu, lại được một lực từ phía sau giữ lại, vừa muốn cố gắng lợi dụng cơ hội này để ổn định thân hình lại, thì men say trong đầu lại bắt đầu tán loạn, trọng tâm thân thể không vững lại muốn ngã xuống.
An Ny đang kéo hắn chỉ cảm thấy như đất trời xoay chuyển, còn chưa kịp có phản ứng, đầu liền rơi vào một cái ôm ấm áp, giương mắt nhìn thấy một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi mềm mại hơi hơi mỉm cười, khóe miệng khẽ giơ lên vẽ nên một gương mặt nhu hòa tuấn mỹ.
Lông mày thanh tú, đôi môi mềm mại, gương mặt thanh tú tuấn mỹ, còn có ý cười ấm áp dào dạt, là… Là Thư Á ca ca. Một cảm giác chua xót dâng lên mãnh liệt trong lòng nàng, trong mắt nàng liền hiện lên một lớp sương mù mông lung, hai tay khẽ đặt lên hai má hắn.
“Thư Á ca ca… Thư Á ca ca… Thật là anh.” Đôi môi xinh đẹp của nàng hơi run rẩy, kìm lòng không được mà chôn mặt vào lòng hắn cọ cọ. “Rốt cuộc anh cũng đến đây, là tới cứu em sao?”
Bỗng chốc, cằm dưới nhỏ nhắn truyền đến đau đớn, nàng mở mắt ra, đôi môi của nàng đang đặt sát vào khóe môi mềm mại của đối phương, dường như mùi thơm của rượu đang chậm rãi lẻn vào giữa môi nàng.
Nàng cuống quýt giương mắt lên thì nhìn vào một đôi mắt màu tím tà mị, lông mày liền nhăn lại, sao lại thế này? Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị một lực đạo vững chắc vây khốn, hơi thở nhẹ nhàng một chút lại một chút khẽ phun lên mặt nàng, khiến cho hai gò má của nàng ửng đỏ lên.
“Ngươi đang nói cái gì?” Bàn tay to của hắn nắm lấy cằm dưới của nàng, hai mắt hơi nheo lại, một tia gian trá chợt hiện lên. Nếu lời nói lúc nãy hắn không nghe sai, trong lúc vô tình vừa rồi, Cát Ân Tư tự nói là không nói chuyện này, vậy mà lại có giọng nói trong veo như vậy.
Nàng chịu đau cắn môi dưới, chậm rãi lắc đầu. Mới vừa rồi là nàng làm sao vậy? Sao lại đem hắn trở thành Thư Á ca ca? Bỗng chốc sắc mặt cứng đờ…
“Nói chuyện.” Bàn tay đang nắm cằm dưới của hắn hơi dùng sức, đối với biểu hiện lẩn tránh của nàng lại có chút không vui. “Nghĩ là giả ngu thì có thể qua được cửa ải này?”
Beta: LuckyAngel
Độc tính của Cập Nhĩ Mạn Cách Thảo sẽ làm người ta sinh ra ảo giác? Những lời này của Y Ân chỉ thoáng lướt qua trong đầu nàng, rất nhanh sau đó bị vứt ra khỏi đầu.
Một lần nữa nàng lại đứng phía sau Mạc Đế Sâm, hai mắt lại chú ý nhất cử nhất động của Kiệt Tây Tạp. Nàng không biết chính mình đang bị làm sao? Cái nhìn chăm chú như ẩn như hiện của hắn lúc trước, giống như khiến cho nàng trầm mê vào đôi mắt nâu giống như của Thư Á ca ca. Trong lòng nàng lại giống như không an phận mà hy vọng hắn lại nhìn chăm chú một lần nữa.
Một khoảng thời gian sau, nàng không thể không bắt đầu hoài nghi lúc nãy nàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời của nàng. Bởi vì hắn không có ngẩng đầu, thậm chí cũng không có cử động quá nhiều, hắn thủy chung vẫn duy trì một tư thế ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lên chén rượu, cứ như vậy mà nhàn nhã ngồi đó, chốc lát thì lại nâng chén rượu lên uống.
Nhới tới vẻ thân thiết hữu hảo của hắn trên đường cái hôm đó, trong lúc tuyển chọn thị vệ, âm thầm ra tay trợ giúp, vì nàng và Y Ân mà liều lĩnh tranh cãi với Cáp Mông Đức, nhìn lại vẻ lãnh đạm của hắn hiện giờ rất khác biệt, đột nhiên An Ny không rõ ràng là hắn đang suy nghĩ cái gì? Rốt cuộc là có suy nghĩ gì với nàng?
Tiệc rượu đã gần đến lúc kết thúc, các đại thần say đến ngã trái ngã phải lần lượt được các nô bộc đỡ xuống. Đại điện vừa mới cực kỳ náo nhiệt chỉ trong chốc lát mà trở nên trống trải, vắng lặng, vũ nương, thị nữ, nô bộc cũng không biết đã đi phía nào, chỉ có những ly chén để bừa bãi trên bàn đá cẩm thạch dường như còn lưu lại hơi thở huyên náo lúc trước.
Kiệt Tây Tạp uống hết giọt rượu cuối cùng trong chén rượu, cũng đứng dậy, cúi xuống nhìn Mạc Đế Sâm. “Đệ về tẩm cung trước.”
“Uhm.” Đôi tử mâu của Mạc Đế Sâm như thoáng qua, khẽ khép mi mắt mà gật gật đầu.
Kiệt Tây Tạp đứng dậy rời đi, An Ny thất vọng mà gương mặt nhỏ nhắn căng ra. Y Ân đi phía sau Kiệt Tây Tạp, thả chậm bước chân, không tiếng động mà làm một động tác thủ thế với nàng. Tâm tình nàng sa sút, căn bản là không đem động tác của Y Ân mà đem để vào đầu mà phân tích một chút.
Ngay tại lúc thân ảnh của Kiệt Tây Tạp sắp biến mất ở cửa đại điện, nàng lại nhìn thấy một ánh mắt chăm chú nhìn tới, đôi mắt xanh thẳm như nhìn thấu tất cả lại hiện lên một vẻ nhu tình nhợt nhạt. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng ánh mắt lướt qua trong giây lát này lại giống như hình ảnh rõ ràng đã khắc sâu vào trong mắt nàng.
Nàng xoa xoa ngực phập phồng, giờ khác này, trong lòng nàng đang nhảy loạn cả lên.
Mạc Đế Sâm lắc lư đứng lên, dưới chân giống như giẫm lên một chén rượu, phát ra tiếng vang “Loảng xoảng lang”. Ngay trong phút chốc An Ny liền phục hồi tinh thần, theo bản năng mà đưa tay kéo thân hình đang sắp ngã sấp xuống.
Cánh tay mảnh khảnh của An Ny như xuất ra toàn lực mà túm lấy thân hình cường tráng mà nặng nề, lúc trán hắn cách bàn rượu chỉ khoảng một cm liền dừng lại. Hắn phát hiện dưới chân mất đi thăng bằng, mắt thấy sẽ đập lên góc của bàn rượu, lại được một lực từ phía sau giữ lại, vừa muốn cố gắng lợi dụng cơ hội này để ổn định thân hình lại, thì men say trong đầu lại bắt đầu tán loạn, trọng tâm thân thể không vững lại muốn ngã xuống.
An Ny đang kéo hắn chỉ cảm thấy như đất trời xoay chuyển, còn chưa kịp có phản ứng, đầu liền rơi vào một cái ôm ấm áp, giương mắt nhìn thấy một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi mềm mại hơi hơi mỉm cười, khóe miệng khẽ giơ lên vẽ nên một gương mặt nhu hòa tuấn mỹ.
Lông mày thanh tú, đôi môi mềm mại, gương mặt thanh tú tuấn mỹ, còn có ý cười ấm áp dào dạt, là… Là Thư Á ca ca. Một cảm giác chua xót dâng lên mãnh liệt trong lòng nàng, trong mắt nàng liền hiện lên một lớp sương mù mông lung, hai tay khẽ đặt lên hai má hắn.
“Thư Á ca ca… Thư Á ca ca… Thật là anh.” Đôi môi xinh đẹp của nàng hơi run rẩy, kìm lòng không được mà chôn mặt vào lòng hắn cọ cọ. “Rốt cuộc anh cũng đến đây, là tới cứu em sao?”
Bỗng chốc, cằm dưới nhỏ nhắn truyền đến đau đớn, nàng mở mắt ra, đôi môi của nàng đang đặt sát vào khóe môi mềm mại của đối phương, dường như mùi thơm của rượu đang chậm rãi lẻn vào giữa môi nàng.
Nàng cuống quýt giương mắt lên thì nhìn vào một đôi mắt màu tím tà mị, lông mày liền nhăn lại, sao lại thế này? Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị một lực đạo vững chắc vây khốn, hơi thở nhẹ nhàng một chút lại một chút khẽ phun lên mặt nàng, khiến cho hai gò má của nàng ửng đỏ lên.
“Ngươi đang nói cái gì?” Bàn tay to của hắn nắm lấy cằm dưới của nàng, hai mắt hơi nheo lại, một tia gian trá chợt hiện lên. Nếu lời nói lúc nãy hắn không nghe sai, trong lúc vô tình vừa rồi, Cát Ân Tư tự nói là không nói chuyện này, vậy mà lại có giọng nói trong veo như vậy.
Nàng chịu đau cắn môi dưới, chậm rãi lắc đầu. Mới vừa rồi là nàng làm sao vậy? Sao lại đem hắn trở thành Thư Á ca ca? Bỗng chốc sắc mặt cứng đờ…
“Nói chuyện.” Bàn tay đang nắm cằm dưới của hắn hơi dùng sức, đối với biểu hiện lẩn tránh của nàng lại có chút không vui. “Nghĩ là giả ngu thì có thể qua được cửa ải này?”
/123
|