Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Mở mắt ra, An Ny vội vàng ngồi dậy, phát hiện đang nằm trên giường của chính mình, tay trái truyền đến một cơn đau đớn sâu sắc, khiến nàng không nhịn được nhíu mày. Lúc này bàn tay vốn mảnh khảnh đã bị lụa trắng bao lại giống như bàn tay to lớn của gấu.
Hành động vĩ đại tối qua chợt hiện lên trong đầu, nàng không khỏi mím môi cười khổ, đến bây giờ nàng cũng không biết rõ, tại sao chính mình lúc đó lại làm như vậy. Mạo hiểm sinh mạng, bất chấp nguy hiểm đi cứu người đã từng khinh bạc mình kia, là tên làm cho nàng khinh thường nhất. (ai bổ đầu An Ny ra cho ta đi >”<)
Liếm liếm đôi môi tái nhợt, nàng xốc chăn xuống giường, muốn uống nước. Lúc này cửa bị đẩy ra, Duy Á Đặc thấy An Ny đang chống một tay xuống giường, khó khăn đứng lên.
“Cát Ân Tư, ngài đừng cử động, ngài muốn làm gì cứ để nô tỳ làm giúp.” Duy Á Đặc chạy nhanh đến đỡ lấy thân thể nghiêng ngã của An Ny, dìu nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.
“Duy Á Đặc, ngươi cũng đừng quá khẩn trương. Chỉ có tay ta bị thương thôi, cũng không phải là cả thân thể bị thương, ta còn có thể đi lại mà.” An Ny có chút không phục cử động thân thể, nhưng lập tức bị một cơn hoa mắt đánh úp lại.
“Tốt lắm, Cát Ân Tư, ngài đừng phô trương nữa.” Duy Á Đặc cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, miệng cũng lải nhải không ngừng, “Ngự y nói thể chất của ngài gầy yếu, hơn nữa lại mất máu quá nhiều, thân thể rất suy yếu, cần phải dưỡng thương thật tốt. Ngài không biết đâu, tối hôm qua lúc điện hạ ôm ngài trở về, lúc ấy ngài thực là dọa người, cả người đều là máu. Mảnh vải bọc trên tay ngài đã thấm đỏ máu, điện hạ vội triệu ngự y tới. Khi hắn tháo khăn ra, quả thực…..”
“Duy Á Đặc, ngươi đừng nói nữa. Ta khát nước, lại rất đói bụng…” Ánh mắt An Ny đáng thương hề hề nhìn Duy Á Đặc, nếu không dời đi lực chú ý của Duy Á Đặc, thật không biết phải nghe nàng lải nhải đến bao giờ. Dù sao nàng cũng vừa tỉnh dậy, khi tỉnh lại lại phát hiện bộ dáạng của mình thế này, về phần quá trình diễn ra thế nào, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Được… Nô tỳ lập tức đi ngay.” Duy Á Đặc chạy ra rót một chén nước cho nàng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, thì thầm trong miệng chạy ra ngoài cửa, “Đúng rồi, sáng nay điện hạ còn qua xem ngài, thấy ngài còn mê man đã cho người đem cái này tới, nô tỳ vừa thử độ ấm, vẫn còn nóng….”
Chỉ thấy nàng tiếp nhận cái khay từ tay cung nữ, đi lại phía An Ny.
Cái mũi linh mẫn của An Ny ngửi thấy một mùi thơm ngát quen thuộc, nhịn không được hít sâu một ngụm. “Thơm quá, là cháo Ma thập quả sao?”
“Không phải, là canh Ma thập quả trân quý (*).” Duy Á Đặc lắc lắc đầu, sửa cách nói của An Ny, thấy ánh mắt nàng vẫn khó hiểu như cũ, bước nhanh qua giải thích một câu. “Cháo Ma thập quả chỉ là dùng một ít thịt quả để nấu, là món xa xỉ mà bình dân khó có được, chuyên dùng điều trị thân thể. Mà canh Ma thập quả chuyên dùng Ma thập quả để nấu thành, dùng để điều dưỡng, dưỡng dung nhan, còn có thể thay thế dược liệu, cực kỳ trân quý. Bình thường chỉ có bệ hạ cùng các hoàng tử mới có thể dùng.”
(*) trân quý: trân trọng quý hiếm
Duy Á Đặc bưng chén gốm, trong đó quả nhiên có Ma thập quả mượt mà như trân châu, một mùi thơm ngát mê người tỏa ra. An Ny khẽ thè lưỡi, xem ra một kiếm nàng đỡ tối qua cũng không oan uổng, bây giờ có thể hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy. Coi như tên kia có lương tâm.
Beta: LuckyAngel
Mở mắt ra, An Ny vội vàng ngồi dậy, phát hiện đang nằm trên giường của chính mình, tay trái truyền đến một cơn đau đớn sâu sắc, khiến nàng không nhịn được nhíu mày. Lúc này bàn tay vốn mảnh khảnh đã bị lụa trắng bao lại giống như bàn tay to lớn của gấu.
Hành động vĩ đại tối qua chợt hiện lên trong đầu, nàng không khỏi mím môi cười khổ, đến bây giờ nàng cũng không biết rõ, tại sao chính mình lúc đó lại làm như vậy. Mạo hiểm sinh mạng, bất chấp nguy hiểm đi cứu người đã từng khinh bạc mình kia, là tên làm cho nàng khinh thường nhất. (ai bổ đầu An Ny ra cho ta đi >”<)
Liếm liếm đôi môi tái nhợt, nàng xốc chăn xuống giường, muốn uống nước. Lúc này cửa bị đẩy ra, Duy Á Đặc thấy An Ny đang chống một tay xuống giường, khó khăn đứng lên.
“Cát Ân Tư, ngài đừng cử động, ngài muốn làm gì cứ để nô tỳ làm giúp.” Duy Á Đặc chạy nhanh đến đỡ lấy thân thể nghiêng ngã của An Ny, dìu nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.
“Duy Á Đặc, ngươi cũng đừng quá khẩn trương. Chỉ có tay ta bị thương thôi, cũng không phải là cả thân thể bị thương, ta còn có thể đi lại mà.” An Ny có chút không phục cử động thân thể, nhưng lập tức bị một cơn hoa mắt đánh úp lại.
“Tốt lắm, Cát Ân Tư, ngài đừng phô trương nữa.” Duy Á Đặc cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, miệng cũng lải nhải không ngừng, “Ngự y nói thể chất của ngài gầy yếu, hơn nữa lại mất máu quá nhiều, thân thể rất suy yếu, cần phải dưỡng thương thật tốt. Ngài không biết đâu, tối hôm qua lúc điện hạ ôm ngài trở về, lúc ấy ngài thực là dọa người, cả người đều là máu. Mảnh vải bọc trên tay ngài đã thấm đỏ máu, điện hạ vội triệu ngự y tới. Khi hắn tháo khăn ra, quả thực…..”
“Duy Á Đặc, ngươi đừng nói nữa. Ta khát nước, lại rất đói bụng…” Ánh mắt An Ny đáng thương hề hề nhìn Duy Á Đặc, nếu không dời đi lực chú ý của Duy Á Đặc, thật không biết phải nghe nàng lải nhải đến bao giờ. Dù sao nàng cũng vừa tỉnh dậy, khi tỉnh lại lại phát hiện bộ dáạng của mình thế này, về phần quá trình diễn ra thế nào, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“Được… Nô tỳ lập tức đi ngay.” Duy Á Đặc chạy ra rót một chén nước cho nàng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, thì thầm trong miệng chạy ra ngoài cửa, “Đúng rồi, sáng nay điện hạ còn qua xem ngài, thấy ngài còn mê man đã cho người đem cái này tới, nô tỳ vừa thử độ ấm, vẫn còn nóng….”
Chỉ thấy nàng tiếp nhận cái khay từ tay cung nữ, đi lại phía An Ny.
Cái mũi linh mẫn của An Ny ngửi thấy một mùi thơm ngát quen thuộc, nhịn không được hít sâu một ngụm. “Thơm quá, là cháo Ma thập quả sao?”
“Không phải, là canh Ma thập quả trân quý (*).” Duy Á Đặc lắc lắc đầu, sửa cách nói của An Ny, thấy ánh mắt nàng vẫn khó hiểu như cũ, bước nhanh qua giải thích một câu. “Cháo Ma thập quả chỉ là dùng một ít thịt quả để nấu, là món xa xỉ mà bình dân khó có được, chuyên dùng điều trị thân thể. Mà canh Ma thập quả chuyên dùng Ma thập quả để nấu thành, dùng để điều dưỡng, dưỡng dung nhan, còn có thể thay thế dược liệu, cực kỳ trân quý. Bình thường chỉ có bệ hạ cùng các hoàng tử mới có thể dùng.”
(*) trân quý: trân trọng quý hiếm
Duy Á Đặc bưng chén gốm, trong đó quả nhiên có Ma thập quả mượt mà như trân châu, một mùi thơm ngát mê người tỏa ra. An Ny khẽ thè lưỡi, xem ra một kiếm nàng đỡ tối qua cũng không oan uổng, bây giờ có thể hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy. Coi như tên kia có lương tâm.
/123
|