Edit: dark Angel
Beta: LuckyAngel
Mấy ngày liền sống tại căn phòng âm u cũ nát kia, mùi mốc meo nơi đó thật khiến người ta khó có thể chịu được, huynh muội Y Ân nghĩ đến có thể có một gian phòng ấm áp để ở, cước bộ không tự chủ được liền đuổi kịp đại thẩm.
Quên đi, suy nghĩ của huynh muội Y Ân cũng đúng, đi đến ở nhà đại thẩm vẫn tốt hơn ở trong cái ổ chó kia gấp trăm lần. Ngay lập tức nàng lại nghĩ đến một việc quan trọng.
“Y Ân, Tạp Lệ. Chờ một chút đã, chúng ta còn chưa lấy hành lý.”
“Ta đi, ta đi, các ngươi chờ ta một chút, ta lập tức quay lại ngay.” Tạp Lệ lập tức nhảy dựng lên, sau đó vung tay lên, chạy nhanh như chớp đến căn phòng tồi tàn kia.
Ba người đứng liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ đó chờ đợi thôi. Sắc trời dần dần tối thêm, tâm An Ny càng lúc càng bất an, ẩn ẩn như dự báo một điềm xấu sắp xảy ra.
Một lát sau, thấy Tạp Lệ thở hồng hộc chạy trở về, trên lưng là hai bao hành lý, nhưng lại không thấy ba lô kia của An Ny.
“Cát… Cát Ân Tư, ngươi… Không thấy hành lý của ngươi.”
An Ny nhìn Tạp Lệ lấy hơi nói xong tin tức gây chấn động mạnh này, tức giận đến thiếu chút nữa đã ngất xỉu đi. Nàng nắm chặt vai Tạp Lệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào người mang tin dữ đến. “Tạp Lệ, ngươi nói cho rõ ràng, cái gì mà bảo hành lý của ta không thấy, vậy hành lý của các ngươi thì ở đâu?”
“Cát Ân Tư… Ta không biết.” Tạp Lệ dùng cổ tay áo lau đi trán đầy mồ hôi, lại khiến An Ny thêm khẩn trương, ngữ khí nói ra càng lúc càng khẩn cấp. “Ta… Lúc ta chạy về tới, chỉ thấy hành lý của ta cùng ca ca còn lại, nhưng lại không thấy của ngươi, ta tìm cả nửa ngày cũng không được.”
“Thế nào lại như vậy được?” An Ny lùi lại vài bước, xoay người chạy về phía phòng ở, nhanh chóng chạy đi.
Sự tình rất kỳ quái, gian phòng âm u ẩm ướt kia, tản mát ra một cỗ hương vị mốc meo, người qua đường bình thường đều là che mũi bước nhanh qua, căn bản là sẽ không có ai đứng lại. Cho nên nàng mới có thể yên tâm, lớn mật mà đem ba lô để lại trong phòng, cũng không có dùng vật che lại. Nếu là tiểu thâu (*) đến trộm như suy đoán, vì cái gì lại không cần hành lý của Y Ân cùng Tạp Lệ, lại chỉ cầm đi ba lô của nàng? Huống hồ, vật bên trong của nàng cũng không có gì đáng giá, chỉ là một chút công cụ mà lúc chấp hành nhiệm vụ có thể cần dùng đến. Đối với tiểu thâu ở nơi này mà nói, căn bản một chút tác dụng cũng không có.
(*) tiểu thâu: ăn trộm a
Nàng bước vào phòng nhỏ, cẩn thận kiểm tra từng góc phòng một, tất cả đều bình thường như nhau, cũng không phát hiện một chút dấu vết bất thường. Cái này càng thêm loại trừ khả năng tiểu thâu đột nhập vào trong nơi này.
Như vậy chỉ còn có một khả năng, là có người cố ý lấy đi. Hơn nữa, người này phi thường hiểu rõ thân thế của nàng, trộm ba lô của nàng là muốn tiến hành điều tra thân thế của nàng.
Đây rốt cuộc là ai đây? Nàng đi đến quốc gia này, tổng cộng chỉ tiếp xúc có một vài người, huynh muội Y Ân, ba vị hoàng tử, đại thần Khắc Lý, Khải Tư Đặc Lặc tướng quân. Chẳng lẽ người đó là trong những người này hay sao?
Không có đạo lý nha, nàng tự nhận là ở trước mặt bọn họ giả vờ thiên y vô phùng (*), không hề có sơ hở, như thế nào lại khiến bọn họ hoài nghi đây?
Beta: LuckyAngel
Mấy ngày liền sống tại căn phòng âm u cũ nát kia, mùi mốc meo nơi đó thật khiến người ta khó có thể chịu được, huynh muội Y Ân nghĩ đến có thể có một gian phòng ấm áp để ở, cước bộ không tự chủ được liền đuổi kịp đại thẩm.
Quên đi, suy nghĩ của huynh muội Y Ân cũng đúng, đi đến ở nhà đại thẩm vẫn tốt hơn ở trong cái ổ chó kia gấp trăm lần. Ngay lập tức nàng lại nghĩ đến một việc quan trọng.
“Y Ân, Tạp Lệ. Chờ một chút đã, chúng ta còn chưa lấy hành lý.”
“Ta đi, ta đi, các ngươi chờ ta một chút, ta lập tức quay lại ngay.” Tạp Lệ lập tức nhảy dựng lên, sau đó vung tay lên, chạy nhanh như chớp đến căn phòng tồi tàn kia.
Ba người đứng liếc mắt nhìn nhau, cũng chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ đó chờ đợi thôi. Sắc trời dần dần tối thêm, tâm An Ny càng lúc càng bất an, ẩn ẩn như dự báo một điềm xấu sắp xảy ra.
Một lát sau, thấy Tạp Lệ thở hồng hộc chạy trở về, trên lưng là hai bao hành lý, nhưng lại không thấy ba lô kia của An Ny.
“Cát… Cát Ân Tư, ngươi… Không thấy hành lý của ngươi.”
An Ny nhìn Tạp Lệ lấy hơi nói xong tin tức gây chấn động mạnh này, tức giận đến thiếu chút nữa đã ngất xỉu đi. Nàng nắm chặt vai Tạp Lệ, gắt gao nhìn chằm chằm vào người mang tin dữ đến. “Tạp Lệ, ngươi nói cho rõ ràng, cái gì mà bảo hành lý của ta không thấy, vậy hành lý của các ngươi thì ở đâu?”
“Cát Ân Tư… Ta không biết.” Tạp Lệ dùng cổ tay áo lau đi trán đầy mồ hôi, lại khiến An Ny thêm khẩn trương, ngữ khí nói ra càng lúc càng khẩn cấp. “Ta… Lúc ta chạy về tới, chỉ thấy hành lý của ta cùng ca ca còn lại, nhưng lại không thấy của ngươi, ta tìm cả nửa ngày cũng không được.”
“Thế nào lại như vậy được?” An Ny lùi lại vài bước, xoay người chạy về phía phòng ở, nhanh chóng chạy đi.
Sự tình rất kỳ quái, gian phòng âm u ẩm ướt kia, tản mát ra một cỗ hương vị mốc meo, người qua đường bình thường đều là che mũi bước nhanh qua, căn bản là sẽ không có ai đứng lại. Cho nên nàng mới có thể yên tâm, lớn mật mà đem ba lô để lại trong phòng, cũng không có dùng vật che lại. Nếu là tiểu thâu (*) đến trộm như suy đoán, vì cái gì lại không cần hành lý của Y Ân cùng Tạp Lệ, lại chỉ cầm đi ba lô của nàng? Huống hồ, vật bên trong của nàng cũng không có gì đáng giá, chỉ là một chút công cụ mà lúc chấp hành nhiệm vụ có thể cần dùng đến. Đối với tiểu thâu ở nơi này mà nói, căn bản một chút tác dụng cũng không có.
(*) tiểu thâu: ăn trộm a
Nàng bước vào phòng nhỏ, cẩn thận kiểm tra từng góc phòng một, tất cả đều bình thường như nhau, cũng không phát hiện một chút dấu vết bất thường. Cái này càng thêm loại trừ khả năng tiểu thâu đột nhập vào trong nơi này.
Như vậy chỉ còn có một khả năng, là có người cố ý lấy đi. Hơn nữa, người này phi thường hiểu rõ thân thế của nàng, trộm ba lô của nàng là muốn tiến hành điều tra thân thế của nàng.
Đây rốt cuộc là ai đây? Nàng đi đến quốc gia này, tổng cộng chỉ tiếp xúc có một vài người, huynh muội Y Ân, ba vị hoàng tử, đại thần Khắc Lý, Khải Tư Đặc Lặc tướng quân. Chẳng lẽ người đó là trong những người này hay sao?
Không có đạo lý nha, nàng tự nhận là ở trước mặt bọn họ giả vờ thiên y vô phùng (*), không hề có sơ hở, như thế nào lại khiến bọn họ hoài nghi đây?
/123
|