Dù hắn không thoải mái nhưng hắn cũng phải tiếp nhận sự thật. Hắn bắt đầu cảm thấy mình đang đi về hướng một trung tâm quyền lực thuộc về hắn nhưng vẫn ở bên rìa, chỉ hơi cảm giác được mà thôi.
- Vô Tấn, huynh vào đi! Ta có mấy câu cần nói với huynh.
Trần Anh đang gọi hắn. Vô Tấn xoay người vào trong phòng.
Đông cung hoằng quán, Thái tử Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lực đi tới đi lui trước phòng Duy Minh. Hai gã thị vệ gõ cửa cho hắn. Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng. Ai cũng không biết giờ hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng Thiên Tinh phía sau hắn lại biết.
Vừa rồi Hoàng Phủ Hằng nghe Từ Trọng bẩm báo xong, câu đầu tiên là:
- Hoàng Phủ Vô Tấn làm.
Lý do rất đơn giản. Thời gian qua lại của Vô Tấn hoàn toàn ăn khớp. Nếu Vô Tấn ở lại quận vương phủ Lan Lăng, hắn thay Lan Lăng quận vương ra tay cũng là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng Hoàng Phủ Hằng càng cảm thấy hứng thú là ba người đi cùng Vô Tấn. Da dẻ ba người nay cực kỳ đen, trong đó có một người thân cao gần trượng. Người này rõ ràng hoàn toàn giống báo cáo của Triệu Huân và quân doanh thanh hà. Đúng là rất thú vị. Mấy người của tiêu cục cũng chậm rãi rời đi, chẳng lẽ thứ bọn họ bảo vệ là người sao?
Hoàng Phủ Hằng càng nghĩ càng thấy hoài nghi. Hắn hiện giờ muốn gặp Hoàng Phủ Duy Minh để tìm chân tướng.
Cửa mở ra, vẻ mặt Duy Minh ngạc nhiên nhìn thị vệ trước mặt. Hắn đang đọc sách, trong đầu còn là Kinh Thi tử viết loạn một đoàn. Nhất thời hắn không kịp phản ứng, mãi tới khi thấy Hoàng Phủ Hằng cười dài thì hắn mới giật nảy mình.
- Không biết điện hạ giá lâm! Thật là quá vô lễ rồi!
Hắn vội phất áo, định quỳ lạy tạ tội thì thị vệ đã đỡ lấy hắn:
- Duy Minh công tử, là người một nhà cả, không cần đa lễ.
Là người một nhà! Lời nói này khiến Duy Minh vô cùng ấm lòng. Hắn nằm mơ không phải đều mong trở thành người một nhà với Thái tử điện hạ sao?
- Mời điện hạ vào!
Hắn vội vàng mời Hoàng Phủ Hằng vào nhà. Hoàng Phủ Hằng cười cười bất bước đi vào phòng Duy Minh.
Trong phòng rất sạch sẽ, dù đầy sách, ít nhất phải mấy trăm cuốn nhưng đều được sắp xếp chỉnh tề, phân loại rõ ràng, không hề loạn một chút nào. Hoàng Phủ Hằng cũng thích xét người từ những điểm nhỏ. Hắn quét mắt một vòng, âm thầm gật đầu. Trong thư Tô Hàn Trinh tán dương Duy Minh là người phi thường có khả năng, từ cách phân loại sách ra có thể thấy đây là người rất chú ý.
Thật ra chuyện của triều đình cũng không khó khăn, mấu chốt nhất là ở chỗ quá nhiều. Các loại sổ sách báo cáo ở khắp nơi khiến các quan tại kinh thành khổ không nói nổi. Có thể làm tốt hay không cũng chỉ có chỉ một tiêu chuẩn đó là xử lý việc có nhanh hay không. Như vậy thì làm việc chú ý là điểm mấu chốt nhất.
Người làm việc chú ý chính là người có khả năng. Đây đã là tiêu chuẩn được công nhận, không có gì phải nghi ngờ.
Xem ra Tô Hàn Trinh không nhìn lầm người rồi. Người này quả thật rất có khả năng. Đối với thủ hạ có khả năng, Hoàng Phủ Hằng cho tới giờ đều muốn trọng dụng.
Vốn có một chút tâm tư muốn lợi dụng Duy Minh giờ phút này hắn đã đổi ý. Hắn muốn Duy Minh trung thành bán mạng cho hắn.
- Thế nào? Đọc sách tại Đông cung có thu hoạch gì không?
Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng rất ôn hòa, giống như tới thăm bằng hữu vậy.
Duy Minh vội vàng trả lời:
- Hồi bầm điện hạ, đệ tử thụ giáo của các vị đại nho tại Hoằng Văn quán, được lợi rất nhiều!
Hoàng Phủ Hằng cười gật đầu:
- Ta vừa mới nói chuyện với Dương Tri Văn tiên sinh. Hắn rất tán dương ngươi, cho rằng ngươi có thực lực tiến vào mười người đầu của khoa cử tiến sĩ năm nay. Nếu như cố gắng phát huy, thậm chí ngươi có thể lọt vào ba người đầu tiên. Duy Minh, hy vọng ngươi không nên để ta phải thất vọng.
- Hồi bẩm điện hạ, đệ tử nhất định sẽ cố hết sức, tuyệt đối không làm điện hạ thất vọng.
Duy Minh không biết hôm nay Hoàng Phủ Hằng tới tìm mình làm gì. Hai ngày nay hắn vẫn luôn lo lắng không biết mình có tiền đồ thế nào. Trong lòng hắn không hề cảm thấy có chỗ dựa nào. Không biết Thái tử có ám chỉ mình điều gì không?
Nhưng hắn vừa rồi cũng không dám hỏi thẳng, trong lòng ngứa ngáy như sâu bò, khiến hắn lo âu không chịu nổi.
Hoàng Phủ Hằng dường như biết hắn lo âu liền cười thản nhiên nói:
- Hôm nay ta tới là muốn nói chuyện sĩ đồ của ngươi. Ta muốn hỏi ngươi trước, ngươi có ý nghĩ gì không?
Duy Minh ngẩn ra một chút. Ý nghĩ của hắn rất nhiều nhưng hắn có muốn nhiều thì cũng có tác dụng gì. Hắn muốn là thứ sử, có được không? Duy Minh cười khổ một tiếng nói:
- Đệ tử cũng không biết!
Hoàng Phủ Hằng cười ha hả nói:
- Là ta nói chưa rõ ràng. Ta muốn hỏi là ngươi muốn ở lại kinh đô hay là muốn đi tới nơi nào?
Vấn đề này Duy Minh đã nghĩ tới. Theo ý của hắn thì hắn muốn đi về địa phương. Nhưng hắn muốn tới một huyện giàu có chứ nếu tới một tiểu huyện tại man hoang biên cường thì thà ở lại kinh còn hơn. Giống như Tô Hàn Trinh, ở lại Đông Cung mười năm rồi mới đi tới Đông Hải Quận làm thứ sử.
Nếu như đi về địa phương, hắn bị phân tới một huyện khỉ ho cò gáy là điều rất có thể. Hắn không thể mạo hiểm, nghĩ vậy liền thấp giọng nói.
- Hồi bẩm điện hạ. Nếu có thể đệ tử nguyện ở lại đông cũng dốc sức cho điện hạ.
Hoàng Phủ Hằng vuốt râu cười khẽ:
- Như vậy sao! Vốn nhiệm kỳ của Huyện lệnh Duy Dương huyện đã hết, ta muốn cho ngươi tranh thủ chức vị này, không ngờ ngươi lại muốn ở lại Đông cung. Đáng tiếc.
Duy Minh ngạc nhiên, lập tức hối hận. Duy Dương huyện đó! Hắn nằm mơ cũng muốn đi. Nếu có thể trở thành Huyện lệnh Duy Dương huyện thì hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng đã nói ra lời thì làm sao đổi ý được. Vẻ mặt Duy Minh lộ vẻ khổ sở và hối hận.
Hoàng Phủ Hằng nhìn thấy, trong lòng âm thầm đắc ý, lại không để lộ ra mà nói:
- Về Huyện lệnh Duy Dương huyện thì ta cần suy nghĩ một chút. Nếu ngươi có thể lọt vào ba người đứng đầu thì có lẽ ta có thể sắp xếp cho ngươi làm Huyện lệnh Duy Dương huyện. Chuyện này cũng không gấp được.
Duy Minh mừng rõ. Đây đã là hứa hẹn của Thái tử cho mình rồi. Hắn vội vàng đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Duy Minh nguyện hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Thái tử!
- Không cần đa lễ!
Hoàng Phủ Hằng khoát khoát tay, lại bình thản hỏi hắn:
- Còn có một việc ta muốn hỏi ngươi một chút, không biết người có muốn nói thật với ta hay không.
- Chỉ cần điện hạ hỏi Duy Minh sao có gan không nói thật!
- Tốt! Vậy ta muốn hỏi, ngươi vào kinh gặp phải hải tặc bạch sa hội, các ngươi làm sao thoát khỏi sự đuổi giết của bọn chúng, thậm chí đánh bại bọn chúng? Tô thứ sử viết thư cho ta nói là hắn chỉ phái mười tên nha dịch bảo vệ nhưng mười tên nha dịch đó không ra biển. Trong đó rốt cục xảy ra chuyện gì, ngươi có nguyện ý nói thật cho ta biết không?
- Vô Tấn, huynh vào đi! Ta có mấy câu cần nói với huynh.
Trần Anh đang gọi hắn. Vô Tấn xoay người vào trong phòng.
Đông cung hoằng quán, Thái tử Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lực đi tới đi lui trước phòng Duy Minh. Hai gã thị vệ gõ cửa cho hắn. Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng. Ai cũng không biết giờ hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng Thiên Tinh phía sau hắn lại biết.
Vừa rồi Hoàng Phủ Hằng nghe Từ Trọng bẩm báo xong, câu đầu tiên là:
- Hoàng Phủ Vô Tấn làm.
Lý do rất đơn giản. Thời gian qua lại của Vô Tấn hoàn toàn ăn khớp. Nếu Vô Tấn ở lại quận vương phủ Lan Lăng, hắn thay Lan Lăng quận vương ra tay cũng là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng Hoàng Phủ Hằng càng cảm thấy hứng thú là ba người đi cùng Vô Tấn. Da dẻ ba người nay cực kỳ đen, trong đó có một người thân cao gần trượng. Người này rõ ràng hoàn toàn giống báo cáo của Triệu Huân và quân doanh thanh hà. Đúng là rất thú vị. Mấy người của tiêu cục cũng chậm rãi rời đi, chẳng lẽ thứ bọn họ bảo vệ là người sao?
Hoàng Phủ Hằng càng nghĩ càng thấy hoài nghi. Hắn hiện giờ muốn gặp Hoàng Phủ Duy Minh để tìm chân tướng.
Cửa mở ra, vẻ mặt Duy Minh ngạc nhiên nhìn thị vệ trước mặt. Hắn đang đọc sách, trong đầu còn là Kinh Thi tử viết loạn một đoàn. Nhất thời hắn không kịp phản ứng, mãi tới khi thấy Hoàng Phủ Hằng cười dài thì hắn mới giật nảy mình.
- Không biết điện hạ giá lâm! Thật là quá vô lễ rồi!
Hắn vội phất áo, định quỳ lạy tạ tội thì thị vệ đã đỡ lấy hắn:
- Duy Minh công tử, là người một nhà cả, không cần đa lễ.
Là người một nhà! Lời nói này khiến Duy Minh vô cùng ấm lòng. Hắn nằm mơ không phải đều mong trở thành người một nhà với Thái tử điện hạ sao?
- Mời điện hạ vào!
Hắn vội vàng mời Hoàng Phủ Hằng vào nhà. Hoàng Phủ Hằng cười cười bất bước đi vào phòng Duy Minh.
Trong phòng rất sạch sẽ, dù đầy sách, ít nhất phải mấy trăm cuốn nhưng đều được sắp xếp chỉnh tề, phân loại rõ ràng, không hề loạn một chút nào. Hoàng Phủ Hằng cũng thích xét người từ những điểm nhỏ. Hắn quét mắt một vòng, âm thầm gật đầu. Trong thư Tô Hàn Trinh tán dương Duy Minh là người phi thường có khả năng, từ cách phân loại sách ra có thể thấy đây là người rất chú ý.
Thật ra chuyện của triều đình cũng không khó khăn, mấu chốt nhất là ở chỗ quá nhiều. Các loại sổ sách báo cáo ở khắp nơi khiến các quan tại kinh thành khổ không nói nổi. Có thể làm tốt hay không cũng chỉ có chỉ một tiêu chuẩn đó là xử lý việc có nhanh hay không. Như vậy thì làm việc chú ý là điểm mấu chốt nhất.
Người làm việc chú ý chính là người có khả năng. Đây đã là tiêu chuẩn được công nhận, không có gì phải nghi ngờ.
Xem ra Tô Hàn Trinh không nhìn lầm người rồi. Người này quả thật rất có khả năng. Đối với thủ hạ có khả năng, Hoàng Phủ Hằng cho tới giờ đều muốn trọng dụng.
Vốn có một chút tâm tư muốn lợi dụng Duy Minh giờ phút này hắn đã đổi ý. Hắn muốn Duy Minh trung thành bán mạng cho hắn.
- Thế nào? Đọc sách tại Đông cung có thu hoạch gì không?
Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng rất ôn hòa, giống như tới thăm bằng hữu vậy.
Duy Minh vội vàng trả lời:
- Hồi bầm điện hạ, đệ tử thụ giáo của các vị đại nho tại Hoằng Văn quán, được lợi rất nhiều!
Hoàng Phủ Hằng cười gật đầu:
- Ta vừa mới nói chuyện với Dương Tri Văn tiên sinh. Hắn rất tán dương ngươi, cho rằng ngươi có thực lực tiến vào mười người đầu của khoa cử tiến sĩ năm nay. Nếu như cố gắng phát huy, thậm chí ngươi có thể lọt vào ba người đầu tiên. Duy Minh, hy vọng ngươi không nên để ta phải thất vọng.
- Hồi bẩm điện hạ, đệ tử nhất định sẽ cố hết sức, tuyệt đối không làm điện hạ thất vọng.
Duy Minh không biết hôm nay Hoàng Phủ Hằng tới tìm mình làm gì. Hai ngày nay hắn vẫn luôn lo lắng không biết mình có tiền đồ thế nào. Trong lòng hắn không hề cảm thấy có chỗ dựa nào. Không biết Thái tử có ám chỉ mình điều gì không?
Nhưng hắn vừa rồi cũng không dám hỏi thẳng, trong lòng ngứa ngáy như sâu bò, khiến hắn lo âu không chịu nổi.
Hoàng Phủ Hằng dường như biết hắn lo âu liền cười thản nhiên nói:
- Hôm nay ta tới là muốn nói chuyện sĩ đồ của ngươi. Ta muốn hỏi ngươi trước, ngươi có ý nghĩ gì không?
Duy Minh ngẩn ra một chút. Ý nghĩ của hắn rất nhiều nhưng hắn có muốn nhiều thì cũng có tác dụng gì. Hắn muốn là thứ sử, có được không? Duy Minh cười khổ một tiếng nói:
- Đệ tử cũng không biết!
Hoàng Phủ Hằng cười ha hả nói:
- Là ta nói chưa rõ ràng. Ta muốn hỏi là ngươi muốn ở lại kinh đô hay là muốn đi tới nơi nào?
Vấn đề này Duy Minh đã nghĩ tới. Theo ý của hắn thì hắn muốn đi về địa phương. Nhưng hắn muốn tới một huyện giàu có chứ nếu tới một tiểu huyện tại man hoang biên cường thì thà ở lại kinh còn hơn. Giống như Tô Hàn Trinh, ở lại Đông Cung mười năm rồi mới đi tới Đông Hải Quận làm thứ sử.
Nếu như đi về địa phương, hắn bị phân tới một huyện khỉ ho cò gáy là điều rất có thể. Hắn không thể mạo hiểm, nghĩ vậy liền thấp giọng nói.
- Hồi bẩm điện hạ. Nếu có thể đệ tử nguyện ở lại đông cũng dốc sức cho điện hạ.
Hoàng Phủ Hằng vuốt râu cười khẽ:
- Như vậy sao! Vốn nhiệm kỳ của Huyện lệnh Duy Dương huyện đã hết, ta muốn cho ngươi tranh thủ chức vị này, không ngờ ngươi lại muốn ở lại Đông cung. Đáng tiếc.
Duy Minh ngạc nhiên, lập tức hối hận. Duy Dương huyện đó! Hắn nằm mơ cũng muốn đi. Nếu có thể trở thành Huyện lệnh Duy Dương huyện thì hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng đã nói ra lời thì làm sao đổi ý được. Vẻ mặt Duy Minh lộ vẻ khổ sở và hối hận.
Hoàng Phủ Hằng nhìn thấy, trong lòng âm thầm đắc ý, lại không để lộ ra mà nói:
- Về Huyện lệnh Duy Dương huyện thì ta cần suy nghĩ một chút. Nếu ngươi có thể lọt vào ba người đứng đầu thì có lẽ ta có thể sắp xếp cho ngươi làm Huyện lệnh Duy Dương huyện. Chuyện này cũng không gấp được.
Duy Minh mừng rõ. Đây đã là hứa hẹn của Thái tử cho mình rồi. Hắn vội vàng đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Duy Minh nguyện hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Thái tử!
- Không cần đa lễ!
Hoàng Phủ Hằng khoát khoát tay, lại bình thản hỏi hắn:
- Còn có một việc ta muốn hỏi ngươi một chút, không biết người có muốn nói thật với ta hay không.
- Chỉ cần điện hạ hỏi Duy Minh sao có gan không nói thật!
- Tốt! Vậy ta muốn hỏi, ngươi vào kinh gặp phải hải tặc bạch sa hội, các ngươi làm sao thoát khỏi sự đuổi giết của bọn chúng, thậm chí đánh bại bọn chúng? Tô thứ sử viết thư cho ta nói là hắn chỉ phái mười tên nha dịch bảo vệ nhưng mười tên nha dịch đó không ra biển. Trong đó rốt cục xảy ra chuyện gì, ngươi có nguyện ý nói thật cho ta biết không?
/493
|