Đây là chuyện mà Cửu Thiên đau lòng nhất, nàng không biết phải nói thế nào với Vô Tấn, thấy hắn hỏi mình nàng thở dài:
- Là tổ phụ hạ lệnh trong kinh thành không được bán cuốn sách này/
- Tại sao
Vô Tấn ngạc nhiên ý nghĩ xoay chuyển hắn chợt hiểu ra, liền cười nói:
- Cuốn sách này phản ánh triều đình sao?
Cửu Thiên gật nhẹ đầu:
- Tổ phụ đúng là có ý này, hắn nói thiên cung tức là triều đình Tôn Ngộ Không sinh ra từ đất đá là chỉ nông dân, điạ náo thiên cung tức là nông dân tạo phản, đả đảo triều đình.
Vô Tấn không khỏi tán thưởng Tô Tốn có nhãn lực, đã nhìn ra Tây Du Ký là câu chuyện mượn thần tiên mà châm chọc sự thật.
- Nhưng mà đây là sách của hài đồng , tổ phụ của muội cũng quá cẩn thận riồ.
- Đúng thế.
Lông mày của Cửu Thiên khẽ cau lại:
- Kỳ thật ta cũng hiểu tổ phụ chuyện bé xé ra to, rõ ràng là sách của hài đồng cùng người lớn không có quan hệ, hơn nữa các quan viên trong triều đều không để trong lòng, ông ấy hết lần này tới lần khác từ trong sách tìm ra rất nhiều chuyện nói là phản xạ quan trường hung hăng mắng ta một trận.
- Tổ phụ muội tìm ra gì?
Vô Tấn hứng thú hỏi.
- Ông ấy nói cự linh thần làm bộ bị đánh bại lộ ra sự anh dũng của Na Tra thái tử, nhưng kỳ thực là chỉ chuyện thiên vương Lý Tịnh vỗ mông ngựa.
- Có ý tứ.
Vô Tấn không ngờ Tô Tốn còn nhận ra chuyện này, hắn lại cười hỏi:
- Còn gì nữa?
- Còn mấy chuyện nữa, nó chung là đều phản ánh triều đình.
Vô Tấn cười ha hả, giơ ngón tay lên tán dương:
- Tổ phụ của muội quả nhiên lợi hại, thấy rất thấu triệt.
- Ông ấy quả nhiên lợi hại.
Cửu Thiên sâu kín thở dài:
- Ngang ngược không nói đạo lý, lợi dụng quyền thế của mình không cho sách được bán, cũng không để cho ta viết truyện đằng sau aizz Vô Tấn thật là xin lỗi.
- Chuyện ấy chỉ là chuyện nhỏ, có gì là xin lỗi, ta không để trong lòng được rồi ông ấy không cho chúng ta viết về Tôn Ngộ Không chúng ta đổi đề tài khác
- Thật không?
Trong mắt Cửu Thiên lộ ra sự vui mừng, tâm tình của nàng quả thực đang sa sút tổ phụ không cho nàng viết về Tôn Ngộ Không, nàng cũng muốn đổi đề tài nhưng nàng nghĩ hoài mà không có sáng ý.
Đúng lúc nàng ngã lòng, Vô Tấn lại xuất hiện, xóa đi sự cường hoành của tổ puhj làm cho nàng thất bại, không chút do dự nói cùng nhau viết sách với nàng, giống như trong trời đông gió rét được một chút ấm áp vậy. Khiến cho nàng mang lòng cảm kích, nửa mừng nửa lo.
Nhưng Cửu Thiên cũng biết, Vô Tấn tao ngộ áp lực không đơn giản như hắn nói, nếu không hắn cũng không gặp mình ở đây, sợ rằng sẽ liên lụy tới mình, Cửu Thiên cảm thấy mình đối mặt với hắn cũng nên xuất ra một phần lực tương trợ hắn cho dù lực lượng của nàng không có ý nghĩa thì cũng nên gánh chịu một phần trách nhiệm của bằng hữu.
- Vô Tấn viết sách không cần phải gấp trước tiên nói về chuyện của huynh đi, nói cho ta biết rõ.
Giờ khắc này ánh mắt của nàng trở nên vô cùng sáng ngời trong lòng nàng tràn đầy dũng khí, thần sắc kiên định nàng nhất định phải biết Vô Tấn đang ở vào sự nguy hiểm thế nào.
Cửu Thiên quan tâm từ đáy lòng khiến cho Vô Tấn cảm động không hiểu nổi hắn gật đầu nói;
- Được rồi ta nói cho muội biết.
Lúc này Bảo Châu đã đem Tô Y kéo tới một cái bàn khác, hai nàng đang đàm luận chuyện thú vị, Tô Y thỉnh thoảng lại khanh khách phát ra tiếng cười.
Vô Tấn khẽ thở dài từ từ nói;
- Cửu Thiên thân thế của ta có khả năng sẽ biến đổi.
Cửu Thiên biết hắn nói thân thế của hắn có thể biến hóa thì nhất định sẽ biến hóa nàng không nói gì kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp.
Vô Tấn liếc qua Bảo Châu:
- Nàng ta có thể sẽ trở thành đường muội của ta.
Trong mắt Cửu Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nàng đã chuẩn bị tốt trong lòng, Vô Tấn thấy nàng bình tĩnh như không thì kinh ngạc hỏi:
- Muội không cảm thấy giật mình sao?
Cửu thiên mỉm cười lắc đầu:
- Bất kể trên người của huynh phát sinh chuyện lớn lao thế nào ta đều có thể tiếp nhận?
- Vì sao?
Cửu Thiên nhẹ nhàng cười trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời nhìn thật sâu vào hắn:
- Chỉ cần huynh bình an vô sự chuyện khác ta không thèm để ý.
Vô Tấn cảm thấy trong lòng của hắn ấm áp vô cùng hắn lặng lẽ gật đầu, khắc chế kích động trong lòng, hai người đều không nói gì tiếp nhận giờ khắc yên lặng này, bọn họ phảng phất như đã minh bạch nội tâm của nhau.
- Đường tỷ thời gian đã qua.
Tô Y phát hiện ra thời gian đã khuya mẫu thân của nàng đã trở về rồi nàng sợ tới mức kêu lên, Cửu Thiên gật đầu áy náy cười nói với Vô Tấn:
- Ta phải trở về.
- Được rồi ta tiễn muội.
- Không cần .
Cửu Thiên đứng lên nhẹ nhàng cắn môi chăm chú nhìn Vô Tấn, nàng muốn Vô Tấn nói gì đó Vô Tấn phảng phất tâm ý tương thông với nàng, thấp giọng nói:
- Cửu Thiên buổi sáng ngày hôm sau ta ở Thiên Tích tự chờ muội muội khi tới có thể tìm chủ trì.
Khuôn mặt của Cửu Thiên khẽ ửng hồng, nàng nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta sẽ tận lực nhưng không nhất định sẽ đi ra, huynh đừng trách ta.
- Không trách muội, ta ở Thiên Tích Tự chờ tới xế chiều, nếu như muội không tới được ta sẽ nghĩ cách khác tìm muội.
- Vô Tấn ta đi đây.
Cửu Thiên bước nhanh rời đi, Bảo Châu tiễn các nàng về phủ Vô Tấn vẫn ngồi nguyên trên mặt ghế, từ từ tựa lưng vào, hắn chăm chú nhìn theo Cửu Thiên đi xuống lầu, lúc này Cửu Thiên cũng nhìn lại hắn hai người mắt chạm vào nhau, trong lòng tuôn ra một cảm giác chia ly khó tả, khuôn mặt của Cửu Thiên bỗng dưng đỏ lên, trong mắt hiện ra vẻ bối rối mà cúi đầu xuống, bước nhanh xuống lầu tâm tình Vô Tấn rất phức tạp hắn biết rõ lúc này nếu hắn đuổi theo Cửu Thiên tiễn nàng đưa về thì hoàn toàn có thể nắm được trái tim của nàng nhưng mà lúc này thân của hắn đang ở nguy hiểm hắn không muốn kéo Cửu Thiên vào nguy hiểm đó, trong lòng của hắn tràn ngập mâu thuẫn.
Mãi cho đến khi Cửu Thiên đã rời đi Vô Tấn mới vén màn từ từ đi xuống trà lâu hắn chắp tay đi chậm rãi trên phường, lúc này đã vào giữa tháng tám đã tới trung thu rồi gió đêm cũng tươi mát hơn nhiều, phả vào mặt hắn.
Trong lòng của Vô Tấn rất loạn hai ngày nay có rất nhiều chuyện nườm nượp tới, thái tử uy hiếp hắn, Thân Quốc Cữu muốn giết hắn, Tấn An đảng muốn hắn sửa đổi tổ tông, còn muốn cho hắn gánh vác trách nhiệm cướp lại thiên hạ.
- Là tổ phụ hạ lệnh trong kinh thành không được bán cuốn sách này/
- Tại sao
Vô Tấn ngạc nhiên ý nghĩ xoay chuyển hắn chợt hiểu ra, liền cười nói:
- Cuốn sách này phản ánh triều đình sao?
Cửu Thiên gật nhẹ đầu:
- Tổ phụ đúng là có ý này, hắn nói thiên cung tức là triều đình Tôn Ngộ Không sinh ra từ đất đá là chỉ nông dân, điạ náo thiên cung tức là nông dân tạo phản, đả đảo triều đình.
Vô Tấn không khỏi tán thưởng Tô Tốn có nhãn lực, đã nhìn ra Tây Du Ký là câu chuyện mượn thần tiên mà châm chọc sự thật.
- Nhưng mà đây là sách của hài đồng , tổ phụ của muội cũng quá cẩn thận riồ.
- Đúng thế.
Lông mày của Cửu Thiên khẽ cau lại:
- Kỳ thật ta cũng hiểu tổ phụ chuyện bé xé ra to, rõ ràng là sách của hài đồng cùng người lớn không có quan hệ, hơn nữa các quan viên trong triều đều không để trong lòng, ông ấy hết lần này tới lần khác từ trong sách tìm ra rất nhiều chuyện nói là phản xạ quan trường hung hăng mắng ta một trận.
- Tổ phụ muội tìm ra gì?
Vô Tấn hứng thú hỏi.
- Ông ấy nói cự linh thần làm bộ bị đánh bại lộ ra sự anh dũng của Na Tra thái tử, nhưng kỳ thực là chỉ chuyện thiên vương Lý Tịnh vỗ mông ngựa.
- Có ý tứ.
Vô Tấn không ngờ Tô Tốn còn nhận ra chuyện này, hắn lại cười hỏi:
- Còn gì nữa?
- Còn mấy chuyện nữa, nó chung là đều phản ánh triều đình.
Vô Tấn cười ha hả, giơ ngón tay lên tán dương:
- Tổ phụ của muội quả nhiên lợi hại, thấy rất thấu triệt.
- Ông ấy quả nhiên lợi hại.
Cửu Thiên sâu kín thở dài:
- Ngang ngược không nói đạo lý, lợi dụng quyền thế của mình không cho sách được bán, cũng không để cho ta viết truyện đằng sau aizz Vô Tấn thật là xin lỗi.
- Chuyện ấy chỉ là chuyện nhỏ, có gì là xin lỗi, ta không để trong lòng được rồi ông ấy không cho chúng ta viết về Tôn Ngộ Không chúng ta đổi đề tài khác
- Thật không?
Trong mắt Cửu Thiên lộ ra sự vui mừng, tâm tình của nàng quả thực đang sa sút tổ phụ không cho nàng viết về Tôn Ngộ Không, nàng cũng muốn đổi đề tài nhưng nàng nghĩ hoài mà không có sáng ý.
Đúng lúc nàng ngã lòng, Vô Tấn lại xuất hiện, xóa đi sự cường hoành của tổ puhj làm cho nàng thất bại, không chút do dự nói cùng nhau viết sách với nàng, giống như trong trời đông gió rét được một chút ấm áp vậy. Khiến cho nàng mang lòng cảm kích, nửa mừng nửa lo.
Nhưng Cửu Thiên cũng biết, Vô Tấn tao ngộ áp lực không đơn giản như hắn nói, nếu không hắn cũng không gặp mình ở đây, sợ rằng sẽ liên lụy tới mình, Cửu Thiên cảm thấy mình đối mặt với hắn cũng nên xuất ra một phần lực tương trợ hắn cho dù lực lượng của nàng không có ý nghĩa thì cũng nên gánh chịu một phần trách nhiệm của bằng hữu.
- Vô Tấn viết sách không cần phải gấp trước tiên nói về chuyện của huynh đi, nói cho ta biết rõ.
Giờ khắc này ánh mắt của nàng trở nên vô cùng sáng ngời trong lòng nàng tràn đầy dũng khí, thần sắc kiên định nàng nhất định phải biết Vô Tấn đang ở vào sự nguy hiểm thế nào.
Cửu Thiên quan tâm từ đáy lòng khiến cho Vô Tấn cảm động không hiểu nổi hắn gật đầu nói;
- Được rồi ta nói cho muội biết.
Lúc này Bảo Châu đã đem Tô Y kéo tới một cái bàn khác, hai nàng đang đàm luận chuyện thú vị, Tô Y thỉnh thoảng lại khanh khách phát ra tiếng cười.
Vô Tấn khẽ thở dài từ từ nói;
- Cửu Thiên thân thế của ta có khả năng sẽ biến đổi.
Cửu Thiên biết hắn nói thân thế của hắn có thể biến hóa thì nhất định sẽ biến hóa nàng không nói gì kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp.
Vô Tấn liếc qua Bảo Châu:
- Nàng ta có thể sẽ trở thành đường muội của ta.
Trong mắt Cửu Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nàng đã chuẩn bị tốt trong lòng, Vô Tấn thấy nàng bình tĩnh như không thì kinh ngạc hỏi:
- Muội không cảm thấy giật mình sao?
Cửu thiên mỉm cười lắc đầu:
- Bất kể trên người của huynh phát sinh chuyện lớn lao thế nào ta đều có thể tiếp nhận?
- Vì sao?
Cửu Thiên nhẹ nhàng cười trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời nhìn thật sâu vào hắn:
- Chỉ cần huynh bình an vô sự chuyện khác ta không thèm để ý.
Vô Tấn cảm thấy trong lòng của hắn ấm áp vô cùng hắn lặng lẽ gật đầu, khắc chế kích động trong lòng, hai người đều không nói gì tiếp nhận giờ khắc yên lặng này, bọn họ phảng phất như đã minh bạch nội tâm của nhau.
- Đường tỷ thời gian đã qua.
Tô Y phát hiện ra thời gian đã khuya mẫu thân của nàng đã trở về rồi nàng sợ tới mức kêu lên, Cửu Thiên gật đầu áy náy cười nói với Vô Tấn:
- Ta phải trở về.
- Được rồi ta tiễn muội.
- Không cần .
Cửu Thiên đứng lên nhẹ nhàng cắn môi chăm chú nhìn Vô Tấn, nàng muốn Vô Tấn nói gì đó Vô Tấn phảng phất tâm ý tương thông với nàng, thấp giọng nói:
- Cửu Thiên buổi sáng ngày hôm sau ta ở Thiên Tích tự chờ muội muội khi tới có thể tìm chủ trì.
Khuôn mặt của Cửu Thiên khẽ ửng hồng, nàng nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta sẽ tận lực nhưng không nhất định sẽ đi ra, huynh đừng trách ta.
- Không trách muội, ta ở Thiên Tích Tự chờ tới xế chiều, nếu như muội không tới được ta sẽ nghĩ cách khác tìm muội.
- Vô Tấn ta đi đây.
Cửu Thiên bước nhanh rời đi, Bảo Châu tiễn các nàng về phủ Vô Tấn vẫn ngồi nguyên trên mặt ghế, từ từ tựa lưng vào, hắn chăm chú nhìn theo Cửu Thiên đi xuống lầu, lúc này Cửu Thiên cũng nhìn lại hắn hai người mắt chạm vào nhau, trong lòng tuôn ra một cảm giác chia ly khó tả, khuôn mặt của Cửu Thiên bỗng dưng đỏ lên, trong mắt hiện ra vẻ bối rối mà cúi đầu xuống, bước nhanh xuống lầu tâm tình Vô Tấn rất phức tạp hắn biết rõ lúc này nếu hắn đuổi theo Cửu Thiên tiễn nàng đưa về thì hoàn toàn có thể nắm được trái tim của nàng nhưng mà lúc này thân của hắn đang ở nguy hiểm hắn không muốn kéo Cửu Thiên vào nguy hiểm đó, trong lòng của hắn tràn ngập mâu thuẫn.
Mãi cho đến khi Cửu Thiên đã rời đi Vô Tấn mới vén màn từ từ đi xuống trà lâu hắn chắp tay đi chậm rãi trên phường, lúc này đã vào giữa tháng tám đã tới trung thu rồi gió đêm cũng tươi mát hơn nhiều, phả vào mặt hắn.
Trong lòng của Vô Tấn rất loạn hai ngày nay có rất nhiều chuyện nườm nượp tới, thái tử uy hiếp hắn, Thân Quốc Cữu muốn giết hắn, Tấn An đảng muốn hắn sửa đổi tổ tông, còn muốn cho hắn gánh vác trách nhiệm cướp lại thiên hạ.
/493
|