Hoàng Phủ Cương thở dài một tiếng rồi nói với Vô Tấn, trong mắt toát ra một vẻ đau lòng:
- Vô Tấn ta đối với Duy Minh vô cùng đau lòng ta tuyệt đối không ngờ con của Thiên Phượng lại là người mê luyến quan đồ như vậy vì đường làm quan mà không tiếc bán mình cho thái tử, thứ cho ta nói lời cay nghiệt, nhưng ta có cảm giác này.
Vô Tấn cúi đầu xuống hắn biết Hoàng Phủ Cương nói đúng về đại ca của mình, đại ca của mình đúng là người mê luyến làm quan, giống như là gặp ma vậy, nhưng Duy Minh dù sao cũng là đại ca của hắn
- Lão vương gia có lẽ vì đại ca không biết thân thế của mình, nếu như mọi người nói cho đại ca biết thì đại ca chưa chắc mê luyến quan đồ như vậy.
- Không!
Hoàng Phủ Cương không hề do dự mà cự tuyệt:
- Chúng ta cuối cùng chọn ngươi mà không chọn Duy Minh là bởi vì hắn quá nguy hiểm, hắn đối với đường làm quan quá mê luyến, có thể hủy đi tất cả chúng ta.
- Có lẽ nói cho huynh ấy biết chân tướng huynh ấy sẽ có truy cầu cao cũng không si mê đường làm quan như vậy vương gia nghĩ sao.
Hoàng Phủ Cương cười nhạt một tiếng:
- Vô Tấn ta chỉ rõ ngươi coi trọng tình máu mủ, nhưng ngươi cũng nên biết chúng ta che giấu bốn mươi năm, chúng ta thà đem bí mật này vào trong phần mộ chứ không để nó uy hiếp tới hậu nhân của mình, chúng ta quan sát Duy Minh suốt hai mươi mấy năm, phát hiện ra hắn không phải là người thích hợp, hắn không thể nào là người lãnh đạo, ngươi có biết tại sao ta lại để Trần thị tam huynh đệ theo hắn không?
Vô Tấn chần chừ một chút:
- Là để thăm dò đại ca?
Hoàng Phủ Cương từ từ gật đầu:
- Không sai, đúng thế thậm chí đem Ngu Hải Lan gả cho hắn cũng là một loại thăm dò chúng ta vẫn muốn cho hắn cơ hội nhưng hắn lại không hợp cách.
- Thế nhưng mà Duy Minh cũng không làm sai điều gì.
Vô Tấn nhịn không được thay huynh trưởng của hắn tranh luận:
- Huynh ấy chỉ muốn trở nên nổi bật điều này cũng rất bình thường, ta cũng muốn trở nên nổi bật muốn kiềm tiền, lựa chọn đường làm quan cũng không có gì, chẳng lẽ huynh ấy phải tầm thường mọi người mới thỏa mãn.
- Không đơn giản như ngươi nói, không phải hắn đi theo con đường làm quan mà chúng ta thất vọng mà là vì hắn thiếu cái làm người cơ bản.
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Hắn quá thiếu tình cảm, Trần thị huynh đệ cứu mạng của hắn, trên đường tận tâm tận lực chiếu cố hắn, lúc ở kinh vì Thích Thịnh ngu xuẩn dừng chân để lại tên thật mà thiếu chút nữa bị Tú Y vệ đuổi giết, Trần Hổ Trần Bưu hai huynh đệ không tiếc tính mạng dẫn dắt Tú Y vệ mới bảo trụ được mạng nhỏ của hắn, nhưng về sau hắn lại không thèm nhìn Trần thị huynh đệ không sắp xếp cho bọn họ làm gì, thậm chí ngay cả một tiếng cảm tạ cũng không có, người như vậy chúng ta có thể cam tâm giao tính mạng cho hắn sao?
- Nhưng mà ngươi thì khác.
Hoàng Phủ Cương sáng rực hai mắt lên.
- Chúng ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi là người thiện lương, ngươi tận tâm dùng tính mạng bảo hộ hắn, có tình có nghĩa chúng ta tin tưởng ngươi, cho nên Vô Tấn ngươi phải là người gánh trách nhiệm, cái này là trách nhiệm phụ thân để lại cho ngươi.
Vô Tấn yên lặng gật đầu Hoàng Phủ Cương đã dùng thành ý làm hắn dao động hắn cũng ý thức được đây là trách nhiệm không thể nào chạy trốn được. Hắn bỗng nhiên cười khổ một tiếng:
- Ta cũng gặp nguy cơ, không thể không gánh trách nhiệm này, quả thực là ta hết đường để đi rồi.
Hoàng Phủ Cương cả kinh hỏi:
- Vô Tấn ngươi nói gì.
Vô Tấn liền đem chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối nói cho Hoàng Phủ cương biết, sau đó hắn bất đắc dĩ nói;
- Đại ca chính là con tin của thái tử, hắn dùng tính mạng của đại ca để uy hiếp ta nếu như ta nghiêng theo Thân Quốc Cữu thì đại ca sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- Tên khốn kiếp hèn hạ này.
Hoàng Phủ Cương thấp giọng mắng:
- Hắn cũng là người kế vị của một quốc gia mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, muốn thu binh ở Hà Lũng, hắn nằm mơ à?
Lan Lăng quận vương quay đầu nhìn Vô Tấn, bỗng nhiên cười rộ lên:
- Vô Tấn ngươi không biết đây là thiên ý sao, đây là do ông trời sắp xếp, không phải sao?
- Đúng là thiên ý.
Vô Tấn cười khổ ý tứ hàm xúc càng trở nên nồng hậu:
- Ai có thể nghĩ ở Yển Sư hết lần này tới lần khác gặp được lão vương gia lại được lão vương gia cứu đúng là thiên ý.
Hoàng Phủ Cương cười cười:
- Vô Tấn ngươi không phải cho ta cố ý xuất hiện ở Yển Sư chứ? Ta đi tế mộ của mẫu thân lúc trở về vừa vặn gặp được ngươi và Ngu cô nương ở trên thuyền.
Vô Tấn cũng vô ý mà gãi đầu:
- Xem ra đúng là thiên ý.
Hoàng Phủ Cương thấy Vô Tấn đã tiếp nhận sự thật thì liền vui mừng cười nói:
- Ngươi ngồi tạm đi ta lấy bình trà tới.
Y đi ra khỏi cửa phòng một lúc sau mang bình trà về thấy Vô Tấn đang dùng hai tay ôm đầu nhìn lên nóc nhà lộ ra tư thái trầm tư thì không quấy rầy rót cho hắn một chén trà ngồi ở một bên lẳng lặng chờ hắn.
Qua một lúc Vô Tấn mới mở miệng:
- Vương gia ta có một nghi vấn mong vương gia giải đáp.
- Ngươi nói đi.
- Ta muốn biết Trương đại soái ở Hà Lũng có thể bày tỏ tư thái cho thái tử được không, không biết có hậu quả gì không?
Hoàng Phủ Cương nhướn mày:
- Ngươi muốn Trương Sùng Tuấn biểu lộ thái độ ủng hộ cho thái tử?
Vô Tấn gật đầu:
- Kỳ thật cũng không phải thật sự ủng hộ mà là chỉ làm ra tư thái.
Hoàng Phủ Cương nhấc chung trà lên uống một ngụm khẽ cười nói;
- Trước hết nói suy nghĩ của ngươi đi.
Vô Tấn từ từ cười chậm rãi nói:
- Ta đang suy nghĩ thái tử đã xem ra là một con cờ vậy ta dứt khoát là con cờ tối trọng yếu của hắn, mượn thế của hắn mà phát triển hắn không phải muốn nhờ ta lôi kéo Lan Lăng quận vương sao, ta để cho hắn lôi kéo thành công như vậy không thể không dựa vào ta để duy trì sự quan hệ với Trương Sùng Tuấn, mà khi đó Duy Minh cũng có thể thi đậu khoa cử chính thức làm quan, thái tử cũng không có cách nào dùng Duy Minh để lôi thôi ta nữa. Như vậy có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm trước mắt mà vương gia cũng không mất gì.
- Như vậy thì có thể.
Hoàng Phủ Cương trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Mấu chốt là vấn đề này không thể để cho hoàng thượng biết rõ, một khi biết rõ thái tử có quan hệ với quân đội thì sẽ rất phiền phức.
- Sẽ không có vấn đề gì, chúng ta thậm chí có thể bố cục, biểu hiện ra rằng thái tử và Trương đại soái trở mặt, mà vụng trộm có thể cho bọn họ liên lạc, vương gia thấy thế nào?
- Nhưng mà ta lo lắng Thân Quốc Cữu sẽ gây bất lợi với ngươi.
- Vương gia không có chuyện nào song toàn tất cả.
- Vô Tấn ta đối với Duy Minh vô cùng đau lòng ta tuyệt đối không ngờ con của Thiên Phượng lại là người mê luyến quan đồ như vậy vì đường làm quan mà không tiếc bán mình cho thái tử, thứ cho ta nói lời cay nghiệt, nhưng ta có cảm giác này.
Vô Tấn cúi đầu xuống hắn biết Hoàng Phủ Cương nói đúng về đại ca của mình, đại ca của mình đúng là người mê luyến làm quan, giống như là gặp ma vậy, nhưng Duy Minh dù sao cũng là đại ca của hắn
- Lão vương gia có lẽ vì đại ca không biết thân thế của mình, nếu như mọi người nói cho đại ca biết thì đại ca chưa chắc mê luyến quan đồ như vậy.
- Không!
Hoàng Phủ Cương không hề do dự mà cự tuyệt:
- Chúng ta cuối cùng chọn ngươi mà không chọn Duy Minh là bởi vì hắn quá nguy hiểm, hắn đối với đường làm quan quá mê luyến, có thể hủy đi tất cả chúng ta.
- Có lẽ nói cho huynh ấy biết chân tướng huynh ấy sẽ có truy cầu cao cũng không si mê đường làm quan như vậy vương gia nghĩ sao.
Hoàng Phủ Cương cười nhạt một tiếng:
- Vô Tấn ta chỉ rõ ngươi coi trọng tình máu mủ, nhưng ngươi cũng nên biết chúng ta che giấu bốn mươi năm, chúng ta thà đem bí mật này vào trong phần mộ chứ không để nó uy hiếp tới hậu nhân của mình, chúng ta quan sát Duy Minh suốt hai mươi mấy năm, phát hiện ra hắn không phải là người thích hợp, hắn không thể nào là người lãnh đạo, ngươi có biết tại sao ta lại để Trần thị tam huynh đệ theo hắn không?
Vô Tấn chần chừ một chút:
- Là để thăm dò đại ca?
Hoàng Phủ Cương từ từ gật đầu:
- Không sai, đúng thế thậm chí đem Ngu Hải Lan gả cho hắn cũng là một loại thăm dò chúng ta vẫn muốn cho hắn cơ hội nhưng hắn lại không hợp cách.
- Thế nhưng mà Duy Minh cũng không làm sai điều gì.
Vô Tấn nhịn không được thay huynh trưởng của hắn tranh luận:
- Huynh ấy chỉ muốn trở nên nổi bật điều này cũng rất bình thường, ta cũng muốn trở nên nổi bật muốn kiềm tiền, lựa chọn đường làm quan cũng không có gì, chẳng lẽ huynh ấy phải tầm thường mọi người mới thỏa mãn.
- Không đơn giản như ngươi nói, không phải hắn đi theo con đường làm quan mà chúng ta thất vọng mà là vì hắn thiếu cái làm người cơ bản.
Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Hắn quá thiếu tình cảm, Trần thị huynh đệ cứu mạng của hắn, trên đường tận tâm tận lực chiếu cố hắn, lúc ở kinh vì Thích Thịnh ngu xuẩn dừng chân để lại tên thật mà thiếu chút nữa bị Tú Y vệ đuổi giết, Trần Hổ Trần Bưu hai huynh đệ không tiếc tính mạng dẫn dắt Tú Y vệ mới bảo trụ được mạng nhỏ của hắn, nhưng về sau hắn lại không thèm nhìn Trần thị huynh đệ không sắp xếp cho bọn họ làm gì, thậm chí ngay cả một tiếng cảm tạ cũng không có, người như vậy chúng ta có thể cam tâm giao tính mạng cho hắn sao?
- Nhưng mà ngươi thì khác.
Hoàng Phủ Cương sáng rực hai mắt lên.
- Chúng ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi là người thiện lương, ngươi tận tâm dùng tính mạng bảo hộ hắn, có tình có nghĩa chúng ta tin tưởng ngươi, cho nên Vô Tấn ngươi phải là người gánh trách nhiệm, cái này là trách nhiệm phụ thân để lại cho ngươi.
Vô Tấn yên lặng gật đầu Hoàng Phủ Cương đã dùng thành ý làm hắn dao động hắn cũng ý thức được đây là trách nhiệm không thể nào chạy trốn được. Hắn bỗng nhiên cười khổ một tiếng:
- Ta cũng gặp nguy cơ, không thể không gánh trách nhiệm này, quả thực là ta hết đường để đi rồi.
Hoàng Phủ Cương cả kinh hỏi:
- Vô Tấn ngươi nói gì.
Vô Tấn liền đem chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối nói cho Hoàng Phủ cương biết, sau đó hắn bất đắc dĩ nói;
- Đại ca chính là con tin của thái tử, hắn dùng tính mạng của đại ca để uy hiếp ta nếu như ta nghiêng theo Thân Quốc Cữu thì đại ca sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- Tên khốn kiếp hèn hạ này.
Hoàng Phủ Cương thấp giọng mắng:
- Hắn cũng là người kế vị của một quốc gia mà lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, muốn thu binh ở Hà Lũng, hắn nằm mơ à?
Lan Lăng quận vương quay đầu nhìn Vô Tấn, bỗng nhiên cười rộ lên:
- Vô Tấn ngươi không biết đây là thiên ý sao, đây là do ông trời sắp xếp, không phải sao?
- Đúng là thiên ý.
Vô Tấn cười khổ ý tứ hàm xúc càng trở nên nồng hậu:
- Ai có thể nghĩ ở Yển Sư hết lần này tới lần khác gặp được lão vương gia lại được lão vương gia cứu đúng là thiên ý.
Hoàng Phủ Cương cười cười:
- Vô Tấn ngươi không phải cho ta cố ý xuất hiện ở Yển Sư chứ? Ta đi tế mộ của mẫu thân lúc trở về vừa vặn gặp được ngươi và Ngu cô nương ở trên thuyền.
Vô Tấn cũng vô ý mà gãi đầu:
- Xem ra đúng là thiên ý.
Hoàng Phủ Cương thấy Vô Tấn đã tiếp nhận sự thật thì liền vui mừng cười nói:
- Ngươi ngồi tạm đi ta lấy bình trà tới.
Y đi ra khỏi cửa phòng một lúc sau mang bình trà về thấy Vô Tấn đang dùng hai tay ôm đầu nhìn lên nóc nhà lộ ra tư thái trầm tư thì không quấy rầy rót cho hắn một chén trà ngồi ở một bên lẳng lặng chờ hắn.
Qua một lúc Vô Tấn mới mở miệng:
- Vương gia ta có một nghi vấn mong vương gia giải đáp.
- Ngươi nói đi.
- Ta muốn biết Trương đại soái ở Hà Lũng có thể bày tỏ tư thái cho thái tử được không, không biết có hậu quả gì không?
Hoàng Phủ Cương nhướn mày:
- Ngươi muốn Trương Sùng Tuấn biểu lộ thái độ ủng hộ cho thái tử?
Vô Tấn gật đầu:
- Kỳ thật cũng không phải thật sự ủng hộ mà là chỉ làm ra tư thái.
Hoàng Phủ Cương nhấc chung trà lên uống một ngụm khẽ cười nói;
- Trước hết nói suy nghĩ của ngươi đi.
Vô Tấn từ từ cười chậm rãi nói:
- Ta đang suy nghĩ thái tử đã xem ra là một con cờ vậy ta dứt khoát là con cờ tối trọng yếu của hắn, mượn thế của hắn mà phát triển hắn không phải muốn nhờ ta lôi kéo Lan Lăng quận vương sao, ta để cho hắn lôi kéo thành công như vậy không thể không dựa vào ta để duy trì sự quan hệ với Trương Sùng Tuấn, mà khi đó Duy Minh cũng có thể thi đậu khoa cử chính thức làm quan, thái tử cũng không có cách nào dùng Duy Minh để lôi thôi ta nữa. Như vậy có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm trước mắt mà vương gia cũng không mất gì.
- Như vậy thì có thể.
Hoàng Phủ Cương trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Mấu chốt là vấn đề này không thể để cho hoàng thượng biết rõ, một khi biết rõ thái tử có quan hệ với quân đội thì sẽ rất phiền phức.
- Sẽ không có vấn đề gì, chúng ta thậm chí có thể bố cục, biểu hiện ra rằng thái tử và Trương đại soái trở mặt, mà vụng trộm có thể cho bọn họ liên lạc, vương gia thấy thế nào?
- Nhưng mà ta lo lắng Thân Quốc Cữu sẽ gây bất lợi với ngươi.
- Vương gia không có chuyện nào song toàn tất cả.
/493
|