Cửa thành Hổ Lao quan chậm rãi mở ra, thương đội bắt đầu vào thành. Hổ Lao quan không lớn, trước sau chỉ có hai tường thành, cách nhau mấy trăm bước. Đất trong thành bằng phẳng trải đá, xây dựng mấy chục đống kiến trúc. Chủ yếu là dịch trạm, sở kê khai thuế, quân doanh và vài khách sạn. Có thể trú đóng hơn ba ngàn quân đội bây giờ chỉ trú năm trăm quân, trong thành hiện ra cực kỳ trống trải.
Sau khi thương đội vào thành thì ngừng ở thành động, không vào quản trường. Thành động vừa dài vừa tối là góc khuất tốt nhất. Đám tiểu nhị lần lượt gỡ hòm lớn khỏi lưng ngựa.
Lúc này Kiều hiệu úy từ đầu tường chạy xuống, kéo lại Ngũ Trường, nhỏ giọng hỏi:
- Là hàng gì vậy?
Ngũ Hàng cười nói khẽ bên tai gã:
- Đều là tơ lụa thượng đẳng cả, hơn nữa chưa đóng thuế.
Hai người nhịn không được cười gian, mắt tràn ngập đắc ý.
Kiều hiệu úy lập tức nói với Ngũ Trường:
- Đi kêu các huynh đệ xuống dưới kiểm kê.
Ngũ Trường chạy nhanh như bay đi.
Lúc này, hai thương nhân tiến lên, cầm mấy đĩnh bạc trắng đưa cho gã, nói:
- Đây là chút tấm lòng, xin nhận cho!
Kiều hiệu úy cười híp mắt, giơ tay ra định nhận thì bỗng một chủy thủ sáng lóe ghìm thắt lưng gã.
- Không được hé răng, nếu không chém chết ngươi!
Một người khác động tác mau lẹ cướp đi đao giắt bên hông Kiều hiệu úy. Biến cố đột ngột khiến Kiều hiệu úy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói thành lời.
- Kêu mọi người xuống dưới xếp hàng, nghe thấy không đó?
Chủy thủ nhích lên trước vào phần, đâm vào da thịt, Kiều hiệu úy mới tỉnh hồn lại.
Phần hông đau đớn khiến gã sợ hãi chân nhũn ra, ngoan ngoãn kêu lên:
- Mọi người xuống dưới hết, xếp hàng!
Hai mươi mấy binh sĩ từ cửa thành lần lượt chạy xuống, nhanh chóng đứng thành hàng.
Thương nhân đứng sau lưng Kiều hiệu úy nhỏ giọng nói:
- Kêu chúng bỏ binh khí xuống, kiểm tra hàng.
Kiều hiệu úy chỉ đành nghe theo mệnh lệnh, lên tiếng:
- Các huynh đệ đều bỏ nó xuống đi kiểm kê đi, đừng hù chạy khách nhân.
Đám lính hiểu ý cười, đều bỏ đao xuống, chạy tới thành động. Dục vọng phát tài thiêu đốt trong lòng mỗi người. Chúng đã nghe nói rồi, đều là tơ lụa thượng đẳng.
Hai mươi mấy binh sĩ chạy đến trước cửa thành, thoáng chốc ngơ ngẩn. Hòm lớn ở trên mặt đất, nắp mở ra, bên trong trống rỗng. Hơn hai trăm binh sĩ Sở quân tay cầm toại phát súng, lạnh lùng nhắm vào chúng. Hai mươi mấy tiểu nhị luồn tới sau lưng chúng, cũng nâng lên toại phát súng, chặn đường lui của chúng.
Đại tướng Sở quân dẫn đầu lớn tiếng quát:
- Tất cả ngồi xổm xuống, nếu không giết không tha!
Hai mươi mấy binh sĩ đều ngẩn ngơ. Dục hỏa phát tài bị bồn nước lạnh tạt ướt, biến cố đột ngột khiến chúng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ chuyện thành như vậy, không ai biết nên làm sao.
Thời cơ đã đến lúc mấu chốt nhất, thương nhân bóp cổ Kiều hiệu úy, chủy thủ đâm vào lưng gã:
- Ra lệnh cho chúng ngồi xổm xuống!
Kiều hiệu úy bị bức bất đắc dĩ, hô to:
- Tất cả ngồi xổm xuống!
Hai mươi mấy binh sĩ đành nghe lệnh ngồi xuống. Sở quân tập kích lập tức phát động, xông lên đầu tường, chiếm lĩnh bàn kéo khống chế cửa thành. Một mũi tên lửa *xoẹt!* một tiếng bay lên trời đêm, ở trên không trung *Bùm!* nổ tung, hoa lửa văng khắp nơi.
Lâm Viễn Dương núp ngoài hai dặm thấy đã đắc thủ lập tức quát to:
- Giết vào trong quan!
Ba ngàn Sở quân ùa lên, sát khí đằng đằng xông hướng Hổ Lao quan.
Lúc này, tên lửa phát ra ánh sáng và tiếng nổ vang kinh động Tề quân trong thành. Binh sĩ Tề quân trong vài tòa quân doanh lật đật bò dậy, lại bị đám binh sĩ Sở quân lao vào doanh trại bắn một phát *đoàng!*
Đám lính quát to:
- Không ai được động đậy, ai dám động sẽ giết người đó!
Tiếng súng nổ rõ to chấn nhiếp đám binh sĩ Tề quân, không ai dám động. Lúc này Khương đô úy Tề quân vung đao lao ra khỏi phòng, hét to ra lệnh đám lính phải chống cự, lại bị mười mấy Sở quân dàn thành hàng loạn súng đánh ngã xuống đất.
Khoảnh khắc, ba ngàn Sở quân giết vào Hổ Lao quan, chiếm cứ tòa quan ải địa thế hiểm yếu. Lúc này, phía đông kho lương Huỳnh Dương đang kịch chiến gay cấn. Phía tây, tiên phong viện quân đã cách mười dặm.
Trời dần sáng, La Thiến dẫn năm vạn đại quân rốt cuộc lục tục đến Hổ Lao quan. Năm vạn đại quân xếp hàng trước Hổ Lao quan, nơi đây vốn không được chú trọng khoảnh khắc chặn đường Tề quân, khiến năm vạn đại quân hết cách xoay sở.
La Thiến nhìn quan ải địa thế hiểm yếu và bên trên giơ cao đại kỳ Sở quân, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Dù gã biết Sở quân sẽ tổng tấn công Huỳnh Dương, gã đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhưng vẫn muộn một bước. Lòng gã hiểu được, kho lương Huỳnh Dương đã bị đánh ngã.
Lúc này La Thiến không lo lắng tình thế trước mắt nguy hiểm cỡ nào, trong lòng gã rõ ràng hơn ai hết, Tề quân đã bị Hoàng Phủ Chung kéo sụp. Bây giờ đã mất đại thế, dù gã có giết tiến quận Huỳnh Dương cũng không làm nên chuyện gì, vô lực xoay chuyển đất trời.
Gã lo lắng nhất là mạng sống con trai mình, nó có trốn thoát một kiếp này không? Lòng La Thiến nặng trĩu sầu lo.
Một tướng lĩnh tiến lên xin chỉ thị:
- Đại tướng quân, đại quân có tấn công Hổ Lao quan không?
La Thiến quay đầu liếc đám binh sĩ sau lưng, thấy trong mắt mỗi người tràn ngập mờ mịt, không có sĩ khí, không có địch ý, chỉ có vô cùng uể oải. Gã thở dài một tiếng, đánh ngã Hổ Lao quan thì sao chứ? Đại thế đã mất, cần gì khiến đám binh sĩ chịu chết theo?
Gã không còn tinh thần, vô cùng chán nản vung tay lên:
- Truyền lệnh rút về Yển Sư!
“Ù ù ù!!!!”
Tiếng kèn nức nở rền vang, năm vạn đại quân quay đầu rút quân hướng Yển Sư. Họ rút quân, đầu tường Hổ Lao quan vang tiếng trống “Thùng! Thùng! Như đang tiễn đưa họ, như đang biểu thị công khai thời đại Tề vương ngắn ngủi đã kết thúc.
Kho lương Huỳnh Dương thay chủ tuyên cáo quận Huỳnh Dương triệt để thất thủ. Giữa tháng mười, từ quận Huỳnh Dương Hổ Lao quan đến quận Tương Thành huyện Thừa Hưu, hai mươi vạn Sở quân hoàn thành trạng thái bao vây Lạc Kinh. Tiếp theo Sở quân chỉ huy xua quân vào Kinh Triệu phủ.
Hai mươi tháng mười, Sở quân thủy sư đã đến Yển Sư. Ngàn chiếc chiến thuyền, năm vạn đại quân, hỏa pháo nổ sụp thị trấn Yển Sư. Hai vạn thủ quân Yển Sư theo đại tướng Triệu Minh Dương dẫn dắt đầu hàng Sở quân. Tuyến nam mười vạn Sở quân cũng tiến vào Kinh Triệu phủ, Lục Hồn, Hưng Thái, Y Hám, ba huyện lần lượt đầu hàng Sở quân.
Thế cục trong thành Lạc Kinh một mảnh hỗn loạt, giá lương thực tăng vọt, trị an ngày càng bê bối, ban ngày ban mặt mà xuất hiện thành đàn quân đội vào nhà cướp của. Rất nhiều dân chúng trốn khỏi kinh thành. Kinh thành trước kia có tám vạn nhân khẩu nay giảm xuống không tới ba mươi vạn người. Cửa hàng đóng cửa, tửu lâu đóng cửa, phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều.
Sau khi thương đội vào thành thì ngừng ở thành động, không vào quản trường. Thành động vừa dài vừa tối là góc khuất tốt nhất. Đám tiểu nhị lần lượt gỡ hòm lớn khỏi lưng ngựa.
Lúc này Kiều hiệu úy từ đầu tường chạy xuống, kéo lại Ngũ Trường, nhỏ giọng hỏi:
- Là hàng gì vậy?
Ngũ Hàng cười nói khẽ bên tai gã:
- Đều là tơ lụa thượng đẳng cả, hơn nữa chưa đóng thuế.
Hai người nhịn không được cười gian, mắt tràn ngập đắc ý.
Kiều hiệu úy lập tức nói với Ngũ Trường:
- Đi kêu các huynh đệ xuống dưới kiểm kê.
Ngũ Trường chạy nhanh như bay đi.
Lúc này, hai thương nhân tiến lên, cầm mấy đĩnh bạc trắng đưa cho gã, nói:
- Đây là chút tấm lòng, xin nhận cho!
Kiều hiệu úy cười híp mắt, giơ tay ra định nhận thì bỗng một chủy thủ sáng lóe ghìm thắt lưng gã.
- Không được hé răng, nếu không chém chết ngươi!
Một người khác động tác mau lẹ cướp đi đao giắt bên hông Kiều hiệu úy. Biến cố đột ngột khiến Kiều hiệu úy kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói thành lời.
- Kêu mọi người xuống dưới xếp hàng, nghe thấy không đó?
Chủy thủ nhích lên trước vào phần, đâm vào da thịt, Kiều hiệu úy mới tỉnh hồn lại.
Phần hông đau đớn khiến gã sợ hãi chân nhũn ra, ngoan ngoãn kêu lên:
- Mọi người xuống dưới hết, xếp hàng!
Hai mươi mấy binh sĩ từ cửa thành lần lượt chạy xuống, nhanh chóng đứng thành hàng.
Thương nhân đứng sau lưng Kiều hiệu úy nhỏ giọng nói:
- Kêu chúng bỏ binh khí xuống, kiểm tra hàng.
Kiều hiệu úy chỉ đành nghe theo mệnh lệnh, lên tiếng:
- Các huynh đệ đều bỏ nó xuống đi kiểm kê đi, đừng hù chạy khách nhân.
Đám lính hiểu ý cười, đều bỏ đao xuống, chạy tới thành động. Dục vọng phát tài thiêu đốt trong lòng mỗi người. Chúng đã nghe nói rồi, đều là tơ lụa thượng đẳng.
Hai mươi mấy binh sĩ chạy đến trước cửa thành, thoáng chốc ngơ ngẩn. Hòm lớn ở trên mặt đất, nắp mở ra, bên trong trống rỗng. Hơn hai trăm binh sĩ Sở quân tay cầm toại phát súng, lạnh lùng nhắm vào chúng. Hai mươi mấy tiểu nhị luồn tới sau lưng chúng, cũng nâng lên toại phát súng, chặn đường lui của chúng.
Đại tướng Sở quân dẫn đầu lớn tiếng quát:
- Tất cả ngồi xổm xuống, nếu không giết không tha!
Hai mươi mấy binh sĩ đều ngẩn ngơ. Dục hỏa phát tài bị bồn nước lạnh tạt ướt, biến cố đột ngột khiến chúng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ chuyện thành như vậy, không ai biết nên làm sao.
Thời cơ đã đến lúc mấu chốt nhất, thương nhân bóp cổ Kiều hiệu úy, chủy thủ đâm vào lưng gã:
- Ra lệnh cho chúng ngồi xổm xuống!
Kiều hiệu úy bị bức bất đắc dĩ, hô to:
- Tất cả ngồi xổm xuống!
Hai mươi mấy binh sĩ đành nghe lệnh ngồi xuống. Sở quân tập kích lập tức phát động, xông lên đầu tường, chiếm lĩnh bàn kéo khống chế cửa thành. Một mũi tên lửa *xoẹt!* một tiếng bay lên trời đêm, ở trên không trung *Bùm!* nổ tung, hoa lửa văng khắp nơi.
Lâm Viễn Dương núp ngoài hai dặm thấy đã đắc thủ lập tức quát to:
- Giết vào trong quan!
Ba ngàn Sở quân ùa lên, sát khí đằng đằng xông hướng Hổ Lao quan.
Lúc này, tên lửa phát ra ánh sáng và tiếng nổ vang kinh động Tề quân trong thành. Binh sĩ Tề quân trong vài tòa quân doanh lật đật bò dậy, lại bị đám binh sĩ Sở quân lao vào doanh trại bắn một phát *đoàng!*
Đám lính quát to:
- Không ai được động đậy, ai dám động sẽ giết người đó!
Tiếng súng nổ rõ to chấn nhiếp đám binh sĩ Tề quân, không ai dám động. Lúc này Khương đô úy Tề quân vung đao lao ra khỏi phòng, hét to ra lệnh đám lính phải chống cự, lại bị mười mấy Sở quân dàn thành hàng loạn súng đánh ngã xuống đất.
Khoảnh khắc, ba ngàn Sở quân giết vào Hổ Lao quan, chiếm cứ tòa quan ải địa thế hiểm yếu. Lúc này, phía đông kho lương Huỳnh Dương đang kịch chiến gay cấn. Phía tây, tiên phong viện quân đã cách mười dặm.
Trời dần sáng, La Thiến dẫn năm vạn đại quân rốt cuộc lục tục đến Hổ Lao quan. Năm vạn đại quân xếp hàng trước Hổ Lao quan, nơi đây vốn không được chú trọng khoảnh khắc chặn đường Tề quân, khiến năm vạn đại quân hết cách xoay sở.
La Thiến nhìn quan ải địa thế hiểm yếu và bên trên giơ cao đại kỳ Sở quân, lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Dù gã biết Sở quân sẽ tổng tấn công Huỳnh Dương, gã đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhưng vẫn muộn một bước. Lòng gã hiểu được, kho lương Huỳnh Dương đã bị đánh ngã.
Lúc này La Thiến không lo lắng tình thế trước mắt nguy hiểm cỡ nào, trong lòng gã rõ ràng hơn ai hết, Tề quân đã bị Hoàng Phủ Chung kéo sụp. Bây giờ đã mất đại thế, dù gã có giết tiến quận Huỳnh Dương cũng không làm nên chuyện gì, vô lực xoay chuyển đất trời.
Gã lo lắng nhất là mạng sống con trai mình, nó có trốn thoát một kiếp này không? Lòng La Thiến nặng trĩu sầu lo.
Một tướng lĩnh tiến lên xin chỉ thị:
- Đại tướng quân, đại quân có tấn công Hổ Lao quan không?
La Thiến quay đầu liếc đám binh sĩ sau lưng, thấy trong mắt mỗi người tràn ngập mờ mịt, không có sĩ khí, không có địch ý, chỉ có vô cùng uể oải. Gã thở dài một tiếng, đánh ngã Hổ Lao quan thì sao chứ? Đại thế đã mất, cần gì khiến đám binh sĩ chịu chết theo?
Gã không còn tinh thần, vô cùng chán nản vung tay lên:
- Truyền lệnh rút về Yển Sư!
“Ù ù ù!!!!”
Tiếng kèn nức nở rền vang, năm vạn đại quân quay đầu rút quân hướng Yển Sư. Họ rút quân, đầu tường Hổ Lao quan vang tiếng trống “Thùng! Thùng! Như đang tiễn đưa họ, như đang biểu thị công khai thời đại Tề vương ngắn ngủi đã kết thúc.
Kho lương Huỳnh Dương thay chủ tuyên cáo quận Huỳnh Dương triệt để thất thủ. Giữa tháng mười, từ quận Huỳnh Dương Hổ Lao quan đến quận Tương Thành huyện Thừa Hưu, hai mươi vạn Sở quân hoàn thành trạng thái bao vây Lạc Kinh. Tiếp theo Sở quân chỉ huy xua quân vào Kinh Triệu phủ.
Hai mươi tháng mười, Sở quân thủy sư đã đến Yển Sư. Ngàn chiếc chiến thuyền, năm vạn đại quân, hỏa pháo nổ sụp thị trấn Yển Sư. Hai vạn thủ quân Yển Sư theo đại tướng Triệu Minh Dương dẫn dắt đầu hàng Sở quân. Tuyến nam mười vạn Sở quân cũng tiến vào Kinh Triệu phủ, Lục Hồn, Hưng Thái, Y Hám, ba huyện lần lượt đầu hàng Sở quân.
Thế cục trong thành Lạc Kinh một mảnh hỗn loạt, giá lương thực tăng vọt, trị an ngày càng bê bối, ban ngày ban mặt mà xuất hiện thành đàn quân đội vào nhà cướp của. Rất nhiều dân chúng trốn khỏi kinh thành. Kinh thành trước kia có tám vạn nhân khẩu nay giảm xuống không tới ba mươi vạn người. Cửa hàng đóng cửa, tửu lâu đóng cửa, phố lớn ngõ nhỏ một mảnh tiêu điều.
/493
|