Nghe nó là trưởng lão Hoàng Phủ Chung lập tức gật đầu:
- Dẫn bọn họ tới.
Ngự giá dừng lại vài tên quân sĩ mang theo mấy lão nhân tóc trắng xóa tới, có tới bảy tám chục người, Trong mắt của Triệu Nguyên Lượng phát ra một vẻ đắc ý khó có thể phát giác.
- Điện hạ!
Mười mẫy lão giả cùng quỳ xuống phảng phất như đã từng luyện tập cùng nhau hô lớn:
- Chúng ta đại biểu cho trăm vạn dân Lạc kinh khẩn cầu điện hạ đăng cơ điện hạ đăng cơ là mong muốn của mọi người.
Hoàng Phủ Chung ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày hắn sáng rực mắt lên rồi hỏi:
- Đây là ý muốn của các ngươi sao?
- Là ý nghĩ của chúng ta cũng là ý muốn của dân chúng trong thiên hạ quốc không thể một ngày vô chủ điện hạ đăng cơ thôi1
Chúng lão nhân này bảy mồm tám lưỡi thảo luận, yêu cầu Hoàng Phủ Chung đăng cơ, Hoàng Phủ Chung thở dài một hơi:
- Chẳng lẽ đây là dân ý sao?
Đúng lúc này ở bên cạnh chạy tới một trung niên nam tử:
- Điện hạ không nên tin đây là do Triệu Nguyên lượng an bài.
Người chạy tới chính là phụ tá của Hoàng Phủ Chung Cao Ngang Hoàng Phủ Chung không chịu gặp hắn hắn vẫn muốn tìm cơ hội khuyên bảo, hôm nay Hoàng Phủ Chung dò xét Lạc kinh hắn một mực ở chỗ này nhìn thấy Hoàng Phủ Chung sắp bị hiểu lầm liền chạy ra vạch trần.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Chung trầm xuống hắn kịp phản ứng, nếu như những lão giả này khẩn cầu hắn giữ gìn trật tự Lạc kinh thì có khả năng nhưng khẩn cầu hắn đăng cơ thì thật vô lý.
Hoàng Phủ Chung không nhịn nổi nữa hắn quay đầu nhìn Triệu Nguyên Lượng hằm hằm, Triệu Nguyên Lượng lại cười nhạt một tiếng:
- Gia cát Lượng mời Lưu Bị đăng cơ có gì là sai?
Hoàng Phủ Chung thấy hắn thừa nhận không phải là thực thì vô tâm đi dạo phố ra lệnh nói:
- Hồi cung.
Đội ngũ quay đầu về phía hoàng cung mà đi, Cao Ngang ở bên cạnh hô to:
- Điện hạ mau trở về Tề châu mau khai chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn, quân đội của chúng ta không yên ổn được nữa rồi.
Nếu như nói Triệu Nguyên Lượng làm mất hứng của Hoàng Phủ Chung thì Cao Ngang là người làm tan nát giấc mộng của hắn, trong lòng hắn thống hận hận không thể một đao giết chết, hắn lạnh lùng nhìn Cao Ngang, chỉ ngón tay cắn răng nói với thân vệ:
- Lần sau đừng để ta nhìn thấy hắn nữa.
Đoàn xe của Hoàng Phủ Chung quay đầu đi xa Cao Ngang thất lạc đứng ở bên đường thở dài một hơi hắn thủy chung không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao không nhìn rõ tình thế, hơn mười vạn đại quân đều có thân nhân là con tin trong tay của Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao bọn họ có thể bán mạng cho hắn nữa được chẳng lẽ cho các binh sĩ phóng túng chém giết thì có thể giảm bớt tưởng niệm người thân của họ sao?
Cao Ngang tràn ngập vào hoang mang hắn thật sự không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao lại mê luyến Lạc Kinh như vậy tại sao vẫn muốn ở Lạc Kinh đăng cơ thật không hiểu nổi.
Hoàng Phủ Chung trầm mặc không nói, hắn không biết rằng trở về Tề châu thì trọng yếu sao? Không biết binh sĩ của hắn đều là người Tề châu sao? Chỉ tiếc hắn không có dũng khí này.
Hắn không chỉ một lần cân nhắc, nếu như hắn thất bại thì làm sao bây giờ
Nếu như hắn bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại thì hắn có thể bảo trì địa vị và vinh quang hôm nay sao? Đáp án dĩ nhiên là không, hắn lúc đó chỉ có hai bàn tay trắng, hắn mất đi Lạc Kinh, mất đi tính mạng con của hắn cũng giống như con của Hoàng Phủ Hằng bị đầu độc mà chết.
Hắn bắn khoăn càng nhiều dũng khí ngày càng ít đi, lạc Kinh phồn hoa đã làm mất đi ý chí chiến đấu trong đầu của hắn, hắn hi vọng duy trì tình trạng hiện tại không dám đi Đông quận quyết chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hắn giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong đất cát không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ cần Hoàng Phủ Vô Tấn còn ở Đông quận hắn vẫn còn hi vọng một chút may mắn bọn họ sẽ mãi giằng co như vậy.
Thời gian càng kéo dài dũng khí của hắn càng tiêu vong không còn gì, đây chính là khiếp nhược của con người không dám đối diện với sự thật, sự thật hiện tại đã là thứ mà hắn kiêng kỵ nhất hắn chấp nhận trốn tránh, Hoàng Phủ Vô Tấn đông quận những từ này hắn không muốn nghe tới hắn đăm chiêu suy nghĩ hắn liệu có thể bao lâu nữa đăng cơ hắn là Lạc Kinh chi chủ, là chủ nhân ở nơi này, trước kia hắn nằm mơ cũng muốn.
- Điện hạ chuyện đăng cơ để cho bọn thần trù bị.
Còn có Triệu Nguyên Lượng thay hắn biên chế giấc mộng đẹp, giựt dây Hoàng Phủ Chung mau chóng đăng cơ.
- Được cô đáp ứng cho các ngươi trù bị mau đi làm đi.
Đây là nhược điểm của nhân tính, lời thật thì khó nghe lời ngọt thì thoải mái, cũng không phải mọi người ai cũng hăng hái trong nghịch cảnh, cuối cùng làm nên đại sự, đại bộ phận người ta đều trầm luân.
Hứa Xương quận không chỉ là nơi lương thực sản sinh nó còn có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu là tim gan của cả dự châu nó bắc tiếp Huỳnh Dương nam tiếp Tấn Nam, bắc tiếp Huỳnh Dương, phía đông là Trần lưu quận, nắm được Hứa Xương toàn bộ Dự châu sẽ thuộc về Hoàng Phủ Vô Tấn.
Cho nên đối với cuộc chiến tranh giành Hứa Xương quận vô cùng trọng yếu.
Hoàng Phủ Vô Tấn dùng một sách lược hắn phái tiên quân cũng không nhiều, chỉ có tám nghìn người nhưng đại bộ phận đều là tinh nhuệ của Sở châu, binh lực ít nhưng sức chiến đấu vô cùng cường hãn, khiến cho Tề vương điều binh không kịp hắn vô lực xoay chuyển trời đất.
Trước mắt Hứa Xương quân đang nằm trong tay của Tề vương mà người cai quản nơi này chính là Hoàng Phủ Anh Tuấn.
Buổi sáng hôm nay Hoàng Phủ Anh Tuấn nhận được cấp báo có một đội quân thuyền đang tiến vào Hứa Xương quận có tới ba nghìn quân đội do Hạ Thiên Tuyệt thống lãnh.
Tin tình báo này vô cùng bất ngờ với Hoàng Phủ Anh Tuấn hăn vô cùng lo lắng cũng vô cùng bất ngờ Thái Khẩu kho chính là tam đại quan kho có thể chưa đựng tới trăm vạn thạch lương thực, mấu chốt hiện tại là mùa thu hoạch lương thực Sở quân tới đây mục đích vô cùng rõ ràng là cướp lấy nó.
Hoàng Phủ Chung vừa hạ chỉ cho mình vận chuyển một trăm vạn thạch lương thự vào kinh nếu như bị Sở quân phát hiện hắn không thể hoàn thành
Quân đội đối phương chỉ có ba nghìn người dù thế nào thì Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng coi trọng hắn tự mình dẫn năm nghìn người từ từ tiến tới Thái Khẩu kho.
Trên quan đạo một vạn năm nghìn quân Tề xếp thành hàng chạy đi Hoàng Phủ Anh Tuấn cưỡi ngựa trong mắt lóe lên hào quang tin tức hắn lấy được rất chuẩn xác một nghìn chiếc thuyền tới đây không phải là dân phu quân đội cũng không nhiều lắm chỉ có ba nghìn người nhưng mấu chốt là quân đội này không phải là toàn bộ của Hoàng Phủ Vô Tấn mà chính là của Hạ Thiên Tuyệt rõ ràng là quân lương của Hạ Thiên Tuyệt chưa đầy đủ.
- Dẫn bọn họ tới.
Ngự giá dừng lại vài tên quân sĩ mang theo mấy lão nhân tóc trắng xóa tới, có tới bảy tám chục người, Trong mắt của Triệu Nguyên Lượng phát ra một vẻ đắc ý khó có thể phát giác.
- Điện hạ!
Mười mẫy lão giả cùng quỳ xuống phảng phất như đã từng luyện tập cùng nhau hô lớn:
- Chúng ta đại biểu cho trăm vạn dân Lạc kinh khẩn cầu điện hạ đăng cơ điện hạ đăng cơ là mong muốn của mọi người.
Hoàng Phủ Chung ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày hắn sáng rực mắt lên rồi hỏi:
- Đây là ý muốn của các ngươi sao?
- Là ý nghĩ của chúng ta cũng là ý muốn của dân chúng trong thiên hạ quốc không thể một ngày vô chủ điện hạ đăng cơ thôi1
Chúng lão nhân này bảy mồm tám lưỡi thảo luận, yêu cầu Hoàng Phủ Chung đăng cơ, Hoàng Phủ Chung thở dài một hơi:
- Chẳng lẽ đây là dân ý sao?
Đúng lúc này ở bên cạnh chạy tới một trung niên nam tử:
- Điện hạ không nên tin đây là do Triệu Nguyên lượng an bài.
Người chạy tới chính là phụ tá của Hoàng Phủ Chung Cao Ngang Hoàng Phủ Chung không chịu gặp hắn hắn vẫn muốn tìm cơ hội khuyên bảo, hôm nay Hoàng Phủ Chung dò xét Lạc kinh hắn một mực ở chỗ này nhìn thấy Hoàng Phủ Chung sắp bị hiểu lầm liền chạy ra vạch trần.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Chung trầm xuống hắn kịp phản ứng, nếu như những lão giả này khẩn cầu hắn giữ gìn trật tự Lạc kinh thì có khả năng nhưng khẩn cầu hắn đăng cơ thì thật vô lý.
Hoàng Phủ Chung không nhịn nổi nữa hắn quay đầu nhìn Triệu Nguyên Lượng hằm hằm, Triệu Nguyên Lượng lại cười nhạt một tiếng:
- Gia cát Lượng mời Lưu Bị đăng cơ có gì là sai?
Hoàng Phủ Chung thấy hắn thừa nhận không phải là thực thì vô tâm đi dạo phố ra lệnh nói:
- Hồi cung.
Đội ngũ quay đầu về phía hoàng cung mà đi, Cao Ngang ở bên cạnh hô to:
- Điện hạ mau trở về Tề châu mau khai chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn, quân đội của chúng ta không yên ổn được nữa rồi.
Nếu như nói Triệu Nguyên Lượng làm mất hứng của Hoàng Phủ Chung thì Cao Ngang là người làm tan nát giấc mộng của hắn, trong lòng hắn thống hận hận không thể một đao giết chết, hắn lạnh lùng nhìn Cao Ngang, chỉ ngón tay cắn răng nói với thân vệ:
- Lần sau đừng để ta nhìn thấy hắn nữa.
Đoàn xe của Hoàng Phủ Chung quay đầu đi xa Cao Ngang thất lạc đứng ở bên đường thở dài một hơi hắn thủy chung không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao không nhìn rõ tình thế, hơn mười vạn đại quân đều có thân nhân là con tin trong tay của Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao bọn họ có thể bán mạng cho hắn nữa được chẳng lẽ cho các binh sĩ phóng túng chém giết thì có thể giảm bớt tưởng niệm người thân của họ sao?
Cao Ngang tràn ngập vào hoang mang hắn thật sự không hiểu Hoàng Phủ Chung tại sao lại mê luyến Lạc Kinh như vậy tại sao vẫn muốn ở Lạc Kinh đăng cơ thật không hiểu nổi.
Hoàng Phủ Chung trầm mặc không nói, hắn không biết rằng trở về Tề châu thì trọng yếu sao? Không biết binh sĩ của hắn đều là người Tề châu sao? Chỉ tiếc hắn không có dũng khí này.
Hắn không chỉ một lần cân nhắc, nếu như hắn thất bại thì làm sao bây giờ
Nếu như hắn bị Hoàng Phủ Vô Tấn đánh bại thì hắn có thể bảo trì địa vị và vinh quang hôm nay sao? Đáp án dĩ nhiên là không, hắn lúc đó chỉ có hai bàn tay trắng, hắn mất đi Lạc Kinh, mất đi tính mạng con của hắn cũng giống như con của Hoàng Phủ Hằng bị đầu độc mà chết.
Hắn bắn khoăn càng nhiều dũng khí ngày càng ít đi, lạc Kinh phồn hoa đã làm mất đi ý chí chiến đấu trong đầu của hắn, hắn hi vọng duy trì tình trạng hiện tại không dám đi Đông quận quyết chiến với Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hắn giống như một con đà điểu vùi đầu vào trong đất cát không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về Hoàng Phủ Vô Tấn chỉ cần Hoàng Phủ Vô Tấn còn ở Đông quận hắn vẫn còn hi vọng một chút may mắn bọn họ sẽ mãi giằng co như vậy.
Thời gian càng kéo dài dũng khí của hắn càng tiêu vong không còn gì, đây chính là khiếp nhược của con người không dám đối diện với sự thật, sự thật hiện tại đã là thứ mà hắn kiêng kỵ nhất hắn chấp nhận trốn tránh, Hoàng Phủ Vô Tấn đông quận những từ này hắn không muốn nghe tới hắn đăm chiêu suy nghĩ hắn liệu có thể bao lâu nữa đăng cơ hắn là Lạc Kinh chi chủ, là chủ nhân ở nơi này, trước kia hắn nằm mơ cũng muốn.
- Điện hạ chuyện đăng cơ để cho bọn thần trù bị.
Còn có Triệu Nguyên Lượng thay hắn biên chế giấc mộng đẹp, giựt dây Hoàng Phủ Chung mau chóng đăng cơ.
- Được cô đáp ứng cho các ngươi trù bị mau đi làm đi.
Đây là nhược điểm của nhân tính, lời thật thì khó nghe lời ngọt thì thoải mái, cũng không phải mọi người ai cũng hăng hái trong nghịch cảnh, cuối cùng làm nên đại sự, đại bộ phận người ta đều trầm luân.
Hứa Xương quận không chỉ là nơi lương thực sản sinh nó còn có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu là tim gan của cả dự châu nó bắc tiếp Huỳnh Dương nam tiếp Tấn Nam, bắc tiếp Huỳnh Dương, phía đông là Trần lưu quận, nắm được Hứa Xương toàn bộ Dự châu sẽ thuộc về Hoàng Phủ Vô Tấn.
Cho nên đối với cuộc chiến tranh giành Hứa Xương quận vô cùng trọng yếu.
Hoàng Phủ Vô Tấn dùng một sách lược hắn phái tiên quân cũng không nhiều, chỉ có tám nghìn người nhưng đại bộ phận đều là tinh nhuệ của Sở châu, binh lực ít nhưng sức chiến đấu vô cùng cường hãn, khiến cho Tề vương điều binh không kịp hắn vô lực xoay chuyển trời đất.
Trước mắt Hứa Xương quân đang nằm trong tay của Tề vương mà người cai quản nơi này chính là Hoàng Phủ Anh Tuấn.
Buổi sáng hôm nay Hoàng Phủ Anh Tuấn nhận được cấp báo có một đội quân thuyền đang tiến vào Hứa Xương quận có tới ba nghìn quân đội do Hạ Thiên Tuyệt thống lãnh.
Tin tình báo này vô cùng bất ngờ với Hoàng Phủ Anh Tuấn hăn vô cùng lo lắng cũng vô cùng bất ngờ Thái Khẩu kho chính là tam đại quan kho có thể chưa đựng tới trăm vạn thạch lương thực, mấu chốt hiện tại là mùa thu hoạch lương thực Sở quân tới đây mục đích vô cùng rõ ràng là cướp lấy nó.
Hoàng Phủ Chung vừa hạ chỉ cho mình vận chuyển một trăm vạn thạch lương thự vào kinh nếu như bị Sở quân phát hiện hắn không thể hoàn thành
Quân đội đối phương chỉ có ba nghìn người dù thế nào thì Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng coi trọng hắn tự mình dẫn năm nghìn người từ từ tiến tới Thái Khẩu kho.
Trên quan đạo một vạn năm nghìn quân Tề xếp thành hàng chạy đi Hoàng Phủ Anh Tuấn cưỡi ngựa trong mắt lóe lên hào quang tin tức hắn lấy được rất chuẩn xác một nghìn chiếc thuyền tới đây không phải là dân phu quân đội cũng không nhiều lắm chỉ có ba nghìn người nhưng mấu chốt là quân đội này không phải là toàn bộ của Hoàng Phủ Vô Tấn mà chính là của Hạ Thiên Tuyệt rõ ràng là quân lương của Hạ Thiên Tuyệt chưa đầy đủ.
/493
|