Tân Long thương hội là thương hội buôn bán tiếng tăm lừng lẫy trên biển Quảng Châu, chuyên môn cùng Nam Dương mậu dịch, lợi nhuận rất lớn, ở Nam Hải quận, đại thuyền có trên trăm chiếc, ở Hợp Phổ quận cũng có chi nhánh tiền trang, chuyên môn cùng An Nam tiến hành mậu dịch gạo, Cửu Chân quận là quận gần phía nam nhất của Đại Ninh vương triều, giáp ranh An Nam.
Nguyên lai Tân Long thương hội là sản nghiệp của phụ thân, Thân Kỳ Võ bừng tỉnh đại ngộ, hắn không thể không bội phục phụ thân nhìn xa, hắn không có ý tứ mà gãi gãi đầu:
- Hài nhi vẫn cho là đường lui của phụ thân ở Giang Ninh phủ! Khi Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm được, ta còn lo lắng rất lâu.
Thân Quốc Cữu híp mắt nở nụ cười:
- Thỏ khôn còn có ba hang, cha ngươi làm sao có thể chỉ có một đường lui cho mình?
Trong ngoại thư phòng của Thân Quốc Cữu, Bạch Minh Khải đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hắn hiện tại thăng làm Tả tướng, chưởng quản Hình, Lễ, Binh ba bộ, quyền hành nghiêng nước, hắn cũng là người được Thân thái hậu chọn dùng để kiềm chế Thân Quốc Cữu, nếu như Tây Lương quân không có đánh tan Linh Vũ quân, rất có thể Bạch Minh Khải sẽ thay thế Thân Quốc Cữu, trở thành Hữu tướng, nắm giữ toàn bộ nội các.
Nhưng tình thế biến hóa kịch liệt, khiến cho Thân thái hậu sứt đầu mẻ trán, không thể không hướng Thân Quốc Cữu nhượng bộ, nàng rốt cục ý thức được phương án của Thân Quốc Cữu là đúng, đồng ý dùng Thục Châu đổi lấy Tây Lương quân rút lui.
- Không có ý tứ, ta câu cá ở hậu viên, lại để cho Bạch Tướng quốc đợi lâu.
Thân Quốc Cữu cười ha hả đi đến, Bạch Minh Khải vội vàng thi lễ cười nói:
- Trời lạnh như vậy, Tướng quốc còn có nhã hứng câu cá, xem ra bệnh tình đã khỏi.
- Nằm hai mươi ngày, cũng coi như dần dần bình phục, không dễ dàng ah!
Thân Quốc Cữu khoát tay chặn lại:
- Bạch Tướng quốc mời ngồi!
Hai người ngồi xuống, Thân Quốc Cữu lại mỉm cười nói:
- Bạch Tướng quốc, đã tìm được Miêu Nhi chưa?
Trong nội tâm Bạch Minh Khải nhảy dựng, Thân Quốc Cữu sao đột nhiên lại nói ra những lời này, chẳng lẽ hắn biết cái gì sao? Bạch Minh Khải không khỏi chột dạ, tưởng tượng lại, con gái ở trong phủ Hoàng Phủ Vô Tấn là vô cùng bí mật, còn đổi tính danh, ngoại nhân chỉ có Tô Tốn biết rõ, sẽ không có chuyện Tô gia tiết lộ ra ngoài, không có khả năng, chỉ là Thân Quốc Cữu tùy tiện hỏi mà thôi.
Bạch Minh Khải thở dài một hơi:
- Tạm thời còn không có có tin tức, đứa nhỏ này, gả sai một người, hại nó cả đời, làm cha mẹ cũng lo lắng theo.
- Bạch Tướng quốc không cần quá lo lắng, ta cho rằng không có việc gì, dù sao bên cạnh Miêu Nhi cũng có nha hoàn cùng vú già, nếu như gặp chuyện không may, các nàng sẽ trở về bẩm báo, hiện tại thời cuộc bất ổn, đoán chừng Miêu Nhi là trốn ở địa phương nhỏ bé nào đó!
- Ta cũng cho rằng như thế, cho nên trong nội tâm có một tia hy vọng.
Bạch Minh Khải uống một ngụm trà, liền đem chủ đề chuyển tới ý đồ hôm nay đến:
- Cuộc chiến Linh Vũ cùng Lục Bàn quan, Tướng quốc chắc hẳn đã nghe nói, hiện tại Tây Lương quân đã hạ Lạc Giao huyện, tình hình Quan Trung hung hiểm dị thường, Thái hậu đã hai đêm mất ngủ, Thái hậu muốn hỏi Tướng quốc, hiện tại có thượng sách gì không?
Thân Quốc Cữu mỉm cười:
- Rất đơn giản, đem đại quân Thân Tế rút về, lại để cho Thiệu Cảnh Văn lui về Tấn Nam, tình thế nguy hiểm sẽ giảm bớt, Hoàng Phủ Vô Tấn bất quá là tạo áp lực mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đánh hạ Quan Trung, Thái hậu lo lắng cái gì chứ?
Bạch Minh Khải ngây người một lúc:
- Tướng quốc, chỉ đơn giản như vậy sao?
Kỳ thật hắn bất quá là giả vờ giả vịt, hắn sao lại không biết, chỉ là trên quan trường, lúc nên giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ.
Thân Quốc Cữu gật gật đầu:
- Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy, nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn muốn hạ Quan Trung, vậy hắn hiện tại đã đăng cơ xưng đế, mà không phải làm giám quốc Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ Thái hậu vẫn chưa rõ sao?
- Thái hậu cũng nói như vậy, chỉ là nàng cảm thấy đem đại quân rút về Quan Trung, toàn bộ Dự Châu quy Tề Vương, Ung Châu chẳng được gì, thật sự là có chút khó có thể hướng triều đình bàn giao, nàng rất khó xử.
- Hừ!
Thân Quốc Cữu cười lạnh một tiếng:
- Nếu như nàng không rút quân, trong vòng ba ngày, Tây Lương quân binh tới Ung kinh, chỉ đơn giản như vậy, ngươi cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn nguyện ý cùng lúc đối kháng Ung Tề liên quân sao?
- Kỳ thật Thái hậu cũng biết như vậy!
Bạch Minh Khải thở dài một tiếng:
- Thái hậu nói với ta, nàng cũng rất hối hận vì không nghe ý kiến của ngươi, nên cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh, dùng Thục Châu đổi lấy Tây Lương quân rút lui về nam, hiện tại không biết còn có thể hay không.
Thân Quốc Cữu lắc lắc đầu nói:
- Đã không có khả năng rồi, thời cơ tốt nhất là trước khi Hoàng Phủ Vô Tấn tiến công Tề Châu, khi đó hắn dã tâm không lớn, hắn muốn chính là thống nhất phía nam, khi đó dùng Thục Châu đổi lấy việc Tây Lương quân rút lui là khẳng định không có vấn đề, về sau hắn thừa dịp Tề Châu hư không, đánh lén đắc thủ, hạ được Tề Châu, dã tâm của hắn đã bắt đầu bành trướng, không lo thống nhất phía nam nữa, mà cân nhắc thống nhất thiên hạ. Nhưng lúc này, chúng ta còn có cơ hội, bởi vì hắn ở Tề Châu dừng chân bất ổn, hắn cũng lo lắng Ung Tề liên quân thế lớn, hơn nữa hắn tiếp tế cho Tây Lương quân khó khăn, cho nên chỉ cần ta chịu nhượng bộ, hắn còn có thể nguyện ý kết minh, đem quân Tây Lương rút lui Thục Châu. Nhưng Hoàng Phủ Hằng vừa chết, hắn cùng Ung kinh không có nửa điểm hòa hoãn, ngươi không phát hiện trong hịch văn của hắn sao? Nếu như lúc này hắn cùng Ung Châu kết minh, sẽ thất tín với thiên hạ, chẳng khác nào thừa nhận Ung kinh hợp pháp, hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa Tề Châu hắn cũng đứng vững vàng, lại có Tây Lương quân thay hắn uy hiếp Ung kinh, nếu như là ngươi, Bạch Tướng quốc, ngươi nguyện ý kết minh sao?
Bạch Minh Khải bất đắc dĩ, chỉ phải gật gật đầu:
- Được rồi! Ta đi bẩm báo Thái hậu, mặt khác Thái hậu hy vọng Thân tướng quốc sớm ngày khôi phục, có thể đi ra chủ trì triều chính, không biết Tướng quốc khi nào có thể vào triều?
- Cái này. . .Ta tùy thời có thể vào triều.
Thân Quốc Cữu trầm ngâm thoáng một lát nói:
- Nhưng ta có một điều kiện, là mong Thân Tế từ bỏ tước vị Tần Vương.
Ba ngày sau Thân Quốc Cữu khôi phục lại bình thường mà vào triều, thái hậu cũng nhận lỗi với hắn đây là một thắng lợi của hắn, về phần vương tước của Thân Tể Thân thái hậu lấy lý do Thân Tể ở Dự Châu xa xa chiến đấu không thể dao động quân tâm cho nên nhã nhặn từ chối.
Nguyên lai Tân Long thương hội là sản nghiệp của phụ thân, Thân Kỳ Võ bừng tỉnh đại ngộ, hắn không thể không bội phục phụ thân nhìn xa, hắn không có ý tứ mà gãi gãi đầu:
- Hài nhi vẫn cho là đường lui của phụ thân ở Giang Ninh phủ! Khi Hoàng Phủ Vô Tấn chiếm được, ta còn lo lắng rất lâu.
Thân Quốc Cữu híp mắt nở nụ cười:
- Thỏ khôn còn có ba hang, cha ngươi làm sao có thể chỉ có một đường lui cho mình?
Trong ngoại thư phòng của Thân Quốc Cữu, Bạch Minh Khải đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hắn hiện tại thăng làm Tả tướng, chưởng quản Hình, Lễ, Binh ba bộ, quyền hành nghiêng nước, hắn cũng là người được Thân thái hậu chọn dùng để kiềm chế Thân Quốc Cữu, nếu như Tây Lương quân không có đánh tan Linh Vũ quân, rất có thể Bạch Minh Khải sẽ thay thế Thân Quốc Cữu, trở thành Hữu tướng, nắm giữ toàn bộ nội các.
Nhưng tình thế biến hóa kịch liệt, khiến cho Thân thái hậu sứt đầu mẻ trán, không thể không hướng Thân Quốc Cữu nhượng bộ, nàng rốt cục ý thức được phương án của Thân Quốc Cữu là đúng, đồng ý dùng Thục Châu đổi lấy Tây Lương quân rút lui.
- Không có ý tứ, ta câu cá ở hậu viên, lại để cho Bạch Tướng quốc đợi lâu.
Thân Quốc Cữu cười ha hả đi đến, Bạch Minh Khải vội vàng thi lễ cười nói:
- Trời lạnh như vậy, Tướng quốc còn có nhã hứng câu cá, xem ra bệnh tình đã khỏi.
- Nằm hai mươi ngày, cũng coi như dần dần bình phục, không dễ dàng ah!
Thân Quốc Cữu khoát tay chặn lại:
- Bạch Tướng quốc mời ngồi!
Hai người ngồi xuống, Thân Quốc Cữu lại mỉm cười nói:
- Bạch Tướng quốc, đã tìm được Miêu Nhi chưa?
Trong nội tâm Bạch Minh Khải nhảy dựng, Thân Quốc Cữu sao đột nhiên lại nói ra những lời này, chẳng lẽ hắn biết cái gì sao? Bạch Minh Khải không khỏi chột dạ, tưởng tượng lại, con gái ở trong phủ Hoàng Phủ Vô Tấn là vô cùng bí mật, còn đổi tính danh, ngoại nhân chỉ có Tô Tốn biết rõ, sẽ không có chuyện Tô gia tiết lộ ra ngoài, không có khả năng, chỉ là Thân Quốc Cữu tùy tiện hỏi mà thôi.
Bạch Minh Khải thở dài một hơi:
- Tạm thời còn không có có tin tức, đứa nhỏ này, gả sai một người, hại nó cả đời, làm cha mẹ cũng lo lắng theo.
- Bạch Tướng quốc không cần quá lo lắng, ta cho rằng không có việc gì, dù sao bên cạnh Miêu Nhi cũng có nha hoàn cùng vú già, nếu như gặp chuyện không may, các nàng sẽ trở về bẩm báo, hiện tại thời cuộc bất ổn, đoán chừng Miêu Nhi là trốn ở địa phương nhỏ bé nào đó!
- Ta cũng cho rằng như thế, cho nên trong nội tâm có một tia hy vọng.
Bạch Minh Khải uống một ngụm trà, liền đem chủ đề chuyển tới ý đồ hôm nay đến:
- Cuộc chiến Linh Vũ cùng Lục Bàn quan, Tướng quốc chắc hẳn đã nghe nói, hiện tại Tây Lương quân đã hạ Lạc Giao huyện, tình hình Quan Trung hung hiểm dị thường, Thái hậu đã hai đêm mất ngủ, Thái hậu muốn hỏi Tướng quốc, hiện tại có thượng sách gì không?
Thân Quốc Cữu mỉm cười:
- Rất đơn giản, đem đại quân Thân Tế rút về, lại để cho Thiệu Cảnh Văn lui về Tấn Nam, tình thế nguy hiểm sẽ giảm bớt, Hoàng Phủ Vô Tấn bất quá là tạo áp lực mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đánh hạ Quan Trung, Thái hậu lo lắng cái gì chứ?
Bạch Minh Khải ngây người một lúc:
- Tướng quốc, chỉ đơn giản như vậy sao?
Kỳ thật hắn bất quá là giả vờ giả vịt, hắn sao lại không biết, chỉ là trên quan trường, lúc nên giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ.
Thân Quốc Cữu gật gật đầu:
- Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy, nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn muốn hạ Quan Trung, vậy hắn hiện tại đã đăng cơ xưng đế, mà không phải làm giám quốc Nhiếp Chính Vương, chẳng lẽ Thái hậu vẫn chưa rõ sao?
- Thái hậu cũng nói như vậy, chỉ là nàng cảm thấy đem đại quân rút về Quan Trung, toàn bộ Dự Châu quy Tề Vương, Ung Châu chẳng được gì, thật sự là có chút khó có thể hướng triều đình bàn giao, nàng rất khó xử.
- Hừ!
Thân Quốc Cữu cười lạnh một tiếng:
- Nếu như nàng không rút quân, trong vòng ba ngày, Tây Lương quân binh tới Ung kinh, chỉ đơn giản như vậy, ngươi cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn nguyện ý cùng lúc đối kháng Ung Tề liên quân sao?
- Kỳ thật Thái hậu cũng biết như vậy!
Bạch Minh Khải thở dài một tiếng:
- Thái hậu nói với ta, nàng cũng rất hối hận vì không nghe ý kiến của ngươi, nên cùng Hoàng Phủ Vô Tấn kết minh, dùng Thục Châu đổi lấy Tây Lương quân rút lui về nam, hiện tại không biết còn có thể hay không.
Thân Quốc Cữu lắc lắc đầu nói:
- Đã không có khả năng rồi, thời cơ tốt nhất là trước khi Hoàng Phủ Vô Tấn tiến công Tề Châu, khi đó hắn dã tâm không lớn, hắn muốn chính là thống nhất phía nam, khi đó dùng Thục Châu đổi lấy việc Tây Lương quân rút lui là khẳng định không có vấn đề, về sau hắn thừa dịp Tề Châu hư không, đánh lén đắc thủ, hạ được Tề Châu, dã tâm của hắn đã bắt đầu bành trướng, không lo thống nhất phía nam nữa, mà cân nhắc thống nhất thiên hạ. Nhưng lúc này, chúng ta còn có cơ hội, bởi vì hắn ở Tề Châu dừng chân bất ổn, hắn cũng lo lắng Ung Tề liên quân thế lớn, hơn nữa hắn tiếp tế cho Tây Lương quân khó khăn, cho nên chỉ cần ta chịu nhượng bộ, hắn còn có thể nguyện ý kết minh, đem quân Tây Lương rút lui Thục Châu. Nhưng Hoàng Phủ Hằng vừa chết, hắn cùng Ung kinh không có nửa điểm hòa hoãn, ngươi không phát hiện trong hịch văn của hắn sao? Nếu như lúc này hắn cùng Ung Châu kết minh, sẽ thất tín với thiên hạ, chẳng khác nào thừa nhận Ung kinh hợp pháp, hắn sẽ không ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa Tề Châu hắn cũng đứng vững vàng, lại có Tây Lương quân thay hắn uy hiếp Ung kinh, nếu như là ngươi, Bạch Tướng quốc, ngươi nguyện ý kết minh sao?
Bạch Minh Khải bất đắc dĩ, chỉ phải gật gật đầu:
- Được rồi! Ta đi bẩm báo Thái hậu, mặt khác Thái hậu hy vọng Thân tướng quốc sớm ngày khôi phục, có thể đi ra chủ trì triều chính, không biết Tướng quốc khi nào có thể vào triều?
- Cái này. . .Ta tùy thời có thể vào triều.
Thân Quốc Cữu trầm ngâm thoáng một lát nói:
- Nhưng ta có một điều kiện, là mong Thân Tế từ bỏ tước vị Tần Vương.
Ba ngày sau Thân Quốc Cữu khôi phục lại bình thường mà vào triều, thái hậu cũng nhận lỗi với hắn đây là một thắng lợi của hắn, về phần vương tước của Thân Tể Thân thái hậu lấy lý do Thân Tể ở Dự Châu xa xa chiến đấu không thể dao động quân tâm cho nên nhã nhặn từ chối.
/493
|