Lương quận Thứ sử Lý Nghiêm Tằng đứng dậy cười nói:
- Ta nhớ Hoàng Phủ Chung là ba mươi vạn đại quân tây chinh, hiện tại như thế nào chỉ có mười vạn, có chút không hiểu, xin điện hạ giải thích cho mọi người một chút.
Mọi người nghị luận liên tục, đều cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười nói:
- Ba mươi vạn tây chinh quả thật không sai, nhưng bọn hắn lúc tiến công Huỳnh Dương cùng Lạc kinh, đã tổn thất bảy vạn quân, còn lại chỉ có hai mươi ba vạn, lại có bốn vạn được phái đến Hoài Dương, Hứa Xương, Nam Dương của Tây Nam Dự Châu mà đóng quân, như vậy còn có mười chín vạn, lại phân ra hai vạn để thủ kho lúa Huỳnh Dương. Sau đó Hoàng Phủ Chung muốn tọa trấn Lạc kinh, ít nhất phải có bảy tám vạn quân ở bên cạnh hắn, cuối cùng có thể tới Đông quận, tối đa là mười vạn đại quân, đương nhiên, Hoàng Phủ Chung có thể ngay tại chỗ chiêu mộ, nhưng theo ta được biết, sau khi Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ chỉ trích hắn phản nghịch, tình huống hắn mộ binh rất khó khăn, đồng thời hắn cũng không có tiền bạc sung túc để mộ binh, chi tiêu của hơn mười vạn đại quân, hắn vốn đã rất gian nan rồi.
Hoàng Phủ Vô Tấn giảng giải cho mọi người, mục đích là muốn giảm sức ép cho mọi người, bởi vậy trước kia, rất nhiều quan viên đều lo lắng mấy chục vạn liên quân của Ung Tề đông chinh, Hoàng Phủ Vô Tấn có thể ngăn cản được hay không? Hiện tại Hoàng Phủ Vô Tấn phân tích một phen, tin tức quân Ung Châu phải lui về làm cho mọi người thở phào nhẹ nhỏm.
Yến hội chấm dứt, chúng quan viên đều trở về Bộc Dương huyện thành nghỉ ngơi, đại trướng trong trung quân đèn vẫn sáng, Hoàng Phủ Vô Tấn đang suy tư chiến lược của hắn, chủ lực hắn chắc chắn sẽ không đông tiến. Hoàng Phủ Chung sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn quyết chiến, nhưng sẽ không quá nhanh. Sau khi quân Ung Châu rút lui, Hoàng Phủ Chung còn có rất nhiều chuyện phải làm, Hoàng Phủ Vô Tấn hoài nghi hắn có khả năng sẽ xưng đế, như vậy trong đoạn thời gian này, mình cần làm cái gì?
Ngày mùa thu hoạch đã đến, đối với mấy khu sản xuất lương thực lớn của Dự Châu, tranh đoạt cũng bắt đầu. Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Tấn rơi xuống Hứa Xương Thượng quận, đây không chỉ là một trong những khu sản xuất lương thực trọng yếu của Dự Châu, đồng thời địa vị chiến lược của nó cũng cực kỳ trọng yếu. Nắm được nó, là có thể ngăn chặn quân đội Tề Châu hướng vùng phía nam Dự Châu, thậm chí là khả năng đánh lén phía sau lưng mình. Hoàng Phủ Vô Tấn nhặt lên hồng bút, ở Hứa Xương Thượng quận đánh dấu một cái.
Trung tuần tháng chín, Tây Lương quân dùng hai vạn quân phô trương thanh thế như mười vạn đại quân, đánh nghi binh Phượng Tường quận, mà trên thực tế, Tây Lương đại quân lại chia hai đường đông tiến, một đường do Đại tướng Thịnh Quảng Bình suất lĩnh ba vạn tinh binh, từ Tiêu Quan xuôi nam tiến công Quan Trung, qua ba ngày ba đêm huyết chiến, Tây Lương quân hạ Lục Bàn quan, tiến vào Đạn Tranh hạp, binh mã đã tới Bình Lương huyện thành.
Một đường khác do Trương Sùng Tuấn tự mình suất lĩnh tám vạn kỵ binh, từ Hội Ninh huyện vượt qua Hoàng Hà, một đường hướng bắc tiến công Linh Vũ quận, Linh Vũ tổng quản Lý Lăng Phong vừa được Thân thái hậu phong làm Linh Vũ quận Vương, suất lĩnh mười vạn đại quân nghênh chiến Tây Lương quân.
Phía đông Phong An huyện, một đại chiến thảm thiết ở trên cao nguyên hoàng thổ được triển khai. Kỵ binh Tây Lương dùng thế lôi đình vạn quân, một lần hành động đánh tan hai cánh của Linh Vũ quân, tám vạn kỵ binh từ ba phương hướng đồng thời hướng trung quân của Linh Vũ quân phát động đột kích.
Trống trận ù ù, tiếng kêu rung trời, trên cao nguyên Hoàng Thổ bụi đất che khuất bầu trời, tư thế hào hùng, ở thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh có sức chiến đấu rất cường đại, kỵ binh Tây Lương trường kỳ cùng người Khương tác chiến, tạo thành tác phong dũng mãnh, mạnh mẽ, hung hãn không sợ chết cho bọn hắn.
Mà Linh Vũ quân cũng không phải là toàn bộ kỵ binh, kỵ binh chỉ chiếm ba thành, bọn hắn đã gần năm mươi năm không có phát sinh qua chiến tranh, chỉ một lát thần về sau, Linh Vũ quân liền rơi vào hoàn cảnh xấu.
Linh Vũ tổng quản Lý Lăng Phong đã giết đỏ cả mắt, hắn khàn cả giọng mà chỉ huy chiến đấu, hai cánh bị đánh tan khiến cho trận hình của hắn đại loạn, bụi đất đầy trời che khuất ánh mắt, khiến cho chiến kỳ chỉ huy của hắn đã mất đi tác dụng, nhiều đội Tây Lương kỵ binh dùng ngàn người một tổ, ở trong trung quân của Linh Vũ quân xen kẽ phân cách, triệt để phá hủy trận tuyến của Linh Vũ quân, sau đó diệt cùng lúc.
Một tên binh lính chạy tới hô to:
- Quận Vương, hậu quân đã ngăn cản không nổi, Mã Tướng quân cầu trợ giúp!
Lý Lăng Phong khẩn trương, nếu như hậu quân bị đánh bại, cũng ý nghĩa đường lui để bọn hắn rút về Linh Vũ thành bị cắt đứt, hắn khàn giọng hô to:
- Lệnh Lưu Tử Thông suất lĩnh bản bộ binh mã đi trợ giúp hậu quân!
Một binh lính báo tin chạy gấp mà đi, một lát trở về bẩm báo:
- Quận Vương, bản bộ binh mã của Lưu Tử Thông đã bị chủ lực của quân địch vây quanh, Lưu tướng quân đã bỏ mình, bộ chúng của hắn không còn ngàn người!
- Cái gì?
Lý Lăng Phong cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Lưu Tử Thông có năm ngàn kỵ binh, là đội quân tinh nhuệ nhất của hắn, trang bị cũng nhất tốt, nếu như ngay cả bọn hắn cũng bị tiêu diệt, vậy ý nghĩa bại cục đã định.
Lý Lăng Phong không khỏi hối hận, hơn nửa năm qua, hắn lần lượt cự tuyệt Thân Quốc Cữu lôi kéo, cũng không có tiếp Tề Vương cùng Lương Vương tỏ thái độ, một mực bảo trì trung lập, làm cho hắn thủy chung trở thành đối tượng cho mấy thế lực lớn lôi kéo, có thể thu hoạch lợi ích lớn nhất. Nhưng một tháng trước, hắn rốt cục ngăn cản không nổi hấp dẫn của Thân thái hậu đồng ý để hắn làm Linh Vũ quận Vương, hắn đã đầu phục Thân thái hậu, không đến một tháng, hắn liền bị Tây Lương quân quy mô tiến công.
Lý Lăng Phong vì hư vinh của mình mà làm vô số sinh sĩ hy sinh, hắn rất hối hận, nhưng mà đã không kịp, đại quân lập tức sẽ tan tác, hắn không thể không hạ lệnh:
- Toàn quân rút về Linh Vũ thành!
Thời điểm đang cùng kỵ binh quân địch giằng co chủ chiến, toàn quân triệt thoái về phía sau, thì ý nghĩa bại lui, có thể rút về một nửa đã là vạn hạnh, nguy hiểm hơn là toàn quân bị diệt, cái này cũng có khả năng rất lớn, nhưng đã không có cách nào, nếu như hậu quân bị đánh tan, cơ hội triệt thoái cũng không có, khi đó toàn quân sẽ bị diệt, Lý Lăng Phong rất rõ ràng điểm này, nếu như lui lại, hắn còn có một đường sinh cơ.
Sau khi mệnh lệnh ban ra, đội thân binh của hắn bắt đầu hướng về sau rút lui, Lý Lăng Phong không dám bây giờ rút quân, như vậy sẽ tạo thành toàn quân hỗn loạn, tất cả quân vượt lên trước lui lại, cuối cùng ngay cả hắn cũng lui lại không thành, chỉ có khi ba ngàn thân vệ của hắn rút lui trước, sau đó tiền quân mới lui về sau.
Ý đồ rút quân của Lý Lăng Phong bị mấy chi thám báo của Tây Lương quân đồng thời phát hiện, bọn hắn hoả tốc báo cáo chủ soái Trương Sùng Tuấn.
- Ta nhớ Hoàng Phủ Chung là ba mươi vạn đại quân tây chinh, hiện tại như thế nào chỉ có mười vạn, có chút không hiểu, xin điện hạ giải thích cho mọi người một chút.
Mọi người nghị luận liên tục, đều cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười nói:
- Ba mươi vạn tây chinh quả thật không sai, nhưng bọn hắn lúc tiến công Huỳnh Dương cùng Lạc kinh, đã tổn thất bảy vạn quân, còn lại chỉ có hai mươi ba vạn, lại có bốn vạn được phái đến Hoài Dương, Hứa Xương, Nam Dương của Tây Nam Dự Châu mà đóng quân, như vậy còn có mười chín vạn, lại phân ra hai vạn để thủ kho lúa Huỳnh Dương. Sau đó Hoàng Phủ Chung muốn tọa trấn Lạc kinh, ít nhất phải có bảy tám vạn quân ở bên cạnh hắn, cuối cùng có thể tới Đông quận, tối đa là mười vạn đại quân, đương nhiên, Hoàng Phủ Chung có thể ngay tại chỗ chiêu mộ, nhưng theo ta được biết, sau khi Thái Hoàng thái hậu hạ chỉ chỉ trích hắn phản nghịch, tình huống hắn mộ binh rất khó khăn, đồng thời hắn cũng không có tiền bạc sung túc để mộ binh, chi tiêu của hơn mười vạn đại quân, hắn vốn đã rất gian nan rồi.
Hoàng Phủ Vô Tấn giảng giải cho mọi người, mục đích là muốn giảm sức ép cho mọi người, bởi vậy trước kia, rất nhiều quan viên đều lo lắng mấy chục vạn liên quân của Ung Tề đông chinh, Hoàng Phủ Vô Tấn có thể ngăn cản được hay không? Hiện tại Hoàng Phủ Vô Tấn phân tích một phen, tin tức quân Ung Châu phải lui về làm cho mọi người thở phào nhẹ nhỏm.
Yến hội chấm dứt, chúng quan viên đều trở về Bộc Dương huyện thành nghỉ ngơi, đại trướng trong trung quân đèn vẫn sáng, Hoàng Phủ Vô Tấn đang suy tư chiến lược của hắn, chủ lực hắn chắc chắn sẽ không đông tiến. Hoàng Phủ Chung sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến hắn quyết chiến, nhưng sẽ không quá nhanh. Sau khi quân Ung Châu rút lui, Hoàng Phủ Chung còn có rất nhiều chuyện phải làm, Hoàng Phủ Vô Tấn hoài nghi hắn có khả năng sẽ xưng đế, như vậy trong đoạn thời gian này, mình cần làm cái gì?
Ngày mùa thu hoạch đã đến, đối với mấy khu sản xuất lương thực lớn của Dự Châu, tranh đoạt cũng bắt đầu. Ánh mắt Hoàng Phủ Vô Tấn rơi xuống Hứa Xương Thượng quận, đây không chỉ là một trong những khu sản xuất lương thực trọng yếu của Dự Châu, đồng thời địa vị chiến lược của nó cũng cực kỳ trọng yếu. Nắm được nó, là có thể ngăn chặn quân đội Tề Châu hướng vùng phía nam Dự Châu, thậm chí là khả năng đánh lén phía sau lưng mình. Hoàng Phủ Vô Tấn nhặt lên hồng bút, ở Hứa Xương Thượng quận đánh dấu một cái.
Trung tuần tháng chín, Tây Lương quân dùng hai vạn quân phô trương thanh thế như mười vạn đại quân, đánh nghi binh Phượng Tường quận, mà trên thực tế, Tây Lương đại quân lại chia hai đường đông tiến, một đường do Đại tướng Thịnh Quảng Bình suất lĩnh ba vạn tinh binh, từ Tiêu Quan xuôi nam tiến công Quan Trung, qua ba ngày ba đêm huyết chiến, Tây Lương quân hạ Lục Bàn quan, tiến vào Đạn Tranh hạp, binh mã đã tới Bình Lương huyện thành.
Một đường khác do Trương Sùng Tuấn tự mình suất lĩnh tám vạn kỵ binh, từ Hội Ninh huyện vượt qua Hoàng Hà, một đường hướng bắc tiến công Linh Vũ quận, Linh Vũ tổng quản Lý Lăng Phong vừa được Thân thái hậu phong làm Linh Vũ quận Vương, suất lĩnh mười vạn đại quân nghênh chiến Tây Lương quân.
Phía đông Phong An huyện, một đại chiến thảm thiết ở trên cao nguyên hoàng thổ được triển khai. Kỵ binh Tây Lương dùng thế lôi đình vạn quân, một lần hành động đánh tan hai cánh của Linh Vũ quân, tám vạn kỵ binh từ ba phương hướng đồng thời hướng trung quân của Linh Vũ quân phát động đột kích.
Trống trận ù ù, tiếng kêu rung trời, trên cao nguyên Hoàng Thổ bụi đất che khuất bầu trời, tư thế hào hùng, ở thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh có sức chiến đấu rất cường đại, kỵ binh Tây Lương trường kỳ cùng người Khương tác chiến, tạo thành tác phong dũng mãnh, mạnh mẽ, hung hãn không sợ chết cho bọn hắn.
Mà Linh Vũ quân cũng không phải là toàn bộ kỵ binh, kỵ binh chỉ chiếm ba thành, bọn hắn đã gần năm mươi năm không có phát sinh qua chiến tranh, chỉ một lát thần về sau, Linh Vũ quân liền rơi vào hoàn cảnh xấu.
Linh Vũ tổng quản Lý Lăng Phong đã giết đỏ cả mắt, hắn khàn cả giọng mà chỉ huy chiến đấu, hai cánh bị đánh tan khiến cho trận hình của hắn đại loạn, bụi đất đầy trời che khuất ánh mắt, khiến cho chiến kỳ chỉ huy của hắn đã mất đi tác dụng, nhiều đội Tây Lương kỵ binh dùng ngàn người một tổ, ở trong trung quân của Linh Vũ quân xen kẽ phân cách, triệt để phá hủy trận tuyến của Linh Vũ quân, sau đó diệt cùng lúc.
Một tên binh lính chạy tới hô to:
- Quận Vương, hậu quân đã ngăn cản không nổi, Mã Tướng quân cầu trợ giúp!
Lý Lăng Phong khẩn trương, nếu như hậu quân bị đánh bại, cũng ý nghĩa đường lui để bọn hắn rút về Linh Vũ thành bị cắt đứt, hắn khàn giọng hô to:
- Lệnh Lưu Tử Thông suất lĩnh bản bộ binh mã đi trợ giúp hậu quân!
Một binh lính báo tin chạy gấp mà đi, một lát trở về bẩm báo:
- Quận Vương, bản bộ binh mã của Lưu Tử Thông đã bị chủ lực của quân địch vây quanh, Lưu tướng quân đã bỏ mình, bộ chúng của hắn không còn ngàn người!
- Cái gì?
Lý Lăng Phong cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Lưu Tử Thông có năm ngàn kỵ binh, là đội quân tinh nhuệ nhất của hắn, trang bị cũng nhất tốt, nếu như ngay cả bọn hắn cũng bị tiêu diệt, vậy ý nghĩa bại cục đã định.
Lý Lăng Phong không khỏi hối hận, hơn nửa năm qua, hắn lần lượt cự tuyệt Thân Quốc Cữu lôi kéo, cũng không có tiếp Tề Vương cùng Lương Vương tỏ thái độ, một mực bảo trì trung lập, làm cho hắn thủy chung trở thành đối tượng cho mấy thế lực lớn lôi kéo, có thể thu hoạch lợi ích lớn nhất. Nhưng một tháng trước, hắn rốt cục ngăn cản không nổi hấp dẫn của Thân thái hậu đồng ý để hắn làm Linh Vũ quận Vương, hắn đã đầu phục Thân thái hậu, không đến một tháng, hắn liền bị Tây Lương quân quy mô tiến công.
Lý Lăng Phong vì hư vinh của mình mà làm vô số sinh sĩ hy sinh, hắn rất hối hận, nhưng mà đã không kịp, đại quân lập tức sẽ tan tác, hắn không thể không hạ lệnh:
- Toàn quân rút về Linh Vũ thành!
Thời điểm đang cùng kỵ binh quân địch giằng co chủ chiến, toàn quân triệt thoái về phía sau, thì ý nghĩa bại lui, có thể rút về một nửa đã là vạn hạnh, nguy hiểm hơn là toàn quân bị diệt, cái này cũng có khả năng rất lớn, nhưng đã không có cách nào, nếu như hậu quân bị đánh tan, cơ hội triệt thoái cũng không có, khi đó toàn quân sẽ bị diệt, Lý Lăng Phong rất rõ ràng điểm này, nếu như lui lại, hắn còn có một đường sinh cơ.
Sau khi mệnh lệnh ban ra, đội thân binh của hắn bắt đầu hướng về sau rút lui, Lý Lăng Phong không dám bây giờ rút quân, như vậy sẽ tạo thành toàn quân hỗn loạn, tất cả quân vượt lên trước lui lại, cuối cùng ngay cả hắn cũng lui lại không thành, chỉ có khi ba ngàn thân vệ của hắn rút lui trước, sau đó tiền quân mới lui về sau.
Ý đồ rút quân của Lý Lăng Phong bị mấy chi thám báo của Tây Lương quân đồng thời phát hiện, bọn hắn hoả tốc báo cáo chủ soái Trương Sùng Tuấn.
/493
|