Trong lòng Thân Quốc Cữu giận dữ, hắn hung hăng trừng mắt:
- Chuyện trọng đại như vậy sao không nói cho ta biết?
Thân Tể không ngờ huynh trưởng giận dữ như vậy liền bình đạm nói:
- Đại ca ta cho rằng đây không phải là đại sự chỉ là một chuyện nhỏ, đại ca cần gì phải tức giận.
Thân Tể dùng ngữ khí bình tĩnh khiến cho Thân Quốc Cữu khẽ giật mình, hắn vốn tưởng rằng huynh đệ của mình sợ hãi thỉnh tội không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa nhị đệ và tam muội gần đây không phải quan hệ không tốt sao, tại sao lại nghe theo.
Thân Quốc Cữu tỉnh táo lại:
- Nhị đệ đệ cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?
Một thời gian dài cho tới nay Thân Tể một mực sinh hoạt dưới ánh hào quang của đại ca, mọi người chỉ biết tới Thân Quốc Cữu mà không biết tới Thân Tể hắn, mà Thân Tể cũng không cam chịu làm người tầm thường, chỉ là hắn không có thời cơ mà thôi.
Mà lúc này ba người có quyền lực nhất nhà họ Thân hắn là một trong số đó dần dần không chịu đứng sau Thân Quốc Cữu nữa rồi.
- Chẳng lẽ đại ca cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn là bạn chứ không phải là địch sao?
Thân Tể lắc đầu lại nói:
- Ta cũng biết đặc sứ của đại ca ở Sở châu bị giết sạch.
Thân Quốc Cữu dừng thật lâu trước mặt Thân Tể, hắn cảm thấy tiểu đệ của mình đã biến hóa, không chỉ giọng nói không giống mà rất nhiều thứ không giống trước kia .
Thân Quốc Cữu cố gắng khắc chế sự kinh nghi của mình thấm thía nói với huynh đệ.
- Sự tình không đơn giản như vậy, cho dù thái hậu muốn kết minh với Tề vương nhưng cũng không nên dùng phương thức đắc tội với Vô Tấn, Hoàng Phủ Vô Tấn cùng với Hoàng Phủ Hằng bằng mặt mà không bằng lòng, hắn là đối tượng chúng ta lôi kéo không thể coi là địch huống chi Hoàng Phủ Vô Tấn trong tay cũng không thiếu người của Thân gia, càng không đơn giản đắc tội, đạo lý này thái hậu có thể không hiểu nhưng nhị đệ chẳng lẽ không hiểu sao?
- Đại ca lo lắng an nguy của Kỳ Võ đệ có thể hiểu được nhưng đệ cũng tin rằng chúng ta niêm phong Tề Thụy Phúc chỉ là biểu lộ tư thái, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không vì vậy mà đem Thân Kỳ Võ giết đi, về phần lôi kéo Hoàng Phủ Vô Tấn đệ ủng hộ ý kiến của thái hậu Hoàng Phủ Vô Tấn sớm muộn gì cũng là đại đích của Ung châu, hắn hiện tại lá mặt lá trái không bằng làm ra thái độ tươi sáng rõ nét, rõ ràng hắn là địch nhân của chúng ta chúng ta mới có thể kết minh tốt với Tề vương.
Thân Quốc Cữu thấy nhị đệ không nghe lời của mình hắn nhị không được mà tức giận, lạnh lùng nói:
- Tại sao cứ phải kết minh với Tề vương, kết minh với Hoàng Phủ Vô Tấn không được sao?
Thân Tể sững sờ:
- Ý của đại ca là chúng ta kết minh với Hoàng Phủ Vô Tấn?
- Đúng chủ trương của ta là kết minh với Sở châu mà không phải là Tề châu kết minh với Sở châu cùng tiến công Hoàng Phủ Hằng, hắn cầm trong tay Kinh châu chúng ta được Dự châu, cùng đoạt được mà cùng kết minh với Tề vương chúng ta sớm muộn gì cũng phải tranh Dự châu, nhị đệ nắm lấy Dự châu chúng ta sẽ trì hoãn với Hoàng Phủ Vô Tấn, sau đó toàn lực tiến công Tề vương còn Hoàng Phủ Vô Tấn thì xuôi nam lấy Quảng châu, từ xưa đến nay nam bắc giằng co thì càng có thể lâu dài ổn định.
Thân Tể khinh thường mà nói:
- Đây là do huynh trưởng muốn mà thôi đệ không ủng hộ, đệ ủng hộ phương án của thái hậu cùng với Tề vương kết minh, đồng mưu Dự châu.
- Nhị đệ.
Thân Quốc Cữu đứng thẳng người lên quát chói tai:
- Đệ đến cùng muốn làm gì.
- Đệ cái gì cũng không muốn.
Thân Tể không sợ chút nào nhìn lại đại ca.
Thân Quốc Cữu ý thức được ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, lại chầm chậm ngồi xuống, hòa hoãn nói:
- Nhị đệ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ta cảm thấy đệ giống như thay đổi thành người khác.
Thân Tể cười nhạt:
- Đại ca là huynh suy nghĩ quá nhiều, đệ kỳ thật không biến đổi vẫn là Thân Tể lúc trước có lẽ đại ca chưa từng xem đệ trong lòng nên thấy lạ lẫm.
Thân Quốc Cữu ngạc nhiên hắn nghe ra huynh đệ mình có chuyện có một bất mãn thật sâu liền hỏi:
- Ta lúc nào không để đệ trong lòng, đệ là em ruột của ta, chẳng lẽ ta đối với đệ không đủ dày, chăng lẽ đệ muốn ta đối đãi như những đại thần khác mới vừa lòng sao?
- Đại ca đối xử với đệ đúng là không tệ, tuy nhiên...
Thân Tể không nói tiếp hắn ngừng một chút rồi nói:
- Đệ kể cho đại ca một câu chuyện, năm trước phát sinh đó, một câu chuyện có thực.
Thân Quốc Cữu cũng không ngắt lời hắn, chờ hắn nói chuyện, Thân Tể nhìn nóc phòng nửa ngày sau mới từ từ nói.
- Năm trước vào tháng tám, đệ cải trang ra ngoài thị sát, lúc ấy tới Phong huyện, đệ nhìn thấy một lão nông tiến tới nói chuyện phiếm, hắn nói nhìn đệ giống một quan viên nhưng không biết là quan lớn nào, đệ cho hắn biết mình là lưu thủ Tây Kinh họ Thân hỏi hắn nghe qua chưa, hắn lắc đầu không biết, hắn nói hắn chỉ biết họ Thân nhưng là Thân Quốc Cữu và Thân hoàng hậu, đệ lại nói cho hắn biết, đệ là em của Thân Quốc Cữu, hắn bừng tỉnh đại ngộ vội quỳ xuống dập đầu hắn nói không biết đệ là Thân Quốc Cữu chi đệ thật đáng tội chết vạn lần.
Nói tới đây Thân Tể thở dài:
- Phong huyện cách Ung kinh chỉ có tám mươi dặm Thân Tể đệ thống soái hai mươi vạn quân Quan Trung, lại có người không biết, nếu đệ không phải là Thân Quốc Cữu chi đệ thì lão nông có lẽ không quỳ xuống, đại ca huynh chừng nào thì cũng nói với người khác, huynh là huynh trưởng của Thân Tể đây?
Thân Quốc Cữu im lặng hắn đã hoàn toàn minh bạch nhị đệ của hắn cứng cáp rồi không cam tâm phụ thuộc mình muốn tự mình bay cao.
Thân Quốc Cữu thở dài, hiện tại không có cách nào lung lạc nữa, nhị đệ oán hận đã sâu chỉ có thể dùng điều kiện thu mua liền dừng ở trên người Thân Tể mà nói:
- Vậy đệ muốn cái gì?
- Ta cho đệ làm binh bộ thượng thư.
- Không đệ không muốn tư chức này.
- Ngay cả tướng quốc đệ cũng không muốn vậy muốn làm gì?
- Đệ muốn làm Tần vương huynh có thể đáp ứng không?
- Cái gì?
Thân Quốc Cữu chấn động, Thân Tể muốn làm thân vương, điều này làm sao có thể.
- Không được, tuyệt đối không được ta làm hán trung quận vương đã là to lớn lắm rồi đệ còn muốn làm thân vương, đây không phải là vi thần chi đạo, nhị đệ đây là mưu phản.
Thân Tể nheo mắt nở ra nụ cười:
- Tại sao không được huynh không đáp ứng nhưng tam muội đáp ứng được, nàng đã đáp ứng ta rồi.
- Chuyện trọng đại như vậy sao không nói cho ta biết?
Thân Tể không ngờ huynh trưởng giận dữ như vậy liền bình đạm nói:
- Đại ca ta cho rằng đây không phải là đại sự chỉ là một chuyện nhỏ, đại ca cần gì phải tức giận.
Thân Tể dùng ngữ khí bình tĩnh khiến cho Thân Quốc Cữu khẽ giật mình, hắn vốn tưởng rằng huynh đệ của mình sợ hãi thỉnh tội không ngờ hắn lại bình tĩnh như vậy, hơn nữa nhị đệ và tam muội gần đây không phải quan hệ không tốt sao, tại sao lại nghe theo.
Thân Quốc Cữu tỉnh táo lại:
- Nhị đệ đệ cho rằng đây là chuyện nhỏ sao?
Một thời gian dài cho tới nay Thân Tể một mực sinh hoạt dưới ánh hào quang của đại ca, mọi người chỉ biết tới Thân Quốc Cữu mà không biết tới Thân Tể hắn, mà Thân Tể cũng không cam chịu làm người tầm thường, chỉ là hắn không có thời cơ mà thôi.
Mà lúc này ba người có quyền lực nhất nhà họ Thân hắn là một trong số đó dần dần không chịu đứng sau Thân Quốc Cữu nữa rồi.
- Chẳng lẽ đại ca cho rằng Hoàng Phủ Vô Tấn là bạn chứ không phải là địch sao?
Thân Tể lắc đầu lại nói:
- Ta cũng biết đặc sứ của đại ca ở Sở châu bị giết sạch.
Thân Quốc Cữu dừng thật lâu trước mặt Thân Tể, hắn cảm thấy tiểu đệ của mình đã biến hóa, không chỉ giọng nói không giống mà rất nhiều thứ không giống trước kia .
Thân Quốc Cữu cố gắng khắc chế sự kinh nghi của mình thấm thía nói với huynh đệ.
- Sự tình không đơn giản như vậy, cho dù thái hậu muốn kết minh với Tề vương nhưng cũng không nên dùng phương thức đắc tội với Vô Tấn, Hoàng Phủ Vô Tấn cùng với Hoàng Phủ Hằng bằng mặt mà không bằng lòng, hắn là đối tượng chúng ta lôi kéo không thể coi là địch huống chi Hoàng Phủ Vô Tấn trong tay cũng không thiếu người của Thân gia, càng không đơn giản đắc tội, đạo lý này thái hậu có thể không hiểu nhưng nhị đệ chẳng lẽ không hiểu sao?
- Đại ca lo lắng an nguy của Kỳ Võ đệ có thể hiểu được nhưng đệ cũng tin rằng chúng ta niêm phong Tề Thụy Phúc chỉ là biểu lộ tư thái, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không vì vậy mà đem Thân Kỳ Võ giết đi, về phần lôi kéo Hoàng Phủ Vô Tấn đệ ủng hộ ý kiến của thái hậu Hoàng Phủ Vô Tấn sớm muộn gì cũng là đại đích của Ung châu, hắn hiện tại lá mặt lá trái không bằng làm ra thái độ tươi sáng rõ nét, rõ ràng hắn là địch nhân của chúng ta chúng ta mới có thể kết minh tốt với Tề vương.
Thân Quốc Cữu thấy nhị đệ không nghe lời của mình hắn nhị không được mà tức giận, lạnh lùng nói:
- Tại sao cứ phải kết minh với Tề vương, kết minh với Hoàng Phủ Vô Tấn không được sao?
Thân Tể sững sờ:
- Ý của đại ca là chúng ta kết minh với Hoàng Phủ Vô Tấn?
- Đúng chủ trương của ta là kết minh với Sở châu mà không phải là Tề châu kết minh với Sở châu cùng tiến công Hoàng Phủ Hằng, hắn cầm trong tay Kinh châu chúng ta được Dự châu, cùng đoạt được mà cùng kết minh với Tề vương chúng ta sớm muộn gì cũng phải tranh Dự châu, nhị đệ nắm lấy Dự châu chúng ta sẽ trì hoãn với Hoàng Phủ Vô Tấn, sau đó toàn lực tiến công Tề vương còn Hoàng Phủ Vô Tấn thì xuôi nam lấy Quảng châu, từ xưa đến nay nam bắc giằng co thì càng có thể lâu dài ổn định.
Thân Tể khinh thường mà nói:
- Đây là do huynh trưởng muốn mà thôi đệ không ủng hộ, đệ ủng hộ phương án của thái hậu cùng với Tề vương kết minh, đồng mưu Dự châu.
- Nhị đệ.
Thân Quốc Cữu đứng thẳng người lên quát chói tai:
- Đệ đến cùng muốn làm gì.
- Đệ cái gì cũng không muốn.
Thân Tể không sợ chút nào nhìn lại đại ca.
Thân Quốc Cữu ý thức được ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, lại chầm chậm ngồi xuống, hòa hoãn nói:
- Nhị đệ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ta cảm thấy đệ giống như thay đổi thành người khác.
Thân Tể cười nhạt:
- Đại ca là huynh suy nghĩ quá nhiều, đệ kỳ thật không biến đổi vẫn là Thân Tể lúc trước có lẽ đại ca chưa từng xem đệ trong lòng nên thấy lạ lẫm.
Thân Quốc Cữu ngạc nhiên hắn nghe ra huynh đệ mình có chuyện có một bất mãn thật sâu liền hỏi:
- Ta lúc nào không để đệ trong lòng, đệ là em ruột của ta, chẳng lẽ ta đối với đệ không đủ dày, chăng lẽ đệ muốn ta đối đãi như những đại thần khác mới vừa lòng sao?
- Đại ca đối xử với đệ đúng là không tệ, tuy nhiên...
Thân Tể không nói tiếp hắn ngừng một chút rồi nói:
- Đệ kể cho đại ca một câu chuyện, năm trước phát sinh đó, một câu chuyện có thực.
Thân Quốc Cữu cũng không ngắt lời hắn, chờ hắn nói chuyện, Thân Tể nhìn nóc phòng nửa ngày sau mới từ từ nói.
- Năm trước vào tháng tám, đệ cải trang ra ngoài thị sát, lúc ấy tới Phong huyện, đệ nhìn thấy một lão nông tiến tới nói chuyện phiếm, hắn nói nhìn đệ giống một quan viên nhưng không biết là quan lớn nào, đệ cho hắn biết mình là lưu thủ Tây Kinh họ Thân hỏi hắn nghe qua chưa, hắn lắc đầu không biết, hắn nói hắn chỉ biết họ Thân nhưng là Thân Quốc Cữu và Thân hoàng hậu, đệ lại nói cho hắn biết, đệ là em của Thân Quốc Cữu, hắn bừng tỉnh đại ngộ vội quỳ xuống dập đầu hắn nói không biết đệ là Thân Quốc Cữu chi đệ thật đáng tội chết vạn lần.
Nói tới đây Thân Tể thở dài:
- Phong huyện cách Ung kinh chỉ có tám mươi dặm Thân Tể đệ thống soái hai mươi vạn quân Quan Trung, lại có người không biết, nếu đệ không phải là Thân Quốc Cữu chi đệ thì lão nông có lẽ không quỳ xuống, đại ca huynh chừng nào thì cũng nói với người khác, huynh là huynh trưởng của Thân Tể đây?
Thân Quốc Cữu im lặng hắn đã hoàn toàn minh bạch nhị đệ của hắn cứng cáp rồi không cam tâm phụ thuộc mình muốn tự mình bay cao.
Thân Quốc Cữu thở dài, hiện tại không có cách nào lung lạc nữa, nhị đệ oán hận đã sâu chỉ có thể dùng điều kiện thu mua liền dừng ở trên người Thân Tể mà nói:
- Vậy đệ muốn cái gì?
- Ta cho đệ làm binh bộ thượng thư.
- Không đệ không muốn tư chức này.
- Ngay cả tướng quốc đệ cũng không muốn vậy muốn làm gì?
- Đệ muốn làm Tần vương huynh có thể đáp ứng không?
- Cái gì?
Thân Quốc Cữu chấn động, Thân Tể muốn làm thân vương, điều này làm sao có thể.
- Không được, tuyệt đối không được ta làm hán trung quận vương đã là to lớn lắm rồi đệ còn muốn làm thân vương, đây không phải là vi thần chi đạo, nhị đệ đây là mưu phản.
Thân Tể nheo mắt nở ra nụ cười:
- Tại sao không được huynh không đáp ứng nhưng tam muội đáp ứng được, nàng đã đáp ứng ta rồi.
/493
|