Hắc y nhân khẽ mỉm cười:
- Đại nhân không cần lo lắng, Lương vương thực sự không phải chính thức thuần phục Lạc kinh, cũng không phải là địch của Ung kinh, Lương vương điện hạ nói ta chuyển cáo với đại nhân, chỉ cần đại nhân không nói không có kẻ nào biết rõ Bạch tiểu thư ở Lương vương phủ.
Bạch Minh Khải thấy không thể làm gì đành thở dài nói:
- Vậy ngươi chuyển cáo cho Lương vương điện hạ ân tình của hắn với nữ nhi của ta Bạch Minh Khải nhớ rõ.
Hắn phân phó một tiếng:
- Người đâu.
Quản gia vội ứng tiếng:
- Lão gia có chuyện gì sao?
- Mang năm trăm lượng bạc tới đây.
Quản gia rời đi hắc y nhân lại cười nói:
- Đại nhân không cần ta ở tại Ung kinh, đại nhân nếu muốn biết tin tức của Bạch tiểu thư thì có thể tới Sở Phượng đồ trang tìm ta, ta chính là nhị quản sự nơi đó.
Nói xong hắn thi lễ cáo từ rời đi, Bạch Minh Khải trong lòng thở phào một hơi, tảng đá đè nén lòng hắn hơn một tháng qua đã biến mất tâm tình tốt hơn rất nhiều liền phân phó nói;
- Chuẩn bị xe ta cho ta ta muốn đến Thôi phủ.
Hiện tại hắn cần phải mang thê tử về nhà, con gái đã không có gì thì cũng có thể tha thứ cho thê tử.
Sở Phượng trà trang chiếm diện tích hơn mười mẫu nghe tên thôi cũng biết đây là do Tề Phượng Vũ mở ra, nơi này có bốn tòa nhà đều là nhà kho có thể lưu giữ tới ba mươi vạn gánh trà.
Dư Vĩnh Khánh đơn thương độc mã đi vào trà trang một gã tiểu nhị đón chào:
- Khách nhân muốn mua trà sao?
- Ân chưởng quỹ có ở đây không, ta từ Giang Ninh tới.
- Xin chờ một chút, ta đi tìm chưởng quỹ.
Thân vệ của Hoàng Phủ Vô Tấn đều xuất thân từ Mai Hoa vệ phần lớn đều là người lạc Kinh, mà Dư Vĩnh Khánh này chính là người ở Kinh Triệu phủ, khôn khéo tài giỏi, lại vô cùng cẩn thận.
Một lát sau một trung niên nam tử cười cười ra đón:
- Ta chính là chưởng quỹ trà trang.
- Huynh chính là Ân Tông Niên?
- Đúng thế.
Ân chưởng quỹ hơi kinh ngạc biết rõ tên của y cũng không có nhiều người.
- Huynh là...
- Ta từ Giang Ninh phủ tới.
Dư Vĩnh Khanh nhắc lại lần nữa.
- Hóa ra là thế...
Ân chưởng quỹ hiểu ra vội vàng khoát tay nói:
- Xin lên lầu nói chuyện.
Hai người lên lầu vào một gian phòng ốc, Ân chưởng quỹ đóng cửa lại, lúc này mới hỏi:
- Xin hỏi các hạ là...
Dư Vĩnh Khánh lấy ra một ngân bài đặt xuống bàn:
- Ta chính là Dư Vĩnh Khánh là thân binh giáo úy của Lương vương điện hạ.
Ân chưởng quỹ không phải là người trong quân đội mà chỉ là nóng cốt của Tề Thụy Phúc thương hội, là người mà Tề gia tí nhiệm hắn nhìn thấy ngân bài lập tức hiểu ra vội vàng chắp tay nói:
- Hóa ra là người của cô gia, ta hiểu rồi, nhất định sẽ phối hợp với Dư tướng quân làm việc, Dư tướng quân cần ta làm gì xin cứ nói.
Dư Vĩnh Khánh mỉm cười;
- Ta cần mấy thứ, thứ đầu tiên là chức vụ nhị quản sự trên danh nghĩa, ta không hỏi qua sinh ý của trà trang, cái này chỉ là danh nghĩa không vấn đề gì chứ?
Ân chưởng quỹ là người tinh tế, hắn suy nghĩ một lát rồi nói;
- Nếu như tướng quân một chút cũng không hỏi đến sinh ý của trà trang thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, ta muốn hỏi một chút lần này chỉ có một mình Dư tướng quân sao?
- Không còn có hai mươi mấy người nữa, cho nên ta cần một tầng lầu tốt nhất là tầng cao nhất, Ân chưởng quỹ xem ở đâu thì phù hợp?
Ân chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phòng ở thì dễ giải quyết, hai nhà kho phía tây một mực không có ngươi phở, trực tiếp có thể sử dụng, chỉ là hai mươi mấy người....
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Như vậy đi ủy khuất cho Dư tướng quân cùng với thủ hạ làm hộ viện trà trang cũng có thể yểm hộ, Dư tướng quân thấy vậy được không?
- Không thành vấn đề!
Dư Vĩnh Khánh nở ra nụ cười:
- Làm gì cũng được chỉ cần có thể yểm hộ.
Lúc này Ân chưởng quỹ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hắn vỗ gáy nói:
- Ta suýt nữa đã quên Ung kinh đối với vũ khí quản chế cực nghiêm binh khí cùng với tên nỏ dân gian tuyệt đối không cho phép mang, không phải võ sĩ thì không được đeo đao, muốn mang kiếm hay cung phải đến huyện nha lập hồ sơ. Nếu không sẽ bị cho là thám tử từ Lạc Kinh tới.
- Chúng ta đều có danh hiệu võ sĩ ngươi không cần lo lắng.
Dư Vĩnh Khanh thấy Ân chưởng quỹ lo lắng thì vỗ nhẹ vai của hắn:
- Yên tâm đi chúng ta không phải tới để giết người cũng không nhất định mang binh khí.
Từ Sở châu trở về Tô Tốn hướng về phía Hoàng Phủ Hằng giải thính, y không mang một hạt lương thực một đồng tiền nào về không những như thế y còn phảng phất trở nên già nua, cảm giác vô cùng mệt mỏi Hoàng Phủ Hằng cũng không trách liền an ủi vài câu để y về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Liên tiếp vài ngày, Tô Tốn đều nôn nóng bất an, y thở dài than ngắn, cảm thấy nhân sinh đã không còn ý nghĩa gì, thường khiến cho người nhà lo lắng không thôi.
Tối hôm đó Tô Hàn Xương đẩy cửa thư phòng của phụ thân nói:
- Phụ thân cha tìm con.
- Ừ.
Tô Tốn đang ghi chép gì đó liền chỉ ghế mà nói:
- Ngồi xuống trước đi.
Tô Hàn Xương bất an nhìn phụ thân hắn cũng cảm thấy phụ thân sau khi từ Sở Châu trở về trở nên phiền muộn, hắn hỏi mấy lần mà phụ thân đều không để ý khiến cho hắn lo lắng đến cực điểm.
Tuy nhiên hôm nay khí sắc của phụ thân có vẻ không tệ, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi đã lâu không có.
Tô Tốn buông bút khẽ thở dài nói:
- Ta quyết định từ chức rồi.
- Cái gì?
Tô Hàn Xương chấn động:
- Phụ thân cha nói gì?
- Ta quyết định từ cái chức quốc tử giám tế tửu, cái này có gì kỳ quái sao?
Tô Tốn bất mãn nhìn hắn.
- Không nhưng mà... phụ thân sao cha lại từ chức, đang làm tốt tự nhiên lại từ chức, chẳng lẽ phụ thân nghĩ Ung Kinh mới là chính thống sao?
- Ta cảm thấy bọn họ cũng không phải là chính thống.
Tô Tốn bỗng nhiên cả giận nói:
- Hoàng Phủ Hằng không tránh khỏi hiềm nghi giết cha, mà Hoàng Phủ Điềm danh bất chính ngôn bất thuận cái gì Đại Ninh triều dứt khoát là Thân gia vương triều, bọn họ dựa vào đâu mà lập quốc lập đế.
Tô Hàn Xương sững sờ nhìn phụ thân sau nửa ngày mới chần chừ nói:
- Phụ thân từ chức hồi hương, nhưng thật ra là muốn hiệu lực cho Tề vương phải không?
- Ai nói ta phải hồi hương, ai nói ta muốn hiệu lực cho Tề vương?
- Vậy phụ thân muốn đi nơi nào...
- Hài nhi thực sự không rõ phụ thân vì cái gì, có thể nói cho con biết được không?
- Đại nhân không cần lo lắng, Lương vương thực sự không phải chính thức thuần phục Lạc kinh, cũng không phải là địch của Ung kinh, Lương vương điện hạ nói ta chuyển cáo với đại nhân, chỉ cần đại nhân không nói không có kẻ nào biết rõ Bạch tiểu thư ở Lương vương phủ.
Bạch Minh Khải thấy không thể làm gì đành thở dài nói:
- Vậy ngươi chuyển cáo cho Lương vương điện hạ ân tình của hắn với nữ nhi của ta Bạch Minh Khải nhớ rõ.
Hắn phân phó một tiếng:
- Người đâu.
Quản gia vội ứng tiếng:
- Lão gia có chuyện gì sao?
- Mang năm trăm lượng bạc tới đây.
Quản gia rời đi hắc y nhân lại cười nói:
- Đại nhân không cần ta ở tại Ung kinh, đại nhân nếu muốn biết tin tức của Bạch tiểu thư thì có thể tới Sở Phượng đồ trang tìm ta, ta chính là nhị quản sự nơi đó.
Nói xong hắn thi lễ cáo từ rời đi, Bạch Minh Khải trong lòng thở phào một hơi, tảng đá đè nén lòng hắn hơn một tháng qua đã biến mất tâm tình tốt hơn rất nhiều liền phân phó nói;
- Chuẩn bị xe ta cho ta ta muốn đến Thôi phủ.
Hiện tại hắn cần phải mang thê tử về nhà, con gái đã không có gì thì cũng có thể tha thứ cho thê tử.
Sở Phượng trà trang chiếm diện tích hơn mười mẫu nghe tên thôi cũng biết đây là do Tề Phượng Vũ mở ra, nơi này có bốn tòa nhà đều là nhà kho có thể lưu giữ tới ba mươi vạn gánh trà.
Dư Vĩnh Khánh đơn thương độc mã đi vào trà trang một gã tiểu nhị đón chào:
- Khách nhân muốn mua trà sao?
- Ân chưởng quỹ có ở đây không, ta từ Giang Ninh tới.
- Xin chờ một chút, ta đi tìm chưởng quỹ.
Thân vệ của Hoàng Phủ Vô Tấn đều xuất thân từ Mai Hoa vệ phần lớn đều là người lạc Kinh, mà Dư Vĩnh Khánh này chính là người ở Kinh Triệu phủ, khôn khéo tài giỏi, lại vô cùng cẩn thận.
Một lát sau một trung niên nam tử cười cười ra đón:
- Ta chính là chưởng quỹ trà trang.
- Huynh chính là Ân Tông Niên?
- Đúng thế.
Ân chưởng quỹ hơi kinh ngạc biết rõ tên của y cũng không có nhiều người.
- Huynh là...
- Ta từ Giang Ninh phủ tới.
Dư Vĩnh Khanh nhắc lại lần nữa.
- Hóa ra là thế...
Ân chưởng quỹ hiểu ra vội vàng khoát tay nói:
- Xin lên lầu nói chuyện.
Hai người lên lầu vào một gian phòng ốc, Ân chưởng quỹ đóng cửa lại, lúc này mới hỏi:
- Xin hỏi các hạ là...
Dư Vĩnh Khánh lấy ra một ngân bài đặt xuống bàn:
- Ta chính là Dư Vĩnh Khánh là thân binh giáo úy của Lương vương điện hạ.
Ân chưởng quỹ không phải là người trong quân đội mà chỉ là nóng cốt của Tề Thụy Phúc thương hội, là người mà Tề gia tí nhiệm hắn nhìn thấy ngân bài lập tức hiểu ra vội vàng chắp tay nói:
- Hóa ra là người của cô gia, ta hiểu rồi, nhất định sẽ phối hợp với Dư tướng quân làm việc, Dư tướng quân cần ta làm gì xin cứ nói.
Dư Vĩnh Khánh mỉm cười;
- Ta cần mấy thứ, thứ đầu tiên là chức vụ nhị quản sự trên danh nghĩa, ta không hỏi qua sinh ý của trà trang, cái này chỉ là danh nghĩa không vấn đề gì chứ?
Ân chưởng quỹ là người tinh tế, hắn suy nghĩ một lát rồi nói;
- Nếu như tướng quân một chút cũng không hỏi đến sinh ý của trà trang thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, ta muốn hỏi một chút lần này chỉ có một mình Dư tướng quân sao?
- Không còn có hai mươi mấy người nữa, cho nên ta cần một tầng lầu tốt nhất là tầng cao nhất, Ân chưởng quỹ xem ở đâu thì phù hợp?
Ân chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Phòng ở thì dễ giải quyết, hai nhà kho phía tây một mực không có ngươi phở, trực tiếp có thể sử dụng, chỉ là hai mươi mấy người....
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Như vậy đi ủy khuất cho Dư tướng quân cùng với thủ hạ làm hộ viện trà trang cũng có thể yểm hộ, Dư tướng quân thấy vậy được không?
- Không thành vấn đề!
Dư Vĩnh Khánh nở ra nụ cười:
- Làm gì cũng được chỉ cần có thể yểm hộ.
Lúc này Ân chưởng quỹ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng hắn vỗ gáy nói:
- Ta suýt nữa đã quên Ung kinh đối với vũ khí quản chế cực nghiêm binh khí cùng với tên nỏ dân gian tuyệt đối không cho phép mang, không phải võ sĩ thì không được đeo đao, muốn mang kiếm hay cung phải đến huyện nha lập hồ sơ. Nếu không sẽ bị cho là thám tử từ Lạc Kinh tới.
- Chúng ta đều có danh hiệu võ sĩ ngươi không cần lo lắng.
Dư Vĩnh Khanh thấy Ân chưởng quỹ lo lắng thì vỗ nhẹ vai của hắn:
- Yên tâm đi chúng ta không phải tới để giết người cũng không nhất định mang binh khí.
Từ Sở châu trở về Tô Tốn hướng về phía Hoàng Phủ Hằng giải thính, y không mang một hạt lương thực một đồng tiền nào về không những như thế y còn phảng phất trở nên già nua, cảm giác vô cùng mệt mỏi Hoàng Phủ Hằng cũng không trách liền an ủi vài câu để y về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Liên tiếp vài ngày, Tô Tốn đều nôn nóng bất an, y thở dài than ngắn, cảm thấy nhân sinh đã không còn ý nghĩa gì, thường khiến cho người nhà lo lắng không thôi.
Tối hôm đó Tô Hàn Xương đẩy cửa thư phòng của phụ thân nói:
- Phụ thân cha tìm con.
- Ừ.
Tô Tốn đang ghi chép gì đó liền chỉ ghế mà nói:
- Ngồi xuống trước đi.
Tô Hàn Xương bất an nhìn phụ thân hắn cũng cảm thấy phụ thân sau khi từ Sở Châu trở về trở nên phiền muộn, hắn hỏi mấy lần mà phụ thân đều không để ý khiến cho hắn lo lắng đến cực điểm.
Tuy nhiên hôm nay khí sắc của phụ thân có vẻ không tệ, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi đã lâu không có.
Tô Tốn buông bút khẽ thở dài nói:
- Ta quyết định từ chức rồi.
- Cái gì?
Tô Hàn Xương chấn động:
- Phụ thân cha nói gì?
- Ta quyết định từ cái chức quốc tử giám tế tửu, cái này có gì kỳ quái sao?
Tô Tốn bất mãn nhìn hắn.
- Không nhưng mà... phụ thân sao cha lại từ chức, đang làm tốt tự nhiên lại từ chức, chẳng lẽ phụ thân nghĩ Ung Kinh mới là chính thống sao?
- Ta cảm thấy bọn họ cũng không phải là chính thống.
Tô Tốn bỗng nhiên cả giận nói:
- Hoàng Phủ Hằng không tránh khỏi hiềm nghi giết cha, mà Hoàng Phủ Điềm danh bất chính ngôn bất thuận cái gì Đại Ninh triều dứt khoát là Thân gia vương triều, bọn họ dựa vào đâu mà lập quốc lập đế.
Tô Hàn Xương sững sờ nhìn phụ thân sau nửa ngày mới chần chừ nói:
- Phụ thân từ chức hồi hương, nhưng thật ra là muốn hiệu lực cho Tề vương phải không?
- Ai nói ta phải hồi hương, ai nói ta muốn hiệu lực cho Tề vương?
- Vậy phụ thân muốn đi nơi nào...
- Hài nhi thực sự không rõ phụ thân vì cái gì, có thể nói cho con biết được không?
/493
|