Dương Duyên An cũng một mực nghi ngờ cảnh giác Vô Tấn khuếch trương, từ năm trước Hoàng Phủ Huyền Đức hạ chỉ thu thuế ngân và lương thực vận chuyển về Giang Ninh phủ Dương Duyên An vẫn lưu lại một phần hắn lấy cớ thuế ngân chưa đủ, lương thực còn chưa nhập kho cho nên chỉ chuyển tới năm vạn lượng bạc và hai vạn thạch lương thực, thuế ngân và lương thực trên cơ bản đều tồn tại ở kho.
Mà lúc này Hoàng Phủ Hằng hiệu triệu tất cả các quận ở Sở Châu vận lương vào kinh Dương Duyên An bắt đầu có hành động, hắn cũng là thứ sử duy nhất ở Sở Châu hưởng ứng sự hiệu triệu của thái tử Hoàng Phủ Hằng.
Đầu tháng tư, hắn liền thu thập hơn hai trăm thuyền dân năm trăm thạch chuẩn bị vận chuyển hai trăm vạn lượng thuế ngân và ba trăm vạn thạch lương thực vào Lạc kinh đương nhiên năm trăm thạch thuyền dân này tải trọng không lớn, hắn chỉ có thể vận chuyển thuế ngân và một phần nhỏ lương thực.
Trung tuần tháng tư, Dương duyên An đã nhận được tin tức Hoàng Phủ Vô Tấn đến Duy Dương huyện, Duy Dương huyện cách trụ sở Dư Hàng quận chỉ có hơn một trăm dặm, kỵ mã đi liền ba ngày là có thể tới, Dương Duyên An cảm thấy thời igan không còn nhiều cho nên cấp tốc vận chuyển thuế ngân bỏ qua việc vận chuyển lương thực chạy về phía bắc.
Trời dần sáng một đám hào quang chiếu rọi trên mặt biển, phảng phất như thiêu đốt cả biển cả vậy sóng nhẹ tuôn trào một đội thuyền chừng hai trăm con chạy nhanh về phía bắc, lúc này bọn họ đã tới đông vịnh, hướng về phía biển đông rộng lớn, Dương Duyên An lúc này đứng trên thuyền lớn cảm xúc phập phồng hắn nhớ tới mấy năm nay gặp đủ loại tao ngộ, sau khi Dương hoàng hậu qua đời phụ thân của hắn bị giáng chức, mất đi quyền cao mà huynh trưởng Dương Đình Ngọc cũng bị bãi miễn chức làm thứ dân, tình cảnh của hắn tốt hơn một chút, dưới sự trợ giúp của thái tử cuối cùng cũng được đi Dư Hàng quận làm thứ sử, vẫn có chút thực quyền.
Hiện tại thái tử đã đăng cơ, Dương gia bọn hắn cung xoay chuyển tình thế, phụ thân của hắn hiện tại là binh bộ thượng thư kiêm Chinh Tây đại nguyên soái đại ca được nhận chức lại bộ thị lang, tiếp theo là tới phiên mình rồi.
Trên mặt Dương Duyên An hiện lên một sự vui vẻ, hắn tưởng tượng sau khi mình vận chuyển ba trăm vạn bạch ngân vào kinh thành xong hoàng thượng sẽ khích lệ mình thế nào.
Đúng lúc này một gã thủ hạ chỉ về phương xa mà hô to:
- Đại nhân mau nhìn kìa là chiến thuyền.
Dương Duyên An nhìn về phía xa xa chỉ thấy ở trên mặt biển xuất hiện chằng chịt đủ mấy trăm chiếc thuyền, hắn giống như đạp vào hư không, thân thể rơi xuống hầm băng vạn trượng, toàn thân lạnh phát run, Hoàng Phủ Vô Tấn đã đến rồi.
- Làm sao bây giờ?
Hắn quay đầu hỏi chủ thuyền:
- Mã sư phó có biện pháp lách qua chiếc thuyền kia không?
Thuyền lão đầu cười khổ:
- Đại nhân tình huống này có lẽ chạy trốn thì không còn mạng sống, nếu không chạy trốn thì còn hi vọng.
Dương Duyên An hai chân run sợ một lát sau đã tràn ngập mồ hôi cuối cùng hắn mềm nhũn xuống gục ngã xuống boong thuyền, mặc cho số phận.
Đội thuyền vận ngân đã giảm tốc độ rồi, cuối cùng cũng triệt để dừng lại, chiếc thuyền từng nhóm chạy tới, dần dần chậm tốc độ ba trăm chiếc thuyền bao vây xung quanh từng binh sĩ tiến lên thuyền kiểm tra, ở mạn thuyền một gã quân sĩ lớn tiếng hỏi:
- Dương đại nhân ở đâu?
Dương Duyên An từ từ đứng lene kéo trường bào, bảo trì qua uy của thứ sử:
- Chính là ta.
Quan quân liền ôm quyền với hắn:
- Mời đại nhân đi theo ta, Lương vương điện hạ muốn hội kiến đại nhân.
- Lương vương điện hạ hiện ở đâu?
Quan quân quay đầu chỉ ngón tay vào một chiếc quân thuyền khổng lồ:
- Đó chính là thuyền của vương gia vương gia đang ở trên thuyền chờ đợi.
Dương Duyên An nhìn thấy một chấm đen đứng trên đầu thuyền lạnh lùng nhìn mình thì giống như gà trống ủ rũ nói:
- Được rồi ta đi với ngươi.
Dương Duyên An gian nan mà bò lên thuyền lớn hắn rất sợ độ cao liền nắm chặt lấy thang dây, nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng phía dưới, lúc này hắn cảm thấy có một bàn tay hữu lực kéo mình đem hắn từ từ lên thuyền lớn.
Hắn mở to mắt ra thì thấy Hoàng Phủ Vô Tấn đã xuất hiện trước mặt mình, trong lòng rúng động mà gật đầu:
- Đa tạ điện hạ.
Vô Tấn áy náy chắp tay với hắn:
- Không biết đại nhân sợ độ cao, hẳn là nên theo ta rời thuyền.
- Không sao.
Dương Duyên An khoát tay, hướng về phái Vô Tấn thi lễ thật sâu:
- Hạ quan Dương Duyên An tham kiến điện hạ.
Hắn vừa rồi bỗng nhiên hiểu thông một đạo lý, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không trở mặt với triều đình, mặc kệ hắn hung hăng càn quấy thế nào hắn vẫn là thần tử của hoàng thượng hắn không dám công nhiên cưỡng đoạt chỉ có thể dùng xảo thủ, điểm này Dương Duyên An thông suốt cho nên cũng không run sợ như lúc này nữa.
Hắn vội vàng nói:
- Điện hạ hạ quan phụng mệnh bệ hạ đưa bạc vào kinh.
- Hóa ra là vậy.
Hoàng Phủ Vô Tấn híp mắt lại cười nói:
- Vậy thì may mà ta ngăn cản ngân thuyền của đại nhân nếu không thì thuế ngân này cũng mất rồi, ngay cả tính mạng của đại nhân cũng khó bảo vệ.
Dương Duyên An sững sờ:
- Điện hạ nói vậy là sao?
- Aizzz, đại nhân dù sao cũng là thư sinh.
Hoàng Phủ Vô Tấn hướng về phía biển rộng mênh mông mà chỉ một ngón tay thở dài nói:
- Trong biển rộng mênh mông này, Phượng Hoàng hội Bạch Sa hội thậm chí là giặc Oa đều có thể chặn ngân thuyền của đại nhân, giết người đoạt ngân, đây là chuyện bình thường xin hỏi đại nhân mang theo bao nhiêu hộ vệ?
- Cái này...
Dương Duyên An á khẩu không trả lời được lần này hắn chỉ mang theo năm mươi tên nha dịch.
- Vậy theo ý đại nhân hạ quan phải làm sao bây giờ?
Lời vừa ra tới miệng hắn cảm thấy không ổn mình không thể bị động như vậy cho nên liền đổi giọng:
- Nếu như không được thì hạ quan đem ngân thuyền trở về Dư Hàng quận trước.
Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể để miếng thịt mỡ đến tay chạy mất hắn cười ha hả nói:
- Như vậy sao được triều đình cùng với Ngụy Đế tác chiến, nhu cầu quân lương cấp bách, chẳng lẽ Dương đại nhân còn muốn chiêu mộ mấy nghìn binh sĩ đi tiễn sao, có ta ở đây không cần Dương đại nhân phí tâm, Dương đại nhân trở lại quận, thuế ngân do ta phụ trách đưa vào kinh.
- Cái này... sao được?
Dương Duyên An trong lòng thấy lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn không nhiều lời với hắn quay đầu hạ lệnh:
- Đưa Dương đại nhân về thuyền.
Mà lúc này Hoàng Phủ Hằng hiệu triệu tất cả các quận ở Sở Châu vận lương vào kinh Dương Duyên An bắt đầu có hành động, hắn cũng là thứ sử duy nhất ở Sở Châu hưởng ứng sự hiệu triệu của thái tử Hoàng Phủ Hằng.
Đầu tháng tư, hắn liền thu thập hơn hai trăm thuyền dân năm trăm thạch chuẩn bị vận chuyển hai trăm vạn lượng thuế ngân và ba trăm vạn thạch lương thực vào Lạc kinh đương nhiên năm trăm thạch thuyền dân này tải trọng không lớn, hắn chỉ có thể vận chuyển thuế ngân và một phần nhỏ lương thực.
Trung tuần tháng tư, Dương duyên An đã nhận được tin tức Hoàng Phủ Vô Tấn đến Duy Dương huyện, Duy Dương huyện cách trụ sở Dư Hàng quận chỉ có hơn một trăm dặm, kỵ mã đi liền ba ngày là có thể tới, Dương Duyên An cảm thấy thời igan không còn nhiều cho nên cấp tốc vận chuyển thuế ngân bỏ qua việc vận chuyển lương thực chạy về phía bắc.
Trời dần sáng một đám hào quang chiếu rọi trên mặt biển, phảng phất như thiêu đốt cả biển cả vậy sóng nhẹ tuôn trào một đội thuyền chừng hai trăm con chạy nhanh về phía bắc, lúc này bọn họ đã tới đông vịnh, hướng về phía biển đông rộng lớn, Dương Duyên An lúc này đứng trên thuyền lớn cảm xúc phập phồng hắn nhớ tới mấy năm nay gặp đủ loại tao ngộ, sau khi Dương hoàng hậu qua đời phụ thân của hắn bị giáng chức, mất đi quyền cao mà huynh trưởng Dương Đình Ngọc cũng bị bãi miễn chức làm thứ dân, tình cảnh của hắn tốt hơn một chút, dưới sự trợ giúp của thái tử cuối cùng cũng được đi Dư Hàng quận làm thứ sử, vẫn có chút thực quyền.
Hiện tại thái tử đã đăng cơ, Dương gia bọn hắn cung xoay chuyển tình thế, phụ thân của hắn hiện tại là binh bộ thượng thư kiêm Chinh Tây đại nguyên soái đại ca được nhận chức lại bộ thị lang, tiếp theo là tới phiên mình rồi.
Trên mặt Dương Duyên An hiện lên một sự vui vẻ, hắn tưởng tượng sau khi mình vận chuyển ba trăm vạn bạch ngân vào kinh thành xong hoàng thượng sẽ khích lệ mình thế nào.
Đúng lúc này một gã thủ hạ chỉ về phương xa mà hô to:
- Đại nhân mau nhìn kìa là chiến thuyền.
Dương Duyên An nhìn về phía xa xa chỉ thấy ở trên mặt biển xuất hiện chằng chịt đủ mấy trăm chiếc thuyền, hắn giống như đạp vào hư không, thân thể rơi xuống hầm băng vạn trượng, toàn thân lạnh phát run, Hoàng Phủ Vô Tấn đã đến rồi.
- Làm sao bây giờ?
Hắn quay đầu hỏi chủ thuyền:
- Mã sư phó có biện pháp lách qua chiếc thuyền kia không?
Thuyền lão đầu cười khổ:
- Đại nhân tình huống này có lẽ chạy trốn thì không còn mạng sống, nếu không chạy trốn thì còn hi vọng.
Dương Duyên An hai chân run sợ một lát sau đã tràn ngập mồ hôi cuối cùng hắn mềm nhũn xuống gục ngã xuống boong thuyền, mặc cho số phận.
Đội thuyền vận ngân đã giảm tốc độ rồi, cuối cùng cũng triệt để dừng lại, chiếc thuyền từng nhóm chạy tới, dần dần chậm tốc độ ba trăm chiếc thuyền bao vây xung quanh từng binh sĩ tiến lên thuyền kiểm tra, ở mạn thuyền một gã quân sĩ lớn tiếng hỏi:
- Dương đại nhân ở đâu?
Dương Duyên An từ từ đứng lene kéo trường bào, bảo trì qua uy của thứ sử:
- Chính là ta.
Quan quân liền ôm quyền với hắn:
- Mời đại nhân đi theo ta, Lương vương điện hạ muốn hội kiến đại nhân.
- Lương vương điện hạ hiện ở đâu?
Quan quân quay đầu chỉ ngón tay vào một chiếc quân thuyền khổng lồ:
- Đó chính là thuyền của vương gia vương gia đang ở trên thuyền chờ đợi.
Dương Duyên An nhìn thấy một chấm đen đứng trên đầu thuyền lạnh lùng nhìn mình thì giống như gà trống ủ rũ nói:
- Được rồi ta đi với ngươi.
Dương Duyên An gian nan mà bò lên thuyền lớn hắn rất sợ độ cao liền nắm chặt lấy thang dây, nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng phía dưới, lúc này hắn cảm thấy có một bàn tay hữu lực kéo mình đem hắn từ từ lên thuyền lớn.
Hắn mở to mắt ra thì thấy Hoàng Phủ Vô Tấn đã xuất hiện trước mặt mình, trong lòng rúng động mà gật đầu:
- Đa tạ điện hạ.
Vô Tấn áy náy chắp tay với hắn:
- Không biết đại nhân sợ độ cao, hẳn là nên theo ta rời thuyền.
- Không sao.
Dương Duyên An khoát tay, hướng về phái Vô Tấn thi lễ thật sâu:
- Hạ quan Dương Duyên An tham kiến điện hạ.
Hắn vừa rồi bỗng nhiên hiểu thông một đạo lý, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không trở mặt với triều đình, mặc kệ hắn hung hăng càn quấy thế nào hắn vẫn là thần tử của hoàng thượng hắn không dám công nhiên cưỡng đoạt chỉ có thể dùng xảo thủ, điểm này Dương Duyên An thông suốt cho nên cũng không run sợ như lúc này nữa.
Hắn vội vàng nói:
- Điện hạ hạ quan phụng mệnh bệ hạ đưa bạc vào kinh.
- Hóa ra là vậy.
Hoàng Phủ Vô Tấn híp mắt lại cười nói:
- Vậy thì may mà ta ngăn cản ngân thuyền của đại nhân nếu không thì thuế ngân này cũng mất rồi, ngay cả tính mạng của đại nhân cũng khó bảo vệ.
Dương Duyên An sững sờ:
- Điện hạ nói vậy là sao?
- Aizzz, đại nhân dù sao cũng là thư sinh.
Hoàng Phủ Vô Tấn hướng về phía biển rộng mênh mông mà chỉ một ngón tay thở dài nói:
- Trong biển rộng mênh mông này, Phượng Hoàng hội Bạch Sa hội thậm chí là giặc Oa đều có thể chặn ngân thuyền của đại nhân, giết người đoạt ngân, đây là chuyện bình thường xin hỏi đại nhân mang theo bao nhiêu hộ vệ?
- Cái này...
Dương Duyên An á khẩu không trả lời được lần này hắn chỉ mang theo năm mươi tên nha dịch.
- Vậy theo ý đại nhân hạ quan phải làm sao bây giờ?
Lời vừa ra tới miệng hắn cảm thấy không ổn mình không thể bị động như vậy cho nên liền đổi giọng:
- Nếu như không được thì hạ quan đem ngân thuyền trở về Dư Hàng quận trước.
Hoàng Phủ Vô Tấn làm sao có thể để miếng thịt mỡ đến tay chạy mất hắn cười ha hả nói:
- Như vậy sao được triều đình cùng với Ngụy Đế tác chiến, nhu cầu quân lương cấp bách, chẳng lẽ Dương đại nhân còn muốn chiêu mộ mấy nghìn binh sĩ đi tiễn sao, có ta ở đây không cần Dương đại nhân phí tâm, Dương đại nhân trở lại quận, thuế ngân do ta phụ trách đưa vào kinh.
- Cái này... sao được?
Dương Duyên An trong lòng thấy lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn không nhiều lời với hắn quay đầu hạ lệnh:
- Đưa Dương đại nhân về thuyền.
/493
|