Đối với Hoàng Phủ Vô Tấn mà nói Bạch Y quân chỉ là một đám cá trong hồ nước, hiện tại đám cá này chuẩn bị phóng qua hồ nước mà chạy trốn đó chính là thời khắc mà hắn thu lưới, hắn bắt đầu triệu tập mười lăm vạn đại quân, theo Tuyên Thành quận Lịch Dương quận cùng Thọ Xương quận ba phía vây quanh Bạch Y quân lại phái bộ binh úy Lưu Hoán ở Giang Ninh phủ hỏa tốc theo đường vòng chặn ở phía Tây Lư Giang quận, đem tám vạn Bạch Y quân hoàn toàn vây trong đó.
Tại Hợp Phì huyện ở Lư Giang quận, nơi này cũng chính là trụ sở quận Lư Giang, cũng là trung tâm chỉ huy của Bạch Y quân, trung tâm chỉ huy của Bạch Y quân vẫn là bí mật lớn nhất, Hoàng Phủ Vô Tấn tìm hoài không thấy hắn nằm mơ cũng không ngờ, trung tâm chỉ huy lại là quân nha của Lư Giang quận, mà người chỉ huy cao nhất của Bạch Y quân lại chính là trưởng sử Lư Giang quâ Hạ Nhược Mai.
Hạ Nhược Mai vào năm Trinh Nghiệp thứ mười chín đã đậu tiến sĩ bài danh thứ tư, coi như là môn sinh của Tô Tốn, hắn ở trong quan trường vô cùng không thuận lợi từ khi vào làm quan vẫn là một chủ bộ thiên huyện nho nhỏ, một lần ngẫu nhiên hắn gặp được bàng hữu là Tú Y vệ tướng quân Thiệu Cảnh Văn, trong lúc uống say đã bày tỏ sự khó khăn của mình, Thiệu Cảnh Văn liền dẫn kiến hắn với Thân Quốc Cữu.
Không lâu sau hắn được đề bạt làm huyện lệnh Tuyên Thành quận ba năm trước đã làm trưởng sử Lư Giang quận, mà thứ sử ở đây trường kỳ bị bệnh cho nên trên thực tế Lư Giang quận nằm trong tay của Hạ Nhược Mai, mà tư mã của quận cũng là người của Thân Quốc Cữu.
Hắc Mễ không phụ kỳ vọng của Thân Quốc Cữu, hắn chủ trì Bạch Y quân ba năm qua, nhân số của Bạch Y quân đã tăng từ ba vạn lên tám vạn, hơn nữa cũng không hao phí bao nhiêu tiền bạc lương thực cử Thân Quốc Cữu, tất cả hầu hết đều tự cung tự cấp, do từng điền trang trống cây chăn nuôi mà giải quyết.
Quan trọng hơn là, hắn đã che giấu được Bạch Y quân, từ đầu tới cuối triều đình không biết, chỉ có thái tử nghi ngờ mà thôi nhưng lại không có chứng cứ gì, Hạ Nhược Mai nằm mơ cũng không nghĩ ra, Thân Quốc Cữu hợp tác với Bạch Sa hội cuối cùng lại làm bại lộ bí mật của Bạch Y quân, khiến cho Hoàng Phủ Vô Tấn không chỉ biết sự tồn tại của Bạch Y quân mà đã bắt đầu thiết lập một cái lưới trong đó.
Ở trong phòng họp tại Lư Giang quận nha, Hắc Mễ đang triệu tập tướng lãnh chủ yếu tới đây, tám vạn Bạch Y quân tụ hợp trong hai mươi lăm điền trang bình quân một điền trang ba nghìn người, mỗi điền trang có một đô úy tướng quân ba tòa tiền trang lại có một thiên tướng, tổng cộng tám gã thiên tướng tất cả, Hạ Nhược Mai lại tiến hành liên hệ với thiên tướng.
Ngồi bên cạnh Hạ Nhược Mai là một đại tướng dáng người khôi ngô người này tên là Tư Mã Phương là thủ hạ tâm phúc của Thân Tể, Thân Tể được phong làm đông chinh đại nguyên soái mà Tư Mã Phương cũng nhậm chức tả vệ tướng quân lần này hắn phụng mệnh Thân Tể tới đây mang Bạch Y quân trở về, sắc mặt của Tư Mã Phương lúc này âm trầm trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, tám gã thiên tướng chỉ có sáu gã xuất hiện còn hai vạn đại quân vẫn chưa tới, hắn ở Hợp Phì huyện đợi ba ngày nhưng vẫn chưa tới, điều này khiến cho nội tâm của hắn ức chế đến cực điểm, quân đội rác rưởi như vậy mang về có ý nghĩa gì? Hạ Nhược Mai cũng cảm thấy hào khí ở trong phòng hắn nhìn Tư Mã Phương rồi lại nói với sáu tên thiên tướng:
- Như vậy đi để Tư Mã tướng quân giảng giải cho các ngươi nghe tình huống ở Ung Kinh một chút.
Hạ Nhược Mai cũng muốn hòa hoãn sự bất mãn ở trong lòng Tư Mã Phương, hắn biết hai vạn người kia là từ Đồng An quận tới, đường xá gian nan không thể đi nhanh như vậy.
Tư Mã Phương minh bạch dụng ý của Hạ Nhược Mai, hắn liền kìm chế tức giận trong lòng mà nói với chúng nhân:
- Thân tướng quân đã suất lĩnh mười vạn quân đôi tới Thục châu hợp với mười vạn quân Thục, như vậy chúng ta đã có tới bốn mươi lăm vạn quân, hiện tại nếu thêm tám vạn Bạch Y quân nữa thì thực lực có thể vượt qua Lạc Kinh Ngụy đế.
- Thế nhưng mà.... năm mươi vạn quân đội này làm sao có thể nuôi sống được?
Hạ Nhược Mai nhướn mày hỏi.
- Đây đúng là vấn đề lớn.
Nói đến vấn đề hậu cần tiếp tế, Tư Mã Phương thở dài:
- Hiện tại Ung Kinh còn tồn một số lương thực, đại khái có thể duy trì ba tháng, nhưng sau ba tháng thì sao, Thân tướng quốc tự mình đi Thục châu, chính là muốn đạt được lương thực ở nơi này, nhưng còn chưa đủ, Đại Ninh vương triều vượng lúa đề ở Sở châu mà Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đã chiếm được. Ta đoán chừng bên Ngụy đế kia cũng có vấn đề như vậy trừ phi cắt giảm binh lực nếu không ai nắm giữ lương thực là có thể cười đến phút cuối.
- Hoàng Phủ Vô Tấn không phải đã thuần phục Lạc kinh sao?
Một thiên tướng đưa ra nghi vấn của mình.
Nghi vấn của hắn lập tức bị người trong phòng chế nhạo, một gã tướng quân ôm lấy vai của hắn mà cười nói:
- Lão đệ đệ nói xem một con hổ sẽ đem lương thực của mình cho một con hổ khác sao, đừng nói lời ngốc nữa.
Hạ Nhược Mai thấy thiên tướng Ngô Quân một mực không lên tiếng thì cười hỏi hắn:
- Ngô tướng quân có cao kiến gì không?
Ngô Quân cười lắc đầu:
- Cao kiến thì không dám nhưng ta cảm giác trong vòng một tháng nữa Ung Kinh và Lạc Kinh sẽ có một trận chiến.
Kiến giải này khiến cho Tư Mã Phương cảm thấy hứng thú hắn liền cười hỏi:
- Vị Ngô tướng quân này mời nói xem, chiến tranh làm sao lại bộc phát?
- Theo lời của Tư Mã tướng quân, tranh đoạt lương thực chính là căn nguyên để hai quân bộc phát, Lạc Kinh muốn chiếm giữ Kinh Châu, Ung Kinh muốn chiếm giữ đất Thục, quân Tây Lương thì muốn chiếm Lũng Hữu, nhưng mà có một loại lương thực mà mọi người đã quên đó chính là Tấn Kinh, Tấn Kinh ở phía bắc Lạc Kinh, ở phía đông Ung Kinh, chỗ đó binh lực không nhiều, lại thừa thãi lương thực ta cảm thấy được trong vòng một tháng hai bên sẽ vì tranh đoạt Tấn châu mà bộc phát chiến tranh.
Phân tích của Ngô Quân lại khiến cho Tư Mã Phương tán thưởng:
- Ngô tướng quân quả nhiên kiến thức phi phàm, ta cũng không gạt tướng quân, Thân nguyên soái đã chuẩn bị ba vạn quân tiến vào quận Hà Đông, xác thực là có ý định chiếm cứ Tấn Châu.
Hạ Nhược Mai cũng cười nói:
- Ngô tướng quân vốn cũng là danh tướng ở Sở châu, bởi vì đắc tội với quyền quý mà bị bãi chức, là người có kiến thức nhất trong Bạch Y quân chúng ta.
Tại Hợp Phì huyện ở Lư Giang quận, nơi này cũng chính là trụ sở quận Lư Giang, cũng là trung tâm chỉ huy của Bạch Y quân, trung tâm chỉ huy của Bạch Y quân vẫn là bí mật lớn nhất, Hoàng Phủ Vô Tấn tìm hoài không thấy hắn nằm mơ cũng không ngờ, trung tâm chỉ huy lại là quân nha của Lư Giang quận, mà người chỉ huy cao nhất của Bạch Y quân lại chính là trưởng sử Lư Giang quâ Hạ Nhược Mai.
Hạ Nhược Mai vào năm Trinh Nghiệp thứ mười chín đã đậu tiến sĩ bài danh thứ tư, coi như là môn sinh của Tô Tốn, hắn ở trong quan trường vô cùng không thuận lợi từ khi vào làm quan vẫn là một chủ bộ thiên huyện nho nhỏ, một lần ngẫu nhiên hắn gặp được bàng hữu là Tú Y vệ tướng quân Thiệu Cảnh Văn, trong lúc uống say đã bày tỏ sự khó khăn của mình, Thiệu Cảnh Văn liền dẫn kiến hắn với Thân Quốc Cữu.
Không lâu sau hắn được đề bạt làm huyện lệnh Tuyên Thành quận ba năm trước đã làm trưởng sử Lư Giang quận, mà thứ sử ở đây trường kỳ bị bệnh cho nên trên thực tế Lư Giang quận nằm trong tay của Hạ Nhược Mai, mà tư mã của quận cũng là người của Thân Quốc Cữu.
Hắc Mễ không phụ kỳ vọng của Thân Quốc Cữu, hắn chủ trì Bạch Y quân ba năm qua, nhân số của Bạch Y quân đã tăng từ ba vạn lên tám vạn, hơn nữa cũng không hao phí bao nhiêu tiền bạc lương thực cử Thân Quốc Cữu, tất cả hầu hết đều tự cung tự cấp, do từng điền trang trống cây chăn nuôi mà giải quyết.
Quan trọng hơn là, hắn đã che giấu được Bạch Y quân, từ đầu tới cuối triều đình không biết, chỉ có thái tử nghi ngờ mà thôi nhưng lại không có chứng cứ gì, Hạ Nhược Mai nằm mơ cũng không nghĩ ra, Thân Quốc Cữu hợp tác với Bạch Sa hội cuối cùng lại làm bại lộ bí mật của Bạch Y quân, khiến cho Hoàng Phủ Vô Tấn không chỉ biết sự tồn tại của Bạch Y quân mà đã bắt đầu thiết lập một cái lưới trong đó.
Ở trong phòng họp tại Lư Giang quận nha, Hắc Mễ đang triệu tập tướng lãnh chủ yếu tới đây, tám vạn Bạch Y quân tụ hợp trong hai mươi lăm điền trang bình quân một điền trang ba nghìn người, mỗi điền trang có một đô úy tướng quân ba tòa tiền trang lại có một thiên tướng, tổng cộng tám gã thiên tướng tất cả, Hạ Nhược Mai lại tiến hành liên hệ với thiên tướng.
Ngồi bên cạnh Hạ Nhược Mai là một đại tướng dáng người khôi ngô người này tên là Tư Mã Phương là thủ hạ tâm phúc của Thân Tể, Thân Tể được phong làm đông chinh đại nguyên soái mà Tư Mã Phương cũng nhậm chức tả vệ tướng quân lần này hắn phụng mệnh Thân Tể tới đây mang Bạch Y quân trở về, sắc mặt của Tư Mã Phương lúc này âm trầm trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, tám gã thiên tướng chỉ có sáu gã xuất hiện còn hai vạn đại quân vẫn chưa tới, hắn ở Hợp Phì huyện đợi ba ngày nhưng vẫn chưa tới, điều này khiến cho nội tâm của hắn ức chế đến cực điểm, quân đội rác rưởi như vậy mang về có ý nghĩa gì? Hạ Nhược Mai cũng cảm thấy hào khí ở trong phòng hắn nhìn Tư Mã Phương rồi lại nói với sáu tên thiên tướng:
- Như vậy đi để Tư Mã tướng quân giảng giải cho các ngươi nghe tình huống ở Ung Kinh một chút.
Hạ Nhược Mai cũng muốn hòa hoãn sự bất mãn ở trong lòng Tư Mã Phương, hắn biết hai vạn người kia là từ Đồng An quận tới, đường xá gian nan không thể đi nhanh như vậy.
Tư Mã Phương minh bạch dụng ý của Hạ Nhược Mai, hắn liền kìm chế tức giận trong lòng mà nói với chúng nhân:
- Thân tướng quân đã suất lĩnh mười vạn quân đôi tới Thục châu hợp với mười vạn quân Thục, như vậy chúng ta đã có tới bốn mươi lăm vạn quân, hiện tại nếu thêm tám vạn Bạch Y quân nữa thì thực lực có thể vượt qua Lạc Kinh Ngụy đế.
- Thế nhưng mà.... năm mươi vạn quân đội này làm sao có thể nuôi sống được?
Hạ Nhược Mai nhướn mày hỏi.
- Đây đúng là vấn đề lớn.
Nói đến vấn đề hậu cần tiếp tế, Tư Mã Phương thở dài:
- Hiện tại Ung Kinh còn tồn một số lương thực, đại khái có thể duy trì ba tháng, nhưng sau ba tháng thì sao, Thân tướng quốc tự mình đi Thục châu, chính là muốn đạt được lương thực ở nơi này, nhưng còn chưa đủ, Đại Ninh vương triều vượng lúa đề ở Sở châu mà Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đã chiếm được. Ta đoán chừng bên Ngụy đế kia cũng có vấn đề như vậy trừ phi cắt giảm binh lực nếu không ai nắm giữ lương thực là có thể cười đến phút cuối.
- Hoàng Phủ Vô Tấn không phải đã thuần phục Lạc kinh sao?
Một thiên tướng đưa ra nghi vấn của mình.
Nghi vấn của hắn lập tức bị người trong phòng chế nhạo, một gã tướng quân ôm lấy vai của hắn mà cười nói:
- Lão đệ đệ nói xem một con hổ sẽ đem lương thực của mình cho một con hổ khác sao, đừng nói lời ngốc nữa.
Hạ Nhược Mai thấy thiên tướng Ngô Quân một mực không lên tiếng thì cười hỏi hắn:
- Ngô tướng quân có cao kiến gì không?
Ngô Quân cười lắc đầu:
- Cao kiến thì không dám nhưng ta cảm giác trong vòng một tháng nữa Ung Kinh và Lạc Kinh sẽ có một trận chiến.
Kiến giải này khiến cho Tư Mã Phương cảm thấy hứng thú hắn liền cười hỏi:
- Vị Ngô tướng quân này mời nói xem, chiến tranh làm sao lại bộc phát?
- Theo lời của Tư Mã tướng quân, tranh đoạt lương thực chính là căn nguyên để hai quân bộc phát, Lạc Kinh muốn chiếm giữ Kinh Châu, Ung Kinh muốn chiếm giữ đất Thục, quân Tây Lương thì muốn chiếm Lũng Hữu, nhưng mà có một loại lương thực mà mọi người đã quên đó chính là Tấn Kinh, Tấn Kinh ở phía bắc Lạc Kinh, ở phía đông Ung Kinh, chỗ đó binh lực không nhiều, lại thừa thãi lương thực ta cảm thấy được trong vòng một tháng hai bên sẽ vì tranh đoạt Tấn châu mà bộc phát chiến tranh.
Phân tích của Ngô Quân lại khiến cho Tư Mã Phương tán thưởng:
- Ngô tướng quân quả nhiên kiến thức phi phàm, ta cũng không gạt tướng quân, Thân nguyên soái đã chuẩn bị ba vạn quân tiến vào quận Hà Đông, xác thực là có ý định chiếm cứ Tấn Châu.
Hạ Nhược Mai cũng cười nói:
- Ngô tướng quân vốn cũng là danh tướng ở Sở châu, bởi vì đắc tội với quyền quý mà bị bãi chức, là người có kiến thức nhất trong Bạch Y quân chúng ta.
/493
|