Trong con hẻm đối diện tường phía tây, hai bóng đen thấy bồ câu đập cánh bay ra, thoáng chốc căng thẳng tinh thần, bốn con mắt nhìn chằm chằm chim bồ câu. Khoảnh khắc bồ câu bay qua đầu họ, trong đó có một người thấy ống nhỏ trên chân chim.
- Là bồ câu truyền tin!
Hai người nhìn nhau.
Một người đứng thẳng dậy nói:
- Ta đi bẩm báo, ngươi tiếp tục nhìn.
Nói xong gã mau chân chạy nhanh trong bóng đêm. Đường Trường Kiền được xưng là một trong trung tâm chính trị thành Giang Ninh. Huyện nha, nha môn chuyển vận ti muối thiết, còn có phủ trạch Thân Kỳ Võ, phủ trạch huyện thừa đều tập trung trên con đường dài không tới một dặm này.
Lúc này trên phố đã lập lòe ánh lửa. Ánh lửa tí tách chiếu sáng con đường. Ba ngàn quân sĩ Mai Hoa vệ hoàn toàn khống chế cả con đường, phong tỏa lối vào hai bên, không cho ai ra vào. Đằng sau đường là Long Tàng hà đậu đầy ba mươi chiếc thuyền lớn, phong tỏa đường sông.
Cùng lúc đó, mấy trăm quân sĩ lần lượt bao vây hậu trạch huyện nha và nhà Thân Kỳ Võ, đem thiểu doãn Giang Ninh Thân Kỳ Võ và huyện lệnh Tả Vân Đấu lôi ra khỏi phủ trạch. Thân Kỳ Võ bị mấy binh sĩ xô đẩy nhưng vẫn không ngừng ngó xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì. Bỗng nhiên, gã trông thấy, cách xa mấy chục bước trong một đội kỵ binh, Hoàng Phủ Vô Tấn mặc khôi giáp đang lạnh lùng nhìn mình, trên mặt không có biểu tình.
- Hoàng Phủ Vô Tấn!!!
Thân Kỳ Võ kêu to:
- Ngươi dựa vào cái gì bắt ta!?
Hoàng Phủ Vô Tấn chậm rãi giơ ngang thượng phương bảo kiếm lên cao, từ từ kéo ra bảo kiếm. Thân Kỳ Võ ngẩn ngơ, gã lờ mờ thấy trên thân kiếm có khắc chữ. Tuy nhìn không rõ nhưng lập tức đoán được đó là thượng phương bảo kiếm, chẳng lẽ phụ thân đã xảy ra chuyện gì?
- Phụng mật lệnh của hoàng thượng, bắt vây cánh Sở vương!
Thân Kỳ Võ biến sắc mặt, huyện lệnh Tả Vân Đấu càng kinh sợ đến người run bần bật, tê liệt ngã xuống đất, bị các quân sĩ kéo vào thuyền lớn. Thân Kỳ Võ cũng bị đẩy xuống thuyền lớn nhốt lại. Ngay sau đó, mấy nhân viên quan trọng và huyện thừa, huyện úy Giang Ninh phủ cũng bị bắt lấy, gia quyến của họ thì bị giam lỏng trong phủ trạch, không cho bất cứ ai ra vào.
Thanh trừ thế lực Thân quốc cữu tại Giang Ninh phủ không phải chỉ là diễn trò cho Hàn Thuận Nghĩa xem. Đây là điều cần thiết để Hoàng Phủ Vô Tấn hoàn toàn khống chế Giang Ninh phủ.
Hơn nữa không chỉ là Giang Ninh phủ, quận Đan Dương, quận Diên Lăng, quận Tấn Lăng, quận Dư Hàng, và quận Đông Hải. Năm quận này cũng phải nằm trong vòng khống chế của hắn. Đây là yếu địa chiến lược trung tâm Sở Châu, chỉ năm quận một phủ này đã chiếm cứ hai phần ngân thuế và ba phần sản lượng lương thực tại Đại Ninh vương triều. Hơn nữa năm quận còn sắp xếp mười vạn phủ binh Giang Đông.
Lúc này, sau lưng Vô Tấn, Trương Dung có chút lo âu nói:
- Điện hạ, tuy rằng ta không phản đối thanh trừ Sở vương hệ, nhưng dù sao họ đều là quan phụ mẫu, cứ bắt như vậy, ta lo sẽ tạo ra hỗn loạn trong thành.
Vô Tấn nhìn gã, cười nói:
- Đây chính là việc ta định nhờ ngươi. Hy vọng ngươi có thể chống đỡ cục diện, giữ trật tự trong thành, ta sẽ phái quân đội hết sức hỗ trợ ngươi. Mặt khác, huyện thừa và huyện úy không phải thân tín của Thân quốc cữu, chỉ cần họ viết xuống lá thư trung thành với thái tử là ta liền để họ tiếp tục làm quan, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng.
Kỳ thật trong lòng Trương Dung hiểu, Vô Tấn chưa chắc thật sự trung với thái tử, nhưng gã không muốn nói thẳng ra. Vậy cũng tốt, trung với thái tử thì quan viên quận đa số có thể chấp nhận. Nếu như là trung với Lương vương thì chỉ sợ thật sự loạn. Hơn nữa Vô Tấn có thượng phương bảo kiếm trong tay, đám quan viên không dám không nghe.
Trương Dung lòng thầm kinh thán Hoàng Phủ Vô Tấn to gan, lại dám cướp thượng phương bảo kiếm, giả truyền thánh chỉ. Mình đi theo hắn thì liệu có sáng suốt không? Nhưng dường như gã đã lên tặc thuyền Vô Tấn rồi.
Lòng Trương Dung rất loạn, gã cảm thấy mình có chút thân bất do kỷ.
- Điện hạ!
Phía sau có một quân sĩ Mai Hoa vệ chạy như bay tới.
Vô Tấn nhận ra gã chính là quân sĩ phụ trách giám sát phủ trạch Hàn Thuận Nghĩa. Hắn vội vàng quay đầu ngựa tiến lên đón.
- Thế nào? Có tình huống gì?
- Hồi bẩm điện hạ! Góc tường tây bắc phủ trạch đích thực có bồ câu đưa tin bay ra!
- Quả nhiên chính là hắn!
Vô Tấn rốt cuộc khẳng định tai mắt Hoàng Phủ Huyền Đức chôn giấu tại Giang Ninh phủ, quả nhiên là nhu nhược vô năng Hàn Thuận Nghĩa! Đây là Giang Yêm cho hắn một tình báo, trước khi Hàn Thuận Nghĩa nhậm chức phủ doãn Giang Ninh từng bị Hoàng Phủ Huyền Đức hai lần bí mật triệu kiến. Bên trong giấu huyền cơ, mình mới thử một chút, gã quả nhiên lộ nguyên hình.
Vô Tấn xoay người ra lệnh với đám lính:
- Nghiêm cấm tất cả người trong thành Giang Ninh đưa tin bồ câu, tịch thu hết bồ câu!
Bọn lính hô to tuân lệnh, chạy nhanh tản ra xung quanh, dựa theo danh sách thu hết bồ câu đưa tin của từng nhà.
Vô Tấn lại dặn dò Trương Dung vài câu, quay đầu ngựa vung tay với đại đội kỵ binh sau lưng.
- Đi theo ta!
Gần ngàn kỵ binh theo Vô Tấn chạy nhanh hướng phủ nha. Phủ nha ở một con đường khác song song với đường Trường Kiền, cách nhau chừng ba dặm. Chỉ chốc lát sau, hơn ngàn kỵ binh bao vây phủ đệ của Hàn Thuận Nghĩa. Mười mấy quân sĩ Mai Hoa vệ từ góc tường tây bắc trèo vào. Chỗ đó là nơi Hàn Thuận Nghĩa thả bồ câu bay ra. Đầu tiên phải trước khống chế lồng chim của Hàn Thuận Nghĩa, không cho gã có cơ hội đưa tin hướng kinh thành.
Ngay sau đó, mấy chục quân sĩ Mai Hoa vệ bỗng nhiên một cước đá văng cửa hông phủ đệ, đại quân Mai Hoa vệ tràn vào phủ đệ của Hàn Thuận Nghĩa.
Hàn Thuận Nghĩa đã mặc sẵn quan phục chờ Hoàng Phủ Vô Tấn sai người đến thông báo. Trong lòng gã rất vui lòng nắm giữ đại quyền Giang Ninh phủ, hắn cho rằng việc này và việc bí mật báo cáo hoàng thượng là hai chuyện khác nhau.
Đang lúc gã hưng phấn chờ đợi tin tức thì bỗng từ viện tử truyền đến tiếng chân hỗn độnchạy nhanh. Không ai bẩm báo cho gã, Hàn Thuận Nghĩa hơi ngây ra. Gã chậm rãi bước lên trước, mở một khe hở cửa phòng, không ngờ…
*Rầm!* một tiếng vang thật lớn, cửa phòng gã bị một cước đá văng, cửa đập mạnh vào mặt gã, khiến gã hoa mắt ù tai ngã phịch xuống đất. Chưa đợi gã phản ứng kịp, mười mấy binh sĩ Mai Hoa vệ đã xông vào, vài tên ấn gã xuống đất, trói lại.
- Các ngươi đang làm cái gì!?
Hàn Thuận Nghĩa thấy binh sĩ lục soát thư phòng mình, giận dữ rống to. Nhưng chưa đợi gã hét tiếng thứ hai thì người cứng còng. Chỉ thấy có hai binh sĩ kéo giá sách ra, tìm được cái hộc bí mật.
- Tìm ra rồi!
Hai binh sĩ cùng hưng phấn kêu to. Đám binh sĩ ùa lên dùng đao cạy mở cửa đá, lấy ra tất cả đồ bên trong.
[/CHARGE]
- Là bồ câu truyền tin!
Hai người nhìn nhau.
Một người đứng thẳng dậy nói:
- Ta đi bẩm báo, ngươi tiếp tục nhìn.
Nói xong gã mau chân chạy nhanh trong bóng đêm. Đường Trường Kiền được xưng là một trong trung tâm chính trị thành Giang Ninh. Huyện nha, nha môn chuyển vận ti muối thiết, còn có phủ trạch Thân Kỳ Võ, phủ trạch huyện thừa đều tập trung trên con đường dài không tới một dặm này.
Lúc này trên phố đã lập lòe ánh lửa. Ánh lửa tí tách chiếu sáng con đường. Ba ngàn quân sĩ Mai Hoa vệ hoàn toàn khống chế cả con đường, phong tỏa lối vào hai bên, không cho ai ra vào. Đằng sau đường là Long Tàng hà đậu đầy ba mươi chiếc thuyền lớn, phong tỏa đường sông.
Cùng lúc đó, mấy trăm quân sĩ lần lượt bao vây hậu trạch huyện nha và nhà Thân Kỳ Võ, đem thiểu doãn Giang Ninh Thân Kỳ Võ và huyện lệnh Tả Vân Đấu lôi ra khỏi phủ trạch. Thân Kỳ Võ bị mấy binh sĩ xô đẩy nhưng vẫn không ngừng ngó xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì. Bỗng nhiên, gã trông thấy, cách xa mấy chục bước trong một đội kỵ binh, Hoàng Phủ Vô Tấn mặc khôi giáp đang lạnh lùng nhìn mình, trên mặt không có biểu tình.
- Hoàng Phủ Vô Tấn!!!
Thân Kỳ Võ kêu to:
- Ngươi dựa vào cái gì bắt ta!?
Hoàng Phủ Vô Tấn chậm rãi giơ ngang thượng phương bảo kiếm lên cao, từ từ kéo ra bảo kiếm. Thân Kỳ Võ ngẩn ngơ, gã lờ mờ thấy trên thân kiếm có khắc chữ. Tuy nhìn không rõ nhưng lập tức đoán được đó là thượng phương bảo kiếm, chẳng lẽ phụ thân đã xảy ra chuyện gì?
- Phụng mật lệnh của hoàng thượng, bắt vây cánh Sở vương!
Thân Kỳ Võ biến sắc mặt, huyện lệnh Tả Vân Đấu càng kinh sợ đến người run bần bật, tê liệt ngã xuống đất, bị các quân sĩ kéo vào thuyền lớn. Thân Kỳ Võ cũng bị đẩy xuống thuyền lớn nhốt lại. Ngay sau đó, mấy nhân viên quan trọng và huyện thừa, huyện úy Giang Ninh phủ cũng bị bắt lấy, gia quyến của họ thì bị giam lỏng trong phủ trạch, không cho bất cứ ai ra vào.
Thanh trừ thế lực Thân quốc cữu tại Giang Ninh phủ không phải chỉ là diễn trò cho Hàn Thuận Nghĩa xem. Đây là điều cần thiết để Hoàng Phủ Vô Tấn hoàn toàn khống chế Giang Ninh phủ.
Hơn nữa không chỉ là Giang Ninh phủ, quận Đan Dương, quận Diên Lăng, quận Tấn Lăng, quận Dư Hàng, và quận Đông Hải. Năm quận này cũng phải nằm trong vòng khống chế của hắn. Đây là yếu địa chiến lược trung tâm Sở Châu, chỉ năm quận một phủ này đã chiếm cứ hai phần ngân thuế và ba phần sản lượng lương thực tại Đại Ninh vương triều. Hơn nữa năm quận còn sắp xếp mười vạn phủ binh Giang Đông.
Lúc này, sau lưng Vô Tấn, Trương Dung có chút lo âu nói:
- Điện hạ, tuy rằng ta không phản đối thanh trừ Sở vương hệ, nhưng dù sao họ đều là quan phụ mẫu, cứ bắt như vậy, ta lo sẽ tạo ra hỗn loạn trong thành.
Vô Tấn nhìn gã, cười nói:
- Đây chính là việc ta định nhờ ngươi. Hy vọng ngươi có thể chống đỡ cục diện, giữ trật tự trong thành, ta sẽ phái quân đội hết sức hỗ trợ ngươi. Mặt khác, huyện thừa và huyện úy không phải thân tín của Thân quốc cữu, chỉ cần họ viết xuống lá thư trung thành với thái tử là ta liền để họ tiếp tục làm quan, vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng.
Kỳ thật trong lòng Trương Dung hiểu, Vô Tấn chưa chắc thật sự trung với thái tử, nhưng gã không muốn nói thẳng ra. Vậy cũng tốt, trung với thái tử thì quan viên quận đa số có thể chấp nhận. Nếu như là trung với Lương vương thì chỉ sợ thật sự loạn. Hơn nữa Vô Tấn có thượng phương bảo kiếm trong tay, đám quan viên không dám không nghe.
Trương Dung lòng thầm kinh thán Hoàng Phủ Vô Tấn to gan, lại dám cướp thượng phương bảo kiếm, giả truyền thánh chỉ. Mình đi theo hắn thì liệu có sáng suốt không? Nhưng dường như gã đã lên tặc thuyền Vô Tấn rồi.
Lòng Trương Dung rất loạn, gã cảm thấy mình có chút thân bất do kỷ.
- Điện hạ!
Phía sau có một quân sĩ Mai Hoa vệ chạy như bay tới.
Vô Tấn nhận ra gã chính là quân sĩ phụ trách giám sát phủ trạch Hàn Thuận Nghĩa. Hắn vội vàng quay đầu ngựa tiến lên đón.
- Thế nào? Có tình huống gì?
- Hồi bẩm điện hạ! Góc tường tây bắc phủ trạch đích thực có bồ câu đưa tin bay ra!
- Quả nhiên chính là hắn!
Vô Tấn rốt cuộc khẳng định tai mắt Hoàng Phủ Huyền Đức chôn giấu tại Giang Ninh phủ, quả nhiên là nhu nhược vô năng Hàn Thuận Nghĩa! Đây là Giang Yêm cho hắn một tình báo, trước khi Hàn Thuận Nghĩa nhậm chức phủ doãn Giang Ninh từng bị Hoàng Phủ Huyền Đức hai lần bí mật triệu kiến. Bên trong giấu huyền cơ, mình mới thử một chút, gã quả nhiên lộ nguyên hình.
Vô Tấn xoay người ra lệnh với đám lính:
- Nghiêm cấm tất cả người trong thành Giang Ninh đưa tin bồ câu, tịch thu hết bồ câu!
Bọn lính hô to tuân lệnh, chạy nhanh tản ra xung quanh, dựa theo danh sách thu hết bồ câu đưa tin của từng nhà.
Vô Tấn lại dặn dò Trương Dung vài câu, quay đầu ngựa vung tay với đại đội kỵ binh sau lưng.
- Đi theo ta!
Gần ngàn kỵ binh theo Vô Tấn chạy nhanh hướng phủ nha. Phủ nha ở một con đường khác song song với đường Trường Kiền, cách nhau chừng ba dặm. Chỉ chốc lát sau, hơn ngàn kỵ binh bao vây phủ đệ của Hàn Thuận Nghĩa. Mười mấy quân sĩ Mai Hoa vệ từ góc tường tây bắc trèo vào. Chỗ đó là nơi Hàn Thuận Nghĩa thả bồ câu bay ra. Đầu tiên phải trước khống chế lồng chim của Hàn Thuận Nghĩa, không cho gã có cơ hội đưa tin hướng kinh thành.
Ngay sau đó, mấy chục quân sĩ Mai Hoa vệ bỗng nhiên một cước đá văng cửa hông phủ đệ, đại quân Mai Hoa vệ tràn vào phủ đệ của Hàn Thuận Nghĩa.
Hàn Thuận Nghĩa đã mặc sẵn quan phục chờ Hoàng Phủ Vô Tấn sai người đến thông báo. Trong lòng gã rất vui lòng nắm giữ đại quyền Giang Ninh phủ, hắn cho rằng việc này và việc bí mật báo cáo hoàng thượng là hai chuyện khác nhau.
Đang lúc gã hưng phấn chờ đợi tin tức thì bỗng từ viện tử truyền đến tiếng chân hỗn độnchạy nhanh. Không ai bẩm báo cho gã, Hàn Thuận Nghĩa hơi ngây ra. Gã chậm rãi bước lên trước, mở một khe hở cửa phòng, không ngờ…
*Rầm!* một tiếng vang thật lớn, cửa phòng gã bị một cước đá văng, cửa đập mạnh vào mặt gã, khiến gã hoa mắt ù tai ngã phịch xuống đất. Chưa đợi gã phản ứng kịp, mười mấy binh sĩ Mai Hoa vệ đã xông vào, vài tên ấn gã xuống đất, trói lại.
- Các ngươi đang làm cái gì!?
Hàn Thuận Nghĩa thấy binh sĩ lục soát thư phòng mình, giận dữ rống to. Nhưng chưa đợi gã hét tiếng thứ hai thì người cứng còng. Chỉ thấy có hai binh sĩ kéo giá sách ra, tìm được cái hộc bí mật.
- Tìm ra rồi!
Hai binh sĩ cùng hưng phấn kêu to. Đám binh sĩ ùa lên dùng đao cạy mở cửa đá, lấy ra tất cả đồ bên trong.
[/CHARGE]
/493
|