Chuyện này đã ở trong dự liệu của Vô Tấn, nếu như Hoàng Phủ Huyền Đức cùng triều đình không có phản ứng, đó mới là chuyện kỳ quái. Triều đình đem gần mười triệu lượng thuế ngân năm trước của Sở Châu đặt ở Giang Ninh, cho phép hắn sử dụng để chuẩn bị chiến tranh, hắn tất nhiên phải tận dụng tối đa.
Thành lập Tấn Phúc Ký thương hội, giá thấp mua sắm các loại vật tư chuẩn bị chiến đấu, lại giá cao bán cho thuỷ quân Sở Châu, chỉ riêng việc này đã lợi nhuận mấy trăm vạn, lại thêm mua được vật tư đều là dùng cho Sở Châu thuỷ quân, trong lúc vô hình hắn, liền đem thuế ngân Sở Châu thu vào túi.
Ba mươi năm trước, thuỷ quân đại Đô đốc Hoàng Phủ Chí cũng là dùng thủ pháp này, lợi dụng cơ hội chuẩn bị chiến tranh với Phượng Hoàng Hội, dựng lên Bách Phú thương hội, đem trên ngàn vạn lượng thuế ngân Sở Châu tư tham, cuối cùng Hoàng Phủ Chí chiến bại bị giết.
Sự tình đã qua ba mươi năm, chỗ sơ hở này vẫn không được bổ sung, nên bị Hoàng Phủ Vô Tấn hắn lợi dụng, chỉ có điều bất đồng chính là, Hoàng Phủ Chí tham ô thuế ngân là trung gian kiếm lời, mà Hoàng Phủ Vô Tấn hắn là dùng để tăng cường quân bị. Bất quá ở trong mắt triều đình cùng Hoàng đế, đều là đồng dạng, chỉ sợ Hoàng Phủ Vô Tấn hắn còn muốn ác hơn một chút.
- Bây giờ Hoàng Thượng còn đang ở Ung kinh sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn tỉnh táo mà hỏi thăm.
Cùng Hoàng Phủ Vô Tấn tỉnh táo bất đồng, Trương Dung thì rất khẩn trương. Hắn biết chuyện Vô Tấn làm, hắn đã đi dò xem qua, ngắn ngủn hai tháng, thuế ngân của Sở Châu đã dùng đến tám trăm vạn lượng bạc, quả thực làm cho người ta hoảng sợ. Mà trong khoảng thời gian này, Vô Tấn cũng không ở Sở Châu, Trương Dung hắn là Sở Châu Diêm Thiết Chuyển Vận Sử, thuế ngân là nằm trong tay hắn, hắn phải gánh bộ phận trách nhiệm.
Càng làm cho hắn khẩn trương là, Trần Trực vậy mà mang theo Thượng phương bảo kiếm, ở trong trí nhớ hắn, đây là lần thứ nhất trong hai mươi năm nay. Thượng phương bảo kiếm có thể bãi quan, có thể điều binh, có thể chém đầu, lại là ác quan Trần Trực đến chấp pháp, hắn có thể tưởng tượng, quan trường Sở Châu chỉ sợ muốn phát sinh chấn động.
- Hoàng Thượng cùng triều đình còn ở Ung châu, tin tức hiện tại rất không tốt.
Trương Dung thấy Vô Tấn không để trong lòng, liền vội nói:
- Vô Tấn, chuyện này rất nghiêm trọng, ngươi không thể chủ quan.
Vô Tấn cảm thấy nội tâm Trương Dung khẩn trương, liền vỗ nhẹ bả vai hắn, an ủi nói:
- Ngươi yên tâm, tuyệt sẽ không liên lụy đến ngươi, trong lòng ta biết rõ.
Trương Dung không thể làm gì, chỉ phải cáo từ mà đi, Vô Tấn nhìn qua hắn đi xa, lập tức vẫy tay một cái, một gã thân vệ tâm phúc chạy lại, lấy ra kim bài bản thân cho hắn, hướng thân vệ thấp giọng nói:
- Ngươi đi quán rượu phía Tây chợ Đông Hải, tìm Dương chưởng quỹ, gọi là Dương Hồng Hải, gọi hắn lập tức tới gặp ta.
Thân vệ đáp ứng một tiếng, cầm kim bài vội vàng chạy đi, Vô Tấn lúc này mới trở mình lên ngựa, hướng xe ngựa phất tay cười nói:
- Đi thôi! Chúng ta hồi phủ.
Xe ngựa khởi động, dưới sự hộ vệ của mấy chục binh sĩ, hướng phủ đệ thành đông mà đi.
Về đến nhà, Vô Tấn đi thăm Kinh Nương, bụng Kinh Nương đã nhô lên, nhìn thấy trượng phu trở về, nàng ủy khuất mà nằm trong ngực Vô Tấn thút thít nỉ non. Vô Tấn an ủi nàng một lát, Tô Hạm thì mang theo Ngu Hải Lan đi đến, Ngu Hải Lan sâu hiểu y lý, lý thuyết y học, trên đường đi cùng Tô Hạm nói rất nhiều về phương diện liên quan đến thai kỳ, hai người trò chuyện với nhau thật vui, nàng đưa Ngu Hải Lan đến phòng Kinh Nương, để cho nàng quan sát tình huống của Kinh Nương.
- Phu quân, nữ nhân chúng ta muốn nói sự tình sinh con, người ra ngoài đi?
Tô Hạm cười nói.
Vô Tấn thấy Ngu Hải Lan cùng mọi người ở chung hòa hợp, trong lòng triệt để buông lỏng. Hắn nháy mắt với Phượng Vũ một cái, Phượng Vũ hiểu ý, liền đi theo hắn hướng vào nội thư phòng.
Tiến vào thư phòng, Vô Tấn quay người đem Phượng Vũ ôm vào trong ngực, Phượng Vũ cũng động tình mà ôm cổ hắn, hai người hôn môi thật lâu, Phượng Vũ thấp giọng cười nói:
- Là muốn nghe chuyện, hay là muốn thân mật?
- Thân mật cũng muốn, nghe chuyện cũng muốn!
Vô Tấn chỉ chỉ gian buồng trong thư phòng, giữ chặt tay của nàng, Phượng Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhăn nhó không chịu:
- Bây giờ là ban ngày, sao được, buổi tối được không?
Vô Tấn đâu có thể đợi đến buổi tối, liền ôm eo nàng, bế nàng đi vào buồng trong, Phượng Vũ trong tâm nhảy loạn, kỳ thật trong lòng cũng nguyện ý, nhưng vẫn có chút thẹn thùng, chỉ phải ỡm ờ theo hắn vào phòng trong.
Cửa đóng lại, một lát, trong phòng ẩn ẩn truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp của Phượng Vũ. Qua gần nửa canh giờ, tiếng thở dốc dần dần đình chỉ, chỉ nghe Phượng Vũ gắt giọng:
- Huynh thật đáng giận, không nên hiện tại, nhìn xem buổi tối chàng hướng đại tỷ bàn giao như thế nào.
- Ta biết rõ mà! Đại tỷ nàng hiện vừa mang thai hai tháng, không thể làm chuyện phòng the.
- Chàng nha! Thật là một quỷ háo sắc, mau đưa váy cho muội, không người khác nhìn thấy.
Trong phòng truyền đến thanh âm mặc quần áo sột sột soạt soạt, lại sau một lúc lâu, Phượng Vũ mặt ửng đỏ cùng Vô Tấn đi ra.
Ánh mắt Phượng Vũ mê ly, hai chân như nhũn ra, cơ hồ là bị Vô Tấn ôm ấp đi ra, Vô Tấn dìu nàng ngồi xuống ghế, lại rót cho nàng một chén trà nóng, Phượng Vũ nâng chung trà lên uống một ngụm, tức giận nói:
- Hiện tại muốn hỏi chuyện, nên nịnh nọt rồi hả, thiếp hiện tại rất chóng mặt, cái gì cũng nghĩ không ra.
Vô Tấn cười hắc hắc, hắn nằm ở trên mặt ghế, chỉ cảm thấy dị thường thoải mái, hắn nhắm mắt lại, cười cảm khái nói:
- Về nhà vẫn là tốt nhất.
Phượng Vũ chậm rãi khôi phục bình thường, trừng mắt hỏi:
- Uy! Tiểu gia hỏa, muốn nghe bây giờ hay tối mới nghe?
Vô Tấn ngồi dậy, cười nói:
- Nàng nói đi! Ta nghe.
Phượng Vũ nghĩ nghĩ, lúc này mới cười nói:
- Dựa theo phân phó của phu quân đại nhân, thiếp từ Sở Châu, Thục Châu cùng Kinh Châu, mua sắm đại lượng lương thực, mẻ kim loại, đồng, còn có than đá, lại sai người đến Khiết Đan phương bắc, mua năm mươi vạn con dê cùng trăm vạn gánh cỏ khô, đã từ U Châu ra biển, bây giờ đang ở trên đường. Thật xin lỗi phu quân, thiếp đã dùng lệnh bài của huynh sử dụng tám trăm vạn lượng thuế ngân, lòng thiếp quá tham, mua thấp bán cao, lời một nửa bạc.
- Nàng buôn bán lời bao nhiêu? Bốn trăm vạn lượng.
Thành lập Tấn Phúc Ký thương hội, giá thấp mua sắm các loại vật tư chuẩn bị chiến đấu, lại giá cao bán cho thuỷ quân Sở Châu, chỉ riêng việc này đã lợi nhuận mấy trăm vạn, lại thêm mua được vật tư đều là dùng cho Sở Châu thuỷ quân, trong lúc vô hình hắn, liền đem thuế ngân Sở Châu thu vào túi.
Ba mươi năm trước, thuỷ quân đại Đô đốc Hoàng Phủ Chí cũng là dùng thủ pháp này, lợi dụng cơ hội chuẩn bị chiến tranh với Phượng Hoàng Hội, dựng lên Bách Phú thương hội, đem trên ngàn vạn lượng thuế ngân Sở Châu tư tham, cuối cùng Hoàng Phủ Chí chiến bại bị giết.
Sự tình đã qua ba mươi năm, chỗ sơ hở này vẫn không được bổ sung, nên bị Hoàng Phủ Vô Tấn hắn lợi dụng, chỉ có điều bất đồng chính là, Hoàng Phủ Chí tham ô thuế ngân là trung gian kiếm lời, mà Hoàng Phủ Vô Tấn hắn là dùng để tăng cường quân bị. Bất quá ở trong mắt triều đình cùng Hoàng đế, đều là đồng dạng, chỉ sợ Hoàng Phủ Vô Tấn hắn còn muốn ác hơn một chút.
- Bây giờ Hoàng Thượng còn đang ở Ung kinh sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn tỉnh táo mà hỏi thăm.
Cùng Hoàng Phủ Vô Tấn tỉnh táo bất đồng, Trương Dung thì rất khẩn trương. Hắn biết chuyện Vô Tấn làm, hắn đã đi dò xem qua, ngắn ngủn hai tháng, thuế ngân của Sở Châu đã dùng đến tám trăm vạn lượng bạc, quả thực làm cho người ta hoảng sợ. Mà trong khoảng thời gian này, Vô Tấn cũng không ở Sở Châu, Trương Dung hắn là Sở Châu Diêm Thiết Chuyển Vận Sử, thuế ngân là nằm trong tay hắn, hắn phải gánh bộ phận trách nhiệm.
Càng làm cho hắn khẩn trương là, Trần Trực vậy mà mang theo Thượng phương bảo kiếm, ở trong trí nhớ hắn, đây là lần thứ nhất trong hai mươi năm nay. Thượng phương bảo kiếm có thể bãi quan, có thể điều binh, có thể chém đầu, lại là ác quan Trần Trực đến chấp pháp, hắn có thể tưởng tượng, quan trường Sở Châu chỉ sợ muốn phát sinh chấn động.
- Hoàng Thượng cùng triều đình còn ở Ung châu, tin tức hiện tại rất không tốt.
Trương Dung thấy Vô Tấn không để trong lòng, liền vội nói:
- Vô Tấn, chuyện này rất nghiêm trọng, ngươi không thể chủ quan.
Vô Tấn cảm thấy nội tâm Trương Dung khẩn trương, liền vỗ nhẹ bả vai hắn, an ủi nói:
- Ngươi yên tâm, tuyệt sẽ không liên lụy đến ngươi, trong lòng ta biết rõ.
Trương Dung không thể làm gì, chỉ phải cáo từ mà đi, Vô Tấn nhìn qua hắn đi xa, lập tức vẫy tay một cái, một gã thân vệ tâm phúc chạy lại, lấy ra kim bài bản thân cho hắn, hướng thân vệ thấp giọng nói:
- Ngươi đi quán rượu phía Tây chợ Đông Hải, tìm Dương chưởng quỹ, gọi là Dương Hồng Hải, gọi hắn lập tức tới gặp ta.
Thân vệ đáp ứng một tiếng, cầm kim bài vội vàng chạy đi, Vô Tấn lúc này mới trở mình lên ngựa, hướng xe ngựa phất tay cười nói:
- Đi thôi! Chúng ta hồi phủ.
Xe ngựa khởi động, dưới sự hộ vệ của mấy chục binh sĩ, hướng phủ đệ thành đông mà đi.
Về đến nhà, Vô Tấn đi thăm Kinh Nương, bụng Kinh Nương đã nhô lên, nhìn thấy trượng phu trở về, nàng ủy khuất mà nằm trong ngực Vô Tấn thút thít nỉ non. Vô Tấn an ủi nàng một lát, Tô Hạm thì mang theo Ngu Hải Lan đi đến, Ngu Hải Lan sâu hiểu y lý, lý thuyết y học, trên đường đi cùng Tô Hạm nói rất nhiều về phương diện liên quan đến thai kỳ, hai người trò chuyện với nhau thật vui, nàng đưa Ngu Hải Lan đến phòng Kinh Nương, để cho nàng quan sát tình huống của Kinh Nương.
- Phu quân, nữ nhân chúng ta muốn nói sự tình sinh con, người ra ngoài đi?
Tô Hạm cười nói.
Vô Tấn thấy Ngu Hải Lan cùng mọi người ở chung hòa hợp, trong lòng triệt để buông lỏng. Hắn nháy mắt với Phượng Vũ một cái, Phượng Vũ hiểu ý, liền đi theo hắn hướng vào nội thư phòng.
Tiến vào thư phòng, Vô Tấn quay người đem Phượng Vũ ôm vào trong ngực, Phượng Vũ cũng động tình mà ôm cổ hắn, hai người hôn môi thật lâu, Phượng Vũ thấp giọng cười nói:
- Là muốn nghe chuyện, hay là muốn thân mật?
- Thân mật cũng muốn, nghe chuyện cũng muốn!
Vô Tấn chỉ chỉ gian buồng trong thư phòng, giữ chặt tay của nàng, Phượng Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt, nhăn nhó không chịu:
- Bây giờ là ban ngày, sao được, buổi tối được không?
Vô Tấn đâu có thể đợi đến buổi tối, liền ôm eo nàng, bế nàng đi vào buồng trong, Phượng Vũ trong tâm nhảy loạn, kỳ thật trong lòng cũng nguyện ý, nhưng vẫn có chút thẹn thùng, chỉ phải ỡm ờ theo hắn vào phòng trong.
Cửa đóng lại, một lát, trong phòng ẩn ẩn truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp của Phượng Vũ. Qua gần nửa canh giờ, tiếng thở dốc dần dần đình chỉ, chỉ nghe Phượng Vũ gắt giọng:
- Huynh thật đáng giận, không nên hiện tại, nhìn xem buổi tối chàng hướng đại tỷ bàn giao như thế nào.
- Ta biết rõ mà! Đại tỷ nàng hiện vừa mang thai hai tháng, không thể làm chuyện phòng the.
- Chàng nha! Thật là một quỷ háo sắc, mau đưa váy cho muội, không người khác nhìn thấy.
Trong phòng truyền đến thanh âm mặc quần áo sột sột soạt soạt, lại sau một lúc lâu, Phượng Vũ mặt ửng đỏ cùng Vô Tấn đi ra.
Ánh mắt Phượng Vũ mê ly, hai chân như nhũn ra, cơ hồ là bị Vô Tấn ôm ấp đi ra, Vô Tấn dìu nàng ngồi xuống ghế, lại rót cho nàng một chén trà nóng, Phượng Vũ nâng chung trà lên uống một ngụm, tức giận nói:
- Hiện tại muốn hỏi chuyện, nên nịnh nọt rồi hả, thiếp hiện tại rất chóng mặt, cái gì cũng nghĩ không ra.
Vô Tấn cười hắc hắc, hắn nằm ở trên mặt ghế, chỉ cảm thấy dị thường thoải mái, hắn nhắm mắt lại, cười cảm khái nói:
- Về nhà vẫn là tốt nhất.
Phượng Vũ chậm rãi khôi phục bình thường, trừng mắt hỏi:
- Uy! Tiểu gia hỏa, muốn nghe bây giờ hay tối mới nghe?
Vô Tấn ngồi dậy, cười nói:
- Nàng nói đi! Ta nghe.
Phượng Vũ nghĩ nghĩ, lúc này mới cười nói:
- Dựa theo phân phó của phu quân đại nhân, thiếp từ Sở Châu, Thục Châu cùng Kinh Châu, mua sắm đại lượng lương thực, mẻ kim loại, đồng, còn có than đá, lại sai người đến Khiết Đan phương bắc, mua năm mươi vạn con dê cùng trăm vạn gánh cỏ khô, đã từ U Châu ra biển, bây giờ đang ở trên đường. Thật xin lỗi phu quân, thiếp đã dùng lệnh bài của huynh sử dụng tám trăm vạn lượng thuế ngân, lòng thiếp quá tham, mua thấp bán cao, lời một nửa bạc.
- Nàng buôn bán lời bao nhiêu? Bốn trăm vạn lượng.
/493
|