Hắn giận dữ hét.
Thủ hạ mang theo tiếng khóc nức nở, hô to:
- Hội chủ! Trên mặt biển xuất hiện đại lượng chiến thuyền, còn có, bến tàu đã bị chiếm lĩnh, chiến thuyền của chúng ta không còn!
- Cái gì?
Lý Bạch Sa giận tím mặt, hắn đầu tiên là nghĩ tới quân đội của Tân La tới đánh lén hắn, hắn vung tay hô to:
- Triệu tập quân đội, đoạt lại bến tàu cho ta!
Hắn cũng bất chấp hạ lệnh, một cước đem thủ hạ đá lăn, rút đao xông ra ngoài, lửa giận ở trong lòng hắn đã thiêu đốt, Lý Cảnh Nguyên hèn hạ vô sỉ, vậy mà dùng phương thức đánh lén, hắn cưỡi ngựa chạy vội đến quân doanh. Lúc này, quân đội của hắn đã lao tới, mỗi người đều ý thức được, nếu như bị quân đội Tân La chiếm lĩnh hải đảo, bọn hắn một cái đều không sống được.
Nhưng trên đường bọn hắn phóng tới bến cảng bị phục kích, mũi tên như mưa loạn tiễn phát ra cùng một lúc, hải tặc Bạch Sa hội không có phòng bị, trong lúc nhất thời tổn thương thảm trọng.
- Giết đến, đoạt lại bến cảng cho ta!
Lý Bạch Sa khàn giọng hô to:
- Quân đội Tân La một trận liền bại, mọi người không phải sợ.
Lúc này, thủ lĩnh của bạch Y quân phụng lệnh đến trợ giúp Bạch Sa hội vội vàng chạy tới, hắn tên Ngô Quân, là một gã Đô úy tướng quân, hắn dù sau cũng có chút kiến thức.
- Hội chủ!
Ngô Quân bất an hướng hắn nói:
- Cái này không phải quân đội của Tân La, hình như là thuỷ quân Sở Châu.
- Cái gì?
Lý Bạch Sa lui về phía sau hai bước, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Ngô Quân lòng nóng như lửa đốt, nếu như bọn hắn bị thuỷ quân Sở Châu bắt được, hậu quả không thể nào tưởng được, hắn cũng chẳng quan tâm hướng Lý Bạch Sa nói cái gì, quay đầu liền hướng quân đội của mình, hắn muốn cho quân đội lập tức thay đổi trang phục, lẫn vào dân chúng trong Bạch Sa đảo trốn đi.
Lý Bạch Sa đã từ từ lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, là thuỷ quân Sở Châu, hắn biết đại thế đã mất, vô luận là nhân số, hay trang bị đều thua xa đối phương, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ, bến tàu đã bị chiếm lĩnh, lập tức có rất nhiều đội thuyền cập bến, ngày càng nhiều binh sĩ lên bờ.
Lý Bạch Sa hướng hơn trăm tên tâm phúc khẽ vẫy, quay đầu hướng mặt nam chạy tới, hắn còn một chiến thuyền đậu ở một chỗ bí mật trong đảo.
Ở trong một vịnh nhỏ, có một thuyền lớn ba ngàn thạch thả neo, thuyền che dấu rất cẩn thận, từ trên mặt biển rất khó nhìn ra, đây là đường lui mà Lý Bạch Sa lưu cho mình, trên thuyền có rất nhiều nước trong cùng lương thực, có thể cho một trăm người ở trên biển phiêu bạt ba tháng.
Hắn đã nghĩ tới, nếu Tân La quân chiếm lĩnh bến tàu của hắn, hắn nên từ chỗ nào chạy trốn?
Lý Bạch Sa dẫn đầu hơn trăm thân vệ từ trên vách núi chạy xuống, lần lượt lên thuyền, hơn mười người dùng trúc cao chống nham bích, để cho thuyền lớn chậm rãi chạy ra hạp vịnh, tiến vào trong biển rộng.
Buồm kéo lên, Lý Bạch Sa hạ lệnh, hướng phương bắc Cao Ly xuất phát, năm đó hắn chỉ dẫn theo vài tên gia phó chạy trốn tới Bách Tể đảo, nhưng bây giờ có hơn một trăm người, hơn nữa hắn ở Đông Lai tiền trang còn có trăm vạn lạng bạc, chỉ cần Cao Ly ủng hộ hắn, hắn hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi.
Nhưng chiến thuyền của hắn chạy không đến ba dặm, liền có thủ hạ kinh hô lên:
- Mau nhìn kìa, có thuyền lớn, không tốt, chúng ta bị bao vây!
Chỉ thấy phía trước bọn họ có một chiến thuyền cực lớn, lớn hơn chiến thuyền của bọn hắn gấp mười lần, còn có ba chiến thuyền khác chiếu theo hình tam giác vây quanh bọn chúng, Lý Bạch Sa chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống boong thuyền.
Trên mẫu thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn nhìn chiến thuyền mới từ trong đảo chạy ra, hạ lệnh:
- Dùng pháo bắn chìm nó!
Tín hiệu phát ra, một chiếc chiến thuyền ba ngàn thạch bắt đầu tới gần thuyền địch, khi cách năm trăm bước thì dừng lại, chỉ nghe thanh âm ầm ầm của pháo kích truyền đến, chiến thuyền bốc lên một cụm khói trắng, đây cũng là thuyền Vô Tấn thí nghiệm pháo, mười cổ đại pháo thay nhau oanh kích, chỉ thấy phụ cận tòa thuyền của Lý Bạch Sa, một cổ sóng nước phóng lên trời, ở bên trong mười viên đạn pháo, có ba viên bắn trúng mục tiêu. Thuyền lớn bị bắn tung, cột buồm đứt gãy, ầm ầm ngã xuống, một quả đạn pháo bắn thủng vách thuyền, lại ở trong thuyền nổ tung, đem chiến thuyền nổ tung một cái động lớn, thân thuyền cơ hồ đứt gãy, nước biển mãnh liệt tràn vào, chiến thuyền nhanh chóng chìm nghỉm, trên mặt biển, khắp nơi là hải tặc Bạch Sa hội kêu rên cầu cứu.
Chu Tín cùng bọn người Giang Yêm đứng ở bên cạnh mạn thuyền, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua pháo trên chiến thuyền bắn ra, hai người quả thực không thể tin được, mình có thể chứng kiến một màn, vật ở ngoài năm trăm bước có thể bắn nổ tung chiến thuyền, đây là vũ khí gì, bọn hắn quả thật là mới nghe lần đầu.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vạn phần sợ hãi lẫn vui mừng, nếu như loại vũ khí này có thể trang bị quy mô cho quân đội Lương Vương phái, lo gì không được thiên hạ?
- Đây là pháo! Vũ khí phi thường lợi hại.
Vô Tấn đi trước khẽ cười nói:
- Cái này là lần đầu tiên dùng trên chiến trường, mùa đông này ta sẽ đại quy mô chế tạo, chỉ có sự hiện hữu của nó, ta mới dám cam đoan quân đội phương bắc không có khả năng vượt sông.
- Pháo!
Chu Tín thì thào tự nói, hắn bỗng nhiên hưng phấn mà hướng Vô Tấn nói:
- Nếu như cần sân bãi, ta có thể cung cấp một quân doanh bí mật, cần ngân lượng, tài liệu cùng công tượng, ta cũng có thể dùng danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ hướng triều đình xin, vô luận như thế nào, ta hy vọng có thể có mấy ngàn khẩu pháo như vậy xuất hiện trong quân đội của chúng ta.
Vô Tấn đại hỉ, vội vàng cảm tạ, hắn một mực đang tìm kiếm sân bãi, ngân lượng cùng tài liệu hắn không thiếu, hắn thiếu chính là thợ rèn giỏi, nếu như dùng danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ, liền có thể trực tiếp hướng quân khí thự của Sở Châu điều công tượng ưu tú nhất chế tạo, Sở Châu Quân khí thự trực thuộc của giám sát quân khí, có hơn hai ngàn tên công tượng ưu tú nhất, nhưng giám sát quân khí bị Thân Quốc Cữu khống chế, bọn hắn lần này không chịu hiệp trợ mình chuẩn bị chiến tranh, nhưng có thể mượn danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ.
Lúc này, trên biển có người hô to:
- Bắt được rồi!
Mấy người đồng thời hướng lên mặt biển nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền tựa hồ đã tìm được một người, một lát sau, hơn mười binh sĩ đem Lý Bạch Sa đã trói gô đẩy tới, ấn hắn quỳ gối lên boong thuyền:
- Đô đốc, người này là Lý Bạch Sa!
Lý Bạch Sa bị nước biển ngâm, toàn thân phát run:
- Làm ơn. . .tha mạng!
Hoàng Phủ Vô Tấn lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, phân phó binh sĩ:
- Kéo xuống hỏi cung, nếu như thành thật khai báo, có thể tha cho hắn một mạng, nếu như có nửa điểm dấu diếm, lập tức trảm đầu!
Thủ hạ mang theo tiếng khóc nức nở, hô to:
- Hội chủ! Trên mặt biển xuất hiện đại lượng chiến thuyền, còn có, bến tàu đã bị chiếm lĩnh, chiến thuyền của chúng ta không còn!
- Cái gì?
Lý Bạch Sa giận tím mặt, hắn đầu tiên là nghĩ tới quân đội của Tân La tới đánh lén hắn, hắn vung tay hô to:
- Triệu tập quân đội, đoạt lại bến tàu cho ta!
Hắn cũng bất chấp hạ lệnh, một cước đem thủ hạ đá lăn, rút đao xông ra ngoài, lửa giận ở trong lòng hắn đã thiêu đốt, Lý Cảnh Nguyên hèn hạ vô sỉ, vậy mà dùng phương thức đánh lén, hắn cưỡi ngựa chạy vội đến quân doanh. Lúc này, quân đội của hắn đã lao tới, mỗi người đều ý thức được, nếu như bị quân đội Tân La chiếm lĩnh hải đảo, bọn hắn một cái đều không sống được.
Nhưng trên đường bọn hắn phóng tới bến cảng bị phục kích, mũi tên như mưa loạn tiễn phát ra cùng một lúc, hải tặc Bạch Sa hội không có phòng bị, trong lúc nhất thời tổn thương thảm trọng.
- Giết đến, đoạt lại bến cảng cho ta!
Lý Bạch Sa khàn giọng hô to:
- Quân đội Tân La một trận liền bại, mọi người không phải sợ.
Lúc này, thủ lĩnh của bạch Y quân phụng lệnh đến trợ giúp Bạch Sa hội vội vàng chạy tới, hắn tên Ngô Quân, là một gã Đô úy tướng quân, hắn dù sau cũng có chút kiến thức.
- Hội chủ!
Ngô Quân bất an hướng hắn nói:
- Cái này không phải quân đội của Tân La, hình như là thuỷ quân Sở Châu.
- Cái gì?
Lý Bạch Sa lui về phía sau hai bước, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Ngô Quân lòng nóng như lửa đốt, nếu như bọn hắn bị thuỷ quân Sở Châu bắt được, hậu quả không thể nào tưởng được, hắn cũng chẳng quan tâm hướng Lý Bạch Sa nói cái gì, quay đầu liền hướng quân đội của mình, hắn muốn cho quân đội lập tức thay đổi trang phục, lẫn vào dân chúng trong Bạch Sa đảo trốn đi.
Lý Bạch Sa đã từ từ lui về phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, là thuỷ quân Sở Châu, hắn biết đại thế đã mất, vô luận là nhân số, hay trang bị đều thua xa đối phương, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ, bến tàu đã bị chiếm lĩnh, lập tức có rất nhiều đội thuyền cập bến, ngày càng nhiều binh sĩ lên bờ.
Lý Bạch Sa hướng hơn trăm tên tâm phúc khẽ vẫy, quay đầu hướng mặt nam chạy tới, hắn còn một chiến thuyền đậu ở một chỗ bí mật trong đảo.
Ở trong một vịnh nhỏ, có một thuyền lớn ba ngàn thạch thả neo, thuyền che dấu rất cẩn thận, từ trên mặt biển rất khó nhìn ra, đây là đường lui mà Lý Bạch Sa lưu cho mình, trên thuyền có rất nhiều nước trong cùng lương thực, có thể cho một trăm người ở trên biển phiêu bạt ba tháng.
Hắn đã nghĩ tới, nếu Tân La quân chiếm lĩnh bến tàu của hắn, hắn nên từ chỗ nào chạy trốn?
Lý Bạch Sa dẫn đầu hơn trăm thân vệ từ trên vách núi chạy xuống, lần lượt lên thuyền, hơn mười người dùng trúc cao chống nham bích, để cho thuyền lớn chậm rãi chạy ra hạp vịnh, tiến vào trong biển rộng.
Buồm kéo lên, Lý Bạch Sa hạ lệnh, hướng phương bắc Cao Ly xuất phát, năm đó hắn chỉ dẫn theo vài tên gia phó chạy trốn tới Bách Tể đảo, nhưng bây giờ có hơn một trăm người, hơn nữa hắn ở Đông Lai tiền trang còn có trăm vạn lạng bạc, chỉ cần Cao Ly ủng hộ hắn, hắn hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi.
Nhưng chiến thuyền của hắn chạy không đến ba dặm, liền có thủ hạ kinh hô lên:
- Mau nhìn kìa, có thuyền lớn, không tốt, chúng ta bị bao vây!
Chỉ thấy phía trước bọn họ có một chiến thuyền cực lớn, lớn hơn chiến thuyền của bọn hắn gấp mười lần, còn có ba chiến thuyền khác chiếu theo hình tam giác vây quanh bọn chúng, Lý Bạch Sa chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống boong thuyền.
Trên mẫu thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn nhìn chiến thuyền mới từ trong đảo chạy ra, hạ lệnh:
- Dùng pháo bắn chìm nó!
Tín hiệu phát ra, một chiếc chiến thuyền ba ngàn thạch bắt đầu tới gần thuyền địch, khi cách năm trăm bước thì dừng lại, chỉ nghe thanh âm ầm ầm của pháo kích truyền đến, chiến thuyền bốc lên một cụm khói trắng, đây cũng là thuyền Vô Tấn thí nghiệm pháo, mười cổ đại pháo thay nhau oanh kích, chỉ thấy phụ cận tòa thuyền của Lý Bạch Sa, một cổ sóng nước phóng lên trời, ở bên trong mười viên đạn pháo, có ba viên bắn trúng mục tiêu. Thuyền lớn bị bắn tung, cột buồm đứt gãy, ầm ầm ngã xuống, một quả đạn pháo bắn thủng vách thuyền, lại ở trong thuyền nổ tung, đem chiến thuyền nổ tung một cái động lớn, thân thuyền cơ hồ đứt gãy, nước biển mãnh liệt tràn vào, chiến thuyền nhanh chóng chìm nghỉm, trên mặt biển, khắp nơi là hải tặc Bạch Sa hội kêu rên cầu cứu.
Chu Tín cùng bọn người Giang Yêm đứng ở bên cạnh mạn thuyền, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua pháo trên chiến thuyền bắn ra, hai người quả thực không thể tin được, mình có thể chứng kiến một màn, vật ở ngoài năm trăm bước có thể bắn nổ tung chiến thuyền, đây là vũ khí gì, bọn hắn quả thật là mới nghe lần đầu.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vạn phần sợ hãi lẫn vui mừng, nếu như loại vũ khí này có thể trang bị quy mô cho quân đội Lương Vương phái, lo gì không được thiên hạ?
- Đây là pháo! Vũ khí phi thường lợi hại.
Vô Tấn đi trước khẽ cười nói:
- Cái này là lần đầu tiên dùng trên chiến trường, mùa đông này ta sẽ đại quy mô chế tạo, chỉ có sự hiện hữu của nó, ta mới dám cam đoan quân đội phương bắc không có khả năng vượt sông.
- Pháo!
Chu Tín thì thào tự nói, hắn bỗng nhiên hưng phấn mà hướng Vô Tấn nói:
- Nếu như cần sân bãi, ta có thể cung cấp một quân doanh bí mật, cần ngân lượng, tài liệu cùng công tượng, ta cũng có thể dùng danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ hướng triều đình xin, vô luận như thế nào, ta hy vọng có thể có mấy ngàn khẩu pháo như vậy xuất hiện trong quân đội của chúng ta.
Vô Tấn đại hỉ, vội vàng cảm tạ, hắn một mực đang tìm kiếm sân bãi, ngân lượng cùng tài liệu hắn không thiếu, hắn thiếu chính là thợ rèn giỏi, nếu như dùng danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ, liền có thể trực tiếp hướng quân khí thự của Sở Châu điều công tượng ưu tú nhất chế tạo, Sở Châu Quân khí thự trực thuộc của giám sát quân khí, có hơn hai ngàn tên công tượng ưu tú nhất, nhưng giám sát quân khí bị Thân Quốc Cữu khống chế, bọn hắn lần này không chịu hiệp trợ mình chuẩn bị chiến tranh, nhưng có thể mượn danh nghĩa Sở Châu đại Đô đốc phủ.
Lúc này, trên biển có người hô to:
- Bắt được rồi!
Mấy người đồng thời hướng lên mặt biển nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền tựa hồ đã tìm được một người, một lát sau, hơn mười binh sĩ đem Lý Bạch Sa đã trói gô đẩy tới, ấn hắn quỳ gối lên boong thuyền:
- Đô đốc, người này là Lý Bạch Sa!
Lý Bạch Sa bị nước biển ngâm, toàn thân phát run:
- Làm ơn. . .tha mạng!
Hoàng Phủ Vô Tấn lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, phân phó binh sĩ:
- Kéo xuống hỏi cung, nếu như thành thật khai báo, có thể tha cho hắn một mạng, nếu như có nửa điểm dấu diếm, lập tức trảm đầu!
/493
|