Ngư Đồng lệnh là trước lúc Trần An Bang bị giam giữ, vụng trộm giao cho con gái Trần Anh, vì để cho nàng chạy khỏi Lưu Cầu đảo, hắn cũng không biết tại sao lại đến tay nghĩa nữ Ngu Hải Lan, hắn cũng không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
- Nghiệp chướng! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao?
Trần Kỳ sớm bị phụ thân mắng không ra cái gì, hắn cũng không nói gì, khoát khoát tay. Sau khi thủ vệ lui ra, hắn nhìn chăm chú lên phụ thân, thản nhiên nói:
- Ta còn muốn nói cho phụ thân một sự kiện, ta đã lấy được chiếu thư thoái vị của Lưu Cầu quốc vương, lấy được quốc tỷ cùng vương miện. Phụ thân cùng tổ phụ hợp mưu vài thập niên đều lấy không được vương vị, ta chỉ ngắn ngủn một tháng là hoàn thành, mùng một tháng sau, ta chính thức đăng vị làm Lưu Cầu quốc vương.
Trần An Bang thấy hắn đắc ý, không khỏi cười lạnh một tiếng
- Ngươi cho rằng ta là mưu không đến vương vị kia, ngây thơ!
- Ta biết rõ, trong nội tâm của ta cũng rất rõ ràng, là vì tổ phụ một lòng muốn cho Hoàng Phủ Vô Tấn làm Lưu Cầu Vương, phụ thân đành phải chịu đựng, đợi sau khi tổ phụ mất, phụ thân lại lấy vương vị, ta nói không sai chứ! Đáng tiếc, phụ thân không có phách lực như ta. Ta không chỉ muốn leo lên vương vị Lưu Cầu quốc, ta còn muốn đem thuỷ quân Sở Châu đuổi tận giết tuyệt, bọn hắn không phải đến cùng phụ thân đàm phán sao? Ta rất hoan nghênh bọn hắn, ta đã bố trí xuống thiên la địa võng, đang chờ bọn hắn đây này!
- Ngươi…
Trần An Bang giận tím mặt, xích sắt bị giật mạnh mà phát ra tiếng leng keng:
- Ngươi dám động hắn!
- Ta vì cái gì không dám, tên ngu ngốc kia lại dám đoạt nữ nhân của ta, nếu ta không đem hắn phanh thây xé xác, ta thề không mang họ Trần!
Trần Kỳ hận đến con mắt cũng muốn bốc hỏa:
- Phụ thân, ngươi cùng tổ phụ đều che chở hắn như vậy, trời tối ngày mai, ta sẽ đem đầu của hắn tặng cho các ngươi, cho các ngươi hảo hảo thương tâm hắn!
Nói xong, Trần Kỳ quay người rời đi, Trần An Bang nóng nảy, hắn biết rõ con mình là loại người nói được là làm được. Vô Tấn tới đàm phán, không có nửa điểm phòng bị, nhất định sẽ trúng kế, nếu như hắn chết, mình nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
- Kỳ nhi, ngươi không được làm ẩu! Ngàn vạn lần không được!
- Phụ thân, người này ta không giết không được, ta sẽ đi tới trước mộ phần cô cô thỉnh tội.
- Kỳ nhi, không nên!
Con mắt Trần An Bang gấp đến đỏ lên, hắn hô to:
- Hắn là hoàng tôn, là nhi tử của Thiên Phượng Thái tử.
Trần Kỳ dừng bước, chậm rãi xoay người, không thể tưởng tượng nổi nhìn chăm chú lên phụ thân:
-Phụ thân,
Phụ thân nói cái gì? Dượng là Thái tử?
Hắn khi còn bé, từng nghe phụ thân cùng tổ phụ gọi dượng là Thiên Phượng, cái tên kỳ cục này hắn một mực nhớ kỹ, bọn hắn rời xa Trung Nguyên, không biết Thiên Phượng đã từng là danh tự hoàng Thái tử, giờ khắc này, phụ thân đột nhiên lỡ lời, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, dượng không ngờ là Thái tử.
Trần An Bang biết rõ mình dưới tình thế cấp bách lỡ miệng, chỉ cần nhi tử điều tra thư phòng của hắn, sẽ tìm được thư tín giữa hắn và Thiên Phượng, đã giấu diếm không được, hắn dứt khoát nói:
- Thân phận Hoàng Phủ Vô Tấn không giống bình thường, ngươi không nên làm ẩu, không nên gây cho Trần gia đại họa ngập trời, đừng cho tổ phụ ngươi rơi vào mười tám tầng địa ngục, ngươi nghe hiểu không? Ngàn vạn lần không nên làm ẩu, ngươi để cho thuỷ quân Sở Châu rời đi, Hoàng Phủ Vô Tấn tuyệt sẽ không đánh Lưu Cầu đảo.
Trần Kỳ chăm chú nhìn phụ thân, nhưng trong lòng hồ nghi bất định, hắn lui về phía sau mấy bước, mãnh liệt xoay người rời đi, chỉ thấy phụ thân hắn ở sau lưng hô to:
- Kỳ nhi, ngàn vạn lần không được làm ẩu!
Trần Kỳ một chữ cũng nghe không lọt, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, Thiên Phượng rốt cuộc là Thái tử gì? Hắn bước nhanh vào nội viện Thanh Long đường, đi đến trước cửa thư phòng phụ thân, trên cửa có khóa sắt, hắn hạ lệnh không được bất luận kẻ nào đi vào, hiện tại hắn muốn tiến vào.
Hắn rút chủy thủ ra, sau khi cạy cửa, nhẹ nhàng đi vào. Trong thư phòng rất tối, Trần Kỳ lại quen việc dễ làm, hắn mò đến một ngọn nến. Hắn từ nhỏ thường xuyên được phụ thân đưa đến thư phòng, đối với mỗi một chỗ trong thư phòng đều rõ như lòng bàn tay.
- Tạch...! Phựt
Hai thanh âm vang lên, hỏa tập sáng lên, đốt cháy ngọn nến, ánh sáng nhu hòa lập tức tràn đầy gian phòng.
Nhìn qua gian phòng quen thuộc này, trong lòng Trần Kỳ dâng lên một tia áy náy đối với phụ thân, nhưng tia áy náy này chỉ tồn tại trong lòng hắn nháy mắt, liền biến mất.
Hắn đương nhiên không sẽ giam cầm phụ thân lâu dài, chỉ cần hắn ngồi vững ở trên ngôi vị Lưu Cầu quốc vương, một mực nắm giữ Phượng Hoàng hội, hắn sẽ thả phụ thân, cũng thả Nhị thúc cùng tất cả huynh đệ, đây là việc hắn đã đáp ứng với mấy tên Tướng quân.
Trần Kỳ không đa tưởng nữa, hắn rất nhanh liền tìm được tủ sách bí mật, cho dù bên ngoài có khóa, nhưng đối với hắn không có ý nghĩa "Răng rắc", hắn dùng chủy thủ trực tiếp cạy hốc tủ. Khi hắn còn bé, thường xuyên thấy phụ thân từ bên trong này lấy ra một ít thư tín, còn cười nói hắn bảo thủ bí mật.
Hắn nhớ rất rõ ràng, mười năm trước, lúc dượng qua đời, phụ thân đốt đi rất nhiều thư tín, trong đó kể cả thư tín của dượng, hắn ở bên cạnh hỗ trợ, khi hắn muốn đem tất cả thư tín ném vào trong lửa, phụ thân lại ngăn cản hắn, rút ra ba phong thư, nói là lưu làm kỷ niệm.
Hắn hiện tại muốn tìm, chính là ba phong thư kia, hắn biết rõ, hắn muốn biết đáp án, thì nhất định phải tìm được ba phong thư kia.
Hắn đem ngọn nến cố định trên bàn, từ trong hốc tủ lấy ra một chồng thư tín, rõ ràng còn có một phần chiếu thư. Khóe miệng Trần Kỳ lộ ra một tia trào phúng vui vẻ, ai có thể nghĩ được, ở bên trong Phượng Hoàng Hội rõ ràng có chiếu thư của Hoàng đế, xem ra nơi này xác thực là nơi mà phụ thân cất giấu những bí ẩn của mình. Hắn mở thư tín ra, từ bên trong tìm ra ba phong thư đã ngã vàng, là thư tín dượng ghi cho phụ thân, trên bìa thư viết Thiên Phượng.
Trần Kỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, hắn không chỉ một lần bái kiến dượng, hắn ấn tượng rất sâu khắc, đó là một nam tử trầm mặc ít nói, đối với hắn hơi lãnh đạm, hắn một mực cảm thấy dượng rất thần bí, không nghĩ tới dượng thực có thân thế thần bí.
- Nghiệp chướng! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta sao?
Trần Kỳ sớm bị phụ thân mắng không ra cái gì, hắn cũng không nói gì, khoát khoát tay. Sau khi thủ vệ lui ra, hắn nhìn chăm chú lên phụ thân, thản nhiên nói:
- Ta còn muốn nói cho phụ thân một sự kiện, ta đã lấy được chiếu thư thoái vị của Lưu Cầu quốc vương, lấy được quốc tỷ cùng vương miện. Phụ thân cùng tổ phụ hợp mưu vài thập niên đều lấy không được vương vị, ta chỉ ngắn ngủn một tháng là hoàn thành, mùng một tháng sau, ta chính thức đăng vị làm Lưu Cầu quốc vương.
Trần An Bang thấy hắn đắc ý, không khỏi cười lạnh một tiếng
- Ngươi cho rằng ta là mưu không đến vương vị kia, ngây thơ!
- Ta biết rõ, trong nội tâm của ta cũng rất rõ ràng, là vì tổ phụ một lòng muốn cho Hoàng Phủ Vô Tấn làm Lưu Cầu Vương, phụ thân đành phải chịu đựng, đợi sau khi tổ phụ mất, phụ thân lại lấy vương vị, ta nói không sai chứ! Đáng tiếc, phụ thân không có phách lực như ta. Ta không chỉ muốn leo lên vương vị Lưu Cầu quốc, ta còn muốn đem thuỷ quân Sở Châu đuổi tận giết tuyệt, bọn hắn không phải đến cùng phụ thân đàm phán sao? Ta rất hoan nghênh bọn hắn, ta đã bố trí xuống thiên la địa võng, đang chờ bọn hắn đây này!
- Ngươi…
Trần An Bang giận tím mặt, xích sắt bị giật mạnh mà phát ra tiếng leng keng:
- Ngươi dám động hắn!
- Ta vì cái gì không dám, tên ngu ngốc kia lại dám đoạt nữ nhân của ta, nếu ta không đem hắn phanh thây xé xác, ta thề không mang họ Trần!
Trần Kỳ hận đến con mắt cũng muốn bốc hỏa:
- Phụ thân, ngươi cùng tổ phụ đều che chở hắn như vậy, trời tối ngày mai, ta sẽ đem đầu của hắn tặng cho các ngươi, cho các ngươi hảo hảo thương tâm hắn!
Nói xong, Trần Kỳ quay người rời đi, Trần An Bang nóng nảy, hắn biết rõ con mình là loại người nói được là làm được. Vô Tấn tới đàm phán, không có nửa điểm phòng bị, nhất định sẽ trúng kế, nếu như hắn chết, mình nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
- Kỳ nhi, ngươi không được làm ẩu! Ngàn vạn lần không được!
- Phụ thân, người này ta không giết không được, ta sẽ đi tới trước mộ phần cô cô thỉnh tội.
- Kỳ nhi, không nên!
Con mắt Trần An Bang gấp đến đỏ lên, hắn hô to:
- Hắn là hoàng tôn, là nhi tử của Thiên Phượng Thái tử.
Trần Kỳ dừng bước, chậm rãi xoay người, không thể tưởng tượng nổi nhìn chăm chú lên phụ thân:
-Phụ thân,
Phụ thân nói cái gì? Dượng là Thái tử?
Hắn khi còn bé, từng nghe phụ thân cùng tổ phụ gọi dượng là Thiên Phượng, cái tên kỳ cục này hắn một mực nhớ kỹ, bọn hắn rời xa Trung Nguyên, không biết Thiên Phượng đã từng là danh tự hoàng Thái tử, giờ khắc này, phụ thân đột nhiên lỡ lời, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, dượng không ngờ là Thái tử.
Trần An Bang biết rõ mình dưới tình thế cấp bách lỡ miệng, chỉ cần nhi tử điều tra thư phòng của hắn, sẽ tìm được thư tín giữa hắn và Thiên Phượng, đã giấu diếm không được, hắn dứt khoát nói:
- Thân phận Hoàng Phủ Vô Tấn không giống bình thường, ngươi không nên làm ẩu, không nên gây cho Trần gia đại họa ngập trời, đừng cho tổ phụ ngươi rơi vào mười tám tầng địa ngục, ngươi nghe hiểu không? Ngàn vạn lần không nên làm ẩu, ngươi để cho thuỷ quân Sở Châu rời đi, Hoàng Phủ Vô Tấn tuyệt sẽ không đánh Lưu Cầu đảo.
Trần Kỳ chăm chú nhìn phụ thân, nhưng trong lòng hồ nghi bất định, hắn lui về phía sau mấy bước, mãnh liệt xoay người rời đi, chỉ thấy phụ thân hắn ở sau lưng hô to:
- Kỳ nhi, ngàn vạn lần không được làm ẩu!
Trần Kỳ một chữ cũng nghe không lọt, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, Thiên Phượng rốt cuộc là Thái tử gì? Hắn bước nhanh vào nội viện Thanh Long đường, đi đến trước cửa thư phòng phụ thân, trên cửa có khóa sắt, hắn hạ lệnh không được bất luận kẻ nào đi vào, hiện tại hắn muốn tiến vào.
Hắn rút chủy thủ ra, sau khi cạy cửa, nhẹ nhàng đi vào. Trong thư phòng rất tối, Trần Kỳ lại quen việc dễ làm, hắn mò đến một ngọn nến. Hắn từ nhỏ thường xuyên được phụ thân đưa đến thư phòng, đối với mỗi một chỗ trong thư phòng đều rõ như lòng bàn tay.
- Tạch...! Phựt
Hai thanh âm vang lên, hỏa tập sáng lên, đốt cháy ngọn nến, ánh sáng nhu hòa lập tức tràn đầy gian phòng.
Nhìn qua gian phòng quen thuộc này, trong lòng Trần Kỳ dâng lên một tia áy náy đối với phụ thân, nhưng tia áy náy này chỉ tồn tại trong lòng hắn nháy mắt, liền biến mất.
Hắn đương nhiên không sẽ giam cầm phụ thân lâu dài, chỉ cần hắn ngồi vững ở trên ngôi vị Lưu Cầu quốc vương, một mực nắm giữ Phượng Hoàng hội, hắn sẽ thả phụ thân, cũng thả Nhị thúc cùng tất cả huynh đệ, đây là việc hắn đã đáp ứng với mấy tên Tướng quân.
Trần Kỳ không đa tưởng nữa, hắn rất nhanh liền tìm được tủ sách bí mật, cho dù bên ngoài có khóa, nhưng đối với hắn không có ý nghĩa "Răng rắc", hắn dùng chủy thủ trực tiếp cạy hốc tủ. Khi hắn còn bé, thường xuyên thấy phụ thân từ bên trong này lấy ra một ít thư tín, còn cười nói hắn bảo thủ bí mật.
Hắn nhớ rất rõ ràng, mười năm trước, lúc dượng qua đời, phụ thân đốt đi rất nhiều thư tín, trong đó kể cả thư tín của dượng, hắn ở bên cạnh hỗ trợ, khi hắn muốn đem tất cả thư tín ném vào trong lửa, phụ thân lại ngăn cản hắn, rút ra ba phong thư, nói là lưu làm kỷ niệm.
Hắn hiện tại muốn tìm, chính là ba phong thư kia, hắn biết rõ, hắn muốn biết đáp án, thì nhất định phải tìm được ba phong thư kia.
Hắn đem ngọn nến cố định trên bàn, từ trong hốc tủ lấy ra một chồng thư tín, rõ ràng còn có một phần chiếu thư. Khóe miệng Trần Kỳ lộ ra một tia trào phúng vui vẻ, ai có thể nghĩ được, ở bên trong Phượng Hoàng Hội rõ ràng có chiếu thư của Hoàng đế, xem ra nơi này xác thực là nơi mà phụ thân cất giấu những bí ẩn của mình. Hắn mở thư tín ra, từ bên trong tìm ra ba phong thư đã ngã vàng, là thư tín dượng ghi cho phụ thân, trên bìa thư viết Thiên Phượng.
Trần Kỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, hắn không chỉ một lần bái kiến dượng, hắn ấn tượng rất sâu khắc, đó là một nam tử trầm mặc ít nói, đối với hắn hơi lãnh đạm, hắn một mực cảm thấy dượng rất thần bí, không nghĩ tới dượng thực có thân thế thần bí.
/493
|