Phượng Vũ biết Tô Hạm da mặt mỏng, liền đem tay Vô Tấn hất ra:
- Đoán chừng tổng cộng có năm trăm vạn cân, mua được từ Sở Châu, Thục Châu, Dự Châu cùng U Châu, nhóm hàng đầu tiên ước chừng hai trăm vạn cân, cuối tháng sẽ vận đến Giang Ninh phủ, phu quân, chàng thực không muốn hỏi giá tiền một chút sao?
Vô Tấn lúc ở Thải Thạch trấn biết rõ, thượng đẳng tinh thiết là một lượng mười cân, nhưng không biết nàng chào giá bao nhiêu:
- Nói thử xem, giá tiền của nàng là bao nhiêu?
- Một nhóm tinh thiết là mua được từ Bắc Bình quận, quan phủ địa phương kiểm tra rất nghiêm, chúng ta phải bí mật hối lộ, hơn nữa cộng thêm phí chuyên chở, cho nên hai trăm vạn cân tinh thiết này, giá là năm mươi vạn lượng bạc.
Cái này chẳng khác nào là một lượng bạc bốn cân tinh thiết, so với ở Thải Thạch trấn thì hơn gấp đôi, nhìn thấy Phượng Vũ giảo hoạt vui vẻ, Vô Tấn cười ha ha:
- Không tính quá đắt, ta tưởng rằng một lượng bạc một cân thiết, so với ta muốn thì tiện nghi nhiều hơn.
Kỳ thật Vô Tấn cũng minh bạch, một lượng bạc mười cân thiết, đó là giá bán của thương nhân. Trên thực tế, giá bọn hắn thu mua là một lượng bạc hai mươi cân tinh thiết, phương bắc giá cả còn muốn thấp hơn. Qua chuyện này, Phượng Vũ ít nhất lời bốn mươi vạn lượng bạc, năm trăm vạn cân, nàng lợi nhuận đến trăm vạn lượng bạc. Khó trách năm đó Bách Phú thương hội dựa vào một lần chiến tranh mà phát tài, quả nhiên là đại pháo vừa vang lên, hoàng kim vạn lượng, thật sự là một điểm không giả.
- Phu quân, nhanh ăn cơm đi! Không đồ ăn lạnh hết.
Tô Hạm cắt đứt suy nghĩ của Vô Tấn, giục hắn ăn cơm, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn muốn nói.
- Ăn cơm! Ăn cơm! Đói bụng lắm rồi.
Hôm nay tâm tình Vô Tấn rất tốt, cũng đói bụng nên ăn rất ngon, A La rót cho hắn một chén rượu, Vô Tấn đem rượu uống một hơi cạn sạch, hướng hai người nói:
- Ta còn có một chuyện trọng yếu muốn nói cho các nàng biết.
- Chuyện gì?
Tô Hạm cùng Phượng Vũ nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi.
- Ta khả năng sẽ đi ra ngoài hai tháng, thống lĩnh thuỷ quân diễn luyện trên biển.
- Hai tháng!
Hai nữ nhân đều ngây ngẩn cả người, Phượng Vũ vội la lên:
- Phu quân không phải nói sang năm mới ra biển sao?
Vô Tấn áy náy nói:
- Đầu xuân ra biển là chính thức khai chiến, nhưng trước khi khai chiến cần diễn luyện, thuỷ quân mới cùng tất cả quân phủ cần phối hợp ăn ý, cho nên, . . .
- Phu quân không cần nói nữa, chúng ta minh bạch.
Tô Hạm cắt lời của Vô Tấn:
- Không biết phu quân bao giờ xuất phát?
- Năm ngày sau, đại quân chính thức xuất phát!
Lúc này, Vô Tấn chợt phát hiện Kinh Nương không có ở đây, liền kỳ quái hỏi:
- Kinh Nương đâu rồi?
Tô Hạm thở dài:
- Vốn định cơm nước xong xuôi mới nói cho phu quân, nhưng chàng đã hỏi, thiếp sẽ nói cho chàng biết.
Tô Hạm nói khẽ với Vô Tấn mấy câu, Vô Tấn sững sờ, trong mắt lập tức bắn ra vẻ kinh hỉ:
- Thật sự?
Tô Hạm gật gật đầu:
- Đương nhiên không lừa chàng, vốn chúng ta cũng lo sợ, cho rằng nàng sinh bệnh.
Vô Tấn gấp khó dằn nổi, đứng lên hướng tiểu viện của Kinh Nương chạy tới! Phượng Vũ thấy hắn gấp đến độ như giống như khỉ con, không khỏi có chút oán trách Tô Hạm:
- Đại tỷ, ngươi nói cho hắn biết, cả cơm cũng không ăn. . .
Tô Hạm cũng bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hắn đã hỏi, cũng không thể gạt được, theo hắn a! Buổi tối đói bụng lại ăn.
Vô Tấn tựa như một trận gió chạy đến tiểu viện:
- Kinh Nương!
Hắn hô to.
Kinh Nương chạy tới cửa, mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn qua trượng phu, nàng bỗng nhiên dang tay, ôm lấy cổ trượng phu, nước mắt chảy xuống, nức nở nói:
- Phu quân, ta có hài nhi!
- Ta biết! Ta biết!
Vô Tấn đau lòng mà lau nước mắt cho nàng, một tay ôm nàng lên, hướng phòng trong đi đến, hai nha hoàn sợ tới mức vội vàng lảng tránh, Vô Tấn ngồi xuống, đem nàng ôm ở trên đùi, khẽ hôn lên môi của nàng:
- Kinh Nương, là khi nào vậy?
Hắn dí tay vào trán Kinh Nương, thấp giọng cười hỏi.
Kinh Nương mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói:
- Thiếp đoán là trước khi đi Bích Tiên cung, đêm đó hai ta…
- Ah! Đêm đó chúng ta làm thật nhiều lần, vậy chính là lần đó sao?
- Thiếp cũng không biết, có thể là sáng sớm lần kia, khi đó thân thể của thiếp đặc biệt nóng, công tử, người cao hứng không?
- Cao hứng!
Vô Tấn ôm nàng, trong nội tâm vui mừng tới cực điểm:
- Khó trách tổ mẫu nói, nàng có thể sinh con, quả nhiên nói không sai ah!
- Đừng nói như vậy, công tử, thiếp có chút lo lắng đại tỷ sẽ mất hứng.
Kinh Nương lo lắng nói.
Vô Tấn khẽ giật mình, lập tức hiểu được, vội vàng an ủi nàng:
- Không có chuyện gì đâu, nàng lòng dạ rất rộng, nàng chỉ biết cao hứng thôi, nói sau, nàng cũng sẽ mang thai hài tử, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Được trượng phu an ủi, Kinh Nương cũng bắt đầu vui vẻ, nàng nhẹ nhàng đem áo kéo lên, lộ ra bụng dưới trắng như tuyết, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, chàng nghe một chút xem, đại tỷ nói nàng có thể nghe được tim thai nhi đập.
- Tốt! Ta nghe một chút.
Vô Tấn ôm nàng nằm ở trên giường, đem lỗ tai dán ở trên bụng nàng, tinh tế lắng nghe, thực nghe được âm thanh nhảy lên rất nhỏ.
- Ân! Thật sự có.
- Phu quân, chàng nói là nam hài hay nữ hài?
Vô Tấn cầm chặt tay của nàng, cười nói:
- Mặc kệ nam hài hay nữ hài, ta đều yêu thích, đều là bảo bối của ta.
Vô Tấn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình phải ra biển, trong nội tâm áy náy vạn phần! Đành phải nói:
- Kinh Nương, ta phải ra biển hai tháng, đại tỷ sẽ thay ta chiếu cố nàng.
Ngoài ý định chính là, Kinh Nương cũng không có thương tâm, nàng thuận theo gật đầu:
- Phu quân cứ yên tâm mà đi! Đại tỷ đối với thiếp rất tốt.
Nàng nói như vậy, Vô Tấn càng thêm áy náy, vội vàng nói:
- Chờ ta trở lại, nhất định sẽ chăm sóc nàng.
- Công tử!
Cửa ra vào truyền đến thanh âm a Xảo .
- Chuyện gì?
Vô Tấn đứng lên.
- Bên ngoài có khách nhân đến bái phỏng, là Chu trưởng sử lần trước, người còn mang theo một ão giả tóc trắng....
- Tóc trắng?
Vô Tấn suy nghĩ một chút, hắn lập tức minh bạch là ai đến.
Ở cửa lớn có ngừng một chiếc xe ngựa, Sở Châu Trưởng sử Chu Tín cùng một Bạch Phát Lão Giả đang thấp giọng nói gì đó, trong cửa lớn, Vô Tấn ra đón, chắp tay cười nói:
- Giang Các lão, đã lâu không gặp, thân thể gần đây tốt chứ?
- Đoán chừng tổng cộng có năm trăm vạn cân, mua được từ Sở Châu, Thục Châu, Dự Châu cùng U Châu, nhóm hàng đầu tiên ước chừng hai trăm vạn cân, cuối tháng sẽ vận đến Giang Ninh phủ, phu quân, chàng thực không muốn hỏi giá tiền một chút sao?
Vô Tấn lúc ở Thải Thạch trấn biết rõ, thượng đẳng tinh thiết là một lượng mười cân, nhưng không biết nàng chào giá bao nhiêu:
- Nói thử xem, giá tiền của nàng là bao nhiêu?
- Một nhóm tinh thiết là mua được từ Bắc Bình quận, quan phủ địa phương kiểm tra rất nghiêm, chúng ta phải bí mật hối lộ, hơn nữa cộng thêm phí chuyên chở, cho nên hai trăm vạn cân tinh thiết này, giá là năm mươi vạn lượng bạc.
Cái này chẳng khác nào là một lượng bạc bốn cân tinh thiết, so với ở Thải Thạch trấn thì hơn gấp đôi, nhìn thấy Phượng Vũ giảo hoạt vui vẻ, Vô Tấn cười ha ha:
- Không tính quá đắt, ta tưởng rằng một lượng bạc một cân thiết, so với ta muốn thì tiện nghi nhiều hơn.
Kỳ thật Vô Tấn cũng minh bạch, một lượng bạc mười cân thiết, đó là giá bán của thương nhân. Trên thực tế, giá bọn hắn thu mua là một lượng bạc hai mươi cân tinh thiết, phương bắc giá cả còn muốn thấp hơn. Qua chuyện này, Phượng Vũ ít nhất lời bốn mươi vạn lượng bạc, năm trăm vạn cân, nàng lợi nhuận đến trăm vạn lượng bạc. Khó trách năm đó Bách Phú thương hội dựa vào một lần chiến tranh mà phát tài, quả nhiên là đại pháo vừa vang lên, hoàng kim vạn lượng, thật sự là một điểm không giả.
- Phu quân, nhanh ăn cơm đi! Không đồ ăn lạnh hết.
Tô Hạm cắt đứt suy nghĩ của Vô Tấn, giục hắn ăn cơm, nàng còn có chuyện trọng yếu hơn muốn nói.
- Ăn cơm! Ăn cơm! Đói bụng lắm rồi.
Hôm nay tâm tình Vô Tấn rất tốt, cũng đói bụng nên ăn rất ngon, A La rót cho hắn một chén rượu, Vô Tấn đem rượu uống một hơi cạn sạch, hướng hai người nói:
- Ta còn có một chuyện trọng yếu muốn nói cho các nàng biết.
- Chuyện gì?
Tô Hạm cùng Phượng Vũ nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi.
- Ta khả năng sẽ đi ra ngoài hai tháng, thống lĩnh thuỷ quân diễn luyện trên biển.
- Hai tháng!
Hai nữ nhân đều ngây ngẩn cả người, Phượng Vũ vội la lên:
- Phu quân không phải nói sang năm mới ra biển sao?
Vô Tấn áy náy nói:
- Đầu xuân ra biển là chính thức khai chiến, nhưng trước khi khai chiến cần diễn luyện, thuỷ quân mới cùng tất cả quân phủ cần phối hợp ăn ý, cho nên, . . .
- Phu quân không cần nói nữa, chúng ta minh bạch.
Tô Hạm cắt lời của Vô Tấn:
- Không biết phu quân bao giờ xuất phát?
- Năm ngày sau, đại quân chính thức xuất phát!
Lúc này, Vô Tấn chợt phát hiện Kinh Nương không có ở đây, liền kỳ quái hỏi:
- Kinh Nương đâu rồi?
Tô Hạm thở dài:
- Vốn định cơm nước xong xuôi mới nói cho phu quân, nhưng chàng đã hỏi, thiếp sẽ nói cho chàng biết.
Tô Hạm nói khẽ với Vô Tấn mấy câu, Vô Tấn sững sờ, trong mắt lập tức bắn ra vẻ kinh hỉ:
- Thật sự?
Tô Hạm gật gật đầu:
- Đương nhiên không lừa chàng, vốn chúng ta cũng lo sợ, cho rằng nàng sinh bệnh.
Vô Tấn gấp khó dằn nổi, đứng lên hướng tiểu viện của Kinh Nương chạy tới! Phượng Vũ thấy hắn gấp đến độ như giống như khỉ con, không khỏi có chút oán trách Tô Hạm:
- Đại tỷ, ngươi nói cho hắn biết, cả cơm cũng không ăn. . .
Tô Hạm cũng bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hắn đã hỏi, cũng không thể gạt được, theo hắn a! Buổi tối đói bụng lại ăn.
Vô Tấn tựa như một trận gió chạy đến tiểu viện:
- Kinh Nương!
Hắn hô to.
Kinh Nương chạy tới cửa, mặt mũi tràn đầy nước mắt nhìn qua trượng phu, nàng bỗng nhiên dang tay, ôm lấy cổ trượng phu, nước mắt chảy xuống, nức nở nói:
- Phu quân, ta có hài nhi!
- Ta biết! Ta biết!
Vô Tấn đau lòng mà lau nước mắt cho nàng, một tay ôm nàng lên, hướng phòng trong đi đến, hai nha hoàn sợ tới mức vội vàng lảng tránh, Vô Tấn ngồi xuống, đem nàng ôm ở trên đùi, khẽ hôn lên môi của nàng:
- Kinh Nương, là khi nào vậy?
Hắn dí tay vào trán Kinh Nương, thấp giọng cười hỏi.
Kinh Nương mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói:
- Thiếp đoán là trước khi đi Bích Tiên cung, đêm đó hai ta…
- Ah! Đêm đó chúng ta làm thật nhiều lần, vậy chính là lần đó sao?
- Thiếp cũng không biết, có thể là sáng sớm lần kia, khi đó thân thể của thiếp đặc biệt nóng, công tử, người cao hứng không?
- Cao hứng!
Vô Tấn ôm nàng, trong nội tâm vui mừng tới cực điểm:
- Khó trách tổ mẫu nói, nàng có thể sinh con, quả nhiên nói không sai ah!
- Đừng nói như vậy, công tử, thiếp có chút lo lắng đại tỷ sẽ mất hứng.
Kinh Nương lo lắng nói.
Vô Tấn khẽ giật mình, lập tức hiểu được, vội vàng an ủi nàng:
- Không có chuyện gì đâu, nàng lòng dạ rất rộng, nàng chỉ biết cao hứng thôi, nói sau, nàng cũng sẽ mang thai hài tử, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Được trượng phu an ủi, Kinh Nương cũng bắt đầu vui vẻ, nàng nhẹ nhàng đem áo kéo lên, lộ ra bụng dưới trắng như tuyết, nhỏ giọng nói:
- Phu quân, chàng nghe một chút xem, đại tỷ nói nàng có thể nghe được tim thai nhi đập.
- Tốt! Ta nghe một chút.
Vô Tấn ôm nàng nằm ở trên giường, đem lỗ tai dán ở trên bụng nàng, tinh tế lắng nghe, thực nghe được âm thanh nhảy lên rất nhỏ.
- Ân! Thật sự có.
- Phu quân, chàng nói là nam hài hay nữ hài?
Vô Tấn cầm chặt tay của nàng, cười nói:
- Mặc kệ nam hài hay nữ hài, ta đều yêu thích, đều là bảo bối của ta.
Vô Tấn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mình phải ra biển, trong nội tâm áy náy vạn phần! Đành phải nói:
- Kinh Nương, ta phải ra biển hai tháng, đại tỷ sẽ thay ta chiếu cố nàng.
Ngoài ý định chính là, Kinh Nương cũng không có thương tâm, nàng thuận theo gật đầu:
- Phu quân cứ yên tâm mà đi! Đại tỷ đối với thiếp rất tốt.
Nàng nói như vậy, Vô Tấn càng thêm áy náy, vội vàng nói:
- Chờ ta trở lại, nhất định sẽ chăm sóc nàng.
- Công tử!
Cửa ra vào truyền đến thanh âm a Xảo .
- Chuyện gì?
Vô Tấn đứng lên.
- Bên ngoài có khách nhân đến bái phỏng, là Chu trưởng sử lần trước, người còn mang theo một ão giả tóc trắng....
- Tóc trắng?
Vô Tấn suy nghĩ một chút, hắn lập tức minh bạch là ai đến.
Ở cửa lớn có ngừng một chiếc xe ngựa, Sở Châu Trưởng sử Chu Tín cùng một Bạch Phát Lão Giả đang thấp giọng nói gì đó, trong cửa lớn, Vô Tấn ra đón, chắp tay cười nói:
- Giang Các lão, đã lâu không gặp, thân thể gần đây tốt chứ?
/493
|