Có người biết rõ nội tình liền nói, ba chiếc thuyền lớn này đến từ Vĩnh Gia Duyên Lăng do quân phủ điều động.
Giang Ninh phủ thiếu doãn, Trương Dung cũng đứng ở trên thuyền, hắn chính là người đón tiếp bốn chiếc thuyền lớn này, bốn chiếc này rồi đây sẽ vận chuyển mười lăm vạn thạch lương thực, đây chính là quan lương thực đầu tiên của Đông Hải quận và Giang Lăng quận, hàng năm vào mùa đông tất cả các quận ở Sở Châu đều vận chuyển lương thực tới Giang Ninh phủ mà chứa, đợi tới đầu xuân năm sau, sẽ từ Giang NInh phủ mang tới kinh thành.
Chuyện này vốn là do Trương Bố Vân làm, nhưng mà hắn đã bị điều đi cho nên Hoàng Phủ Huyền Đức liền hạ chỉ, để thiếu doãn Giang Ninh phủ Trương Dung đảm nhiệm chuyện này.
Trương Dung chắp tay đằng sau mà nhìn đội thuyền tới, hắn khẽ cười, lần trước hắn đã hỏi qua Vô Tấn có thể mượn quân thuyền thay mình vận chuyển lương thực được không, bởi vì hàng năm vận chuyển lương thực là một chuyện vô cùng rườm rà, lúc trước đều là dùng thuyền nhỏ, vô cùng mệt nhọc.
Cho nên Trương Dung liền cân nhắc làm sao để giảm áp lực, nếu như là do quân thuyền vận chuyển thì loại chuyện này trở nên rất nhẹ nhàng hắn có thể nghĩ cách dùng tiền trả phí tổn với tư cách là tăng thu nhập cho quân phủ, suy nghĩ này cũng ăn nhịp với nhu cầu tìm kiếm thêm thu nhập của Vô Tấn, hai người quyết định dùng thủy quân không ngừng vận chuyển.
Hôm nay bọn họ hợp tác bước đầu tiên đứng bên cạnh Trương Dung còn có trưởng sử thủy quân đô đốc Tào Khai Phục.
Thuyền lớn từ từ cập bờ, tòa thuyền của Vô Tấn không vận chuyển lương thực đây là thuyền chỉ huy không có khả năng vận chuyển hàng được, mà đằng sau là ba chiếc thuyền lớn vận lương.
Vô Tấn mang theo thê thiếp và nha hoàn xuống thuyền lớn, Tô Hạm bọn họ thì ở bên cạnh xe ngựa chờ đợi, nghênh đón hắn là đám quan chức.
- Trương đại nhân tuyết lớn như vậy mà còn phiền đại nhân tự mình nghênh đón thật là áy náy.
Trương Dung đi tới trước chắp tay cười nói;
- Hiện tại tuyệt khó khăn lắm mới ngừng lại được ta ở trong nha môn cũng tù túng, thuận tiện ra ngoài giải sầu.
Hai người cười nhau ha hả, Trương Dung cười nói:
- Ý chỉ của triều đình hôm trước đã tới, miễn đi chức của Giang Ninh phủ doãn, điều Ung Kinh Hàn Thuận Nghĩa làm phủ doãn Giang Ninh tuy nhiên người này ngu ngốc mê rượu ở Ung Kinh quyền hành không ở trong tay của hắn mà ở trong tay Thân Tế, tiếp theo là Thân Uyên được điều làm thứ sử Quảng Lăng quận, điều khiến người ta nằm mơ cũng không ngờ chính là Thân Kỳ Võ mới được thăng làm thiếu doãn, khiến cho cả quan triều xôn xao.
Vô Tấn cười nói:
- Ta cũng không ngờ Hàn Thuận Nghĩa ngu ngốc lại là người của thái tử, cho nên hoàng thượng đặc biệt đề cử Thân Kỳ Võ cũng là cho Thân Quốc Cữu một cái mặt mũi chỉ là không biết huyện lệnh Giang Ninh huyện sẽ là ai tiếp nhận:
- Chính là huyện thừa Tả Vân Đấu, người của Thân Quốc Cữu, còn có một người nữa được bổ nhiệm mà ta đoán ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới.
- Là ai?
- Sở Châu Tú Y vệ Võ Hóa Minh đã bị triệu hồi về kinh, do Hoàng Phủ Anh Tuấn đảm nhiệm chức vụ này, đồng thời kiêm làm Quảng Lăng tướng quân.
Bổ nhiệm này khiến cho Vô Tấn phải kinh hãi, điều này rõ ràng là nhằm vào hắn.
- Chuyện này xả ra khi nào?
- Ngày hôm qua mới tới nhậm chức hiện tại hắn đã đi Quảng Lăng rồi hơn nữa còn là Quảng Lăng tướng quân, nếu như sự tình phát sinh hắn sẽ trực tiếp thống lĩnh, quân đội năm phủ, lúc này hắn đúng là có thực quyền, Vô Tấn hoàng thượng dụng tâm vô cùng ghê gớm.
Vô Tấn nghĩ lại trước kia Thân Kỳ Võ đã nói cho hắn, biết, Nam Sơn phái thực tế là ủng hộ thái tử, đoán chừng chuyện này là do tiểu tử này cáo mật nên hắn mới được trọng dụng, Vô Tấn cũng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này một đội ngũ quân đội hăng hái chạy tới, nhanh chóng tới bên cạnh của bọn họ, chỉ nghe thấy một thanh âm bén nhọn phát ra:
- Có phải Lương tự vương điện hạ trở về rồi không?
Vô Tấn thấy người này là một hoạn quan mặc cẩm bào thì liền gật đầu:
- Chính là ta.
Hoạn quan này tiến tới vài bước rồi nói:
- Thánh chỉ tới, mời Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn cùng phu nhân tiếp chỉ.
Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo thê tử lên thuyền lớn, ở đầu thuyền bày ra hương án, bọn họ đã tiếp nhận ý chỉ của Hoàng Phủ Huyền Đức.
- Hoàng đế Đại Ninh vương triều sắc phong cho thê tử của Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn là Tô thị thành Lương vương phi, cáo mạnh nhất phẩm, phong cho Lương vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Sở Châu thủy quân đô đốc, khuếch trương quân phủ sở châu tới năm vạn quân, chiếu lệnh chuẩn bị tích thuyền, đầu xuân năm sau, tiêu diệt hải tặc Phượng Hoàng hội, khâm thử.
Hoàng Phủ Vô Tấn thầm sợ hãi thán phục, Hoàng Phủ Huyền Đức thật là nóng vội mình mới đảm nhiệm chức vụ Sở châu thủy quân phó đô đốc mới mốt tháng mà đã muốn cho mình đi đánh Phượng Hoàng hội, xem ra thế cục Tây Lương vô cùng bất lợi, hắn vội vàng muốn gọt rửa tước vị Lương vương của mình. Tuy nhiên hắn muốn mình đánh Phượng Hoàng hội thì cũng phải nhượng bộ, điển hình là tăng năm vạn quân cho mình, được Sở Châu toàn bộ ủng hộ.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn cung kính phục chỉ:
- Thần Hoàng Phủ Vô Tấn tuân chỉ.
Tô Hạm cũng đáp lễ:
- Thần thê tạ hoàng đế thánh ân.
Tên hoạn quan đem thánh chỉ giao cho Vô Tấn rồi cười nói:
- Điện hạ hoàng thượng đã hạ chỉ, điều tám trăm chiếc thuyền chiến ở Kinh Châu thủy quân đến ngầm trợ giúp Sở châu, mặt khác hoàng thượng sẽ ban bố ý chỉ khác nữa có thể thấy hoàng thượng chờ mong điện hạ rất nhiều.
Vô Tấn trong lòng thầm cười lạnh, hắn sợ mình từ chối chiến sự mà thôi, Vô Tấn đứng lên cười nói:
- Không biết hoàng thượng có đến Sở châu thị sát tình hình chiến đấu hay không?
Hoạn quan lắc đầu:
- Tạm thời sẽ không, hiện tại hoàng thượng đã tới Tây Kinh, mùa xuân năm sau có lẽ sẽ tới đây thị sát, cái này không thể nói chính xác được.
Sắc mặt của hoạn quan biến đổi hắn lấy một phần thánh chỉ lại nói với Trương Dung bên cạnh:
- Trương đại nhân đây là thánh chỉ của ông ông mau tiếp chỉ.
Trương Dung biết mình cũng có ý chỉ liền vội vàng quỳ xuống:
- Thần Trương Dung tiếp chỉ.
Hoạn quan khai triển thánh chỉ, cao giọng đọc nói:
- Giang Ninh phủ thiếu doãn Trương Dung hiệp trợ tích súc lương thực chuẩn bị cho chiến trận, quan lương thực tạm thời không cần vận chuyển vào kinh, khâm thử.
Trương Dung dập đầu tạ ơn:
- Thần Trương Dung tạ bệ hạ thánh ân.
Vô Tấn thấy tên hoạn quan tựa hồ còn có ý chỉ khác thì liền hỏi:
- Công công còn có ý chỉ muốn tuyên sao?
Hoạn quan gật đầu:
- Còn có thánh chỉ của hộ bộ Sở châu, cũng giống như Trương đại nhân, năm nay thuế ngân hộ bộ tạm thời không vận chuyển vào kinh, hết thảy quân phí đều chi tiêu từ đây, còn lại sẽ chở về hộ bộ.
Vô Tấn lúc này mới hiểu khó trách hộ bộ ra lệnh gấp gáp vận chuyển thuế ngân vào kinh đoán chừng Thân Quốc Cữu sớm đã biết nội tình khai chiến cho nên muốn ra tay điều ngân vào kinh trước. Hắn vội hỏi Trương Dung:
- Đông Hải quận thuế ngân đã vào kinh chưa?
Giang Ninh phủ thiếu doãn, Trương Dung cũng đứng ở trên thuyền, hắn chính là người đón tiếp bốn chiếc thuyền lớn này, bốn chiếc này rồi đây sẽ vận chuyển mười lăm vạn thạch lương thực, đây chính là quan lương thực đầu tiên của Đông Hải quận và Giang Lăng quận, hàng năm vào mùa đông tất cả các quận ở Sở Châu đều vận chuyển lương thực tới Giang Ninh phủ mà chứa, đợi tới đầu xuân năm sau, sẽ từ Giang NInh phủ mang tới kinh thành.
Chuyện này vốn là do Trương Bố Vân làm, nhưng mà hắn đã bị điều đi cho nên Hoàng Phủ Huyền Đức liền hạ chỉ, để thiếu doãn Giang Ninh phủ Trương Dung đảm nhiệm chuyện này.
Trương Dung chắp tay đằng sau mà nhìn đội thuyền tới, hắn khẽ cười, lần trước hắn đã hỏi qua Vô Tấn có thể mượn quân thuyền thay mình vận chuyển lương thực được không, bởi vì hàng năm vận chuyển lương thực là một chuyện vô cùng rườm rà, lúc trước đều là dùng thuyền nhỏ, vô cùng mệt nhọc.
Cho nên Trương Dung liền cân nhắc làm sao để giảm áp lực, nếu như là do quân thuyền vận chuyển thì loại chuyện này trở nên rất nhẹ nhàng hắn có thể nghĩ cách dùng tiền trả phí tổn với tư cách là tăng thu nhập cho quân phủ, suy nghĩ này cũng ăn nhịp với nhu cầu tìm kiếm thêm thu nhập của Vô Tấn, hai người quyết định dùng thủy quân không ngừng vận chuyển.
Hôm nay bọn họ hợp tác bước đầu tiên đứng bên cạnh Trương Dung còn có trưởng sử thủy quân đô đốc Tào Khai Phục.
Thuyền lớn từ từ cập bờ, tòa thuyền của Vô Tấn không vận chuyển lương thực đây là thuyền chỉ huy không có khả năng vận chuyển hàng được, mà đằng sau là ba chiếc thuyền lớn vận lương.
Vô Tấn mang theo thê thiếp và nha hoàn xuống thuyền lớn, Tô Hạm bọn họ thì ở bên cạnh xe ngựa chờ đợi, nghênh đón hắn là đám quan chức.
- Trương đại nhân tuyết lớn như vậy mà còn phiền đại nhân tự mình nghênh đón thật là áy náy.
Trương Dung đi tới trước chắp tay cười nói;
- Hiện tại tuyệt khó khăn lắm mới ngừng lại được ta ở trong nha môn cũng tù túng, thuận tiện ra ngoài giải sầu.
Hai người cười nhau ha hả, Trương Dung cười nói:
- Ý chỉ của triều đình hôm trước đã tới, miễn đi chức của Giang Ninh phủ doãn, điều Ung Kinh Hàn Thuận Nghĩa làm phủ doãn Giang Ninh tuy nhiên người này ngu ngốc mê rượu ở Ung Kinh quyền hành không ở trong tay của hắn mà ở trong tay Thân Tế, tiếp theo là Thân Uyên được điều làm thứ sử Quảng Lăng quận, điều khiến người ta nằm mơ cũng không ngờ chính là Thân Kỳ Võ mới được thăng làm thiếu doãn, khiến cho cả quan triều xôn xao.
Vô Tấn cười nói:
- Ta cũng không ngờ Hàn Thuận Nghĩa ngu ngốc lại là người của thái tử, cho nên hoàng thượng đặc biệt đề cử Thân Kỳ Võ cũng là cho Thân Quốc Cữu một cái mặt mũi chỉ là không biết huyện lệnh Giang Ninh huyện sẽ là ai tiếp nhận:
- Chính là huyện thừa Tả Vân Đấu, người của Thân Quốc Cữu, còn có một người nữa được bổ nhiệm mà ta đoán ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới.
- Là ai?
- Sở Châu Tú Y vệ Võ Hóa Minh đã bị triệu hồi về kinh, do Hoàng Phủ Anh Tuấn đảm nhiệm chức vụ này, đồng thời kiêm làm Quảng Lăng tướng quân.
Bổ nhiệm này khiến cho Vô Tấn phải kinh hãi, điều này rõ ràng là nhằm vào hắn.
- Chuyện này xả ra khi nào?
- Ngày hôm qua mới tới nhậm chức hiện tại hắn đã đi Quảng Lăng rồi hơn nữa còn là Quảng Lăng tướng quân, nếu như sự tình phát sinh hắn sẽ trực tiếp thống lĩnh, quân đội năm phủ, lúc này hắn đúng là có thực quyền, Vô Tấn hoàng thượng dụng tâm vô cùng ghê gớm.
Vô Tấn nghĩ lại trước kia Thân Kỳ Võ đã nói cho hắn, biết, Nam Sơn phái thực tế là ủng hộ thái tử, đoán chừng chuyện này là do tiểu tử này cáo mật nên hắn mới được trọng dụng, Vô Tấn cũng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Đúng lúc này một đội ngũ quân đội hăng hái chạy tới, nhanh chóng tới bên cạnh của bọn họ, chỉ nghe thấy một thanh âm bén nhọn phát ra:
- Có phải Lương tự vương điện hạ trở về rồi không?
Vô Tấn thấy người này là một hoạn quan mặc cẩm bào thì liền gật đầu:
- Chính là ta.
Hoạn quan này tiến tới vài bước rồi nói:
- Thánh chỉ tới, mời Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn cùng phu nhân tiếp chỉ.
Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo thê tử lên thuyền lớn, ở đầu thuyền bày ra hương án, bọn họ đã tiếp nhận ý chỉ của Hoàng Phủ Huyền Đức.
- Hoàng đế Đại Ninh vương triều sắc phong cho thê tử của Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn là Tô thị thành Lương vương phi, cáo mạnh nhất phẩm, phong cho Lương vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Sở Châu thủy quân đô đốc, khuếch trương quân phủ sở châu tới năm vạn quân, chiếu lệnh chuẩn bị tích thuyền, đầu xuân năm sau, tiêu diệt hải tặc Phượng Hoàng hội, khâm thử.
Hoàng Phủ Vô Tấn thầm sợ hãi thán phục, Hoàng Phủ Huyền Đức thật là nóng vội mình mới đảm nhiệm chức vụ Sở châu thủy quân phó đô đốc mới mốt tháng mà đã muốn cho mình đi đánh Phượng Hoàng hội, xem ra thế cục Tây Lương vô cùng bất lợi, hắn vội vàng muốn gọt rửa tước vị Lương vương của mình. Tuy nhiên hắn muốn mình đánh Phượng Hoàng hội thì cũng phải nhượng bộ, điển hình là tăng năm vạn quân cho mình, được Sở Châu toàn bộ ủng hộ.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn cung kính phục chỉ:
- Thần Hoàng Phủ Vô Tấn tuân chỉ.
Tô Hạm cũng đáp lễ:
- Thần thê tạ hoàng đế thánh ân.
Tên hoạn quan đem thánh chỉ giao cho Vô Tấn rồi cười nói:
- Điện hạ hoàng thượng đã hạ chỉ, điều tám trăm chiếc thuyền chiến ở Kinh Châu thủy quân đến ngầm trợ giúp Sở châu, mặt khác hoàng thượng sẽ ban bố ý chỉ khác nữa có thể thấy hoàng thượng chờ mong điện hạ rất nhiều.
Vô Tấn trong lòng thầm cười lạnh, hắn sợ mình từ chối chiến sự mà thôi, Vô Tấn đứng lên cười nói:
- Không biết hoàng thượng có đến Sở châu thị sát tình hình chiến đấu hay không?
Hoạn quan lắc đầu:
- Tạm thời sẽ không, hiện tại hoàng thượng đã tới Tây Kinh, mùa xuân năm sau có lẽ sẽ tới đây thị sát, cái này không thể nói chính xác được.
Sắc mặt của hoạn quan biến đổi hắn lấy một phần thánh chỉ lại nói với Trương Dung bên cạnh:
- Trương đại nhân đây là thánh chỉ của ông ông mau tiếp chỉ.
Trương Dung biết mình cũng có ý chỉ liền vội vàng quỳ xuống:
- Thần Trương Dung tiếp chỉ.
Hoạn quan khai triển thánh chỉ, cao giọng đọc nói:
- Giang Ninh phủ thiếu doãn Trương Dung hiệp trợ tích súc lương thực chuẩn bị cho chiến trận, quan lương thực tạm thời không cần vận chuyển vào kinh, khâm thử.
Trương Dung dập đầu tạ ơn:
- Thần Trương Dung tạ bệ hạ thánh ân.
Vô Tấn thấy tên hoạn quan tựa hồ còn có ý chỉ khác thì liền hỏi:
- Công công còn có ý chỉ muốn tuyên sao?
Hoạn quan gật đầu:
- Còn có thánh chỉ của hộ bộ Sở châu, cũng giống như Trương đại nhân, năm nay thuế ngân hộ bộ tạm thời không vận chuyển vào kinh, hết thảy quân phí đều chi tiêu từ đây, còn lại sẽ chở về hộ bộ.
Vô Tấn lúc này mới hiểu khó trách hộ bộ ra lệnh gấp gáp vận chuyển thuế ngân vào kinh đoán chừng Thân Quốc Cữu sớm đã biết nội tình khai chiến cho nên muốn ra tay điều ngân vào kinh trước. Hắn vội hỏi Trương Dung:
- Đông Hải quận thuế ngân đã vào kinh chưa?
/493
|