Tô Hạm nhắc nhở trượng phu.
Vô Tấn vỗ trán cũng cười nói:
- Đúng rồi phải gọi là nhị thúc, ta quen thói gọi là đại nhân rồi.
Tô Hàn Trinh tiến tới phía trước vỗ vai Vô Tấn mà cười nói"
- May mà ngươi cưới Cửu Thiên để ta trở thành trưởng bối của ngươi, nếu không ta còn phải quỳ xuống, tấm mặt mo này cũng không còn chỗ để để nữa, ha ha.
Tô Hàn Trinh nở ra nụ cười khiến cho mọi người đều vui vẻ, Vô Tấn cũng tìm một cái ghế dựa mà ngồi xuống:
- Chúng ta ngày hôm qua định đi bái phỏng nhị thúc nhưng sự tình quá nhiều, thật sự không có thời gian.
Hắn nói lời này khiến cho Tề Phượng Vũ che miệng cười lén, Tô Hạm trách cứ hắn:
- Huynh còn không biết xấu hồ, xế chiều hôm nay huynh ngủ hai canh giờ, bận gì chứ?
Tô Hàn Trinh khoát tay nói với Tô Hạm:
- Chuyện này cũng không trách Vô Tấn được hắn là Sở châu thủy quân phó đô đốc cùng với các quan quân uống rượu là phương pháp tốt để liên lạc cảm tình, về sau có lợi để hắn thống soái quân đội, hơn nữa con nghĩ lại đi, đoán chừng có tới một trăm người mỗi người kính hắn một chén,một trăm người một trăm chén, sau mà chịu được.
- Vẫn là nhị thúc thông cảm, con cũng không nhớ ra con uống bao nhiêu chén rượu nữa, tiền ăn vẫn còn thiếu nợ Bách Phú tửu lâu đoán chừng chút nữa bọn họ tới đòi nợ rồi.
- Công tử chúng ta phải tới đòi nợ bọn họ mới đúng.
Tề Phượng Vũ hé miệng cười nói.
Vô Tấn nhớ tới chuyện đòi nợ liền cười nói:
- Nhị thúc đồng ý hỗ trợ chứ?
Tô Hàn Trinh gật đầu:
- Chuyện đòi nợ Bách Phú tiền trang ta ủng hộ nếu có thể cắt đứt tài nguyên của Bách Phú tiền trang thì càng tốt, ta đã đáp ứng Phượng Vũ cô nương rồi sáng mai quận nha sẽ làm trung gian, nếu như Bách Phú tiền trang không nhận món nợ này, thì quận nha sẽ đem kế ước mua bán nhà sang tên.
Vô Tấn cảm thấy hơi buồn cười đoán chừng Tô Hàn Trinh vẫn cho rằng Bách Phú tiền trang ủng hộ Sở vương, cung cấp tiền bạc cho Sở vương nên mới tích cực như vậy, nếu như hắn biết Bách Phú tiền trang trên thực tế là nhóm ủng hộ thái tử thì không biết hắn còn có thái độ này không. Thái tử ngay cả tâm phúc như Tô Hàn Trinh cũng giấu diếm, chỉ có thể nói là hắn đã bê đá ném vào chân mình rồi.
Vô Tấn cũng không nói ra, nếu như có thể đuổi Bách Phú tiền trang ra khỏi Đông Hải quận thì là chuyện rất vui vẻ, hắn liền hỏi:
- Nhị thúc, Hoàng Phủ Cừ bây giờ có chức vị gì, ở trong quan trường có vị trí gì?
- Không có gì hết.
Tô Hàn Trinh lắc đầu nói:
- Lần trước Sở Châu giám sát ngự sử tới, tội của hắn vô cùng nghiêm trọng, không chỉ nhận hối lộ mà còn cưỡng chiếm thổ địa, bức tử nhân mạng, nhưng cuối cùng hắn cũng bị phạt nhẹ, miễn đi tất cả tước vị và chức quan.
- Vậy hắn còn ở trong hoàng tộc không?
Vô Tấn lại hỏi.
- Hoàng tộc?
Tô Hàn Trinh khinh thường mà cười lạnh;
- Chúng ta đều cho hắn là hoàng tộc về sau mới biết được hắn không phải là hoàng tộc, giám sát ngự sử nói trong gia phả thủy chung không có tên của hắn.
Vô Tấn thầm suy nghĩ, đã vậy chuyện kia dễ làm rồi.
Màn đem buông xuống, miếu Thành Hoàng ở Duy Dương huyện dần trở nên yên tĩnh lại, miếu Thành Hoàng tựa vào Bát Tiên kiều, cùng với thần tài miếu mới sửa chữa cách nhau một đầu sông,.
Ở trong màn đêm du khách của miếu Thành Hoàng cũng dần rời đi, khoảng sân trước miếu bắt đầu trở nên quạnh quẽ, lúc này từ xa đi tới một nam tử, hắn nhìn cửa hàng bán châu báu Bách Phú ở đối diện lại nhìn hai con hẻm nhỏ, một hắc y nhân từ hẻm đi tới thấp giọng nói;
- Không có người khả nghi rời khỏi, cũng không có xe ngựa dừng lại.
- Vậy cửa sau thì sao?
- Cửa tiệm châu báu này không có cửa sau.
Nam tử gật đầu lấy hỏa tập đánh lửa lên.
Tạch tạch hai tiếng, hỏa tập được đốt lên, đây là một loại tín hiệu chỉ thấy có một đội bước chân truyền tới, ở bên đường tràn ra ba trăm binh sĩ, bọn họ mặc nón trụ quan giáp, đằng đằng sát khí, đem Bách Phú bán châu báu vây quanh, ngay sau đó ba mươi mấy quân sĩ Mai Hoa vệ cũng vọt ra nhanh chóng khống chế chưởng quỹ cùng với tiểu nhị.
Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới hỏi:
- Người kia còn ở đây không?
Thân vệ thủ lĩnh Tôn Kiến Hoành gật nhẹ đầu;
- Bẩm tướng quân chưởng quỹ nói người kia ở hậu viện.
- Có mật đạo không?
- Không có mật đạo.
Vô Tấn nhanh chóng bước tới hậu viện, vừa mới tới hậu viện chỉ nghe ầm một tiếng, có tiếng đạp cửa vang rền, ngay sau đó có tiếng nam nhân gào thét:
- Các ngươi là ai?
Chỉ nghe thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc Vô Tấn ninhjn không được mà tiến tới, chỉ nghe bịch một cái, một Mai Hoa vệ xách Hoàng Phủ Cừ ra tơi sân ném phịch xuống dưới chân của Vô Tấn.
Hoàng Phủ Cừ bị Mai Hoa vệ làm cho sợ tới mức phát run, hắn ngẩng đầu nhìn Vô Tấn hoảng sợ, bỗng nhiên dập đầu liên tục nói:
- Lương tự vương điện hạ, tha cho tiểu nhân một mạng, xin tha cho tiểu nhân một mạng.
Vô Tấn nhớ tới lúc trước hắn uy phong thế nào, là huyện công duy nhất ở Duy Dương huyện, hiện tại thì ti tiện không bằng con chó, Vô Tấn đối với hắn không có chút thương cảm nào.
- Đem miệng hắn bịt lại rồi mang đi.
Mấy tên lính dùng vải rách bịt miệng Hoàng Phủ Cừ lại, nhét vào trong một cái bao rồi khiêng ra ngoài quân sĩ Mai Hoa vệ cũng bắt mấy tên chưởng quỹ và tiểu nhị, ở trong phòng có hai kỹ nữ cũng bị ép mặc quần áo mà đi ra, đang ở bên tường run rẩy.
Vô Tấn lạnh lùng mà nói với bọn họ:
- Chúng ta là Mai Hoa vệ do triều đình phái tới, các ngươi không được báo cáo với bất luận ai, đều nói là Hoàng Phủ Cừ leo tường chạy mất, không bị bắt, nghe rõ chưa, ai mà không vanga lời, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn.
- Vâng... vâng.
Tất cả mọi người đều run rẩy.
Vô Tấn vung tay lên, đám quân sĩ như thủy triều, thoáng chốc đã đi sạch sẽ, để lại một đám tiểu nịnh và chưởng quỹ hoảng sợ vạn phần.
Buổi sáng ngày hôm sau, vài tên nha dịch đi tới Bách Phú tiền trang, Hà quản sự hiện tại vô cùng bận rộn, bên ngoài còn có mấy nghìn người đòi tễ đoái hắn không biết phải làm sao, bỗng nhiên nghe nói nha dịch tới nhà thì vội vàng kinh hãi.
- Hà quản sự, có người tố cáo ngươi với quận nha, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
Hà quản sự như năm trong mộng hắn lắp bắp hỏi:
- Là người nào tố cáo?
- Ngươi đi sẽ biết không phải là người bình thường, liên quan đến cả trăm vạn lượng bạc.
Nghe nói tới liên quan tới cả trăm vạn lượng bạc, Hà quản sự hoảng sợ tới mức chân tay run rẩy, hắn vội vàng phân phó cho phó quản sự, sau đó mang theo tâm thần bất định tới quận nha.
Đi tới đại đường, hắn mới phát hiện ra Triệu quản sự và vương quản sự phụ trách Bách Phú tiền trang cũng ở đây, trong lòng mới buông lỏng một phen, chỉ cần không tìm một mình hắn là tốt rồi.
Vô Tấn vỗ trán cũng cười nói:
- Đúng rồi phải gọi là nhị thúc, ta quen thói gọi là đại nhân rồi.
Tô Hàn Trinh tiến tới phía trước vỗ vai Vô Tấn mà cười nói"
- May mà ngươi cưới Cửu Thiên để ta trở thành trưởng bối của ngươi, nếu không ta còn phải quỳ xuống, tấm mặt mo này cũng không còn chỗ để để nữa, ha ha.
Tô Hàn Trinh nở ra nụ cười khiến cho mọi người đều vui vẻ, Vô Tấn cũng tìm một cái ghế dựa mà ngồi xuống:
- Chúng ta ngày hôm qua định đi bái phỏng nhị thúc nhưng sự tình quá nhiều, thật sự không có thời gian.
Hắn nói lời này khiến cho Tề Phượng Vũ che miệng cười lén, Tô Hạm trách cứ hắn:
- Huynh còn không biết xấu hồ, xế chiều hôm nay huynh ngủ hai canh giờ, bận gì chứ?
Tô Hàn Trinh khoát tay nói với Tô Hạm:
- Chuyện này cũng không trách Vô Tấn được hắn là Sở châu thủy quân phó đô đốc cùng với các quan quân uống rượu là phương pháp tốt để liên lạc cảm tình, về sau có lợi để hắn thống soái quân đội, hơn nữa con nghĩ lại đi, đoán chừng có tới một trăm người mỗi người kính hắn một chén,một trăm người một trăm chén, sau mà chịu được.
- Vẫn là nhị thúc thông cảm, con cũng không nhớ ra con uống bao nhiêu chén rượu nữa, tiền ăn vẫn còn thiếu nợ Bách Phú tửu lâu đoán chừng chút nữa bọn họ tới đòi nợ rồi.
- Công tử chúng ta phải tới đòi nợ bọn họ mới đúng.
Tề Phượng Vũ hé miệng cười nói.
Vô Tấn nhớ tới chuyện đòi nợ liền cười nói:
- Nhị thúc đồng ý hỗ trợ chứ?
Tô Hàn Trinh gật đầu:
- Chuyện đòi nợ Bách Phú tiền trang ta ủng hộ nếu có thể cắt đứt tài nguyên của Bách Phú tiền trang thì càng tốt, ta đã đáp ứng Phượng Vũ cô nương rồi sáng mai quận nha sẽ làm trung gian, nếu như Bách Phú tiền trang không nhận món nợ này, thì quận nha sẽ đem kế ước mua bán nhà sang tên.
Vô Tấn cảm thấy hơi buồn cười đoán chừng Tô Hàn Trinh vẫn cho rằng Bách Phú tiền trang ủng hộ Sở vương, cung cấp tiền bạc cho Sở vương nên mới tích cực như vậy, nếu như hắn biết Bách Phú tiền trang trên thực tế là nhóm ủng hộ thái tử thì không biết hắn còn có thái độ này không. Thái tử ngay cả tâm phúc như Tô Hàn Trinh cũng giấu diếm, chỉ có thể nói là hắn đã bê đá ném vào chân mình rồi.
Vô Tấn cũng không nói ra, nếu như có thể đuổi Bách Phú tiền trang ra khỏi Đông Hải quận thì là chuyện rất vui vẻ, hắn liền hỏi:
- Nhị thúc, Hoàng Phủ Cừ bây giờ có chức vị gì, ở trong quan trường có vị trí gì?
- Không có gì hết.
Tô Hàn Trinh lắc đầu nói:
- Lần trước Sở Châu giám sát ngự sử tới, tội của hắn vô cùng nghiêm trọng, không chỉ nhận hối lộ mà còn cưỡng chiếm thổ địa, bức tử nhân mạng, nhưng cuối cùng hắn cũng bị phạt nhẹ, miễn đi tất cả tước vị và chức quan.
- Vậy hắn còn ở trong hoàng tộc không?
Vô Tấn lại hỏi.
- Hoàng tộc?
Tô Hàn Trinh khinh thường mà cười lạnh;
- Chúng ta đều cho hắn là hoàng tộc về sau mới biết được hắn không phải là hoàng tộc, giám sát ngự sử nói trong gia phả thủy chung không có tên của hắn.
Vô Tấn thầm suy nghĩ, đã vậy chuyện kia dễ làm rồi.
Màn đem buông xuống, miếu Thành Hoàng ở Duy Dương huyện dần trở nên yên tĩnh lại, miếu Thành Hoàng tựa vào Bát Tiên kiều, cùng với thần tài miếu mới sửa chữa cách nhau một đầu sông,.
Ở trong màn đêm du khách của miếu Thành Hoàng cũng dần rời đi, khoảng sân trước miếu bắt đầu trở nên quạnh quẽ, lúc này từ xa đi tới một nam tử, hắn nhìn cửa hàng bán châu báu Bách Phú ở đối diện lại nhìn hai con hẻm nhỏ, một hắc y nhân từ hẻm đi tới thấp giọng nói;
- Không có người khả nghi rời khỏi, cũng không có xe ngựa dừng lại.
- Vậy cửa sau thì sao?
- Cửa tiệm châu báu này không có cửa sau.
Nam tử gật đầu lấy hỏa tập đánh lửa lên.
Tạch tạch hai tiếng, hỏa tập được đốt lên, đây là một loại tín hiệu chỉ thấy có một đội bước chân truyền tới, ở bên đường tràn ra ba trăm binh sĩ, bọn họ mặc nón trụ quan giáp, đằng đằng sát khí, đem Bách Phú bán châu báu vây quanh, ngay sau đó ba mươi mấy quân sĩ Mai Hoa vệ cũng vọt ra nhanh chóng khống chế chưởng quỹ cùng với tiểu nhị.
Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới hỏi:
- Người kia còn ở đây không?
Thân vệ thủ lĩnh Tôn Kiến Hoành gật nhẹ đầu;
- Bẩm tướng quân chưởng quỹ nói người kia ở hậu viện.
- Có mật đạo không?
- Không có mật đạo.
Vô Tấn nhanh chóng bước tới hậu viện, vừa mới tới hậu viện chỉ nghe ầm một tiếng, có tiếng đạp cửa vang rền, ngay sau đó có tiếng nam nhân gào thét:
- Các ngươi là ai?
Chỉ nghe thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc Vô Tấn ninhjn không được mà tiến tới, chỉ nghe bịch một cái, một Mai Hoa vệ xách Hoàng Phủ Cừ ra tơi sân ném phịch xuống dưới chân của Vô Tấn.
Hoàng Phủ Cừ bị Mai Hoa vệ làm cho sợ tới mức phát run, hắn ngẩng đầu nhìn Vô Tấn hoảng sợ, bỗng nhiên dập đầu liên tục nói:
- Lương tự vương điện hạ, tha cho tiểu nhân một mạng, xin tha cho tiểu nhân một mạng.
Vô Tấn nhớ tới lúc trước hắn uy phong thế nào, là huyện công duy nhất ở Duy Dương huyện, hiện tại thì ti tiện không bằng con chó, Vô Tấn đối với hắn không có chút thương cảm nào.
- Đem miệng hắn bịt lại rồi mang đi.
Mấy tên lính dùng vải rách bịt miệng Hoàng Phủ Cừ lại, nhét vào trong một cái bao rồi khiêng ra ngoài quân sĩ Mai Hoa vệ cũng bắt mấy tên chưởng quỹ và tiểu nhị, ở trong phòng có hai kỹ nữ cũng bị ép mặc quần áo mà đi ra, đang ở bên tường run rẩy.
Vô Tấn lạnh lùng mà nói với bọn họ:
- Chúng ta là Mai Hoa vệ do triều đình phái tới, các ngươi không được báo cáo với bất luận ai, đều nói là Hoàng Phủ Cừ leo tường chạy mất, không bị bắt, nghe rõ chưa, ai mà không vanga lời, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn.
- Vâng... vâng.
Tất cả mọi người đều run rẩy.
Vô Tấn vung tay lên, đám quân sĩ như thủy triều, thoáng chốc đã đi sạch sẽ, để lại một đám tiểu nịnh và chưởng quỹ hoảng sợ vạn phần.
Buổi sáng ngày hôm sau, vài tên nha dịch đi tới Bách Phú tiền trang, Hà quản sự hiện tại vô cùng bận rộn, bên ngoài còn có mấy nghìn người đòi tễ đoái hắn không biết phải làm sao, bỗng nhiên nghe nói nha dịch tới nhà thì vội vàng kinh hãi.
- Hà quản sự, có người tố cáo ngươi với quận nha, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
Hà quản sự như năm trong mộng hắn lắp bắp hỏi:
- Là người nào tố cáo?
- Ngươi đi sẽ biết không phải là người bình thường, liên quan đến cả trăm vạn lượng bạc.
Nghe nói tới liên quan tới cả trăm vạn lượng bạc, Hà quản sự hoảng sợ tới mức chân tay run rẩy, hắn vội vàng phân phó cho phó quản sự, sau đó mang theo tâm thần bất định tới quận nha.
Đi tới đại đường, hắn mới phát hiện ra Triệu quản sự và vương quản sự phụ trách Bách Phú tiền trang cũng ở đây, trong lòng mới buông lỏng một phen, chỉ cần không tìm một mình hắn là tốt rồi.
/493
|