Tề Phượng Vũ cười nhạt một tiếng:
- Nhưng mà chúng ta vừa từ bên Đông Lai tiền trang tới đây bọn họ cũng không phải bán giá mười lăm lượng bạc, ta vì sao đến đây mua hàng quản sự cũng biết rõ ràng.
Vương quản sự dĩ nhiên biết rõ, Đông Lai cùng với Bánh Phú tiền trang đều nóng lòng xử lý hàng hóa, không thể tuân theo như giá cũ được, hắn trầm ngâm rồi nói;
- Tiền mua hàng là hiện ngân sao?
Tề Phượng Vũ gật đầu nói:
- Ngân phiếu cũng có hiện ngân cũng có.
- Chúng ta không muốn ngân phiếu chỉ muốn hiện ngân, chờ một chút.
Vương đại quản sự nhớ ra hàng tồn nhân sâm của bọn họ cũng không còn nhiều lắm, hắn vội vàng hỏi chấp sự nhà kho:
- Còn bao nhiêu nhân sâm hàng tồn?
- Chúng ta chủ yếu là thượng đẳng nhân sâm hạ đẳng nhân sâm còn tám trăm cân.
Tám trăm cân chỉ có tám nghìn lượng bạc, đây chỉ là một chút bạc mà thôi làm sao mà đủ được, Vương đại quản sự lại hỏi:
- Trần phu nhân không mua hàng hóa gì khác sao?
Vô Tấn phát hiện ra mình ngày càng bội phục Tề Phượng Vũ, nàng trước hết nói mua nhân sâm để dò xét đối phương, lại dùng Đông Lai thương hội để dọa giá, nữ nhân khôn khéo này, về sau nếu như làm vợ mình sẽ trợ giúp rất nhiều.
Tề Phượng Vũ lại cười nói:
- Ngoại trừ nhân sâm, cò có trà ta cũng muốn mua một chút.
Vương đại quản sự nghe nói nàng muốn mua một chút liền nhướn mày hỏi;
- Không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?
- Không ít hơn mười vạn gánh.
Vương đại quản sự chấn động tinh thần, đây mới là đại sinh ý hắn vội vàng khoát tay:
- Mời đi tới kho trà.
Tất cả mọi người đều tới nhà kho bán trà, trong đó mỗi gánh một trăm cân, chồng chất như núi, Vương đại quản sự giới thiệu cho bọn họ:
- Ở đây đều có thượng đẳng trà ở Vĩnh Gia quận, tổng cộng có bốn mươi hai vạn gánh nếu như phu nhân mua mười vạn gánh thì chúng ta lấy giá một gánh gai lạng bạc, đây là giá thấp nhất của chúng ta rồi.
- Nếu ta mua toàn bộ thì sao?
Tề Phượng Vũ cười nhạt một tiếng rồi hỏi.
- Mua toàn bộ?
Vương quản sự kinh ngạc nhìn nàng một cái lại nhìn Vô Tấn, Vô Tấn nhún vai chỉ tay vào Tề Phượng Vũ, ý bảo là hỏi nàng ta.
Hắn trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Toàn bộ mua dĩ nhiên là có thể bớt một chút, một gái một lượng tám tiền, đây là giá thấp nhất không thể thấp hơn.
- Nhưng mà chúng ta biết rằng Đông Lai thương hội mua một gánh trà chỉ có một lượng năm tiền bạc thôi.
- Phu nhân!
Vương đại quản sự cất cao âm điệu:
- Bọn họ bán trà là trà trung đẳng còn trà chúng ta là trà thượng đẳng.
- Nhưng mà Đông Lai tiền trang lúc này cam chịu bán lỗ vốn đại quản sự nên biết lời ta nói là thực.
- Thế nhưng mà...
Vương quản sự trong lòng căm tức vạn phần nếu như lúc trước đối phương mở miệng ra là dùng Đông Lai thương hội ra dọa giá thì hắn sẽ vung tay lên hô:
- Các ngươi đi tới Đông Lai thương hội mà mua.
Nhưng bây giờ hắn không dám, lúc này hiện ngân chính là đồ cứu mạng, hắn làm sao có thể mang nó tặng cho Đông Lai thương hội.
Hắn cắn răng nói:
- Vậy một lượng năm tiền bạc, ta chấp nhận bán lỗ vốn.
Tề Phượng Vũ trong lòng hiểu rõ, bọn họ thu mua với giá một lượng sáu tiền, hiện tại bán một lượng năm tiền, bọn họ chỉ thua lỗ bốn vạn lượng bạc, đây chỉ là món tiền nhỏ, bọn họ không coi vào đâu, bọn họ có thể thừa nhận mức giá thấp hơn.
Tề Phượng Vũ lắc đầu khẽ cượp:
- Ta mới nói là một lượng năm tiền bạc là số tiền Đông Lai ra giá bọn họ có thể trả giá thấp hơn.
Vô Tấn cơ hồ muốn té xỉu rồi hắn nhớ tới một câu danh ngôn, thu lợi nhuận là bản tính của thương nhân, nếu nàng gả cho mình liệu có cò kè mặc cả với mình một phen hay không đây?
Vương đại quản sự lúc này mới biết mình gặp cao thủ rồi hắn từ từ tỉnh táo lại, hắn biết rằng, mình lui một chút đối phương lại ép giá, hắn không thể bị động nhất định phải hỏi giá của đối phương.
Hắn hỏi ngược lại:
- Phu nhân nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền?
Tề Phượng Vũ cười nói:
- Ta đương nhiên biết rằng không có khả năng làm quá phận, lợi dụng lúc người ta khó khăn mf ép giá nhưng lần này ta đến mang theo một trăm vạn lượng bạc, trong đó năm mươi vạn lượng là ngân phiếu, hai mươi lăm vạn là Đông Lai tiền trang ngân phiếu, hai mươi lăm vạn là Bách Phú tiền trang ngân phiếu, hơn nữa lúc trước ta đều tới Đông Lai thương hội mua hàng, lần này nếu không mua đồ của bọn họ thì lần sau sinh ý khó làm rồi, toàn bộ trà trong kho ta mua bằng hai mươi lăm vạn lượng ngân phiếu Bách Phú, hai mươi lăm vạn hiện ngân, cuộc làm ăn này ngươi có làm không?
Vương đại quản sự biến sắc, đây chẳng khác nào một gánh một lượng hai tiền hắn bán một gánh là thiệt thòi tới bốn tiền bạc.
- Cô nương mức giá này cũng quá chát đi thôi!
- Đại quản sự nói vậy là không đúng, hiện tại hiện ngân là vua, ông có tin hay không nếu như ta thu mua ngân phiếu tồn của Bách Phú, một trăm lượng bạc có thể mua được 120 lượng bạc ngân phiếu, thậm chí còn có thể hơn. Đại quản sự vừa rồi ông nói là không thu ngân phiếu, nhưng mà chuyện này nếu truyền đi thì hậu quả rất nghiêm trọng, Bách Phú tiền trang chính ngân phiếu mình phát hành cũng không thu mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Tề Phượng Vũ nhìn hắn một cái:
- Được rồi chúng ta đi Đông Lai tiền trang mua trà trung đẳng, phu nhân chúng ta đi.
Vô Tấn nhịn không nổi mà cảm thấy ngọt ngào, hai tiếng phu quân này phát ra rất tự nhiên, Tề Phượng Vũ lại hung hăng nhéo hắn một cái, phảng phất như biết hắn rất đắc ý.
Hắn bất đắc dĩ liền xin lỗi Vương đại quản sự:
- Đại quản sự thật xin lỗi, phu nhân ta luôn làm ăn buôn bán với Đông Lai tiền trang, là ta không muốn cho nàng ta đặt toàn bộ trứng gà trong một giỏ, hiện tại ta cũng không có biện pháp nào.
Vương đại quản sự không nghe được lời nói của Vô Tấn, hiện tại hắn rất sốt ruột, nữ nhân này có năm mươi vạn lượng hiện ngân, đây quả thực là tiền cứu mạng, hắn vội vàng kêu:
- Phu nhân xin dừng bước.
Tề Phượng Vũ dừng bước quay đầu lại cười nói:
- Đại quản sự chấp nhận giá tiền của ta rồi sao?
Vương quản sự lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Tuy ta muốn đáp ứng nhưng hiện tại ta không thể làm chủ được mời phu nhân ngồi nghỉ tạm nửa canh giờ, ta muốn đi trình bày một thoáng, mặt khác phu nhân hiện tại ở nơi nào, lúc nào có thể gặp chúng ta?
Tề Phượng Vũ chỉ một ngón tay lên trên bến tàu:
- Bạc của ta ở trên thuyền, trong vòng một canh giờ có thể giao hàng.
- Vậy thì tốt, mong phu nhân chờ trong chốc lát ta sẽ trở lại.
Vương đại quản sự bước nhanh ra ngoài trong lòng Vô Tấn khẽ chuyển động, đại quản sự này là ai không phải Hoàng Phủ Cừ chứ?
Hắn liền liếc mắt ra ý cho hai tên thân vệ lại ra ý cho đại quản sự rồi lớn tiếng nói:
- Các ngươi mau đi để cho thuyền cập bờ.
Hai tên thân vệ hiểu ý mà đáp ứng, liền theo đại quản sự đi ra ngoài, Tề Phượng Vũ cùng với Vô Tấn đi ra bên ngoài nhà kho, Vô Tấn bị Tề Phượng Vũ khẽ véo mu bàn tay, Tề Phượng Vũ hừ một tiếng:
- Đáng đời huynh ai bảo chiếm tiện nghi của ta.
- Thế nhưng mà chúng ta nắm tay không phải là phu thê thì không phải là rất quái dị sao?
- Nhưng mà chúng ta vừa từ bên Đông Lai tiền trang tới đây bọn họ cũng không phải bán giá mười lăm lượng bạc, ta vì sao đến đây mua hàng quản sự cũng biết rõ ràng.
Vương quản sự dĩ nhiên biết rõ, Đông Lai cùng với Bánh Phú tiền trang đều nóng lòng xử lý hàng hóa, không thể tuân theo như giá cũ được, hắn trầm ngâm rồi nói;
- Tiền mua hàng là hiện ngân sao?
Tề Phượng Vũ gật đầu nói:
- Ngân phiếu cũng có hiện ngân cũng có.
- Chúng ta không muốn ngân phiếu chỉ muốn hiện ngân, chờ một chút.
Vương đại quản sự nhớ ra hàng tồn nhân sâm của bọn họ cũng không còn nhiều lắm, hắn vội vàng hỏi chấp sự nhà kho:
- Còn bao nhiêu nhân sâm hàng tồn?
- Chúng ta chủ yếu là thượng đẳng nhân sâm hạ đẳng nhân sâm còn tám trăm cân.
Tám trăm cân chỉ có tám nghìn lượng bạc, đây chỉ là một chút bạc mà thôi làm sao mà đủ được, Vương đại quản sự lại hỏi:
- Trần phu nhân không mua hàng hóa gì khác sao?
Vô Tấn phát hiện ra mình ngày càng bội phục Tề Phượng Vũ, nàng trước hết nói mua nhân sâm để dò xét đối phương, lại dùng Đông Lai thương hội để dọa giá, nữ nhân khôn khéo này, về sau nếu như làm vợ mình sẽ trợ giúp rất nhiều.
Tề Phượng Vũ lại cười nói:
- Ngoại trừ nhân sâm, cò có trà ta cũng muốn mua một chút.
Vương đại quản sự nghe nói nàng muốn mua một chút liền nhướn mày hỏi;
- Không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?
- Không ít hơn mười vạn gánh.
Vương đại quản sự chấn động tinh thần, đây mới là đại sinh ý hắn vội vàng khoát tay:
- Mời đi tới kho trà.
Tất cả mọi người đều tới nhà kho bán trà, trong đó mỗi gánh một trăm cân, chồng chất như núi, Vương đại quản sự giới thiệu cho bọn họ:
- Ở đây đều có thượng đẳng trà ở Vĩnh Gia quận, tổng cộng có bốn mươi hai vạn gánh nếu như phu nhân mua mười vạn gánh thì chúng ta lấy giá một gánh gai lạng bạc, đây là giá thấp nhất của chúng ta rồi.
- Nếu ta mua toàn bộ thì sao?
Tề Phượng Vũ cười nhạt một tiếng rồi hỏi.
- Mua toàn bộ?
Vương quản sự kinh ngạc nhìn nàng một cái lại nhìn Vô Tấn, Vô Tấn nhún vai chỉ tay vào Tề Phượng Vũ, ý bảo là hỏi nàng ta.
Hắn trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Toàn bộ mua dĩ nhiên là có thể bớt một chút, một gái một lượng tám tiền, đây là giá thấp nhất không thể thấp hơn.
- Nhưng mà chúng ta biết rằng Đông Lai thương hội mua một gánh trà chỉ có một lượng năm tiền bạc thôi.
- Phu nhân!
Vương đại quản sự cất cao âm điệu:
- Bọn họ bán trà là trà trung đẳng còn trà chúng ta là trà thượng đẳng.
- Nhưng mà Đông Lai tiền trang lúc này cam chịu bán lỗ vốn đại quản sự nên biết lời ta nói là thực.
- Thế nhưng mà...
Vương quản sự trong lòng căm tức vạn phần nếu như lúc trước đối phương mở miệng ra là dùng Đông Lai thương hội ra dọa giá thì hắn sẽ vung tay lên hô:
- Các ngươi đi tới Đông Lai thương hội mà mua.
Nhưng bây giờ hắn không dám, lúc này hiện ngân chính là đồ cứu mạng, hắn làm sao có thể mang nó tặng cho Đông Lai thương hội.
Hắn cắn răng nói:
- Vậy một lượng năm tiền bạc, ta chấp nhận bán lỗ vốn.
Tề Phượng Vũ trong lòng hiểu rõ, bọn họ thu mua với giá một lượng sáu tiền, hiện tại bán một lượng năm tiền, bọn họ chỉ thua lỗ bốn vạn lượng bạc, đây chỉ là món tiền nhỏ, bọn họ không coi vào đâu, bọn họ có thể thừa nhận mức giá thấp hơn.
Tề Phượng Vũ lắc đầu khẽ cượp:
- Ta mới nói là một lượng năm tiền bạc là số tiền Đông Lai ra giá bọn họ có thể trả giá thấp hơn.
Vô Tấn cơ hồ muốn té xỉu rồi hắn nhớ tới một câu danh ngôn, thu lợi nhuận là bản tính của thương nhân, nếu nàng gả cho mình liệu có cò kè mặc cả với mình một phen hay không đây?
Vương đại quản sự lúc này mới biết mình gặp cao thủ rồi hắn từ từ tỉnh táo lại, hắn biết rằng, mình lui một chút đối phương lại ép giá, hắn không thể bị động nhất định phải hỏi giá của đối phương.
Hắn hỏi ngược lại:
- Phu nhân nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền?
Tề Phượng Vũ cười nói:
- Ta đương nhiên biết rằng không có khả năng làm quá phận, lợi dụng lúc người ta khó khăn mf ép giá nhưng lần này ta đến mang theo một trăm vạn lượng bạc, trong đó năm mươi vạn lượng là ngân phiếu, hai mươi lăm vạn là Đông Lai tiền trang ngân phiếu, hai mươi lăm vạn là Bách Phú tiền trang ngân phiếu, hơn nữa lúc trước ta đều tới Đông Lai thương hội mua hàng, lần này nếu không mua đồ của bọn họ thì lần sau sinh ý khó làm rồi, toàn bộ trà trong kho ta mua bằng hai mươi lăm vạn lượng ngân phiếu Bách Phú, hai mươi lăm vạn hiện ngân, cuộc làm ăn này ngươi có làm không?
Vương đại quản sự biến sắc, đây chẳng khác nào một gánh một lượng hai tiền hắn bán một gánh là thiệt thòi tới bốn tiền bạc.
- Cô nương mức giá này cũng quá chát đi thôi!
- Đại quản sự nói vậy là không đúng, hiện tại hiện ngân là vua, ông có tin hay không nếu như ta thu mua ngân phiếu tồn của Bách Phú, một trăm lượng bạc có thể mua được 120 lượng bạc ngân phiếu, thậm chí còn có thể hơn. Đại quản sự vừa rồi ông nói là không thu ngân phiếu, nhưng mà chuyện này nếu truyền đi thì hậu quả rất nghiêm trọng, Bách Phú tiền trang chính ngân phiếu mình phát hành cũng không thu mọi người sẽ nghĩ thế nào?
Tề Phượng Vũ nhìn hắn một cái:
- Được rồi chúng ta đi Đông Lai tiền trang mua trà trung đẳng, phu nhân chúng ta đi.
Vô Tấn nhịn không nổi mà cảm thấy ngọt ngào, hai tiếng phu quân này phát ra rất tự nhiên, Tề Phượng Vũ lại hung hăng nhéo hắn một cái, phảng phất như biết hắn rất đắc ý.
Hắn bất đắc dĩ liền xin lỗi Vương đại quản sự:
- Đại quản sự thật xin lỗi, phu nhân ta luôn làm ăn buôn bán với Đông Lai tiền trang, là ta không muốn cho nàng ta đặt toàn bộ trứng gà trong một giỏ, hiện tại ta cũng không có biện pháp nào.
Vương đại quản sự không nghe được lời nói của Vô Tấn, hiện tại hắn rất sốt ruột, nữ nhân này có năm mươi vạn lượng hiện ngân, đây quả thực là tiền cứu mạng, hắn vội vàng kêu:
- Phu nhân xin dừng bước.
Tề Phượng Vũ dừng bước quay đầu lại cười nói:
- Đại quản sự chấp nhận giá tiền của ta rồi sao?
Vương quản sự lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Tuy ta muốn đáp ứng nhưng hiện tại ta không thể làm chủ được mời phu nhân ngồi nghỉ tạm nửa canh giờ, ta muốn đi trình bày một thoáng, mặt khác phu nhân hiện tại ở nơi nào, lúc nào có thể gặp chúng ta?
Tề Phượng Vũ chỉ một ngón tay lên trên bến tàu:
- Bạc của ta ở trên thuyền, trong vòng một canh giờ có thể giao hàng.
- Vậy thì tốt, mong phu nhân chờ trong chốc lát ta sẽ trở lại.
Vương đại quản sự bước nhanh ra ngoài trong lòng Vô Tấn khẽ chuyển động, đại quản sự này là ai không phải Hoàng Phủ Cừ chứ?
Hắn liền liếc mắt ra ý cho hai tên thân vệ lại ra ý cho đại quản sự rồi lớn tiếng nói:
- Các ngươi mau đi để cho thuyền cập bờ.
Hai tên thân vệ hiểu ý mà đáp ứng, liền theo đại quản sự đi ra ngoài, Tề Phượng Vũ cùng với Vô Tấn đi ra bên ngoài nhà kho, Vô Tấn bị Tề Phượng Vũ khẽ véo mu bàn tay, Tề Phượng Vũ hừ một tiếng:
- Đáng đời huynh ai bảo chiếm tiện nghi của ta.
- Thế nhưng mà chúng ta nắm tay không phải là phu thê thì không phải là rất quái dị sao?
/493
|