Mười mấy tiểu nhị nâng thùng cháo và sọt đầy bánh bao phân phát thức ăn cho người xếp hàng. Tề Đại Phúc suy tính rất cẩn thận, còn riêng chuẩn bị vài chục ghế gập nhỏ cho người lớn tuổi dùng.
Lý trí tỉnh táo lại, rất nhiều thương nhân từ bỏ rút tiền. Đối với thương nhân thì cái giá lấy lại tiền rất đắt, không chỉ ý nghĩa họ tổn thất món lợi lớn, hơn nữa rất có thể không bao giờ mượn được tiền Tề Đại Phúc để kinh doanh được nữa.
Ngay lúc này, trong đám người xôn xao. Chỉ thấy mấy con cháu Tề gia dìu lão gia chủ Tề Vạn Niên ra mặt. Mười năm trước Tề Vạn Niên luôn ở Giang Ninh phủ, có không ít người từng thấy mặt, đều chào hỏi lão.
- Tề lão gia, thân thể còn khỏe mạnh a!
- Nhờ ơn các vị, thân thể ta rất tốt. Không phải có tin đồn Tề gia ta bị xét nhà sao? Nếu thật sự là vậy thì ta còn xuất hiện tại đây không?
Tề Vạn Niên dùng sự thật chắc chắn vạch tin đồn vớ vẩn. Trong đám người bàn tán sôi nổi, đích thật là vậy, rất rõ ràng việc này chỉ là tin đồn. Có nhiều người trong lòng bắt dầu chần chờ. Không đến kỳ đã lấy lại tiền, sẽ tổn thất rất nhiều lợi nhuận.
Lúc này Tề Vạn Niên đứng trên một cái bàn, lớn giọng nói với mọi người:
- Các vị hương thân, Tề gia là đại hộ nộp thuế số một triều đình, Tề gia kinh doanh tuân theo pháp luật, dù thế nào thì triều đình không thể kê biên tài sản Tề gia. Mọi người yên tâm đi, căn cơ của Tề gia ở Giang Ninh phủ, ta lấy danh dự hai trăm năm của Tề gia bảo đảm với mọi người, tiền mọi người tồn trong Tề Đại Phúc tuyệt sẽ không bị tổn thất!
Lời của Tề Vạn Niên khiến đám người vỗ tay. Có người hét lớn:
- Lão gia, ta tin tưởng Tề gia. Ta không lấy tiền, đợi đến kỳ ta lại lấy tiền lời.
Người gửi tiền này hô to với mọi người:
- Mọi người đừng hồ đồ, vốn không có việc gì đâu, lấy tiền rồi thì sẽ không còn lợi tức nữa.
Gã phủi tay đi mất, mọi người bắt đầu dao động. Lợi tức và an toàn, rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn. Ngày càng nhiều người cuối cùng bị lợi tức dụ dỗ, từ bỏ lấy tiền rời khỏi đội ngũ.
Rất nhanh bảy hàng người dài dằng dằng tiếp tục rút lại chỉ còn hơn ngàn người, nguy cơ dần bình ổn lại.
Tề Vạn Niên thở ra hơi dài, hỏi lão tam Tề Châu:
- Tình hình các cửa tiệm sao rồi?
Tề Châu vội nói:
- Cửa hàng đều kinh doanh bình thường. Làm theo chỉ thị của phụ thân, các tiểu nhị đã chuyển hàng hóa quan trọng đi hết rồi, dù có xảy ra việc đập tiệm thì tổn thất không lớn.
Tề Vạn Niên gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích Hoàng Phủ Vô Tấn. Nếu không có hắn, hôm nay Giang Ninh phủ bị đập bị đốt không chỉ là ba tòa tiền trang Tề Đại Phúc, ngay cả phủ trạch của họ chắc chắn cũng không thể giữ được. Nhưng cùng lúc đó, lão rất lo lắng tình trạng ở huyện Duy Dương. Không biết vận mệnh hai tiền trang tại đó ra sao rồi?
Lão thở ra một hơi dài, quay đầu lại hỏi:
- Nhị nha đầu đâu? Tìm con bé tới đây.
Chốc lát sau Tề Phượng Vũ vội vàng tiến lên, cô vừa mới tới phủ của Hoàng Phủ Vô Tấn xong. Cô tiến lên yêu kiều thi lễ với tổ phụ.
- Tôn nữ thỉnh an tổ phục!
Tề Vạn Niên gật đầu:
- Có tin tức của nhị thúc ngươi không?
- Tôn nữ đã xin Hoàng Phủ tướng quân hỗ trợ tra tìm, Tô phu nhân đã phái người truyền tin cho hắn, chắc rất nhanh sẽ có tin tức.
Tề Vạn Niên thở dài, tâm tình rất nặng nề. Lão cũng biết con trai thứ vì sao mất tích, đây rõ ràng là kế sách bước thứ hai đối phương đặt ra, động tay chân trên ngân phiếu. Lão rất lo lắng con trai thứ gặp bất trắc, càng lo đứa con bị lung lạc.
Một khi con thứ lộ ra phối phương chống giả, ngân phiếu Tề Đại Phúc sẽ lâm vào tai họa không thể ngăn cản. Cùng mất tích còn có lão lục Vạn Tường, đoán rằng y đã bị đối phương thu mua. Nội bộ Tề gia gặp chuyện khiến Tề Vạn Niên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Chuyện này có buồn rầu thì cũng không đem lại tác dụng gì, lão chỉ đành tạm thời để đó.
Lão lại hỏi Tề Phượng Vũ:
- Ngươi quyết định tối nay xuất phát?
- Tô phu nhân nói kế hoạch của Hoàng Phủ tướng quân không thay đổi, tôn nữ quyết định vẫn đi thuyền của hắn. Hắn đã đồng ý sẽ thay chúng ta vận chuyển ngân lượng.
- Ta cũng có ý này, cố gắng nhờ chiến thuyền thủy quân đưa ngân, trên đường sẽ an toàn hơn. Lần này ngươi phụ trách vận chuyển sáu trăm vạn ngân lượng chuyển tới quận Đông Hải, nhất định phải ổn định quận Đông Hải, đặc biệt là huyện Duy Dương.
- Tôn nữ hiểu, xin tổ phụ cứ yên tâm. Vậy tôn nữ đi trước chuẩn bị.
- Đi đi!
Tề Phượng Vũ thi lễ hướng tổ phụ, vội vàng rời đi. Lúc này tân nhậm thiểu doãn Trương Dung dẫn theo mấy nha sai bước nhanh đi tới.
Hơn mười ngày trước Trương Dung mới nhậm chức, gã vừa tới Giang Ninh làm quan liền gặp phải việc đập phá nghiêm trọng cỡ này. Dựa theo chức trách quân công, gã là người phụ trách hộ tịch, thổ địa nông nhiệp, lần này gặp phải việc bùng nổ tiền trang chủ yếu là khối tài chính và thuế vụ Thân Uyên phụ trách. Đập phá tiền trang có hơn mười người chết, hơn trăm người bị thương. Kiến trúc bị hủy bị thiêu, tổn hại nghiêm trọng. Dù đó không phải phạm vi chức trách của gã nhưng ý thức trách nhiệm làm quan vẫn khiến gã cảm thấy áp lực rất lớn. Gã không ở một bên xem kịch vui, từ sáng đến giờ gã tựa như người chữa lửa khắp nơi trấn an dân chúng, bình ổn phẫn nộ. May là tình thế dần ổn định không có náo động lớn hơn, khiến dây thần kinh căng thẳng hơi thả lỏng ra.
Trương Dung cũng nhìn thấu sự việc tiền trang lần này là kết quả thế lực đứng sau ba cửa hàng tranh đấu. Đặc biệt là gã vừa nhận được thư của phụ thân, nói hoàng thượng quyết định thu thuế nặng với hai cửa hàng Đông Lai và Bách Phú, muốn gã chú ý bên Sở Châu rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên bị phụ thân nói trúng, khiến Trương Dung không thể không bội phục ánh mắt của phụ thân.
Hôm nay là lần thứ hai Trương Dung đến Tề Đại Phúc tiền trang. Buổi sáng gã có đến một lần, giúp đỡ Tề gia khuyên bảo mã đầu công nhân trấn Lâm Giang, bây giờ lại đến để xem xét tình hình Tề Đại Phúc.
- Hôm nay lão gia chủ bị sợ hãi!
Trương Dung tiến lên trước chắp tay cười nói:
- Bây giờ tình hình Tề Đại Phúc sao rồi?
Tề Vạn Niên đáp lễ, cảm khái nói:
- Đa tự Trương thiểu doãn quan tâm, hôm nay Tề Đại Phúc may mắn tránh thoát một kiếp.
- Chỉ cần qua nạn kiếp này thì chắc là không có việc gì. Sự việc hôm nay rõ ràng là do tin đồn mà ra, đáng tiếc dân chúng không lý trí bị tin đồn dụ hoặc. Hai nhà Đông Lai, Bách Phú tiền trang bị tổn thất nghiêm trọng, nghe nói bị cướp hơn năm mươi vạn lượng bạc.
- Trương đại nhân, thật ra tổn thất không chỉ là năm mươi vạn lượng mà thôi.
Lý trí tỉnh táo lại, rất nhiều thương nhân từ bỏ rút tiền. Đối với thương nhân thì cái giá lấy lại tiền rất đắt, không chỉ ý nghĩa họ tổn thất món lợi lớn, hơn nữa rất có thể không bao giờ mượn được tiền Tề Đại Phúc để kinh doanh được nữa.
Ngay lúc này, trong đám người xôn xao. Chỉ thấy mấy con cháu Tề gia dìu lão gia chủ Tề Vạn Niên ra mặt. Mười năm trước Tề Vạn Niên luôn ở Giang Ninh phủ, có không ít người từng thấy mặt, đều chào hỏi lão.
- Tề lão gia, thân thể còn khỏe mạnh a!
- Nhờ ơn các vị, thân thể ta rất tốt. Không phải có tin đồn Tề gia ta bị xét nhà sao? Nếu thật sự là vậy thì ta còn xuất hiện tại đây không?
Tề Vạn Niên dùng sự thật chắc chắn vạch tin đồn vớ vẩn. Trong đám người bàn tán sôi nổi, đích thật là vậy, rất rõ ràng việc này chỉ là tin đồn. Có nhiều người trong lòng bắt dầu chần chờ. Không đến kỳ đã lấy lại tiền, sẽ tổn thất rất nhiều lợi nhuận.
Lúc này Tề Vạn Niên đứng trên một cái bàn, lớn giọng nói với mọi người:
- Các vị hương thân, Tề gia là đại hộ nộp thuế số một triều đình, Tề gia kinh doanh tuân theo pháp luật, dù thế nào thì triều đình không thể kê biên tài sản Tề gia. Mọi người yên tâm đi, căn cơ của Tề gia ở Giang Ninh phủ, ta lấy danh dự hai trăm năm của Tề gia bảo đảm với mọi người, tiền mọi người tồn trong Tề Đại Phúc tuyệt sẽ không bị tổn thất!
Lời của Tề Vạn Niên khiến đám người vỗ tay. Có người hét lớn:
- Lão gia, ta tin tưởng Tề gia. Ta không lấy tiền, đợi đến kỳ ta lại lấy tiền lời.
Người gửi tiền này hô to với mọi người:
- Mọi người đừng hồ đồ, vốn không có việc gì đâu, lấy tiền rồi thì sẽ không còn lợi tức nữa.
Gã phủi tay đi mất, mọi người bắt đầu dao động. Lợi tức và an toàn, rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn. Ngày càng nhiều người cuối cùng bị lợi tức dụ dỗ, từ bỏ lấy tiền rời khỏi đội ngũ.
Rất nhanh bảy hàng người dài dằng dằng tiếp tục rút lại chỉ còn hơn ngàn người, nguy cơ dần bình ổn lại.
Tề Vạn Niên thở ra hơi dài, hỏi lão tam Tề Châu:
- Tình hình các cửa tiệm sao rồi?
Tề Châu vội nói:
- Cửa hàng đều kinh doanh bình thường. Làm theo chỉ thị của phụ thân, các tiểu nhị đã chuyển hàng hóa quan trọng đi hết rồi, dù có xảy ra việc đập tiệm thì tổn thất không lớn.
Tề Vạn Niên gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích Hoàng Phủ Vô Tấn. Nếu không có hắn, hôm nay Giang Ninh phủ bị đập bị đốt không chỉ là ba tòa tiền trang Tề Đại Phúc, ngay cả phủ trạch của họ chắc chắn cũng không thể giữ được. Nhưng cùng lúc đó, lão rất lo lắng tình trạng ở huyện Duy Dương. Không biết vận mệnh hai tiền trang tại đó ra sao rồi?
Lão thở ra một hơi dài, quay đầu lại hỏi:
- Nhị nha đầu đâu? Tìm con bé tới đây.
Chốc lát sau Tề Phượng Vũ vội vàng tiến lên, cô vừa mới tới phủ của Hoàng Phủ Vô Tấn xong. Cô tiến lên yêu kiều thi lễ với tổ phụ.
- Tôn nữ thỉnh an tổ phục!
Tề Vạn Niên gật đầu:
- Có tin tức của nhị thúc ngươi không?
- Tôn nữ đã xin Hoàng Phủ tướng quân hỗ trợ tra tìm, Tô phu nhân đã phái người truyền tin cho hắn, chắc rất nhanh sẽ có tin tức.
Tề Vạn Niên thở dài, tâm tình rất nặng nề. Lão cũng biết con trai thứ vì sao mất tích, đây rõ ràng là kế sách bước thứ hai đối phương đặt ra, động tay chân trên ngân phiếu. Lão rất lo lắng con trai thứ gặp bất trắc, càng lo đứa con bị lung lạc.
Một khi con thứ lộ ra phối phương chống giả, ngân phiếu Tề Đại Phúc sẽ lâm vào tai họa không thể ngăn cản. Cùng mất tích còn có lão lục Vạn Tường, đoán rằng y đã bị đối phương thu mua. Nội bộ Tề gia gặp chuyện khiến Tề Vạn Niên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Chuyện này có buồn rầu thì cũng không đem lại tác dụng gì, lão chỉ đành tạm thời để đó.
Lão lại hỏi Tề Phượng Vũ:
- Ngươi quyết định tối nay xuất phát?
- Tô phu nhân nói kế hoạch của Hoàng Phủ tướng quân không thay đổi, tôn nữ quyết định vẫn đi thuyền của hắn. Hắn đã đồng ý sẽ thay chúng ta vận chuyển ngân lượng.
- Ta cũng có ý này, cố gắng nhờ chiến thuyền thủy quân đưa ngân, trên đường sẽ an toàn hơn. Lần này ngươi phụ trách vận chuyển sáu trăm vạn ngân lượng chuyển tới quận Đông Hải, nhất định phải ổn định quận Đông Hải, đặc biệt là huyện Duy Dương.
- Tôn nữ hiểu, xin tổ phụ cứ yên tâm. Vậy tôn nữ đi trước chuẩn bị.
- Đi đi!
Tề Phượng Vũ thi lễ hướng tổ phụ, vội vàng rời đi. Lúc này tân nhậm thiểu doãn Trương Dung dẫn theo mấy nha sai bước nhanh đi tới.
Hơn mười ngày trước Trương Dung mới nhậm chức, gã vừa tới Giang Ninh làm quan liền gặp phải việc đập phá nghiêm trọng cỡ này. Dựa theo chức trách quân công, gã là người phụ trách hộ tịch, thổ địa nông nhiệp, lần này gặp phải việc bùng nổ tiền trang chủ yếu là khối tài chính và thuế vụ Thân Uyên phụ trách. Đập phá tiền trang có hơn mười người chết, hơn trăm người bị thương. Kiến trúc bị hủy bị thiêu, tổn hại nghiêm trọng. Dù đó không phải phạm vi chức trách của gã nhưng ý thức trách nhiệm làm quan vẫn khiến gã cảm thấy áp lực rất lớn. Gã không ở một bên xem kịch vui, từ sáng đến giờ gã tựa như người chữa lửa khắp nơi trấn an dân chúng, bình ổn phẫn nộ. May là tình thế dần ổn định không có náo động lớn hơn, khiến dây thần kinh căng thẳng hơi thả lỏng ra.
Trương Dung cũng nhìn thấu sự việc tiền trang lần này là kết quả thế lực đứng sau ba cửa hàng tranh đấu. Đặc biệt là gã vừa nhận được thư của phụ thân, nói hoàng thượng quyết định thu thuế nặng với hai cửa hàng Đông Lai và Bách Phú, muốn gã chú ý bên Sở Châu rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên bị phụ thân nói trúng, khiến Trương Dung không thể không bội phục ánh mắt của phụ thân.
Hôm nay là lần thứ hai Trương Dung đến Tề Đại Phúc tiền trang. Buổi sáng gã có đến một lần, giúp đỡ Tề gia khuyên bảo mã đầu công nhân trấn Lâm Giang, bây giờ lại đến để xem xét tình hình Tề Đại Phúc.
- Hôm nay lão gia chủ bị sợ hãi!
Trương Dung tiến lên trước chắp tay cười nói:
- Bây giờ tình hình Tề Đại Phúc sao rồi?
Tề Vạn Niên đáp lễ, cảm khái nói:
- Đa tự Trương thiểu doãn quan tâm, hôm nay Tề Đại Phúc may mắn tránh thoát một kiếp.
- Chỉ cần qua nạn kiếp này thì chắc là không có việc gì. Sự việc hôm nay rõ ràng là do tin đồn mà ra, đáng tiếc dân chúng không lý trí bị tin đồn dụ hoặc. Hai nhà Đông Lai, Bách Phú tiền trang bị tổn thất nghiêm trọng, nghe nói bị cướp hơn năm mươi vạn lượng bạc.
- Trương đại nhân, thật ra tổn thất không chỉ là năm mươi vạn lượng mà thôi.
/493
|