Kinh Nương lắc đầu, vội la lên:
- Công tử, ta cảm giác được, hắn chỉ coi ta là nữ nhân của ngươi, ta sợ thời điểm ngươi không có ở đây, hắn sẽ đến tổn thương ta, hắn ở trong vương phủ qua lại tự do, không người nào dám ngăn hắn, công tử, ta thật sự rất sợ.
Vô Tấn tuy an ủi Kinh Nương không cần sợ hãi, nhưng trong lòng của hắn cũng đồng dạng lo lắng. Bảo Châu đã từng nói qua cho hắn không ít sự tình về tên ngu xuẩn này, hắn là loại làm việc không nắm chắc, không cần biết đối thủ là ai, lúc mười hai tuổi còn lén đem ấn Vương của tổ phụ hắn ra cho hồ bằng cẩu hữu.
Loại người này rất có thể sẽ vì trả thù mình mà xâm phạm Kinh Nương, hắn không thể không đề phòng, nhất là thời điểm mình ở quân doanh không có trong Vương phủ, lão Vương gia dù sao cũng tuổi già, quản không nổi hắn.
Vô Tấn không muốn thấy cảnh, sau khi chuyện xảy ra thì nổi giận tìm tên ngu xuẩn kia tính sổ, khi đó Kinh Nương bị tổn thương đã không cách nào đền bù.
Vô Tấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
- Như vậy đi! Ngày mai ta đưa ngươi đi Bích Tiên cung, cùng Tô Hạm sống chung một chỗ, ngươi cùng nàng làm quen, như thế nào?
Kinh Nương gật gật đầu, nàng cũng rất thích Tô Hạm, thực tế hôn sự này đã thành, Tô Hạm chính là chủ mẫu của nàng, ở nhiều cùng nàng, đối với mình rất có lợi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một nha hoàn ở trong nội viện nói:
- Công tử, Lão thái gia mời người qua có chuyện.
- Ta đã biết!
Vô Tấn đem rương đưa cho Kinh Nương, cười nói:
- Đem cái rương này thay ta cất kỹ, buổi tối chúng ta lại nói tiếp, ta đi một chút sẽ trở lại.
Kinh Nương gật gật đầu, cầm rương đi vào buồng trong, Vô Tấn sửa sang lại mạch suy nghĩ thoáng một chút, bước nhanh hướng chỗ ở của Hoàng Phủ Cương đi đến.
Trong nội đường đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ vợ chồng Vương gia ra, còn có Hoàng Phủ Võ Thực vừa rồi gặp ở cửa ra vào, hắn giống như cười mà không phải cười nhìn qua Vô Tấn, ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì? Ở trên ghế thì ngồi hai người, một cái hẳn là mẹ của hắn, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt coi như không tệ, nhưng bờ môi rất mỏng, cho người một cảm giác rất cay nghiệt.
Đối diện nàng thì ngồi một nam tử hơn bốn mươi tuổi, Vô Tấn trông thấy hắn, lập tức nhìn lại Hoàng Phủ Võ Thực, vóc dáng hai người rất giống, đều là tướng mạo thô lỗ, trán lớn, mắt sâu, gò má cao, mũi to miệng rộng, có dáng vẻ như người lai vượn. Bảo Châu đứng ở phía sau hắn, có chút tựa như làm nũng, đang đấm lưng cho hắn.
Vô Tấn lập tức đoán được hắn là ai, hắn là thứ tử Hoàng Phủ Trác, tước phong Cam quốc công, Võ Uy Đô đốc.
Vô Tấn đoán không sai, người này đúng là Võ Uy Đô đốc Hoàng Phủ Trác, hắn nhận được thư tín của phụ thân, trong thơ phụ thân nói, bệnh rất nặng, khả năng sống không quá lâu, hy vọng hắn có thể trở về một chút.
Cho dù Hoàng Phủ Trác đối với phụ thân cực kỳ bất mãn, nhưng hắn không muốn mang tội danh bất hiếu, cuối cùng vẫn là quay trở lại kinh.
Lúc này, hắn đang dò xét Vô Tấn, tuy trong lòng của hắn rất bất mãn đối với việc phụ thân không đem quyền thừa kế Lương Vương cho con mình. Nhưng hắn không giống nhi tử, không hề cố kỵ mà biểu hiện ra địch ý như vậy, hắn nhiều ít vẫn có chỗ che dấu.
Đây là chính nhi tử của đại ca mình sao? Hắn cảm giác Vô Tấn một chút cũng không giống đại ca mình, đại ca của hắn rất gầy yếu, thần sắc trên mặt như có bệnh, mà Hoàng Phủ Vô Tấn này lớn lên lại cao vừa lớn, thân thể khỏe mạnh cường tráng, tướng mạo cũng hoàn toàn không giống đại ca, đương nhiên, hắn có lẽ lớn lên giống mẫu thân.
Nhưng Hoàng Phủ Trác như thế nào cũng không thoải mái, nguyên do hắn không thoải mái chính là tước vị của Vô Tấn, Lương quốc công, đây là tước vị của đại ca hắn. Bởi vì dựa theo chế độ, sau khi phụ thân qua đời, người thừa kế sẽ thăng một cấp, lúc đó đại ca Hoàng Phủ Hoành sẽ thăng làm Tự Lương Vương, nhưng đại ca của hắn lại qua đời quá sớm, như vậy người thừa kế nên đến phiên hắn, hắn là Cam quốc Công, phụ thân qua đời, hắn sẽ trở thành Tự Lương Vương, mà nhi tử đại ca tối đa là Quận công, nhưng Vô Tấn lại trở thành Lương quốc công, rất rõ ràng, tương lai hắn sẽ là Tự Lương Vương, mà không phải là mình, lại càng không phải là nhi tử mình.
Cái này làm cho nội tâm Hoàng Phủ Trác cực kỳ phiền muộn, phụ thân không chỉ tước đoạt quyền kế thừa Tây Lương quân của hắn, cũng cướp đoạt tư cách kế thừa Lương Vương phái của hắn.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Trác bắt đầu hừng hực thiêu đốt, hắn không dám hướng phụ thân biểu hiện ra hận ý, nhưng hắn đối với Vô Tấn lại không có kiêng kị gì.
Vô Tấn tiến lên, quỳ xuống hướng Lan Lăng quận Vương cùng Vương phi thỉnh an:
- Tôn nhi tham gia tổ phụ tổ mẫu.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, cực kỳ bất mãn nhìn thoáng qua cháu trai Hoàng Phủ Võ Thực, hắn nhìn thấy mình, ngay cả lễ quỳ xuống tối thiểu nhất cũng không có.
- Vô Tấn, cái này là Nhị thúc ngươi, ngươi ra mắt đi!
Vô Tấn cũng cung kính quỳ xuống hành lễ:
- Chất nhi tham kiến Nhị thúc!
Hoàng Phủ Trác hừ lạnh một tiếng:
- Không dám! Không dám nhận lễ của Lương quốc công.
- Trác nhi, ngươi sao có thể nói như vậy?
Sắc mặt Hoàng Phủ Cương lập tức trầm xuống:
- Ngươi là trưởng bối, ít nhất phải có bộ dạng của một trưởng bối chứ.
Hoàng Phủ Trác không nhượng bộ, như trước lạnh lùng nói:
- Phụ thân, đại ca chưa bao giờ nói với ta, hắn ở Đông Hải quận có con trai, xin lỗi, ta đối với thân phận của hắn có hoài nghi, trước khi Tông Chính Tự điều tra hoàn thành, ta tạm thời không tiếp lễ hắn.
- Ý của ngươi là nói, ngay cả ta nói cũng không tin phải không?
Hoàng Phủ Cương cả giận nói.
- Hài nhi không dám, nhưng lần này hài nhi trở về là tới thăm phụ thân, sự tình khác ta không muốn biết, cũng cùng ta không quan hệ, thân thể phụ thân đã không có việc gì, ta cũng yên tâm, hai ngày nữa ta phải phản hồi Tây Lương.
Nói xong, hắn đứng lên, hướng Hoàng Phủ Cương thi lễ:
- Phụ thân, ta cáo từ trước.
Hắn hướng thê tử cùng nhi tử nói:
- Chúng ta đi!
Hoàng Phủ Trác mang theo thê tử nổi giận đùng đùng bỏ đi, Vô Tấn cho rằng Hoàng Phủ Cương sẽ nổi giận, lại không ngờ Hoàng Phủ Cương không nói một lời, không có ngăn trở hắn rời đi, cũng không có giận dữ mắng mỏ nhi tử, rất là bình tĩnh, tựa như cùng hắn không có chút quan hệ.
Vô Tấn nhịn không được nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cương, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong ánh mắt kia là bi thảm bực nào, đó là tuyệt vọng cùng bi thảm mà lúc tuổi già mất con mới có.
- Công tử, ta cảm giác được, hắn chỉ coi ta là nữ nhân của ngươi, ta sợ thời điểm ngươi không có ở đây, hắn sẽ đến tổn thương ta, hắn ở trong vương phủ qua lại tự do, không người nào dám ngăn hắn, công tử, ta thật sự rất sợ.
Vô Tấn tuy an ủi Kinh Nương không cần sợ hãi, nhưng trong lòng của hắn cũng đồng dạng lo lắng. Bảo Châu đã từng nói qua cho hắn không ít sự tình về tên ngu xuẩn này, hắn là loại làm việc không nắm chắc, không cần biết đối thủ là ai, lúc mười hai tuổi còn lén đem ấn Vương của tổ phụ hắn ra cho hồ bằng cẩu hữu.
Loại người này rất có thể sẽ vì trả thù mình mà xâm phạm Kinh Nương, hắn không thể không đề phòng, nhất là thời điểm mình ở quân doanh không có trong Vương phủ, lão Vương gia dù sao cũng tuổi già, quản không nổi hắn.
Vô Tấn không muốn thấy cảnh, sau khi chuyện xảy ra thì nổi giận tìm tên ngu xuẩn kia tính sổ, khi đó Kinh Nương bị tổn thương đã không cách nào đền bù.
Vô Tấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
- Như vậy đi! Ngày mai ta đưa ngươi đi Bích Tiên cung, cùng Tô Hạm sống chung một chỗ, ngươi cùng nàng làm quen, như thế nào?
Kinh Nương gật gật đầu, nàng cũng rất thích Tô Hạm, thực tế hôn sự này đã thành, Tô Hạm chính là chủ mẫu của nàng, ở nhiều cùng nàng, đối với mình rất có lợi.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một nha hoàn ở trong nội viện nói:
- Công tử, Lão thái gia mời người qua có chuyện.
- Ta đã biết!
Vô Tấn đem rương đưa cho Kinh Nương, cười nói:
- Đem cái rương này thay ta cất kỹ, buổi tối chúng ta lại nói tiếp, ta đi một chút sẽ trở lại.
Kinh Nương gật gật đầu, cầm rương đi vào buồng trong, Vô Tấn sửa sang lại mạch suy nghĩ thoáng một chút, bước nhanh hướng chỗ ở của Hoàng Phủ Cương đi đến.
Trong nội đường đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ vợ chồng Vương gia ra, còn có Hoàng Phủ Võ Thực vừa rồi gặp ở cửa ra vào, hắn giống như cười mà không phải cười nhìn qua Vô Tấn, ánh mắt lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì? Ở trên ghế thì ngồi hai người, một cái hẳn là mẹ của hắn, bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt coi như không tệ, nhưng bờ môi rất mỏng, cho người một cảm giác rất cay nghiệt.
Đối diện nàng thì ngồi một nam tử hơn bốn mươi tuổi, Vô Tấn trông thấy hắn, lập tức nhìn lại Hoàng Phủ Võ Thực, vóc dáng hai người rất giống, đều là tướng mạo thô lỗ, trán lớn, mắt sâu, gò má cao, mũi to miệng rộng, có dáng vẻ như người lai vượn. Bảo Châu đứng ở phía sau hắn, có chút tựa như làm nũng, đang đấm lưng cho hắn.
Vô Tấn lập tức đoán được hắn là ai, hắn là thứ tử Hoàng Phủ Trác, tước phong Cam quốc công, Võ Uy Đô đốc.
Vô Tấn đoán không sai, người này đúng là Võ Uy Đô đốc Hoàng Phủ Trác, hắn nhận được thư tín của phụ thân, trong thơ phụ thân nói, bệnh rất nặng, khả năng sống không quá lâu, hy vọng hắn có thể trở về một chút.
Cho dù Hoàng Phủ Trác đối với phụ thân cực kỳ bất mãn, nhưng hắn không muốn mang tội danh bất hiếu, cuối cùng vẫn là quay trở lại kinh.
Lúc này, hắn đang dò xét Vô Tấn, tuy trong lòng của hắn rất bất mãn đối với việc phụ thân không đem quyền thừa kế Lương Vương cho con mình. Nhưng hắn không giống nhi tử, không hề cố kỵ mà biểu hiện ra địch ý như vậy, hắn nhiều ít vẫn có chỗ che dấu.
Đây là chính nhi tử của đại ca mình sao? Hắn cảm giác Vô Tấn một chút cũng không giống đại ca mình, đại ca của hắn rất gầy yếu, thần sắc trên mặt như có bệnh, mà Hoàng Phủ Vô Tấn này lớn lên lại cao vừa lớn, thân thể khỏe mạnh cường tráng, tướng mạo cũng hoàn toàn không giống đại ca, đương nhiên, hắn có lẽ lớn lên giống mẫu thân.
Nhưng Hoàng Phủ Trác như thế nào cũng không thoải mái, nguyên do hắn không thoải mái chính là tước vị của Vô Tấn, Lương quốc công, đây là tước vị của đại ca hắn. Bởi vì dựa theo chế độ, sau khi phụ thân qua đời, người thừa kế sẽ thăng một cấp, lúc đó đại ca Hoàng Phủ Hoành sẽ thăng làm Tự Lương Vương, nhưng đại ca của hắn lại qua đời quá sớm, như vậy người thừa kế nên đến phiên hắn, hắn là Cam quốc Công, phụ thân qua đời, hắn sẽ trở thành Tự Lương Vương, mà nhi tử đại ca tối đa là Quận công, nhưng Vô Tấn lại trở thành Lương quốc công, rất rõ ràng, tương lai hắn sẽ là Tự Lương Vương, mà không phải là mình, lại càng không phải là nhi tử mình.
Cái này làm cho nội tâm Hoàng Phủ Trác cực kỳ phiền muộn, phụ thân không chỉ tước đoạt quyền kế thừa Tây Lương quân của hắn, cũng cướp đoạt tư cách kế thừa Lương Vương phái của hắn.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Hoàng Phủ Trác bắt đầu hừng hực thiêu đốt, hắn không dám hướng phụ thân biểu hiện ra hận ý, nhưng hắn đối với Vô Tấn lại không có kiêng kị gì.
Vô Tấn tiến lên, quỳ xuống hướng Lan Lăng quận Vương cùng Vương phi thỉnh an:
- Tôn nhi tham gia tổ phụ tổ mẫu.
Hoàng Phủ Cương gật gật đầu, cực kỳ bất mãn nhìn thoáng qua cháu trai Hoàng Phủ Võ Thực, hắn nhìn thấy mình, ngay cả lễ quỳ xuống tối thiểu nhất cũng không có.
- Vô Tấn, cái này là Nhị thúc ngươi, ngươi ra mắt đi!
Vô Tấn cũng cung kính quỳ xuống hành lễ:
- Chất nhi tham kiến Nhị thúc!
Hoàng Phủ Trác hừ lạnh một tiếng:
- Không dám! Không dám nhận lễ của Lương quốc công.
- Trác nhi, ngươi sao có thể nói như vậy?
Sắc mặt Hoàng Phủ Cương lập tức trầm xuống:
- Ngươi là trưởng bối, ít nhất phải có bộ dạng của một trưởng bối chứ.
Hoàng Phủ Trác không nhượng bộ, như trước lạnh lùng nói:
- Phụ thân, đại ca chưa bao giờ nói với ta, hắn ở Đông Hải quận có con trai, xin lỗi, ta đối với thân phận của hắn có hoài nghi, trước khi Tông Chính Tự điều tra hoàn thành, ta tạm thời không tiếp lễ hắn.
- Ý của ngươi là nói, ngay cả ta nói cũng không tin phải không?
Hoàng Phủ Cương cả giận nói.
- Hài nhi không dám, nhưng lần này hài nhi trở về là tới thăm phụ thân, sự tình khác ta không muốn biết, cũng cùng ta không quan hệ, thân thể phụ thân đã không có việc gì, ta cũng yên tâm, hai ngày nữa ta phải phản hồi Tây Lương.
Nói xong, hắn đứng lên, hướng Hoàng Phủ Cương thi lễ:
- Phụ thân, ta cáo từ trước.
Hắn hướng thê tử cùng nhi tử nói:
- Chúng ta đi!
Hoàng Phủ Trác mang theo thê tử nổi giận đùng đùng bỏ đi, Vô Tấn cho rằng Hoàng Phủ Cương sẽ nổi giận, lại không ngờ Hoàng Phủ Cương không nói một lời, không có ngăn trở hắn rời đi, cũng không có giận dữ mắng mỏ nhi tử, rất là bình tĩnh, tựa như cùng hắn không có chút quan hệ.
Vô Tấn nhịn không được nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Cương, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong ánh mắt kia là bi thảm bực nào, đó là tuyệt vọng cùng bi thảm mà lúc tuổi già mất con mới có.
/493
|