Bởi vì sau khi kết thúc thi đình, sáu mươi tiến sĩ thi đậu muốn cùng nhau khoác trên vai áo đỏ, cưỡi ngựa khắp phố phô trương cho nên tất cả bọn họ đều ở lễ bộ nghỉ ngơi chờ đợi.
Đội úy Vũ Lâm quân liền mang theo binh sĩ cùng kim bài của Trần Trực nhanh chóng đem Lâm thị huynh đệ tới.
Lâm thị huynh đệ còn không biết chuyện diễu hành bọn họ còn đắm chìm trong sung sướng xế chiều dạo phố, nhưng sau khi tiến vào phòng thẩm vấn ở ngự sử đài, hai người bọn họ giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
Chỉ thấy ở trong phòng tràn ngập hình cụ, mấy cái bồn lửa nấu nóng chảy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, ba mươi mấy tên đại hán khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Ở chính giữa gian phòng là một quan viên mặt đen, sắc mặt âm lãnh, ánh mắt lợi hại phảng phất đâm thủng nội tâm bọn họ.
Lúc này bọn họ đều đồng loạt ý thức được chuyện gì xảy ra, có lẽ sự tình gian lận đã bị bại lộ.
- Rầm.
Trần Trực đem đường mộc gõ xuống bàn lạnh lùng nói:
Ba nghìn sĩ tử diễu hành lên án các ngươi làm rối loạn kỷ cương khoa cử, ta là ngự sử trung thừa Trần Trực, phụng mệnh hoàng thượng nghiêm thẩm các ngươi các ngươi đã biết tội chưa?
- Quỳ xuống.
Đám đại hán kia gầm lên một tiếng, đệ đệ Lâm Tiềm Dật nhát gan hơn, chân mềm nhũn mà quỳ xuống, quỳ rạp xuống mặt đất mà run run, Lâm Tiềm Tuấn thì không quỳ trấn tĩnh mà nói:
-Chúng ta có công danh tại thân gặp quan không cần phải quỳ, quý tòa nói chúng ta ăn gian có chứng cớ gì?
Trần Trực liếc nhìn huynh đệ bọn họ, thấy biểu hiện một trời một vực liền có chủ ý, phân phó cho tả hữu:
- Đem hai người bọn họ tách ra, từng người thẩm vấn.
Hai gã đại hán lập tức tiến lên, kéo Lâm Tiềm Tuấn xuống, lâm Tiềm Tuấn liền hô to:
- Nhị đệ đệ không được cung khai lung tung, Lâm gia chúng ta là người trong sạch, không làm rối loạn kỷ cương, tổ phụ cũng sẽ đến.
Tuy nhiên người đã bị kéo ra ngoài thanh âm cũng không nghe được rồi, Trần Trực liếc mắt ra ý cho đại hán, lập tức vài tên đại hán đem toàn bộ quần áo của Lâm Tiềm Dật lột bỏ sạch sẽ giống như là gà phơi nắng vậy, dùng thiết liên treo ngược hắn lên, Lâm Tiềm Dật giống như heo bị giết la to lên.
Trần Trực tiến lên phía trước lạnh lùng mà nói với hắn;
- Ta không ngại nói cho ngươi biết, bản án này đã kinh động tới hoàng thượng, nếu như các ngươi không thành thật chúng ta tìm được lái buôn gây chuyện hắn cung khai ra rồi, thì huynh đệ các ngươi sẽ bị lăng trì xử tử, Lâm gia cũng bị xét nhà, nam nhân thì đi lưu vong, nữ nhân thì vào trong giáo phường làm nô.
Lâm Tiềm Dật nhát gan, hắn bị dọa tới mức hồn bất phụ thể lắp bắp hỏi:
- Nếu như... ta khai thì thế nào?
Trần Trực cười hắc hắc nói:
- Nếu như ngươi khai thì chính là tự thú, ta có thể cam đoan huynh đệ các ngươi không chết, nếu như nhà các ngươi chịu mang một khoản tiền đi chuộc tội, vậy thì các ngươi chỉ có thể bị hủy tư cách chung thân không được dự thi mà thôi, đây chính là cơ hội của ngươi đó.
Lâm Tiềm Dật do dự một chút hắn biết rằng làm rối loạn kỷ cương khoa cử chưa bao giờ có tiền lệ mất đầu, bọn họ làm sao có thể bị lăng trì xử tử.
Trần Trực bỗng nhiên hung ác nói:
- Bởi vì hoàng đế giận dữ, muốn dùng các ngươi để cảnh tỉnh người khác người đâu trước hết thiến hắn cho ta.
Hai gã đại hán mang theo một thùng nước và một con dao sắc bén, nhe răng cười từ từ tiến tới, tay sờ lên dương căn của hắn, tìm kiếm chỗ hạ đao, Lâm Tiềm Dật bị dọa tới mức hồn phi phách tán, nước tiểu cũng bắn ra:
- Ta khai ta khai.
Trần Trực khoát tay chặn lại, Lâm Tiềm Dật được đặt xuống, Trần Trực lạnh lùng nói:
- Nói đi.
Lâm Tiềm Dật sợ hãi tới mức cực điểm, hắn đem chuyện mình mua đề thi nói rành mạch ra.
Trần Trực nghe nói chuyện này liên quan tới con của lễ bộ thị lang Quan Tịch thì cả kinh, trong lòng của hắn cuồng hỉ, vậy là có thể mượn cơ hội này đánh ngã Quan Tịch rồi, mình không phải là đã lập đại công cho thái tử sao?
Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, hắn trầm tư một thoáng rồi nói:
- Đem người này bảo vệ cho tốt, nghiêm mật phong tỏa tin tức.
Hắn liền cầm khẩu cung của Lâm Tiềm Dật mà đi tới đông cung, kỳ thật hắn đã sớm biết rõ, huynh đệ Lâm thị chỉ lấy được thiếp kinh, thiếp kinh là từ chỗ lễ bộ lang trung Hoàng Hồng Nguyên mà Quan Tịch chính là lễ bộ thị lang, người lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Hồng Nguyên, hắn có thể dễ dàng lấy được đề thi của Hoàng Hồng Nguyên.
Hiện tại điều hắn nuối tiếc nhất chính là Lâm thị huynh đệ không biết chỗ ở của lái buôn, bởi vậy đánh đổ Quan Tịch cần phải có chứng cứ xác thực, hiện tại Quan Tịch ở trong triều con của hắn ở lễ bộ, thừa dịp bọn họ không có ở nhà đột kích điều tra nhất định sẽ có thu hoạch.
Ngự sử trung thừa có quyền lực tương đối lớn, có thể trực tiếp điều tra phủ đệ của quan viên tam phẩm, hơn nữa hoàng đế cón phái một chi vũ lâm quân hỗ trợ hắn, hiện tại chỉ cần thái tử gần đầu, Trần Trực sẽ lập tức tiến tới điều tra phủ đệ của Quan Tịch.
Nếu như thật sự không ra chứng cứ, Trần Trực chỉ còn một biện pháp xử lý đó là suy đoán con của Quan Tịch làm rối loạn kỷ cương, tuy nhiên cái này chỉ là suy đoán không có sức thuyet phục, tối đa là con của Quan Tịch bị thủ tiêu tư cách không ảnh hưởng tới Quan Tịch.
Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm ra chứng cứ.
..................
Ở bên ngoài Tô phủ, mấy trăm tên hoạn quan cùng với cung nữ vây quanh loan giá của hoàng hậu nương nương, nhiều đội Vũ Lâm quân hộ vệ ở hai bên, đề phòng sâm nghiêm.
Hoàng hậu ít khi được đi tới phủ đệ của đại thần, đây cũng là quy định nghiêm khắc của nội cung, ngẫu nhiên cùng với hoàng đế tới nơi này mà thôi phần lớn thời gian là về nhà mẹ đẻ thăm viếng, mỗi lần thăm viếng cũng phải báo trước để họ chuẩn bị.
Cho nên Thân hoàng hậu tới Tô phủ dường như là một chuyện không thể nào, cho nên nàng cũng không tiến vào trong cửa lớn của Tô phủ.
Hôm nay lý do nàng xuất cung cũng là muốn tiến vào trang viên ở thành nam, chỗ đó chính là do Tề gia hiến cho nàng, khiến cho Thân Thấm Ngọc vô cùng cao hứng.
Ngày hôm qua hoạn quan đã tới truyền chỉ, cũng không nói rõ ràng khiến cho Tô phủ bận rộn suốt một buổi, cả phủ giăng đèn kết hoa, quét dọn sạch sẽ, trải thảm đỏ khắp nhà, từ cửa lớn cho tới nội đường khách quý.
Nhưng khi biết Thân hoàng hậu chỉ đi ngang qua Tô phủ khiến cho gia nhân phải thất vọng nhưng Tô Tốn lại thở phào một hơi, hoàng hậu nương nương nếu thật sự đi vào trong phủ thì thật xấu mặt, không vào phủ đương nhiên là tốt nhất.
Đội úy Vũ Lâm quân liền mang theo binh sĩ cùng kim bài của Trần Trực nhanh chóng đem Lâm thị huynh đệ tới.
Lâm thị huynh đệ còn không biết chuyện diễu hành bọn họ còn đắm chìm trong sung sướng xế chiều dạo phố, nhưng sau khi tiến vào phòng thẩm vấn ở ngự sử đài, hai người bọn họ giống như bị dội một gáo nước lạnh vậy.
Chỉ thấy ở trong phòng tràn ngập hình cụ, mấy cái bồn lửa nấu nóng chảy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, ba mươi mấy tên đại hán khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Ở chính giữa gian phòng là một quan viên mặt đen, sắc mặt âm lãnh, ánh mắt lợi hại phảng phất đâm thủng nội tâm bọn họ.
Lúc này bọn họ đều đồng loạt ý thức được chuyện gì xảy ra, có lẽ sự tình gian lận đã bị bại lộ.
- Rầm.
Trần Trực đem đường mộc gõ xuống bàn lạnh lùng nói:
Ba nghìn sĩ tử diễu hành lên án các ngươi làm rối loạn kỷ cương khoa cử, ta là ngự sử trung thừa Trần Trực, phụng mệnh hoàng thượng nghiêm thẩm các ngươi các ngươi đã biết tội chưa?
- Quỳ xuống.
Đám đại hán kia gầm lên một tiếng, đệ đệ Lâm Tiềm Dật nhát gan hơn, chân mềm nhũn mà quỳ xuống, quỳ rạp xuống mặt đất mà run run, Lâm Tiềm Tuấn thì không quỳ trấn tĩnh mà nói:
-Chúng ta có công danh tại thân gặp quan không cần phải quỳ, quý tòa nói chúng ta ăn gian có chứng cớ gì?
Trần Trực liếc nhìn huynh đệ bọn họ, thấy biểu hiện một trời một vực liền có chủ ý, phân phó cho tả hữu:
- Đem hai người bọn họ tách ra, từng người thẩm vấn.
Hai gã đại hán lập tức tiến lên, kéo Lâm Tiềm Tuấn xuống, lâm Tiềm Tuấn liền hô to:
- Nhị đệ đệ không được cung khai lung tung, Lâm gia chúng ta là người trong sạch, không làm rối loạn kỷ cương, tổ phụ cũng sẽ đến.
Tuy nhiên người đã bị kéo ra ngoài thanh âm cũng không nghe được rồi, Trần Trực liếc mắt ra ý cho đại hán, lập tức vài tên đại hán đem toàn bộ quần áo của Lâm Tiềm Dật lột bỏ sạch sẽ giống như là gà phơi nắng vậy, dùng thiết liên treo ngược hắn lên, Lâm Tiềm Dật giống như heo bị giết la to lên.
Trần Trực tiến lên phía trước lạnh lùng mà nói với hắn;
- Ta không ngại nói cho ngươi biết, bản án này đã kinh động tới hoàng thượng, nếu như các ngươi không thành thật chúng ta tìm được lái buôn gây chuyện hắn cung khai ra rồi, thì huynh đệ các ngươi sẽ bị lăng trì xử tử, Lâm gia cũng bị xét nhà, nam nhân thì đi lưu vong, nữ nhân thì vào trong giáo phường làm nô.
Lâm Tiềm Dật nhát gan, hắn bị dọa tới mức hồn bất phụ thể lắp bắp hỏi:
- Nếu như... ta khai thì thế nào?
Trần Trực cười hắc hắc nói:
- Nếu như ngươi khai thì chính là tự thú, ta có thể cam đoan huynh đệ các ngươi không chết, nếu như nhà các ngươi chịu mang một khoản tiền đi chuộc tội, vậy thì các ngươi chỉ có thể bị hủy tư cách chung thân không được dự thi mà thôi, đây chính là cơ hội của ngươi đó.
Lâm Tiềm Dật do dự một chút hắn biết rằng làm rối loạn kỷ cương khoa cử chưa bao giờ có tiền lệ mất đầu, bọn họ làm sao có thể bị lăng trì xử tử.
Trần Trực bỗng nhiên hung ác nói:
- Bởi vì hoàng đế giận dữ, muốn dùng các ngươi để cảnh tỉnh người khác người đâu trước hết thiến hắn cho ta.
Hai gã đại hán mang theo một thùng nước và một con dao sắc bén, nhe răng cười từ từ tiến tới, tay sờ lên dương căn của hắn, tìm kiếm chỗ hạ đao, Lâm Tiềm Dật bị dọa tới mức hồn phi phách tán, nước tiểu cũng bắn ra:
- Ta khai ta khai.
Trần Trực khoát tay chặn lại, Lâm Tiềm Dật được đặt xuống, Trần Trực lạnh lùng nói:
- Nói đi.
Lâm Tiềm Dật sợ hãi tới mức cực điểm, hắn đem chuyện mình mua đề thi nói rành mạch ra.
Trần Trực nghe nói chuyện này liên quan tới con của lễ bộ thị lang Quan Tịch thì cả kinh, trong lòng của hắn cuồng hỉ, vậy là có thể mượn cơ hội này đánh ngã Quan Tịch rồi, mình không phải là đã lập đại công cho thái tử sao?
Chuyện này có ý nghĩa trọng đại, hắn trầm tư một thoáng rồi nói:
- Đem người này bảo vệ cho tốt, nghiêm mật phong tỏa tin tức.
Hắn liền cầm khẩu cung của Lâm Tiềm Dật mà đi tới đông cung, kỳ thật hắn đã sớm biết rõ, huynh đệ Lâm thị chỉ lấy được thiếp kinh, thiếp kinh là từ chỗ lễ bộ lang trung Hoàng Hồng Nguyên mà Quan Tịch chính là lễ bộ thị lang, người lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Hồng Nguyên, hắn có thể dễ dàng lấy được đề thi của Hoàng Hồng Nguyên.
Hiện tại điều hắn nuối tiếc nhất chính là Lâm thị huynh đệ không biết chỗ ở của lái buôn, bởi vậy đánh đổ Quan Tịch cần phải có chứng cứ xác thực, hiện tại Quan Tịch ở trong triều con của hắn ở lễ bộ, thừa dịp bọn họ không có ở nhà đột kích điều tra nhất định sẽ có thu hoạch.
Ngự sử trung thừa có quyền lực tương đối lớn, có thể trực tiếp điều tra phủ đệ của quan viên tam phẩm, hơn nữa hoàng đế cón phái một chi vũ lâm quân hỗ trợ hắn, hiện tại chỉ cần thái tử gần đầu, Trần Trực sẽ lập tức tiến tới điều tra phủ đệ của Quan Tịch.
Nếu như thật sự không ra chứng cứ, Trần Trực chỉ còn một biện pháp xử lý đó là suy đoán con của Quan Tịch làm rối loạn kỷ cương, tuy nhiên cái này chỉ là suy đoán không có sức thuyet phục, tối đa là con của Quan Tịch bị thủ tiêu tư cách không ảnh hưởng tới Quan Tịch.
Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm ra chứng cứ.
..................
Ở bên ngoài Tô phủ, mấy trăm tên hoạn quan cùng với cung nữ vây quanh loan giá của hoàng hậu nương nương, nhiều đội Vũ Lâm quân hộ vệ ở hai bên, đề phòng sâm nghiêm.
Hoàng hậu ít khi được đi tới phủ đệ của đại thần, đây cũng là quy định nghiêm khắc của nội cung, ngẫu nhiên cùng với hoàng đế tới nơi này mà thôi phần lớn thời gian là về nhà mẹ đẻ thăm viếng, mỗi lần thăm viếng cũng phải báo trước để họ chuẩn bị.
Cho nên Thân hoàng hậu tới Tô phủ dường như là một chuyện không thể nào, cho nên nàng cũng không tiến vào trong cửa lớn của Tô phủ.
Hôm nay lý do nàng xuất cung cũng là muốn tiến vào trang viên ở thành nam, chỗ đó chính là do Tề gia hiến cho nàng, khiến cho Thân Thấm Ngọc vô cùng cao hứng.
Ngày hôm qua hoạn quan đã tới truyền chỉ, cũng không nói rõ ràng khiến cho Tô phủ bận rộn suốt một buổi, cả phủ giăng đèn kết hoa, quét dọn sạch sẽ, trải thảm đỏ khắp nhà, từ cửa lớn cho tới nội đường khách quý.
Nhưng khi biết Thân hoàng hậu chỉ đi ngang qua Tô phủ khiến cho gia nhân phải thất vọng nhưng Tô Tốn lại thở phào một hơi, hoàng hậu nương nương nếu thật sự đi vào trong phủ thì thật xấu mặt, không vào phủ đương nhiên là tốt nhất.
/493
|