Ý phụ thân là địa vị của họ sao
- Không ta không nói tới địa vị, ta nói tâm cơ và lòng dạ của bọn họ, Quan Hiền Câu lỗ mãng, cố ý giả làm nho nhã phong độ ngươi không cảm thấy thế sao?
- Tô Hàn Xương suy ngẫm một hồi rồi hồi tưởng, lại hình như là có chuyện này, ở bên ngoài mưa thu hắn còn mang một chiếc quạt xếp hơn nữa cẩm bào cố tỏ ra phô trương.
Tuy biết Quan Hiền Câu giả vờ tỏ ra nho nhã nhưng Tô Hàn Xương lại không cho là đúng, hắn cảm thấy rất bình thường, đây là cầu hôn mà.
Đương nhiên đối phương muốn biểu hiện trước mặt trưởng bối một phen giả bộ cũng là tâm tính bình thường.
- Vậy Hoàng Phủ Vô Tấn thì sao? Phụ thân có cảm thấy hắn có tâm cơ không? Con thì không nhìn ra.
- Đó là ngươi nhìn người chưa đủ sâu, Hoàng Phủ Vô Tấn từ đầu tới cuối không nói lời nào nhưng ta cảm giác được lão Lương vương nói câu nào cũng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn ánh mắt này giống như là thương lượng, ta cảm thấy Hoàng Phủ Vô Tấn tuy biểu hiện không nói gì nhưng mà thực tế hắn đang khống chế tiết tấu tổ phụ của mình.
- Không thể nào!
Tô Hàn Xương sợ hãi nói:
- Hắn là chau trai làm sao có thể khống chế tổ phụ của mình được, hơn nữa còn là lão quận vương, chuyện này thật bất bình thường.
Tô Tốn lắc đầu:
- Cho nên nói ngươi nhìn người không đủ sâu ngươi không chú ý tới biểu lộ và ánh mắt của Lan Lăng quận vương, Lan Lăng quận vương mỗi khi cất tiếng nói đều vô thức đưa mắt nhìn Vô Tấn, ánh mắt đó là ánh mắt thương lượng, đây chính là một tập quán, cho thấy ở trong vương phủ, y cũng có rất nhiều chuyện cần thương lượng với Vô Tấn, hơn nữa bọn họ cáo từ rời đi cũng là ý của Vô Tấn, ta nhìn thấy hắn nháy mắt với Lan Lăng quận vương, Lan Lăng quận vương liền đứng dậy cáo từ, người trẻ tuổi này chắc chắn không đơn giản.
Nói tới đây Tô Tốn thở dài một tiếng:
- Mặt khác ngươi cũng phải hiểu một điều, Hoàng Phủ Vô Tấn này là Lương quốc công, Sở châu thủy quân phó đô đốc đây chính là do hoàng thượng phong cho, hoàng thượng phong tước có lẽ một nguyên nhân là vì phụ thân của hắn cũng là Lương quốc công, nhưng phong làm Sở châu thủy quân phó đô đốc cho thấy hoàng thượng cũng thưởng thức năng lực của hắn, Sở châu thủy quân có tới hai vạn người, nếu như hắn thật sự là một đứa trẻ mười tám tuổi thì hoàng thượng sẽ giao cho hắn chức quan trọng yếu đó sao?
Lý do đầu tiên là vì biểu hiện quá nhỏ nên Tô Hàn Xương cũng không để ý tới, nhưng lý do thứ hai thì phụ thân của hắn nói rất thuyết phục hai vạn thủy quân, nếu như không đủ thủ đoạn và năng lực thì không cách nào thống soái được, Hoàng Phủ Vô Tấn có thể được hoàng thượng tín nhiệm như vậy cho thấy hắn có chỗ hơn người.
Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Phụ thân có ý là lựa chọn Hoàng Phủ Vô Tấn sao?
Tô Tốn lắc đầu, y chắp tay sau lưng mà đi, nhìn bức họa vẽ cảnh lao sơn bên tường, người vẽ bức họa này rất tài tình khiến cho lão sơn như tiên cảnh vậy.
Y trầm ngâm một lát rồi thở dài:
- Trong lòng ta rất mâu thuẫn, ta biết rõ nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn là hôn phu của Hạm nhi thì hắn sẽ khiến cho Tô gia có biến hóa rất sâu, một là đề cao địa vị của Tô gia, khiến cho danh tiếng của Tô gia bên ngoài to hơn, càng thêm kính ngưỡng, nhưng kèm theo đó là sợ hãi, sau này người ta nhắc tới Tô gia cũng không nói là Tô gia học trò khắp thiên hạ mà sẽ sửa thành Tô gia không phải là nhạc phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn sao? Đại lang ngươi có hiểu ý này của ta không?
Tô Hàn Xương yên lặng gật đầu hắn hiểu ý của phụ thân, Hoàng Phủ Vô Tấn danh tiếng quá mạnh, sẽ che lấp Tô gia, nhưng khẩu khí của phụ thân dường như là nguyện ý như vậy.
Hắn chỉ nghe phụ thân trầm thấp thở dài:
- Ta không biết điều này đối với Tô gia là tốt hay xấu, Quan Hiền Câu làm rể Tô gia cũng không mang đến bất kỳ biến hóa nào cho Tô gia ngược lại ngươi còn nhanh chóng được thăng chức theo điều này ta đồng ý Quan gia làm con rể của Tô gia, nhưng trong lòng ta lại hi vọng Tô gia có thể có một con rể cường thế, kéo dài địa vị của Tô gia trên Đại Ninh vương triều mà Quan Hiền Câu không làm được Hoàng Phủ Vô Tấn thì làm được.
Tô Hàn Xương đại khái hiểu được mâu thuẫn của phụ thân, phụ thân muốn có một đứa con rể bảo vệ địa vị của Tô gia nhưng lại không muốn đứa con rể này lấn át Tô gia, che giấu vầng hào quang học thuật của Tô gia.
Tô Hàn Xương cẩn thận từng ly từng tí nói;
- Phụ thân Hoàng Phủ Vô Tấn chính là người của Lương vương hệ, là người thừa kế của Lương vương hệ, nếu như hắn làm con rể của Tô gia vậy thì con đường làm quan của hài nhi càng thêm thuận lợi mới đúng.
- Ta biết nhưng mà bởi vì như vậy học thuật của Tô gia trở nên không thuần khiết rồi.
Tô Tốn ngưng mắt nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, nếu như Vô Tấn làm rể của Tô gia thì bức họa này không còn ý cảnh như trước nữa, kỳ thực điều mà Vô Tấn lo lắng chính là thân phận quân nhân của Vô Tấn, Vô Tấn có thể mang tới sự đảm bảo về địa vị cho Tô gia nhưng sẽ phá hỏng truyền thống học thuật của bọn họ.
Lão khó có thể lựa chọn...
Trong lúc Vô Tấn bái phỏng Tô gia thì Tô Hạm cũng ở trong phòng luyện tập đàn tì bà, nàng từ nhỏ cũng đã thích âm nhạc giống như các tiểu thư khuê các khác, đàn tỳ bà là lựa chọn của bọn họ.
Ở trong nhà nhàm chán nàng bắt đầu học đàn giết thời gian, nhưng quan trọng hơn là nàng học đàn tỳ bà chỉ là cái cớ, mỗi ngày để Kinh Nương ở bên cạnh mình buổi sáng tới buổi chiều về, cơ hồ toàn bộ ngày đêm ở cạnh nàng, như vậy nàng có thể thông qua Kinh Nương hiểu rõ tình cảnh của Vô Tấn, cũng có thể hiểu rõ tiến triển mới về hôn sự của nàng, chuyện này người trong nhà không ai nói cho nàng biết, chỉ còn cách thông qua con đường khác.
Lúc này đã là hoàng hôn, Kinh Nương đã trở về, Tô Hạm hơi nhàm chán, cầm đàn tỳ bà ôn khúc học buổi sáng.
Đúng lúc này thiếp thân nha hoàn A Xảo của nàng chạy tới bẩm báo:
- Tiểu thư, Vô Tấn công tử đã tới, phu thê Lan Lăng quận vương cũng tới, bọn họ đang ở trong khách quý đường cầu hôn lão gia.
Tô Hạm cả kinh đàn tỳ bà suýt rơi xuống mặt đất lo lắng hỏi
- Vậy kết quả thế nào?
- Không biết, bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Tô Hạm cúi đầu suy nghĩ rồi vội vàng nói với A Xảo:
- Khách quý đường không phải có nha hoàn hầu hạ dâng trà sao, ngươi đi nghe ngóng một chút đi. Hỏi bọn họ tình huống thế nào?
A Xảo đáp ứng, chạy như bay mà đi, kỳ thật A Xảo so với Tô Hạm còn quan tâm tới hôn sự này hơn, nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, tương lai cũng sẽ theo tiểu thư theo quy củ, nha hoàn này cũng làm thiếp.
- Không ta không nói tới địa vị, ta nói tâm cơ và lòng dạ của bọn họ, Quan Hiền Câu lỗ mãng, cố ý giả làm nho nhã phong độ ngươi không cảm thấy thế sao?
- Tô Hàn Xương suy ngẫm một hồi rồi hồi tưởng, lại hình như là có chuyện này, ở bên ngoài mưa thu hắn còn mang một chiếc quạt xếp hơn nữa cẩm bào cố tỏ ra phô trương.
Tuy biết Quan Hiền Câu giả vờ tỏ ra nho nhã nhưng Tô Hàn Xương lại không cho là đúng, hắn cảm thấy rất bình thường, đây là cầu hôn mà.
Đương nhiên đối phương muốn biểu hiện trước mặt trưởng bối một phen giả bộ cũng là tâm tính bình thường.
- Vậy Hoàng Phủ Vô Tấn thì sao? Phụ thân có cảm thấy hắn có tâm cơ không? Con thì không nhìn ra.
- Đó là ngươi nhìn người chưa đủ sâu, Hoàng Phủ Vô Tấn từ đầu tới cuối không nói lời nào nhưng ta cảm giác được lão Lương vương nói câu nào cũng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn ánh mắt này giống như là thương lượng, ta cảm thấy Hoàng Phủ Vô Tấn tuy biểu hiện không nói gì nhưng mà thực tế hắn đang khống chế tiết tấu tổ phụ của mình.
- Không thể nào!
Tô Hàn Xương sợ hãi nói:
- Hắn là chau trai làm sao có thể khống chế tổ phụ của mình được, hơn nữa còn là lão quận vương, chuyện này thật bất bình thường.
Tô Tốn lắc đầu:
- Cho nên nói ngươi nhìn người không đủ sâu ngươi không chú ý tới biểu lộ và ánh mắt của Lan Lăng quận vương, Lan Lăng quận vương mỗi khi cất tiếng nói đều vô thức đưa mắt nhìn Vô Tấn, ánh mắt đó là ánh mắt thương lượng, đây chính là một tập quán, cho thấy ở trong vương phủ, y cũng có rất nhiều chuyện cần thương lượng với Vô Tấn, hơn nữa bọn họ cáo từ rời đi cũng là ý của Vô Tấn, ta nhìn thấy hắn nháy mắt với Lan Lăng quận vương, Lan Lăng quận vương liền đứng dậy cáo từ, người trẻ tuổi này chắc chắn không đơn giản.
Nói tới đây Tô Tốn thở dài một tiếng:
- Mặt khác ngươi cũng phải hiểu một điều, Hoàng Phủ Vô Tấn này là Lương quốc công, Sở châu thủy quân phó đô đốc đây chính là do hoàng thượng phong cho, hoàng thượng phong tước có lẽ một nguyên nhân là vì phụ thân của hắn cũng là Lương quốc công, nhưng phong làm Sở châu thủy quân phó đô đốc cho thấy hoàng thượng cũng thưởng thức năng lực của hắn, Sở châu thủy quân có tới hai vạn người, nếu như hắn thật sự là một đứa trẻ mười tám tuổi thì hoàng thượng sẽ giao cho hắn chức quan trọng yếu đó sao?
Lý do đầu tiên là vì biểu hiện quá nhỏ nên Tô Hàn Xương cũng không để ý tới, nhưng lý do thứ hai thì phụ thân của hắn nói rất thuyết phục hai vạn thủy quân, nếu như không đủ thủ đoạn và năng lực thì không cách nào thống soái được, Hoàng Phủ Vô Tấn có thể được hoàng thượng tín nhiệm như vậy cho thấy hắn có chỗ hơn người.
Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Phụ thân có ý là lựa chọn Hoàng Phủ Vô Tấn sao?
Tô Tốn lắc đầu, y chắp tay sau lưng mà đi, nhìn bức họa vẽ cảnh lao sơn bên tường, người vẽ bức họa này rất tài tình khiến cho lão sơn như tiên cảnh vậy.
Y trầm ngâm một lát rồi thở dài:
- Trong lòng ta rất mâu thuẫn, ta biết rõ nếu như Hoàng Phủ Vô Tấn là hôn phu của Hạm nhi thì hắn sẽ khiến cho Tô gia có biến hóa rất sâu, một là đề cao địa vị của Tô gia, khiến cho danh tiếng của Tô gia bên ngoài to hơn, càng thêm kính ngưỡng, nhưng kèm theo đó là sợ hãi, sau này người ta nhắc tới Tô gia cũng không nói là Tô gia học trò khắp thiên hạ mà sẽ sửa thành Tô gia không phải là nhạc phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn sao? Đại lang ngươi có hiểu ý này của ta không?
Tô Hàn Xương yên lặng gật đầu hắn hiểu ý của phụ thân, Hoàng Phủ Vô Tấn danh tiếng quá mạnh, sẽ che lấp Tô gia, nhưng khẩu khí của phụ thân dường như là nguyện ý như vậy.
Hắn chỉ nghe phụ thân trầm thấp thở dài:
- Ta không biết điều này đối với Tô gia là tốt hay xấu, Quan Hiền Câu làm rể Tô gia cũng không mang đến bất kỳ biến hóa nào cho Tô gia ngược lại ngươi còn nhanh chóng được thăng chức theo điều này ta đồng ý Quan gia làm con rể của Tô gia, nhưng trong lòng ta lại hi vọng Tô gia có thể có một con rể cường thế, kéo dài địa vị của Tô gia trên Đại Ninh vương triều mà Quan Hiền Câu không làm được Hoàng Phủ Vô Tấn thì làm được.
Tô Hàn Xương đại khái hiểu được mâu thuẫn của phụ thân, phụ thân muốn có một đứa con rể bảo vệ địa vị của Tô gia nhưng lại không muốn đứa con rể này lấn át Tô gia, che giấu vầng hào quang học thuật của Tô gia.
Tô Hàn Xương cẩn thận từng ly từng tí nói;
- Phụ thân Hoàng Phủ Vô Tấn chính là người của Lương vương hệ, là người thừa kế của Lương vương hệ, nếu như hắn làm con rể của Tô gia vậy thì con đường làm quan của hài nhi càng thêm thuận lợi mới đúng.
- Ta biết nhưng mà bởi vì như vậy học thuật của Tô gia trở nên không thuần khiết rồi.
Tô Tốn ngưng mắt nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, nếu như Vô Tấn làm rể của Tô gia thì bức họa này không còn ý cảnh như trước nữa, kỳ thực điều mà Vô Tấn lo lắng chính là thân phận quân nhân của Vô Tấn, Vô Tấn có thể mang tới sự đảm bảo về địa vị cho Tô gia nhưng sẽ phá hỏng truyền thống học thuật của bọn họ.
Lão khó có thể lựa chọn...
Trong lúc Vô Tấn bái phỏng Tô gia thì Tô Hạm cũng ở trong phòng luyện tập đàn tì bà, nàng từ nhỏ cũng đã thích âm nhạc giống như các tiểu thư khuê các khác, đàn tỳ bà là lựa chọn của bọn họ.
Ở trong nhà nhàm chán nàng bắt đầu học đàn giết thời gian, nhưng quan trọng hơn là nàng học đàn tỳ bà chỉ là cái cớ, mỗi ngày để Kinh Nương ở bên cạnh mình buổi sáng tới buổi chiều về, cơ hồ toàn bộ ngày đêm ở cạnh nàng, như vậy nàng có thể thông qua Kinh Nương hiểu rõ tình cảnh của Vô Tấn, cũng có thể hiểu rõ tiến triển mới về hôn sự của nàng, chuyện này người trong nhà không ai nói cho nàng biết, chỉ còn cách thông qua con đường khác.
Lúc này đã là hoàng hôn, Kinh Nương đã trở về, Tô Hạm hơi nhàm chán, cầm đàn tỳ bà ôn khúc học buổi sáng.
Đúng lúc này thiếp thân nha hoàn A Xảo của nàng chạy tới bẩm báo:
- Tiểu thư, Vô Tấn công tử đã tới, phu thê Lan Lăng quận vương cũng tới, bọn họ đang ở trong khách quý đường cầu hôn lão gia.
Tô Hạm cả kinh đàn tỳ bà suýt rơi xuống mặt đất lo lắng hỏi
- Vậy kết quả thế nào?
- Không biết, bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Tô Hạm cúi đầu suy nghĩ rồi vội vàng nói với A Xảo:
- Khách quý đường không phải có nha hoàn hầu hạ dâng trà sao, ngươi đi nghe ngóng một chút đi. Hỏi bọn họ tình huống thế nào?
A Xảo đáp ứng, chạy như bay mà đi, kỳ thật A Xảo so với Tô Hạm còn quan tâm tới hôn sự này hơn, nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, tương lai cũng sẽ theo tiểu thư theo quy củ, nha hoàn này cũng làm thiếp.
/493
|