- Ngu trưởng lão!
Phương Vân chắp tay rồi đáp xuống đỉnh núi, động tác nhẹ nhàng tựa như cao nhân vậy. Nhìn thấy Ngu Thần đang mỉm cười trước mặt, trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác quái dị.
Ngu Thần cho là Lý Ức Huyền đã giết con trai của hắn, nào có biết con hắn là do mình giết.
Nếu để cho hắn biết được chân tướng sự việc, thì sợ rằng biểu hiện lúc đó sẽ không phải là niềm nở tiếp đón như thế này; mà là đưa đao lên trước, ba bước thành máu đi.
Chuyện trên mỏ Ba Lâm vô cùng bí ẩn, cho dù Ngu Thần có muốn tra thì cũng không tra được. Mà hắn có biết thì làm sao, cùng lắm là trấn áp hắn rồi cho phụ tử đoàn tụ.
Phương Vân là người tài cao gan lớn, ỷ mình có Địa Biến chi pháp hộ thân nên cũng không sợ chút nào.
- Tiểu hầu gia, mời vào trong.
Ngu Thần nói.
Phương Vân sánh vai với Ngu Thần bước vào bên trong Thanh La điện, Tôn Thế Khôn cũng tò mò quan sát xung quanh. Có rất nhiều cây trúc được trồng trên Thanh La phong này, xanh tươi xinh tốt, nhìn qua rất là đẹp.
- So với cái động của lão đầu tử kia thì đẹp hơn nhiều.
Tôn Thế Khôn thầm nghĩ trong lòng. Phương Vân không hề nói với hắn việc mình giết con của Ngu Thần, nếu như Tôn Thế Khôn biết thì sợ rằng không thản nhiên như vậy được rồi.
Đoàn người sau khi phân chủ khách ngồi xuống xong liền có trà thơm dâng lên. Tôn Thế Khôn ngồi xuống bên cạnh Phương Vân một cách tự nhiên, nhìn nhìn xung quanh một chút rồi lấy bánh điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Trong mắt Ngu Thần hơi có chút kinh dị, hắn vốn cho rằng Tôn Thế Khôn là một tùy tùng của Phương Vân, nhưng xem ra đã lầm rồi.
- Vị này là?
Trong trường hợp này, mấy tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần cũng không được ngồi, chỉ có thể theo quy củ đứng ở phía sau Ngu Thần. Tôn Thế Khôn lại an nhiên ngồi xuống như thế, hiển nhiên không phải là một hộ vệ bình thường.
- Đây là một vị bằng hữu của, ngưỡng mộ Long Hổ tông đã lâu nên cùng đi đến.
Phương Vân lạnh nhạt nói.
- Hừ!
Mấy tên đệ tử trọng yếu lập tức có chút không vui vẻ, hành động này của Phương Vân rõ ràng là không coi trọng Ngu Thần. Phương Vân thấy thế, ánh mắt liền phát lạnh, khẽ nhìn lướt qua năm tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần như điện. Ngay lập tức, năm tên đệ tử trọng yếu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ vậy, phát ra tiếng oong oong; hai vai cũng rung lên, thiếu chút nữa đã ngã ra phía sau.
Đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới. Nội lực của võ giả thì có thể gia tăng bằng cách dùng ngoại vật, nhưng cảnh giới thì không được.
Ý thức của Phương Vân cường đại, sau khi đạt đến Địa Biến cảnh thì nội lực trực tiếp đạt đến chín mươi chín con phi long lực. Còn Những tên cường giả Địa Biến cảnh dựa vào ngoại lực để tu đến năm, sáu mươi con phi long lực, sau đó thông qua phương pháp đặc biệt để gia tăng lên đến tám, chín mươi con phi long lực thì làm sao bằng hắn được cơ chứ.
- Lùi lại!
Ngu Thần đột nhiên quát lên.
- Trưởng lão, hắn...
- Lùi lại!
Ngu Thần quát lên.
Các vương công tử đệ vốn được chiều chuộng từ nhỏ, luôn tự cho mình rất thông minh, không coi những người khác vào đâu cả. Lúc trước Ngu Thần đã nói Phương Vân xuất thân từ nhà vương hầu, tính tình chắc chắn sẽ có chút ngạo khí. Bây giờ thấy vậy thì cảm thấy mình đã đoán đúng.
Hắn đã có chủ ý trong lòng là sẽ thông qua Phương gia để chôn một con cờ trong triều đình, nên sẽ không để chuyện này trong lòng:
- Tiểu hầu gia chớ trách, mấy người đệ tử ta đây tính tình hơi có chút kiêu ngạo, không có ý gì khác đâu.
Ngu Thần vừa nói vừa rót cho Phương Vân một chén trà.
Phương Vân thấy thế liền nhận lấy:
- Ngu trưởng lão khách khí rồi.
Thái độ của Phương Vân bây giờ chính là không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cũng nhờ thế mà chiếm được sự tôn trọng của các cường giả giới tông phái. Nếu ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, ngươi mà toan tính quá thì sẽ trở thành con tốt để người khác nắm trong tay, quá bướng bỉnh kiêu ngạo sẽ khiến người khác không vui. Lúc đó sẽ không đạt được mục đích gì hết.
- Tại cuộc chiến ở Mãng Hoang, tiểu hầu gia một mình một người giết chết tám đại Yêu Quân của yêu tộc đã kinh động thiên hạ rồi. Ngu Mỗ từ đó đã ngưỡng mộ, nay gặp mặt quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, thiên hạ nói thiếu quá rồi! Tiểu hầu gia đúng là danh bất hư truyền!
Ngu Thần mỉm cười, hơi có chút siểm nịnh nói.
Dĩ nhiên Phương Vân cũng phải nói vài lời ra:
- Ngu trưởng lão nói quá rồi. Long Hổ tông là đại phái Đạo môn, phái nào cũng kính ngưỡng ba phần. Ngu trưởng lão lại là trưởng lão Long Hổ tông, chấp chưởng Thanh La phong, thanh danh đại chấn bên ngoài. Phương Vân ngưỡng mộ đã lâu!
Lời nói này của Phương Vân xuất phát từ thân phận của Ngu Thần nên lúc nói ra làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết, không cảm thấy quá nịnh nọt.
- Ha ha...
Ngu Thần vuốt râu một chút:
- Tiểu hầu gia là người thống khoái, Ngu mỗ cũng không che giấu nữa. Lần quần trong tranh đấu này, các núi đều muốn mời bằng hữu tới quan sát hoặc trợ chiến. Võ đạo tiểu hầu gia cao tuyệt, tại hạ có thỉnh cầu hơi quá: Mong tiểu hầu gia có thể giúp một tay. Không biết ý của tiểu hầu gia thế nào? Dĩ nhiên, nếu như tiểu hầu gia không muốn giúp cũng không sao, Ngu mỗ tuyệt không miễn cưỡng....tiểu hầu gia cứ xem như Ngu mỗ đã nói quá là được!
Ngu Thần vừa dứt lời thì khẽ đưa mắt nhìn Phương Vân, dĩ nhiên hắn không có xem vị thiếu niên trước mắt này là một người khách bình thường. Đại Chu hoàng triều có hơn một trăm vị vương hầu, ảnh hưởng của Phương gia trong đó ngày càng lớn hơn. Nếu như Long Hổ tông có thể kết giao với Phương gia thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Nhưng mà, những chuyện như vậy không thể nào gấp được. Nếu như Phương Vân không hề có ý này thì Ngu Thần mặc dù không muốn cũng chỉ có cách buông tha cho, sau này lại tìm cơ hội để cầu vậy.
- Không thành vấn đề.
Ngay lúc Ngu Thần còn đang suy tư không biết Phương Vân sẽ trả lời như thế nào, thì đã nghe được câu trả lời của Phương Vân.
- Nhưng mà, ta cũng nói trước. Phải là đối thủ từ bảy, tám mươi con phi long lực trở lên thì ta mới xuất thủ, nếu ngược lại thì cũng không cần ta phải ra tay.
Đối với lời thỉnh cầu mạo muội này của Ngu Thần, hiển nhiên Phương Vân đã có dự đoán trước. Vô sự mà ân cần, nếu không phải là gian xảo thì tức là đạo chích. Ngu Thần đã tự tay phát thiếp mời cho mình, nếu còn không có yêu cầu gì thì mới là kỳ quái đó.
Ngu Thần nghe vậy thì mừng rỡ:
- Đa tạ tiểu hầu gia. Nếu như có tiểu hầu gia tương trợ thì phần thắng của Thanh La phong lần này lại nhiều hơn.
Phương Vân vừa mở miệng đáp ứng trợ trận, cả khách lẫn chủ liền vui mừng, vô cùng hòa thuận.
Khi màn đêm buông xuống, Tôn Thế Khôn cùng Phương Vân đã được sắp xếp nghỉ ngơi trong các gian phòng riêng.
Trong các đại điện trên núi của Long Hổ tông, trừ các gian phòng dành cho chính các trưởng lão thì còn rất nhiều phòng khách, chỉ có những khách quý của các núi mới được nghỉ ngơi trong đó. Nếu như chỉ là khách bình thường thì sẽ được an bài trong sương phòng bình thường ở chung quanh.
Đến nửa đêm, đột nhiên Tôn Thế Khôn đi vào phòng của Phương Vân, thần sắc vô cùng nghiêm túc, không nói câu gì cả. Hắn khẽ vung tay ra, lập tức có một quả cầu ánh sáng nhiều màu bay ra khỏi bàn tay. Chỉ trong chớp mắt, quả cầu này đã biến thành một màn sáng hư ảo, xung quanh còn có vô số Thần Ma đang gào thét.
Làm xong những thứ này, Tôn Thế Khôn mới yên lòng đi tới trước mặt Phương Vân, khoanh chân ngồi xuống:
- Biểu ca, chúng ta bị giám thị.
Phương Vân mở mắt ra nhìn Thế Khôn một cái, thản nhiên nói:
- Huynh biết, là do Ngu Thần làm.
- Cái gì?
Tôn Thế Khôn kinh ngạc nói:
- Huynh đã biết mà vẫn hợp tác với lão gia hỏa này?
Đối với các đạo pháp nhìn trộm thì đúng là Phương Vân không biết, nhưng trong cơ thể hắn lại có Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Đối với những loại đồ như đại trận, cấm chế thì rất là nhạy cảm. Ngay khi đi vào căn phòng này thì hắn đã phát hiện ra mình bị giám thị, chỉ là không có nói ra.
- Không cần ngạc nhiên. Giới tông phái lúc nào cũng canh phòng người khác ba phần cả, huynh và Ngu Thần cũng chỉ gặp mặt lần đầu tiên mà thôi, hắn không yên tâm về huynh như thế cũng không có kỳ quái gì cả.
- Xem ra đệ làm điều thừa rồi.
Tôn Thế Khôn hơi lúng túng.
- Cũng không nói thế được.
Phương Vân thu công, không nhập định nữa:
- Bản thân huynh cũng không ngờ rằng đệ lại có năng lực phát hiện như thế. Đại Lực Thần Ma tông thượng cổ quả nhiên có điều thâm ảo...Ừ, trừ những thần thông đó ra, đệ còn biết gì nữa?
- Ha ha...
Tôn Thế Khôn nghe vậy liền mừng rỡ cười lớn:
- Đệ biết rất nhiều thần thông đó. Ngoài Sơn Nhạc na di thì còn có Thần Ma Câu Dịch đại pháp, Bát Sơn Tồi Nhạc đại pháp, Sơn Nhạc Câu Hình đại pháp, Sưu La Thiên Địa đại pháp...
- Đem những pháp môn các thần thông đó nói cho huynh biết.
Phương Vân nói thẳng.
- Được!
Tôn Thế Khôn đáp ứng vô cùng thoải mái, không hề có nghi ngờ gì đối với Phương Vân cả.
Phương gia là huyết mạch thân thích duy nhất của hắn, so với điều này thì mấy thần thông của Đại Lực Thần Ma tông không hề là gì cả.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác.
Ngu Thần từ từ mở mắt ra, trong mắt hiện lên chút tinh quang:
- Tên thiếu niên áo đen bên cạnh Phương Vân quả nhiên không đơn giản, lại có thể phá đi pháp thuật thăm dò của ta.
Trầm ngâm một hồi lâu, Ngu Thần đột nhiên nở ra một nụ cười, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Phương Vân không phải là địch nhân của hắn, hơn nữa còn là đồng minh. Năng lực của đồng minh càng mạnh thì hắn càng có lợi.
Đến ngày thứ hai, quần phong tranh đấu ba năm một lần của Long Hổ Sơn đã được diễn ra. Quảng trường thi đấu hình tròn được đặt ở trên ngọn núi cao nhất của Long Hổ sơn. Cái quảng trường này được chế tạo từ kim loại đặc thù, sau đó còn được gia trọng thêm cấm chế của các cao thủ nữa.
Có thể nói quảng trường này chắc chắn vô cùng, cho dù là cường giả Thiên Tượng cảnh thì cũng đừng mong phá hủy quảng trường thi đấu này.
Chủ diện của Long Hổ tông - Long Hổ cung đang được đặt sừng sững ở phía bắc quảng trường này, trấn áp cả số mệnh của Long Hổ tông.
Keng keng!
Tiếng chuông vang dội khắp các núi của Long Hổ sơn, đồng thời có một đạo khí tức hùng hồn bá đạo quanh quẩn trong thiên địa:
- Trưởng lão, đệ tử các núi nhập tọa!
Âm thanh vừa phát ra, vốn ngọn núi cao nhất của Long Hổ sơn còn đang yên tĩnh đã sôi trào cả lên. Âm thanh rì rào như sóng biển từ các núi truyền đến, sau đó có rất nhiều thân ảnh từ bốn phương tám hướng đang liều mạng bay về phía ngọn núi cao nhất.
Trong những người này có trưởng lão các núi, đệ tử trọng yếu, đệ tử nội môn. Ngoài ra, còn có các cao thủ, cường giả được các núi tới đây để trợ chiến nữa.
- Long Hổ tông quả nhiên là đại phái của Đạo môn, so với tông phái nhỏ như Lãnh Nguyệt phái thì mạnh hơn không ít!
Phương Vân đang theo đám người của Ngu Thần trưởng lão đi tới ngọn núi cao nhất. Sau khi vào được chỗ ngồi trên quảng trường sáng bóng, hắn mới phát hiện ra là không hề có ai dám tới gần trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh Ngu Thần cả.
Đây là uy nghiêm của trưởng lão. Cho dù là đệ tử nội môn, nhưng nếu không có sự cho phép của trưởng lão thì cũng không được tới gần.
- Lý huynh, khách khí rồi.
Bỗng nhiên ngay lúc này có giọng nói của Ngu Thần phát ra. Lời này không phải nói với Phương Vân, mà là nói với một kiếm khách trung niên có tóc dài, mặc một bộ quần áo thanh sam, lưng đeo cổ kiếm.
Tất nhiên Phương Vân không phải là khách mời duy nhất của Ngu Thần, ngoài hắn ra thì Ngu Thần còn mời thêm ba người tán tu, hai trưởng lão tông phái nữa.
Kiếm khách trung niên có tước hiệu là Thanh Long thư sinh, trong tay hắn có một bộ Kinh Thiên kiếm quyết. Trong lúc hắn đi lại thì tỏa ra khí tức như sấm, bên trong còn có tiếng long ngâm truyền ra.
Ngay lúc Phương Vân thấy mặt thì đã biết người này có tu vi Linh Tuệ cảnh, có khoảng hai con thiên long viễn cổ. Ngay lúc Ngu Thần giới thiệu hắn cho Phương Vân thì người này đã đưa lỗ mũi lên trời mà hừ lạnh, không hề nhìn Phương Vân một cái.
---------------
Chữ phong ở trong chương này còn có nghĩa là các núi.
/1156
|