Tôn Thế Khôn vừa đi thì Phương Vân mới sực nhớ:
- Tên tiểu tử này, quên nói cho hắn phải biết thu liễm lại. Hồi nãy thật lãng phí, ít nhất đã mất hết ba nghìn vạn Chu Tước Đan!
Ba nghìn vạn Chu Tước Đan a, với số tiền đó, Phương Vân có thể mở rộng hệ thống thám báo của mình lên gấp mười lần.
- Lần sau gặp lại phải nói với hắn! Nhiều tiền cũng không phải xài như vậy!
Phương Vân xài ba nghìn vạn Chu Tước đan là bởi vì có điều cần dùng, việc bảo vệ tánh mạng so với cái gì cũng trọng yếu hơn! Còn Tôn Thế Khôn hoàn toàn là vì muốn chứng tỏ hơn mình, nhưng mà không thể không thừa nhận, Tôn Thế Khôn quả đã làm cho Phương Vân hắn phải vui mừng lên!
Thu liễm tâm thần, Phương Vân từ bên trong đi ra ngoài. Phương Vân trực tiếp từ phòng khách khanh đi tới phòng chờ của Tụ Bảo các. Lam Ngâm Kiếm đã chờ ở đó sẵn từ lâu.
- Đồ đã chuẩn bị xong, có cần ta giúp ngươi đưa đến phủ đại tướng quân không?
Lam Ngâm Kiếm nói.
- Không cần, dẫn ta vào đi đã.
Phương Vân nói.
Vừa vào khố phòng thì hắn đã thấy một tòa núi hoàng kim cao, một màu vàng rực rỡ tỏa khắp phòng. Mặc dù Phương Vân xuất thân từ nhà Hầu phủ, nhưng cũng chưa từng thấy nhiều hoàng kim như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi có chút hoảng hốt!
Bên cạnh đống hoàng kim chính là mười khối Thâm Hải Thủy Mẫu tinh cùng với một khối Huyết Tinh!
Trong phòng này chỉ có Lam Ngâm Kiếm, không hề có người khác, cho nên Phương Vân cũng không hề cố kỵ gì cả.
- Thu!
Hắn vừa đưa tay lên, túi không gian lập tức bay ra. Phương Vân chỉ khẽ bấm tay một cái, túi không gian lập tức trấn định lại ở giữa không trung rồi bành trướng ra gấp trăm lần, ở ngay miệng túi liền xuất hiện một cái lỗ hổng màu đen vô cùng khổng lồ. Túi không gian vừa trút xuống thì đống hoàng kim cùng Thâm Hải Thủy Mẫu tinh và Huyết Tinh lập tức chui vào trong, sau đó phân ra xếp xuống các khoảng trống khác nhau ở bên trong túi không gian.
Lam Ngâm Kiếm ở bên cạnh tuy không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng cũng khẽ giật mình: Túi không gian! Thì ra hắn có loại vật này!
Tuy nói ở Tụ Bảo các cũng có túi không gian, nhưng số lượng ít vô cùng. Ở các đại tông thì thì số lượng các vật này cũng có hạn, chỉ nằm ở trong tay các nhân vật trọng yếu mà thôi.
- Được rồi.
Phương Vân khẽ vẫy tay triệu túi không gian về lại trong đan điền, dùng Thiên Địa Vạn Hóa Chung trấn áp lên.
Xoay người lại, Phương Vân nhìn Lam Ngâm Kiếm nói:
- Lục gia, ta cũng không nói dối gì. Ta mua Huyết Tinh là để luyện chế Viêm Ma thượng cổ, tin tức Lục gia linh thông, không biết ở Tụ Bảo các có tài liệu Viêm Ma chi tâm không?
Huyết Tinh là tài liệu chủ yếu để luyện chế Viêm Ma thượng cổ, đây không phải là bí mật lớn gì. Cho dù Phương Vân không nói thì Lam Ngâm Kiếm cũng có thể đoán được.
- Viêm Ma chi tâm? Cái này đúng là chúng ta không có. Nhưng mà, bản thân ta lại biết một chút tin tức về vật này...
Quả nhiên, đối với những lời Phương Vân vừa nói Lục gia cũng không có ngạc nhiên bao nhiêu. Hắn khẽ cau mày lại, một lát sau nói ra:
- Tụ Bảo các chúng ta mỗi khi mở phân các ở đâu, thì cũng sẽ thu thập tin tức ở đó. Hơn nữa, còn thông báo lẫn nhau cho các phân các khác. Theo ta được biết, thì tin tức về Viêm Ma chi tâm có liên quan đến một người tên là Xuyên Khẩu Dương Giới!
- Xuyên Khẩu Dương Giới?
Phương Vân khẽ nhíu mày, cái tên này vô cùng khó đọc, rất khác với tên người Trung Thổ.
- Không sai, chính là Xuyên Khẩu Dương Giới. Ở phía nam Đại Chu hoàng triều, sau khi vượt qua biển lớn thì sẽ tới một nơi gọi là Doanh Hoang. Ở đó bao gồm lục địa Doanh châu cùng với rất nhiều tiểu đảo. Những người ở Doanh châu, chúng ta gọi họ là Doanh nhân. Nếu như ngươi muốn tìm Viêm Ma chi tâm thì phải tới Thang cốc ở Doanh châu mới có được!
- Thang cốc?
Phương Vân lắc đầu. Tuy hắn đã đọc qua cuốn thời đại cận cổ , nhưng mà có rất nhiều điều trong sách cũng không nói tỉ mỉ.
- Viêm Ma thượng cổ vốn là vật của Trung Thổ thần châu, sao lại chạy tới được Doanh châu ở hải ngoại chứ?
Lục gia cười nói:
- Cái này ngươi không biết cũng không có gì lạ, thật ra thì có rất nhiều người cũng không biết đến chuyện này. Tụ Bảo các chúng ta vốn chú ý tới tài liệu luyện khí, cho nên những tin tức này cũng vô cùng hiểu rõ. Mà tin tức này ta cũng vô tình nghe được trong một hội nghị cao tầng của Tụ Bảo các!
- Chung quanh Đại Chu hoàng triều có tứ Hoang. Nhưng mà, có bao giờ ngươi nghe qua bát Hoang chưa?
- Bát Hoang?
Phương Vân suy nghĩ. Dương Hoằng từng thi triển một môn tuyệt học, dường như có tên là Bát Hoang Lục Hợp Đế Cực quyền .
- Ừ. Thật ra thì từ thời xa xưa, hải ngoại Doanh Hoang cùng với Minh Hoang ở phía bắc vốn dính liền với đại lục chúng ta. Thậm chí cả Phệ Đà châu cũng không cách xa đại lục như vậy, ba khối đại lục này cùng với Trung Thổ thần châu chúng ta, Mãng Hoang, Di Hoang, Địch Hoang, Man Hoang được gọi là bát Hoang! Nhưng mà, không biết vì nguyên nhân gì mà tám khối đại lục này đã tách ra vào cuối thời kỳ viễn cổ...
Lục gia dừng một chút rồi nói tiếp:
- Doanh Hoang cũng là được tách ra vào lúc đó, và cũng từ đó mà ở nơi đây đã xuất hiện rất nhiều núi lửa. Lâu ngày, các dung nham trong núi lửa tích tụ lại trở thành các Viêm Ma cường đại, những Viêm Ma này vừa xuất hiện thì khiến cho các ngọn núi lửa phun trào không thôi, người xưa gọi đây là họa Viêm Ma. Ngay lúc đó, Đại Đế Thang thống trị các quân vương lúc bấy giờ đã đến đây trừ loạn. Rất nhiều điển tịch tông phái đã có ghi lại chuyện Đế Thang đến Doanh Hoang để trấn áp, nhưng thật ra Đế Thang không hề đi tới trấn áp Doanh Hoang, bởi vì ở nơi đó chẳng có gì đáng giá để trấn áp cả. Mục đích thật sự mà Đế Thang đi tới Doanh Hoang chính là đem ngàn vạn Viêm Ma cùng với mười hai đầu Viêm Ma quân vương phong ấn tại Doanh Hoang! Chung quanh Doanh Hoang chính là biển rộng mờ mịt, cho dù những Viêm Ma này có thoát khốn, nhưng nếu muốn quay trở về Trung Thổ thần châu thì lại là điều không thể nào.
- Cho nên, nếu muốn tìm Viêm Ma chi tâm thì phải tìm đến Thang cốc, vì đây chính là nơi trấn áp chúng nó đúng không?
Phương Vân cũng không phải là người ngu xuẩn, chỉ nói một chút là đã hiểu ngay.
- Không sai!
Lục gia khen ngợi:
- Hàng ngàn vạn Viêm Ma tụ tập chung một chỗ đã khiến cho đất ở đó khô nóng vô cùng. Cho nên, nơi đó cũng đã trở thành vùng đất hung hiểm nhất của Doanh châu, và vùng đất này được gọi là Thang cốc. Nếu như ngươi muốn có Viêm Ma chi tâm thì phải đi đến Doanh châu mà thôi!
Phương Vân đăm chiêu một lúc rồi hỏi tiếp:
- Vậy cái tên gọi là Xuyên Khẩu Dương Giới kia là có chuyện gì vậy?
- Ha ha, cái này thì…
Khi nói đến chuyện của người Doanh Hoang, dường như Lục gia coi đây là một chuyện cười vậy:
- Đại Chu hoàng triều các ngươi ở hải ngoại có xây dựng các quân đội Thủy Sư, lại còn trang bị thêm Cương Thiết Lâu Thuyền nữa, cho nên người Doanh Hoang vốn không phải là đối thủ. Tuy bọn họ tự biết điều, không dám quấy rầy duyên hải Đại Chu, nhưng lại lo sợ sau khi Đại Chu hoàng triều chinh phục được thủy tộc thì sẽ tấn công bổn thổ bọn họ, cho nên lúc nào họ cũng lo lắng cả. Sau đó, không biết làm thế nào họ lại biết Viêm Ma chi tâm chính là tài liệu luyện khí của người Trung Thổ chúng ta, hơn nữa còn là tài liệu rất trọng yếu. Cho nên họ đã tự chủ trương phái người tên Xuyên Khẩu Dương Giới này tới liên lạc người trong tông phái giới. Bọn họ hi vọng tông phái giới sẽ coi đây là quà ra mắt và sẽ giúp họ kiềm chế các Thủy Sư Đại Chu!
- Bọn người Doanh Hoang này cũng coi như có chút thông minh. Đáng tiếc bọn họ lại không biết nhiều về Trung Thổ thần châu chúng ta, hơn nữa cũng không biết nói tiếng lục địa cho nên gặp rất nhiều khó khăn. Mặc dù Xuyên Khẩu Dương Giới có biết một, hai tiếng Trung Thổ chúng ta, nhưng phần lớn lúc nói rất khó nghe, không có ai nghe hiểu được. Hơn nữa, Viêm Ma chi tâm chỉ có tác dụng với Thánh Vu giáo, nhưng Thánh Vu giáo chắc chắn sẽ không vì một quả Viêm Ma chi tâm mà đắc tội với triều đình. Cho nên, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm được mục tiêu!
Lục gia Lam Ngâm Kiếm cười nói.
Phương Vân nghe thế thì khẽ động:
- Lục gia, ngươi có biết tên Xuyên Khẩu Dương Giới này giờ ở đâu không?
- Không rõ lắm...
Lam Ngâm Kiếm lắc đầu:
- Hẳn hắn còn ở bên Nam bộ. Nói đến đây thì ta cũng phải bội phục những người Doanh Hoang này. Hắn như là một con ruồi nhỏ bậy đâu bay đó vậy, mặc dù đã lâu chưa tìm được tông phái nào cần Viêm Ma chi tâm gấp, nhưng hắn vẫn không buông tha cho!
- Đa tạ!
Nếu như đã biết tên cùng vị trí đại khái thì Phương Vân cũng không hỏi nhiều nữa. Trừ Tụ Bảo các ra, dưới tay hắn còn có Triệu Bá Ngôn cùng với hơn ngàn thám báo. Có số hoàng kim trong túi không gian vừa rồi, Phương Vân có thể nói Triệu Bá Ngôn nhanh chóng đem số thám báo tăng lên gấp mấy lần.
Tên Xuyên Khẩu Dương Giới này cũng là người, đã là người thì cần phải ăn cơm. Chỉ cần hắn vừa vào thành trấn thì thủ hạ của Phương Vân sẽ có thể dò thăm tin tức ngay.
Ngay lúc định rời khỏi Tụ Bảo các thì Hách Long Thành cũng ra tiễn hắn, còn nói thêm vài câu:
- Phương lão đệ, đừng để ý chuyện lúc nãy. Ta vốn là một người thô kệch, cũng không có ý tứ gì cả. Nếu như sau này Phương lão đệ có cần gì, có thể tìm tới ta hoặc Lam lão là được rồi.
Hồi nãy Phương Vân vừa vung tiền mua một đống đồ, chưa ra khỏi Tụ Bảo các thì hiệu quả đã hiện ra.
Hách Long Thành lúc này vừa cười vừa nói, vô cùng lấy lòng Phương Vân, không dám có chút sơ suất nào cả.
Tuy Phương Vân cười thầm trong bụng, nhưng vẫn phải nói vài câu khách sáo:
- Các chủ khách khí rồi. Ta cùng Lục gia là bạn cũ, giao tình vượt qua rất nhiều thử thách. Nếu như sau này cần gì thì sẽ đến Tụ Bảo các, sợ rằng còn phải làm phiền Các chủ nhiều.
Câu nói này Phương Vân đã mơ hồ chỉ ra quan hệ của mình và Lam Ngâm Kiếm, trong đó cũng có nói quan hệ hai người đã vượt qua thử thách, điều này đã nói lên lập trường rõ ràng của hắn.
Hách Long Thành là người tinh ranh, sao còn không rõ ý tứ của Phương Vân chứ:
- Phương lão đệ yên tâm. Lam lão là người đức cao vọng trọng, nếu như đã đến Hoài An thành thì tất nhiên ta phải chiếu cố hắn. Trong các còn rất nhiều chuyện, sợ rằng sau này phải làm phiền hắn nhiều hơn..
Câu nói này của Hách Long Thành cũng đã nói lên thái độ của hắn: Ngươi yên tâm, địa vị của Lam lão ở trong các chỉ càng ngày càng cao hơn. Sẽ không có ai dám chèn ép hắn, không ai dám không tôn trọng hắn!
Cùng người thông minh nói chuyện quả nhiên dễ dàng. Đáng tiếc, tên Hách Long Thành này lại quá thông minh, nếu không, ta cũng không ngại đầu tư thêm vào hắn! , Phương Vân thầm nghĩ.
Phương Vân hàn huyên thêm mấy câu rồi rời đi. Lúc này đã có từng ánh nắng từ phương đông chiếu đến, tuy nhiên cũng mới tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa lên hẳn.
Phương Vân vừa mới đi được mấy bước thì đã cảm giác có người đang bước tới: Tới rồi.
Lúc ra khỏi Tụ Bảo các, Phương Vân còn để Hách Long Thành ra chào mình chính là cố ý để cho những người khác chú ý tới mình.
- Công tử, xin dừng bước!
Là nàng Thiên Ma công chúa kia sao? , Phương Vân vừa nghe âm thanh này thì đã nhận ra thân phận của đối phương. Đây chính là người ngồi trong phòng khách khanh số sáu.
Phương Vân vừa quay đầu lại thì đã thấy một thiếu niên so với thiếu nữ còn đẹp hơn đang đứng cách đó không xa. Chung quanh người này là các thị nữ xinh đẹp, toàn bộ đang đi về phía mình.
Vị thiếu niên có khuôn mặt để cho các nữ tử khác phải thấy tự ti này có một khuôn mặt đẹp như được tạc vậy, ngũ quan đầy đủ, ở trên đó có các nét đẹp vô cùng sắc xảo. Thật ra thì thuật dịch dung của người này còn quá nhiều sơ hở, Phương Vân không cần nghĩ cũng biết người này là nữ tử.
Nhưng người này lại cứ thích giả làm nam tử, còn cầm chiết phiến đưa qua đưa lại, ý nói mình là người cao minh.
- Vị công tử này gọi ta sao?
Bỗng nhiên Phương Vân có hứng thú lên, bèn phối hợp gọi lại.
Nếu như không biết thân phận của đối phương thì khi gặp tình huống như vậy, Phương Vân sẽ không nguyện ý làm thế. Nhưng mà, đã biết vị này là thiên kim tiểu thư của tông chủ Thiên Ma tông, một đại phái của ma đạo thì Phương Vân sẽ không bỏ qua cơ hội để làm quen.
/1156
|