Một tiếng mắng này vừa phát ra, Phương Vân lập tức cảm giác được từ linh hồn sinh ra một cổ uy áp đáng sợ.
- Uy nghiêm của Hoàng Hậu này vô cùng mạnh. Không biết nàng tu luyện võ công gì mà chỉ dựa vào tiếng quát đã sinh ra uy áp như thế.
Phương Vân âm thầm kinh hãi. Đây cũng là do vị Hoàng Hậu này nắm quyền thế quá lớn. Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân có đứng được hay không cũng do người này quyết định, mà các phi tần, phu nhân ở lục cung cũng phải nịnh bợ vị Hoàng Hậu này.
- Vi thần không biết đã phạm tội mà khiến cho phượng nhan của Hoàng Hậu nương nương phải nổi giận..
Phương Vân cung kính nói.
Trong lòng hắn biết rõ, việc hắn xông vào trong Bình Đỉnh hầu phủ rồi đánh nhất phẩm cáo mệnh Hiển Hoa phu nhân do chính nàng sắc phong, đã coi như là quẹt vào mặt nàng. Chuyện này, mặc dù Hiển Hoa phu nhân không có đưa lên, nhưng Hoàng Hậu không thể không hỏi qua.
- Bổn cung hỏi ngươi, ba ngày trước, có phải ngươi tự ý xông vào Bình Đỉnh hầu phủ.
- Nếu như Hoàng Hậu nương nương hỏi thần có vào Bình Đỉnh hầu phủ hay không thì thần đã có từng vào. Còn nếu Hoàng Hậu nương nương nói thần tự xông vào thì thần tuyệt không thừa nhận.
Phương Vân nói chắc chắn.
- Hừ! Còn dám giảo biện! Nếu ngươi xông vào Bình Đỉnh hầu phủ thì không phải tự vào là gì?
- Hoàng Hậu nương nương bớt giận! Nếu như vi thần tự ý xông vào thì chắc chắn thị vệ của Bình Đỉnh hầu phủ phải ra cản. Nhưng một đường vi thần tiến vào thì không hề có một người bị thương cũng như quát ngừng lại. Thử hỏi, nếu như vi thần tự ý xông vào thì chắc chắn Bình Đỉnh hầu phủ phải có thương vong, còn đằng này lại không có!
Phương Vân lúc tới đây đã sớm tính toán hết. Lấy năng lực của hắn, phát ra uy áp để đánh gục đám thị vệ đó cũng không có gì là quá khó.
- Trước mặt bổn cung còn dám nói dối. Nếu như ngươi được Hiển Hoa phu nhân mời vào thì tại sao hai cánh cửa của Bình Đỉnh hầu phủ lại hỏng mất, đã có chuyện gì xảy ra?
Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
Phương Vân thoáng hoảng sợ, hắn biết Hoàng Hậu chắc chắn có tai mắt ở Bình Đỉnh hầu phủ cho nên mới biết chuyện này.
- Hoàng Hậu nương nương hiểu lầm! Hai cánh cửa đó chính là do Hiển Hoa phu nhân nói người hủy đi, không liên quan gì đến vi thần!
Phương Vân thầm trấn định trong lòng. Hiển Hoa phu nhân tuyệt đối không dám nói lời thật ra.
Chuyện này, nếu như điều tra ra thì phải có nguyên nhân bắt đầu từ việc Hiển Hoa phu nhân làm nhục Hoa Dương phu nhân. Khi mà thật sự làm lớn lên thì hậu quả sẽ rất lớn. Đến lúc đó, chuyện tình các phu nhân của Đại Chu hoàng triều lục đục đấu tranh với nhau sẽ tự bộc lộ ra trước mắt người trong thiên hạ. Chỉ sợ đến một nửa các phu nhân phải liên lụy vào. Khi đến tình trạng này thì Phương Vân sẽ không xong là đúng, nhưng từ Hiển Hoa phu nhân đến các phu nhân trong kinh thành, thậm chí là cả Hoàng Hậu cũng sẽ không xong.
- Vậy lá gan ngươi cũng rất lớn đi, lại dám phá hủy cả cửa sương phòng của Hiển Hoa phu nhân!
- Hoàng hậu nương nương hiểu lầm. Chuyện này là do thiên hạ đồn bậy, chứ tuyệt không có.
Phương Vân lập tức nói.
Cả đại điện trở nên trầm mặc. Hai con mắt của người ở trên ghế phượng xuyên qua bức rèm, lạnh lùng nhìn Phương Vân.
- Ha ha.
Hoàng Hậu đột nhiên cười lớn.
- Được rồi, Phương Vân. Ngươi không cần phải khẩn trương. Tên của ngươi bổn cung đã sớm nghe qua, lần này gọi vào điện chỉ là muốn xem ngươi như thế nào. Tốt lắm, đứng lên đi.
- Đa tạ nương nương.
Phương Vân vội vàng đứng dậy.
- Thật ra, bổn cung đã sớm biết ngươi tự ý xông vào Bình Đỉnh hầu phủ đều là vì mẫu thân của mình! Nếu nói trăm thiện lấy hiếu làm đầu thì chẳng những bổn cung không trách cứ, mà còn muốn ngợi khen! Phương Vân, ngươi muốn bổn cung thưởng cái gì? Nghe nói lần này ngươi lập được đại công ở Mãng hoang, chỉ thiếu chút nữa là được phong Hầu. Dựa vào hiếu tâm của ngươi, nói không chừng ta có thể nói với bệ hạ mấy lời, giúp ngươi sớm được phong hầu.
Hoàng Hậu cười nói.
Phương Vân khẽ rùng mình. Cái gì gọi là dao găm giết người mà không thấy máu? Chính là cái này. Hoàng Hậu cười nhìn trông qua rất hiền hòa, nhưng người có thể cai quản toàn bộ các phu nhân, phi tần ở kinh thành thì sao có thể là người đơn giản.
Phương Vân hiểu rõ, chỉ cần mình làm theo lời nàng, chính miệng thừa nhận mình vì mẫu thân mà tự ý xông vào Bình Đỉnh hầu phủ, xúc phạm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Thì tràng cảnh kế tiếp chờ mình chính là đi vào thiên lao! Đừng nói chi đến chuyện phong vương bái hầu.
Hoàng Đế xưa nay hỉ nộ vô thường. Hoàng Hậu, nói thẳng ra là nữ nhân của Hoàng Đế, thì tính tình cũng chẳng khác gì nhau!
- Nương nương hiểu lầm. Vi thần đúng là được lời mời của Hiển Hoa phu nhân cho nên mới đến Bình Đỉnh hầu phủ, không hề có liên quan gì với mẫu thân vi thần cả.
Phương Vân cung kính nói.
- Hừ.
Hoàng Hậu thay đổi sắc mặt:
- Phương Vân, ngươi phải biết rằng, lừa gạt bổn cung chính là tội chết!
- Vi thần đúng là được lời mời của Hiển Hoa phu nhân cho nên mới đi vào Bình Đỉnh hầu phủ!
Phương Vân cứng rắn nói
Hắn cũng biết rằng, lần này Hoàng Hậu mời hắn tới đây là muốn để cho các phu nhân trong kinh thành có thể thấy được, chứ nàng cũng không dám điều tra sự tình thật sự ra sao!
Ánh mắt Hoàng Hậu xuyên qua màn che, nhìn Phương Vân đang quỳ ở dưới kia.
- Ngươi lui xuống đi!
Một lúc sau, Hoàng Hậu nương nương nói ra.
- Hoàng Hậu nương nương thánh an, vi thần cáo lui!
Phương Vân thi lễ một cái rồi xoay người lại, chậm rãi đi ra ngoài.
- Tốt cho một tên tiểu tử có tâm cơ! Hoa Dương cũng sinh được một nhi tử thật tốt!
Trên ghế phượng, Hoàng Hậu nhìn Phương Vân rời đi, đột nhiên lẩm bẩm nói, ở ngay khóe miệng cũng khẽ nở nụ cười. Đúng như Phương Vân đoán, nàng quả thật không có lòng dạ đi tìm hiểu việc này. Nếu không, Phượng giá của nàng đã đến thẳng Bình Đỉnh hầu phủ.
Vừa ra khỏi hoàng cung, Phương Vân đã nhìn thấy có chiếc xe ngựa Tông Nhân phủ chờ ở ngoài.
Thấy Phương Vân đi đến, tên đại hán lúc sáng lập tức tươi cười tiến đến, thái độ thành kính hơn rất nhiều.
- Tiểu hầu gia, phiền toái ngài cùng tiểu nhân tới Tông Nhân phủ một chuyến. Tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc, kính xin tiểu hầu gia không làm khó.
Mới chỉ bị Phương Vân trừng mắt một cái thôi thì đã ngã trên mặt đất, tên lính cai Tông Nhân phủ bây giờ mới biết người trước mặt mình là ai, thái độ cũng tốt hơn nhiều.
Theo như Trung Tín hầu nói thì quyền thế của Tông Nhân phủ rất lớn. Phương Vân hiểu rõ sớm muộn gì mình cũng tới đây, cho dù lần này từ chối thì Tông Nhân phủ cũng sẽ phái người tới lần nữa.
- Đi thôi!
Phương Vân thản nhiên nói.
- Đa tạ tiểu hầu gia!
Tên đại hán nghe vậy thì vui mừng không thôi:
- Tiểu hầu gia, mời!
Tông Nhân phủ cũng ở trong hoàng cung, nhưng là ở ngoại thành.
Nội thành chính là nơi ở của phi tần hoàng tử, mà sát khí của Tông Nhân phủ quá nặng, nếu như đặt ở bên trong thì sẽ dễ dàng quấy nhiễu đến hoàng thất, cho nên chỉ có thể xây dựng ở bên ngoại thành
Xe ngựa Tông Nhân phủ lặng lẽ lướt đi, các cấm quân đi qua thấy xe ngựa này thì lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám ngăn cản hay làm gì cả. Ở hoàng cung, Tông Nhân phủ tương đương với một cấm địa, chẳng có ai muốn đi vào nơi đó cả.
- Hử? Hàn khí nặng quá!
Phương Vân đang ngồi ở trong xe ngựa thì cảm thấy có một cổ hàn khí lạnh thấu xương từ ở ngoài truyền đến. Lòng khẽ động, hắn vén màn che lên. Chỉ thấy ở nơi xa có một tòa kiến trúc bằng đá cẩm thạch một mình ở phía trước. Hàn khí chính là từ tòa kiến trúc này truyền đến.
Phương Vân đoán chắc đây chính là Tông Nhân phủ rồi.
Trong hoàng cung, ở đâu cũng là các cung điện được xây dựng san sát nhau, tòa này kế liền tòa kia. Nhưng mấy trăm trượng xung quanh Tông Nhân phủ này không hề có một cung điện nào, không chỉ như vậy, còn không hề có bất kỳ cung nữ, thái giám hay thị vệ gì cả. Điều này gây cho người khác một cảm giác âm trầm, rùng mình.
- Tiểu hầu gia, đến rồi!
Đại hán nói một tiếng, khóe miệng của hắn cũng nở nụ cười quỷ dị. Những người cho dù có thực lực mạnh đến đâu, nhưng nếu đã đến Tông Nhân phủ này đều phải cúi đầu xuống.
- Ừ.
Phương Vân nhàn nhạt đáp một tiếng rồi đi xuống xe ngựa. Thái thái lạnh nhạt thong dong. Người khác có thể sợ Tông Nhân phủ, nhưng hắn không sợ!
Cũng không cần đại hán dẫn đường, Phương Vân trực tiếp đi về phía trước. Ở ngay phía trước cổ xe ngựa là một quảng trường bằng đá cẩm thạch màu đỏ như máu. Phương Vân có thể ngửi thấy được ở trong không khí có một mùi máu tươi nhàn nhạt. Cũng không biết đã có bao nhiêu phi tần, hoàng tử ở chỗ này bi hành hình đến nỗi phải chảy máu, sau đó bị kéo ra.
Đi qua cái quảng trường đó lập tức nhìn thấy một toà nhà rất giống nhà lao, ở phía trên có ba chữ Tông Nhân Phủ ở trên cao. Ba chữ này được sơn bằng mực đỏ ngầu, làm cho người ta cảm giác huyết lệ vô cùng.
Phương Vân chẳng qua chỉ nhìn một cái, sau đó ngang nhiên bước vào Tông Nhân phủ.
Đường đi vào Tông Nhân phủ rất nhỏ hẹp, hơn nữa còn không có ánh sáng, rất tối. Trên vách tường lại được xây dựng bằng đá cẩm thạch, làm cho người đi vào cảm thấy nơi đây rất lạnh, lạnh như băng.
Phương Vân vào trong thì liền thấy có hai hàng ngục tốt mặc quần áo màu đen - trang phục của Tông Nhân phủ, ánh mắt của người nào người nấy đều sắc bén, hô hấp như sấm, hiển nhiên là cao thủ.
Cách! Cách!
Thấy có người đi vào, lập tức có hai tên ngục tốt cầm gông tù đi lại, không nói lời nào cả. Bộ dáng như là muốn khóa tay Phương Vân lại.
- Càn rõ!
Phương Vân híp mắt lại, một luồng sát khí liền hiện lên. Tay của hắn vừa vung lên một cái, hai tên ngục tốt lập tức văng ra ngoài.
Keng!
Ngay lập tức hơn hai mươi tên ngục tốt của Tông Nhân phủ đang ở đây đồng loạt rút vũ khí ra, đồng thời từ trên người tỏa ra sát khí nặng nề.
- Vào Tông Nhân phủ chính là phạm nhân, phải đeo gông tù lại, rồi theo quy củ của Tông Nhân phủ! Ngươi lại dám động thủ ở đây, thật là to gan!
Tên thủ lĩnh ngục tốt quát lên.
- Hỗn trướng! Bổn tọa chính là Bình Yêu đại tướng quân do chính triều đình sắc phong, các ngươi lại dám bắt ta đeo gông tù ư! Hừ!
Phương Vân gầm lên một tiếng giận dữ, rồi dậm chân mạnh một cái xuống. Cả tòa Tông Nhân phủ bỗng nhiên bị rung chuyển cả lên, giống như là muốn sụp đổ vậy. Nhưng vào lúc này, từ bên trong Tông Nhân Phủ truyền ra một tiếng Định , ngay lập tức tòa Tông Nhân phủ ổn định lại.
- Càn rỡ!
Cùng lúc đó, mọi người ở Tông Nhân phủ giận tím mặt lên, xông ra bao vây Phương Vân.
- Hừ! Đồ con kiến con hôi tầm thường, gục xuống cho ta!
Phương Vân lại quát lên một tiếng chói tai, một cổ uy áp khổng lồ phá thể mà ra. Khí tức cường giả Địa Biến cảnh vừa phát ra ngoài thì những tên cao thủ Tông Nhân phủ này giống như là một con cóc bị đá đè lên vậy, đồng loạt gục xuống đất, không thể động đậy được.
- Hừ!
Phương Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó lướt qua tất cả tiến vào bên trong Tông Nhân phủ.
/1156
|