Đôi môi Phương Vân hơi giật giật, trong lòng hắn còn nhiều điều nghi vấn muốn hỏi, nhưng Phu Tử lại nói rằng đã hết nên hắn cũng không dám lưu lại nữa.
- Đa tạ Phu Tử!
Phương Vân đứng dậy, lấy lễ thầy trò Nho gia bái sâu một cái. Xong rồi xoay người rời khỏi nhà tranh.
Vừa ra khỏi nhà tranh, hắn vừa đi vừa cúi đầu. Phương Vân có thể cảm giác được trong lời nói của Phu Tử còn rất nhiều điều chưa nói rõ. Mọi việc mà Phu Tử làm trên căn bản chỉ dùng để trả lời một vấn đề: Phương Vân không phải là trọng sinh!
Ngay từ lúc Lý Ức Huyền xuất hiện ở tây bắc Địch Hoang rồi đưa cho mình phong thư thứ nhất, Lý Ức Huyền cũng chỉ nói là có người sẽ thay mình trả lời nghi ngờ lớn nhất trong lòng. Mà nghi ngờ lớn nhất trong lòng Phương Vân chính là sự trọng sinh của hắn, và Phu Tử quả thật chỉ trả lời vấn đề này.
Nói cách khác, việc cả nhà Phương gia bị kết tội mưu phản cũng sẽ không có phát sinh. Nghĩ tới đây, Phương Vân thở phào nhẹ nhõm, cho dù như thế nào thì đây cũng là một việc tốt.
- Người đánh cá trong câu chuyện chính là Phu Tử, còn ta chính là con cá. Huyết mạch của người đánh cá theo lời của Phu Tử chắc chắn là đạo thống Nho gia.
Phương Vân hơi suy tư. Phu Tử mặc dù không nói hết, có chút giấu đi, nhưng hắn vốn là người thông minh, hơi suy tư một chút liền hiểu được.
- Có thể lấy đạo thống Nho gia để uy hiếp Phu Tử, trong thiên hạ chỉ có Nhân Hoàng! Chỉ có hắn mới có tư cách uy hiếp Phu Tử!
Khi ý nghĩ này hiện lên thì cả người Phương Vân không khỏi chấn động mạnh lên, trong mắt phát ra những thần thái mất tự nhiên. Ánh mắt của hắn biến ảo không thôi, lộ ra vẻ suy tư dữ dội. Sự kính sợ của hắn đối với Nhân Hoàng rõ ràng hơn xa những người khác rất nhiều.
- Nhân Hoàng rốt cuộc muốn làm gì? Đại Chu hoàng triều hưng thịnh được có thể nói là công của Nho gia. Nếu như Nho gia bị sụp đổ thì sẽ là trăm hại mà không lợi đối với Đại Chu. Lấy đạo thống Nho gia uy hiếp Phu Tử, loại chuyện này chỉ có kẻ điên mới làm được!
Phương Vân khẽ ngừng lại, suy nghĩ không thôi.
Chuyện Nho gia bị hoàng thất chèn ép đến nỗi phải bỏ địa vị chính thống không phải không có phát sinh. Ở thời đại trung cổ, tông phái khống chế hoàng quyền, Nho gia đã bị đàn áp rất dữ dội, đã bị đánh từ địa vị chính thống xuống đến nỗi phải kéo dài hơi tàn.
Đại Chu hoàng triều mặc dù bị ảnh hưởng bởi Nho gia rất nhiều, nhưng tư tưởng của Nho gia lại là tư tưởng trung với Vua: Vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu như hoàng thất thật sự muốn đối phó với Nho gia thì không phải là không thể được.
Phương Vân tin tưởng suy đoán của mình là không sai. Nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào thì cũng không hiểu tại sao Nhân Hoàng lại muốn lấy số mệnh của Nho gia ra uy hiếp Phu Tử. Đại Chu hoàng thất cùng Nho gia căn bản là cùng một người, tiêu diệt hết Nho gia cũng tương đương với chuyện đi lấy đá tự đập chân mình, Đại Chu hoàng triều vốn an bình hơn nhiều năm cũng sẽ vì chuyện này mà bị hủy hoại đi trong nháy mắt. Hơn nữa, dựa theo đạo lý thì loại uy hiếp này không hề có chút tin cậy này, Phu Tử hẳn chỉ cười một cái là được. Nhưng Phu Tử lại tin, hơn nữa còn lấy Chu dịch ra thôi diễn thiên cơ.
Phương Vân lắc đầu, hoàn toàn không thể nghĩ ra rốt cuộc Nhân Hoàng đã dùng thủ đoạn gì để Phu Tử tin tưởng đến nỗi phải ra tay! Trong lòng hắn có cảm giác, cuộc nói chuyện của Phu Tử và Nhân Hoàng hôm đó có chứa một bí mật rất lớn liên quan đến cả thiên hạ mà mình không thể nào biết được.
- Đại Chu hoàng triều cai trị thanh minh, mỗi một Nhân Hoàng đương đại, cho dù được tiền nhiệm Nhân Hoàng thương yêu đến mức nào đi nữa, nhưng cũng phải qua được cửa ải của Tam Công thì mới lên Nhân Hoàng được. Nếu như phẩm đức không đủ thì đã không thể nào qua được ải này. Có thể từ vị trí của thái tử mà thuận lợi lên được vị trí Nhân Hoàng, điều này đã chứng minh phẩm đức không có vấn đề gì. Vậy thì tại sao hắn phải làm như vậy? Uy hiếp Phu Tử, điều này là sự đại nghịch bất đạo đối với Nho gia! Khẳng định địa vị của ta còn quá thấp, cho nên có những việc ta không thể nào đoán biết được, không thể nào nhìn ra được...
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên, trong lòng Phương Vân nảy sinh ra sự cảnh giác, hắn liền phục hồi tinh thần lại, rồi nhìn về phía trước. Chỉ thấy ở đó có ba người mặc trang phục Thiên Tử Tế Tự : quần áo Nho gia màu trắng, trên trán có buộc khăn trắng. Không biết ba người này từ lúc nào đã xuất hiện ở trên con đường mòn cách mình hơn hai mươi trượng, mà bản thân hắn cũng không biết mình bước lên con đường mòn từ lúc nào nữa.
Cách hai dặm về phía đông khu rừng hoa mai có một thái miếu hoàng thất. Đây là nơi tổ chức cúng tế cho hoàng thất, mà nghi lễ cúng tế chính là do một đám người gọi là Thiên Tử Tế Tự chủ trì. Đây là một chức quan vô cùng cổ xưa, từ thời thượng cổ truyền xuống, có khoảng hai mươi đến năm mươi người. Các triều đại mỗi lần đổi thay thì quan chế cũng có thay đổi, nhưng chỉ có cái chức Thiên Tử Tế Tự này không bao giờ bị thay đổi.
- Phương Vân, Phu Tử biết trong lòng ngươi còn có nhiều điều nghi vấn. Cho nên bảo bọn ta ở đây chờ ngươi, có điều gì cần hỏi thì cứ nói đi.
Người đứng đầu trong ba người nhìn Phương Vân, mở miệng nói.
Phương Vân hơi cảm thấy ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn không hề biểu lộ ra ngoài, sải bước đi tới.
- Phu Tử dặn các ngươi tới đây?
- Ừ, điều mà ngươi muốn biết nhất thì Phu Tử đã nói cho ngươi rồi. Về phần những việc khác, ngươi hỏi chúng ta là được rồi.
Một người nói.
Phương Vân trầm ngâm không nói, một lát sau trịnh trọng hỏi:
- Chuyện của ta, các ngươi cũng biết rồi.
Phương Vân muốn xác định trước ba người này đã biết đến đâu rồi thì mới có thể xác định được là mình muốn hỏi gì.
- Nếu chuyện mà ngươi nói chính là chuyện ngươi ngộ nhập vào thiên cơ do Phu Tử dùng Chu dịch thôi diễn thì đúng là chúng ta biết toàn bộ.
Thiên Tử Tế Tự ở giữa nói.
Phương Vân khẽ chấn động, lập tức nói:
- Phu Tử từng bảo Lý Ức Huyền ba lần xuất thủ cứu ta, tại sao? Phu Tử rốt cuộc muốn ta làm gì?
Hắn hoàn toàn không tin Phu Tử cứu mình mà không có mục đích gì! Nếu như Phu Tử thật tâm muốn giúp mình thì tại sao chỉ giúp có ba lần mà không phải là giúp đến cùng?
- Ý nghĩ của Phu Tử không phải là điều mà chúng ta có thể suy đoán được. Vấn đề này, chỉ có Phu Tử mới có thể trả lời ngươi.
Phương Vân lắc đầu, trầm ngâm nói:
- Được rồi, ta không hỏi cái này nữa. Ta nhớ trước khi ta lâm bệnh nặng thì thân thể ta rất gầy yếu, tu luyện võ đạo rất khó khăn. Nhưng sau khi lành bệnh thì thân thể đột nhiên khỏe lại, không còn có cảm giác yếu ớt nữa. Hơn nữa, việc tu luyện võ đạo cũng rất thuận lợi, chuyện này có phải có nguyên nhân từ Phu Tử không?
- Không sai. Người có ba hồn bảy vía, nếu như người có thân thể tráng kiện thì ba hồn bảy vía cũng tốt. Người có thân thể gầy yếu thì ba hồn bảy vía sẽ vô cùng yếu ớt, nếu như còn xuất hồn bay ra khỏi cơ thể nữa thì lập tức sẽ chết.
Người thứ ba nói.
- Vào lúc hồn phách của ngươi bay ra ngộ nhập vào sự thôi diễn thiên cơ của Phu Tử thì đã vô cùng yếu ớt, lúc nào cũng có thể tử vong. Chúng ta nhận được mệnh lệnh của Phu Tử, vào ngày thứ ba ngươi bị bệnh nặng thì đem một viên Chính khí phản hồn đan đến Phương phủ. Loại đan dược này chỉ có Phu Tử mới có thể luyện chế, ngoại trừ tác dụng làm cho hồn phách cường đại hơn thì còn có tác dụng tráng kiện thân thể. Chuyện này, mẫu thân Hoa Dương phu nhân của ngươi cũng biết!
Phương Vân khẽ chấn động, mẫu thân mình chưa bao giờ đề cập tới chuyện này cả.
- Còn việc cuối cùng, người yêu cầu Phu Tử thôi diễn là ai?
Cả ba tên Thiên Tử Tế Tự run mạnh lên, lắc đầu:
- Chúng ta không thể trả lời vấn đề này được!
Phương Vân cũng khẽ lắc đầu, hắn cũng không mong ba người này có thể trả lời cho mình.
- Đa tạ ba vị lão sư.
Phương Vân chắp tay, rồi đi lướt qua ba người, hướng về phía trước.
- Phương Vân, ngươi không còn vấn đề gì nữa sao?
Ba người hơi ngạc nhiên.
- Không cần!
Có rất nhiều thứ, chỉ cần mình đoán một chút có thể được, không cần thiết phải nhờ ba người bọn họ. Hơn nữa, những việc quan trọng nhất bọn họ cũng không thể trả lời cho mình. Nếu không, Phu Tử đã trả lời cho mình lúc ở căn nhà tranh đó.
- Nếu như ngươi về bây giờ thì ở bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một cỗ xe ngựa.
- Đa tạ ba vị lão sư.
Phương Vân không có cự tuyệt.
Trong đường mòn, ba người đứng đó nhìn Phương Vân đi về phía trước, cho đến khi mất hẳn đi.
- Quả không hổ là người có mệnh cách Thương Long, chúng ta vốn đã chuẩn bị rất nhiều đáp án, nhưng không hề dùng được. Điều này thì ngay cả Phu Tử cũng không ngờ tới.
Một người trong đó nói.
- Ta cũng chưa hiểu một điều. Tại sao trước lúc Phu Tử lâm chung thì lại vì thế tử mà liên tiếp hai lần thiêu đốt tuổi thọ để thôi diễn Thiên Cơ, để đến nỗi khi đại nạn lâm đến thì chỉ thôi diễn được một nửa, liền buông tay đi...
Một tên Thiên Tử Tế Tự khác lắc đầu:
- Nếu nói thiên cơ bất khả lộ thì đây chính là số trời. Ngay cả Phu Tử cũng không thể tránh được!
- Đừng nói những điều này nữa. Phu Tử trước khi chết thì trong vòng một ngày đã thôi diễn đến ba lần: Một lần vì Nhân Hoàng, lần hai vì Nho gia, lần ba vì thế tử. Chuyện này có quan hệ trong đại, không thể để Nhân Hoàng biết được!
Người Thiên Tử Tế Tự đứng đầu nói.
- Ừ.
Sau đó, ba người liền đi tới căn nhà tranh.
- Đệ tử bái kiến Phu Tử, quấy rầy nơi ở, xin Phu Tử tha lỗi!
Ba tên Thiên Tử Tế Tự lộ thần thái thành kính, sau khi gõ ba gõ liền vén rèm lên. Chỉ thấy phía sau rèm có một lão nhân mặc quần áo màu xanh, mặt mỉm cười, khoanh chân ngồi không nhúc nhích. Người này không hề có hơi thở gì, đã sớm chết đi!
Phương Vân tự cho rằng mình cùng Phu Tử đã nói chuyện với nhau, nhưng lại không biết Phu Tử đã sớm chết đi.
Ngay lúc ba tên Thiên Tử Tế Tự đi ra sau rèm thì trong hư không lại có âm thanh của Phu Tử truyền tới:
- Hiện tại, các ngươi đã có thể mang thi thể của ta đi.
Thần thái của ba người càng cung kính hơn. Bọn họ cũng biết âm thanh này là của Phu Tử lưu lại trước khi chết. Cũng chỉ có Phu Tử mới có thể tính toán không hề sai chút nào, đem cả hành động của ba người một năm sau hoàn toàn thôi diễn ra.
- Đệ tử cung tiễn lão sư!
Ba người thi lễ một cái, sau đó cầm lấy hai cánh tay của Phu Tử. Cả ba cùng bước vào trong hư không, tiến vào Tắc Hạ Học Cung.
Ngay khi thân thể Phu Tử rời đi thì căn nhà tranh dường như đã trải qua biết bao năm tháng vậy, nhanh chóng mục đi. Khu rừng hoa mai ở ngoài vốn rất xanh tốt, nhưng cũng trong nháy mắt đã tàn lụi, tất cả hoa mai cùng nhau rơi xuống đất.
Ở nơi xa, Phương Vân đang cúi đầu đi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó rất lạ. Dường như có một việc gì đó rất quan trọng mà hắn đã bỏ sót. Câu chuyện xưa của Phu Tử lần nữa tái hiện trong đầu của hắn.
- Lão nhân đánh cá, đại hạn đã tới...lão nhân đánh cá, đại nạn đã tới...
Phương Vân đột nhiên hoảng sợ cả lên, vội ngẩng đầu lại. Ngay lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng ầm thật lớn, tất cả hoa mai lần lượt tàn lụi đi trước mặt Phương Vân.
Một cảm giác không ổn xuất hiện trong tâm, Phương Vân không hề có chút nghĩ ngợi nào cả, vội bước nhanh tới căn nhà tranh lúc nãy. Khi hắn đi tới mảnh đất trống trong khu rừng hoa mai thì căn nhà tranh mới đây còn rất sạch sẽ đã hoàn toàn sụp đổ. Trên bậc thang tràn đầy rêu xanh màu đen, ở trên các cây gỗ của căn nhà tranh cũng đầy nấm mốc bụi bậm, vô cùng cổ mục. Dường như căn nhà tranh này chỉ trong một khắc mà đã trải qua cả mấy trăm năm vậy.
- Phu Tử.
Phương Vân khẽ động trong lòng, liền dùng nội lực nâng tất cả cây gỗ lên. Nhưng không hề thấy Phu Tử đâu cả, ngay cả ba người Thiên Tử Tế Tự cũng không hề thấy tung tích đâu cả!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa đây đã xảy ra chuyện gì?
Phương Vân kinh ngạc nhìn xung quanh, trong mắt của hắn lúc này chỉ còn sự mờ mịt không hiểu!
a!
/1156
|