- Lão tổ, thứ cho ta nói nhiều, nhưng tại sao chúng ta không trực tiếp xuất thủ, phá hủy Bạch Cốt sơn này sau đó từ ngoài tiến công vào, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Phương Vân lại nói.
Thanh Dương lão tổ lắc đầu:
- Lão đệ có điều không biết rồi, Sát Lục động phủ này đã tự luyện thành một thế giới, mà Bạch Cốt sơn này chính là một kiện Thiên Nguyên pháp khí do tông chủ Sát Lục kiếm phái luyện chế thành. Căn bản không thể nào hủy diệt từ bên ngoài được, nếu chuẩn bị không tốt thì còn có thể bị cắn trả. Tú Sĩ lão đệ có thấy những kiếm khí này không?
Thanh Dương lão tổ chỉ vào những kiếm khí chi chít trên bầu trời rồi nói:
- Những kiếm khí này xuất hiện là do một số người không biết phát động công kích rồi dẫn đến cấm chế phát động ra! Công kích càng lợi hại thì lực phản kích càng khó lường hơn. Nếu như ta công kích toàn lực ra thì chỉ sợ ngoại trừ cường giả Địa Biến cảnh ra, những người khác ở đây đều phải chết hết.
Phương Vân nghe được cũng là âm thầm khiếp sợ. Thiên Nguyên pháp khí a, đây chính là pháp khí cao nhất mà một đại phái có thể có được. Cô Xạ Quận Chúa nếu như truyền thừa được đạo thống thì chỉ dựa vào kiện pháp khí này cũng đủ cho nàng có thể khai tông lập phái rồi.
- Không trách được Sát Lục động phủ này lại hấp dẫn nhiều cường giả Địa Biến cảnh đến như vậy! Một kiện Thiên Nguyên pháp khí, hơn nữa còn có vô số tiên đan diệu dược, cho dù là thần tiên thì cũng bị hấp dẫn a! Nếu như có thể lấy được kiện pháp khí này thì có thể khai tông lập phái a!
Phương Vân lúc mới tới đây thì cũng đã thấy xương trắng khắp nơi, nhưng không để ý là mấy. Nhưng giờ nghe thấy Thanh Dương lão tổ nói thì cũng bắt đầu hiểu ra.
- Cái kiện Thiên Nguyên pháp khí này tên là Bạch Cốt sơn, một khi đạt được đến Thiên Tượng cảnh, hơn nữa nếu được khí linh thừa nhận thì thế giới này lập tức sẽ tùy tâm mà biến hóa to nhỏ. Bình thời đối địch, chỉ cần đối phương đi vào đây thì sẽ bị vây trong một thế giới đầy giết chóc, vô số xương trắng ở đây cũng sẽ biến thành Sát Lục chiến sĩ. Hắc hắc, phải biết rằng Sát Lục kiếm phái này, ngay cả cường giả Địa Biến cảnh cũng mới chỉ có tư cách là đệ tử nội môn thôi! Ngươi nói thử xem, nếu như các chiến sĩ Sát Lục này được sống lại thì sao? Đừng nói là cường giả Địa Biến cảnh, chỉ sợ Thiên Tượng cảnh cũng sẽ bị đánh chết a! Đối với Thanh Dương lão tổ ta thì mấy cái pháp khí, tài bảo bình thường cũng không là gì cả. Nhưng mà cái pháp khí này thì ta phải có một chén canh a, cho dù chỉ có được một chút thì cũng quá đủ rồi!
Thanh Dương lão tổ vì sợ Phương Vân không ra sức liền liều mạng giải thích những chỗ tốt của Sát Lục động phủ này. trong mắt cũng sáng hẳn lên, hiển nhiên hắn cũng muốn chiếm lấy động phủ này. Điều này không hề giả chút nào, bất cứ võ giả nào cũng thèm có một kiện Thiên Nguyên pháp khí cả.
Nhưng mà Phương Vân biết kiện pháp khí này này cũng sẽ không dễ dàng mà có được, bằng không thì tại sao nơi này không hề có cường giả Thiên Tượng cảnh nào cả.
Sát Lục kiếm phái là tông phái đứng đầu tại thời thượng cổ, cao thủ tất nhiên là nhiều như mây. Mà những võ giả có thể vượt khỏi Thoát Thai cảnh thì đã có thể có năng lực nghịch thiên cải mệnh, thấy đủ các đường vận mênh, cũng có thể tìm thấy sự biến hóa của thiên cơ. Một đại phái như Sát Lục kiếm phái không thể nào không có các cường giả đứng đầu như vậy.
Những cường giả đứng đầu đó hiển nhiên đã sớm biết được ngày mà tông phái của mình sẽ suy bại, tất nhiên cũng sẽ lưu hậu chước để duy trì truyền thừa tông phái. Cô Xạ Quận Chúa nhìn qua xem như là tình cờ có được đạo thống của Sát Lục kiếm phái, nhưng nếu suy tính cẩn thận thì sợ rằng không hề đơn giản như thế!
- Nếu như những nhân vật chí cao của Sát Lục kiếm phái đã sớm tính toán tìm được Cô Xạ Quận Chúa từ mấy ngàn năm trước, thì chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy đâu.
Phương Vân suy nghĩ một chút thì liền thay đổi chủ ý của mình: Lần trước ở Diêm thành thiếu chút nữa đã bị tứ lão Sa Môn giết chế, nếu nói có thù mà không báo thì không phải là quân tử, vậy phải trấn áp bốn tên già đó trước đã. Còn về phần Cô Xạ quận chúa thì nữ nhân này vô pháp vô thiên, để cho nàng chịu chút dạy dỗ cũng được!
Phương Vân híp mắt lại suy nghĩ.
- Tú Sĩ lão đệ, trong Sát Lục động phủ có rất nhiều cấm chế, lát nữa đi vào thì hãy cẩn thận.
Thanh Dương lão tổ vuốt râu cười nói. Hắn cũng không biết rằng trong lúc hắn nói chuyện thì Phương Vân đã hoàn toàn thay đổi chủ ý. Hắn khổ tâm khổ lực nói nhiều chẳng những làm cho Phương Vân sẽ không xuất lực mà còn hoàn toàn bỏ đi chủ ý ban đầu.
- Ừ, đa tạ lão tổ chỉ điểm.
Phương Vân nắm chiết phiến, vái chào.
- Một con nhóc mà thôi, giết thì cứ giết. Đâu cần nhiều lời như vậy, đi vào đi!
Kim Cương Đầu Đà xoa xoa tràng hạt trước ngực, không kiên nhẫn nói.
Thanh Dương lão tổ nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên một chút không vui, nhưng cũng nói:
- Đầu Đà huynh nói rất đúng, chúng ta mau vào đi thôi!
- Thanh Dương lão tổ, Kim Cương Đầu Đà, Âm Dương tú sĩ, Huyền Băng tán nhân, các ngươi nhớ kỹ cho ta. Chỉ cần bổn Quận Chúa vượt qua được kiếp này thì các ngươi hãy đợi triều đình tới tiễu trừ đi, cho dù các ngươi trốn ở chân trời góc biển thì cũng sẽ bị chết!
Âm thanh giận dữ của Cô Xạ Quận Chúa từ sâu trong động phủ tối tăm truyền đến.
- Cái đồ ngu ngốc này, ngươi nói lời này ra thì những người vốn không muốn giết ngươi cũng sẽ lên giết trước!
Phương Vân thầm mắng một câu, nhưng mà hắn cũng biết Cô Xạ Quận Chúa vốn xuất thân cao quý, là lá ngọc cành vàng. Từ trước tới giờ chỉ có chèn ép, ức hiếp người khác, lần này lại bị nhiều người như vậy vây công, cướp đoạt đạo thống Sát Lục kiếm phái mình đã được truyền thừa. Cái này cũng chẳng khác gì động đến đầu thái tuế, cướp đoạt chén canh của mình, nàng ta mà không quát lên như sấm thì mới là lạ!
Quả nhiên, Cô Xạ Quận Chúa vừa mới dứt lời thì trong mắt mấy cường giả Địa Biến cảnh đã nổi lên sát khí, thân hình thoáng một cái đã hóa thành một làn gió xông vào Sát Lục động phủ.
Mấy người này phản ứng mau nhưng Phương Vân cũng không chậm, thoáng một cái cũng đã vào trong động.
Ầm!
Phương Vân vừa mới bước vào trong đó thì một cỗ ám kình như nước thủy triều dâng lên đã vọt tới, đồng thời quang ảnh trước mắt cũng biến ảo. Trong nháy mắt thì Phương Vân phát hiện mình đã ở trong một đại trận, từng thanh phi kiếm huyền phù ở bốn phía, chi chít kiếm khí được phát ra hợp thành một kiếm trận hình ngũ giác tỏa ra sát khí dữ dội, đang bao vây mình ở trong.
Một cỗ sát khí vô biên vô hạn từ trong kiếm trận này phát ra làm cho Phương Vân cảm thấy mình đang ở trong một luồng sát khí dữ dội. Phương Vân nhìn qua bốn phía thì cũng không thấy bọn Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà ở đâu, hiển nhiên sau khi xông vào kiếm trận thì đã bị kiện Thiên Nguyên pháp khí này ngăn ra rồi.
- Ngũ hành kiếm trận! Khởi!
Một tiếng quát truyền đến, kiếm trận này lập tức phát động. Vô số phi kiếm tỏa ra hàn quang phát ra tiếng rung động ong ong trong hư không. Vô cùng kiếm khí từ sâu trong các phi kiếm ào ào phun ra tạo thành một kiếm khí vô cùng to lớn dài hơn hai mươi trượng, lấy thế bài sơn đảo hải đánh về Phương Vân.
Phương Vân lập tức cảm giác thấy mình như một lá thuyền nhỏ đang bị đưa thân vào một hải dương kiếm khí, tùy thời cũng bị hải dương lật đổ. Nhưng mà, trên mặt của hắn không hề có chút dao động nào, khẽ mỉm cười rồi đưa một đầu ngón tay ra. Bỗng nhiên có một ngọn núi nhỏ như ngón tay cái từ trong cơ thể hắn bay ra, chỉ trong phút chốc đã to như một căn phòng rồi huyền phù trên đỉnh đầu Phương Vân.
Trên ngọn núi, từng luồng lôi quang lóe lên xuyên qua rồi bao vây Phương Vân lại. Kiếm khí vô biên vô hạn đánh tới lôi quang đó phát ra âm thanh thanh thúy, nhưng không có cách nào xuyên qua được.
Ngũ Ngục Phong vừa có khả năng tấn công, vừa có khả năng phòng thủ, sau khi Phương Vân đạt đến Địa Biến cảnh thì đã hoàn toàn khống chế được kiện pháp khí này. Đạo lôi quang từ trên núi phủ xuống là do Lôi ngục phát ra, uy lực vô cùng cường đại. Sát Lục kiếm phái tuy là đại phái thượng cổ, nhưng mà tu vi của Cô Xạ quận chúa còn tương đối thấp, chỉ có thể nắm giữ được một chút cấm chế ngoại môn, còn chưa uy hiếp được Phương Vân.
- Hả?
Một tiếng hô khẽ từ trong kiếm khí truyền đến:
- Âm Dương Tú Sĩ, bản thân ta cũng không ngờ ngươi còn có pháp khí như vậy?
- Ha ha.
Phương Vân cười lớn một tiếng:
- Cô Xạ Quận Chúa, ngươi nhìn ta cũng lâu rồi, xem như cũng là quen biết, sao còn không ra chào hỏi sao?
- Muốn chiếm tiện nghi của ta? Đúng là không biết sống chết! Bạch Hổ Tinh Túc kiếm! Giết!
Âm thanh của Cô Xạ Quận Chúa hung ác như xưa, âm thanh vừa rơi xuống thì đã có một con bạch hổ hét lên rồi phá vỡ tầng tầng kiếm khí hiện ra. Thân thể con Bạch hổ này run lên một cái thì đã hóa thành một đạo kiếm khí mang theo một cổ khí tức chết chóc, thô bạo, lãnh khốc chém tới đầu Phương Vân.
Đạo kiếm khí này vô cùng nhanh, kiếm thế vừa mới đưa lên thì đã hóa thành ngân hà rồi lấy thế lôi đình vạn quân đánh xuống Phương Vân, dường như muốn một kiếm chém nát Phương Vân!
- Ha ha!
Phương Vân cười lớn một tiếng, lắc đầu rồi ngửa đầu lên quát một tiếng, bàn tay đưa ra:
- Trấn áp cho ta!
Chỉ thấy lôi quang từ Ngũ Ngục Phong lóe lên rồi đột nhiên ào tới trước, rồi đập xuống trấn áp đạo kiếm khí này của Cô Xạ Quận Chúa!
Ưu thế của pháp khí lúc này được thể hiện ra. Nếu như đổi lấy Phương Vân, mặc dù hắn lấy lực lượng của chín mươi chín con phi long lực vẫn có thể đánh nát đạo kiếm khí này, nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng Ngũ Ngục Phong vừa mới ném ra ngoài thì Phương Vân liền mất đi sự che chở của pháp khí này, các loại kiếm khí nhanh chóng đè ép tới, từng đạo kiếm khí đung đưa mãnh liệt như muốn chấn nát cả không gian!
- Vỡ cho ta!
Phương Vân bước một bước ra rồi lập tức đánh ra Luân Hồi đao pháp, chỉ nghe hư không ầm một tiếng rồi từ trong mười vạn tám ngàn lỗ chân lông của Phương Vân đánh ra từng đạo đao khí vô cùng sắc bén.
Chỉ nghe một tiếng nổ ầm thật lớn vang lên. Từ sâu trong chỗ tối tăm của Ngũ Hành kiếm trận này dường như có vật gì đó bị chấn nát, rồi kiếm khí đầy trời cũng biến mất đi.
Kịch!
Phương Vân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, lập tức thấy có một thông đạo hẹp dài, mà ở hai bên động có vô số thanh trường kiếm chi chít cắm ở trên động. Trên thân những thanh trường kiếm này hiện lên vô số vết loang lổ, cho thấy đã bị phá hủy.
- Sát Lục kiếm đạo quả nhiên lợi hại, nếu như không phải lực lượng của ta đã đạt đến cực hạn của Địa Biến cảnh, hơn nữa có được Luân Hồi đao pháp thì sợ rằng còn không qua được ải này!
Sau khi Phương Vân đạt tới Địa Biến cảnh thì nội lực đã hoàn toàn câu thông với địa khí trong đất, các loại công pháp trải qua sự tôi luyện của địa khí cũng đã nâng uy lực hẳn lên. Ngay cả Luân Hồi đao pháp cũng tăng lên cho nên mới có thể một kích đánh tan Ngũ Hành kiếm trận!
/1156
|