Trong gian phòng, nhìn thấy đám người đại sư huynh đi tới, tam trưởng lão Đà Môn mở miệng nói, bên cạnh hắn là ba trưởng lão Đà Nhân, Đà La, Đà Da.
- Các vị trưởng lão.
Đại sư huynh vội vàng cung kính quỳ xuống.
- Bảo các ngươi đi mua một chút thức ăn, sao mà đi lâu vậy?
Đà La nhíu nhíu mày, vẻ mặt không nhịn được.
- Trưởng lão thứ tội, chúng ta lúc về gặp một đám người không có mắt đụng phải chúng ta, cho nên thời gian chậm lại.
Một tên Sa Môn khác nói.
- Đồ vô dụng, giết bọn họ không được sao? Còn lãng phí thời gian như thế.
Tính tính Đà La nóng bạo, trực tiếp đứng dậy đạp tên đệ tử đó ra đất, sau đó lấy cái túi thức ăn trong tay hắn, mở ra để trên bàn.
Sau khi mở ra thì thấy bên trong có mấy lớp giấy, phía trên là tám cái bánh bao, bốn con gà nướng, một đĩa thịt kho cùng một vò rượu nhỏ. Dĩ nhiên những tên Sa Môn này không cấm ăn mặn.
- Cùng ăn đi, ăn xong rồi còn phải làm chuyện chủ nhân giao phó!
Tay áo Đà La vung lên, một cổ ám kình bốn con gà nướng phân ra, sau đó bắt đầu ăn.
- Đà La, chúng ta đã rời khỏi Diêm thành rồi, làm việc cũng phải khiêm tốn một chút, không nên động một cái là giết!
Đại trưởng lão Đà Nhân cắn một miếng gà, nuốt nhai mấy cái rồi khuyên răn. Giáo nghĩa của Ô Đạo Sa Môn vốn là không kiêng kỵ gì cả.
- Không phải chỉ là mấy người sao, chúng ta ở Diêm thành giết nhiều người như vậy cũng không có chuyện gì cả.
Đà La vô cùng thất vọng.
- Nhị sư huynh, đại sư huynh nói đúng. Chúng ta đang ở ngoài làm việc cho chủ nhân, không thể làm hỏng đại sự đâu!
Đà Môn mở miệng nói.
- Hừ, nếu không phải hắn cầm bức họa tổ sư Sa Môn chúng ta thì chúng ta há tuân theo lệnh của tên tiểu tử đó!
Đà La tiếp tục nói.
- Im miệng!
Đại trưởng lão Đà Nhân nghe được câu này thì bỗng nhiên biến sắc, lên tiếng quát:
- Chúng ta lúc rời khỏi Đông Lai Phệ Đà châu thì Thánh giả đã có nói rằng đạo thống Phật tông chúng ra đã rơi mất ở Trung Thổ Thần Châu, mà muốn chấn hưng Phật tông thì cần thu hồi lại đạo thống Phật tông, lại nói tiếp muốn tìm đạo thống thì cần phải tìm được người thừa kế đạo thống Phật tông! Đà La, ngươi mà còn bất kính với chủ nhân thì chính là bất kính với Phật Đà, đó là đáng chết. Đến lúc đó cho dù chúng ta là sư huynh đệ thì cũng không xong đâu, ta sẽ đích thân đánh chết ngươi.
Thần sắc Đà Nhân nghiêm nghị, dường như nếu Đà La còn nói năng lung tung nữa thì sẽ đánh thật vậy.
Thần sắc Đà La cứng lại, theo bản năng nhìn về hai vị sư đê, muốn cầu giúp. Nhưng hai tên trưởng lão Sa Môn còn lại cũng không có lên tiếng.
- Nhị sư huynh, Thánh giả chính là Phật sống trí giả của chúng ta, biết thiên cơ, thôi diễn trước sau. Thánh giả đã nói thì tuyệt đối không sai! Chuyện này huynh nghe theo đại sư huynh đi.
Đà Môn khuyên giải.
Đà La lúc này cũng biết hắn đã làm sai rồi.
- Sư huynh, ta biết rồi!
Đà La cúi đầu xuống!
- Chủ nhân? Thánh giả?
Phương Vân đứng ngay sát vách nghe những lời bọn hắn nói rất rõ. Tu vi của hắn sau khi đạt đến Địa Biến cảnh thì đã rất đáng sợ, muốn nghe được những điều này thì cũng không khó khăn mấy.
- Trên Phệ Đà châu lại còn có một Thánh giả biết trước thiên cơ, thôi diễn trước sau ư?
Trong lúc vô tình nghe được tin này thì Phương Vân cũng phải âm thầm khiếp sợ. Hắn theo bản năng nghĩ đến Tuyền Ki tiên sinh của Đạo Môn, cả hai người này đều biết thôi diễn thiên cơ, không biết ai lợi hại hơn ai.
Nhưng mà, điều làm cho Phương Vân thật sự chấn động đó chính là nguyên nhân mà những người này biến mất.
- Tứ lão Sa Môn đều là cường giả Địa Biến cảnh, không nghĩ tới cũng có chủ nhân! Xem ra, việc bọn hắn quỷ dị biến mất ngày đó có liên quan đến vị chủ nhân này!
Phương Vân khẽ nheo mắt lại, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ hiện lên. Tứ lão Sa Môn trong lúc nói chuyện ngắn gọn với nhau đã hé lộ rất nhiều tin tức. Ít nhất, Phương Vân cũng biết Phật tông còn có một vị Thánh giả sâu không lường được, mà vị chủ nhân trẻ tuổi của bọn hắn lại chính là người thừa kế đạo thống Phật tông theo lời dự đoán của Thánh giả!
- Chỉ một tờ bức họa tổ sư đã có thể hàng phục tứ lão Sa Môn. Xem ra việc đạo thống Phật tông bị mất rất là nghiêm trọng, cho nên ngay cả bức tranh tổ sư cũng bị mất như vậy!
Vào thời đại viễn cổ, Phật chủ Thích Già Văn Mưu Ni Cổ Phật được sánh ngang với Tam Hoàng, lấy năng lực của Tam Hoàng cũng không thể phục hắn được, sự cường đại của Phật tông có thể thấy được!
Chỉ chốc lát sau, Phương Vân đã nghe được âm thanh mở cửa sổ ra, sau đó có vài tiếng xé gió vang lên. Mấy tên trưởng lão Sa Môn cùng với mấy tên đệ tử không ngờ lại rời đi bằng lối cửa sổ.
Phương Vân nhíu nhíu mày:
- Ô Đạo Sa Môn này đúng là không kiêng kỵ gì cả, có thể mua được gà nướng ăn mà lại không chịu trả chút tiền phòng!
Lưu lại trong phòng một mai tiền Tam Hoàng, Phương Vân đẩy cửa sổ ra đi theo.
Tứ lão Sa Môn đều là cường giả Địa Biến cảnh, khi bốn người cùng tụ lại một chỗ thì tinh mang số mệnh rất là rõ, cho dù cách rất xa cũng có thể thấy được.
Tâm thần Phương Vân vừa động, liền giữ một khoảng cách rồi đuổi theo tứ lão Sa Môn.
- Đi!
Qua cửa thành, tứ lão Sa Môn lập tức bay lên trời hướng về phía Đông Nam.
Phương Vân đứng lại rồi nhìn một chút, đột nhiên đan điền của hắn khẽ dùng lực một chút. Chỉ chốc lát sau, mấy huyệt khiếu trên đầu Phương Vân đều bị bế tắc, tinh mang số mệnh ngất trời của hắn lập tức bị thu dần lại!
- Theo sau!
Phương Vân khẽ theo sau. Còn phương pháp che giấu số mệnh là thu hoạch ngoài ý muốn của Phương Vân vào ba tháng trước đây khi hắn đánh sâu vào khiếu huyệt, khai thông máu bầm. Mấy khiếu huyệt này cực kỳ bí ẩn, nếu không phải có lòng thì căn bản không phát hiện ra được.
Võ giả tu luyện cho tới bây giờ chỉ nghĩ đả thông khiếu huyệt để có thể câu thông nguyên khí trong thiên địa, chứ cho có ai nghĩ tới lại làm cho khiếu huyệt của mình bế tắc đi, hơn nữa còn là khiếu huyệt quan trọng trên đầu.
Phương Vân cũng là may mắn mới phát hiện ra điều này. Cái này cũng phải nói là vận khí của con người đôi khi cũng vô cùng quan trọng.
Mỗi người khi sinh ra đã có vận khí của thiên địa. Cái trời cho này cũng không phải chỉ thân thể mà là chỉ hồn phách. Tinh mang số mệnh là do hồn phách sinh ra, xuyên thấu qua mấy khiếu huyệt bí ẩn trên đầu hóa thành tinh mang, bay thẳng lên bầu trời.
Tu vi sau khi đạt đến Thiên Tượng cảnh thì có thể thu liễm hồn phách một cách tự nhiên, lúc đó thì số mệnh tinh mang không có tản mát ra nữa. Tu vi của Phương Vân còn chưa đủ chonên chỉ có thể sử dụng loại phương pháp này để che giấu tinh mang số mệnh của mình.
Nhưng mà, việc chặn khiếu huyệt thì dễ, còn khai thông mới là khó, nhất định phải tiêu hao một lượng lớn nội lực. Nếu như việc này chuẩn bị không thôi, thì lúc khai thông khiếu huyệt mà còn gặp địch nhân thì chỉ có con đường chết. Nếu không phải trong tay Phương Vân có một lượng lớn đan dược thì hắn cũng không dám làm như thế.
Sau khi ra khỏi cửa thành thì liền gặp một sơn lĩnh mịt mờ, ngày càng hoang vu.
Phương Vân cứ thế mà đi theo tứ lão Sa Môn!
- Hử?
Phương Vân đang đuổi theo thì đột nhiên phát hiện tinh mang số mệnh của tứ lão Sa Môn đột nhiên biến mất trong hư không.
Phương Vân chợt giật mình một cái, ngay lập tức nhớ tới tình cảnh lúc mình ở động phủ Bắc Minh, bật thốt lên:
- Động phủ thượng cổ!
Phương Vân đã từng đi qua động phủ của Bắc Minh lão tổ, đó chính là một không gian hoàn toàn khác. Mà trước mắt lại xuất hiện chuyện này thì hiển nhiên tứ lão Sa Môn đã đi vào trong một không gian thần bí khác. Thân hình thoáng một cái, Phương Vân lập tức vọt tới địa phương cuối cùng mà tứ lão Sa Môn đã biến mất.
Khi đến đó thì bỗng nhiên không gian chung quanh hơi chấn động một chút, Phương Vân nghe một tiếng két một cái thì đã tiến vào trong một không gian thần bí.
Đây là một không gian cực kỳ bát ngát, cả vùng đất toàn là xương trắng. Ở ngay trung ương của đống xương trắng là một tòa Bạch Cốt sơn to lớn đứng sừng sững.
Một cổ khí tức giết chóc lãnh khốc thảm thiết như ba đào không ngừng từ tòa Bạch Cốt sơn này phát ra. Nếu chú ý có thể thấy ngay trên Bạch Cốt sơn này có một cửa động khổng lồ, trên cửa động có hai chữ to được khắc bằng máu: Sát Lục!
Phương Vân vốn cho rằng nơi đây chỉ có tứ lão Sa Môn, nhưng khi nhìn ra thì lại thấy có rất nhiều thân ảnh đang huyền phù trong hư không. Miệng của những người này quát lên liên tục, đang giao đấu cùng với những kiếm khí lăng lợi khắp trời.
Phương Vân nhìn lướt qua thì lập tức phát hiện tứ lão Sa Môn đang ẩn núp ở một chỗ bí mật, tạo thành một đội hình phòng thủ. Bọn hắn sau khi tiến vào thì cũng không lui về sau, đồng thời len lén nhìn về phía trước, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên thần sắc quỷ dị.
- Bốn tên già này cố ý chờ đến cuối mới đến!
Phương Vân hơi nghĩ một chút thì liền phát hiện ra tứ lão Sa Môn có chút không giống với những cao thủ tông phái kia. Dường như bọn họ biết những thứ gì đó mà các cao thủ tông phái khác không biết.
Vèo!
Đột nhiên có một tiếng gió phong duệ bay đến, Phương Vân vung tay lên thì lập tức làm vỡ nát đạo kiếm khí lăng lợi bắn nhanh tới này. Sau khi chấn vỡ đạo kiếm khí này thì Phương Vân thất kinh, hầu như không nhịn được mà phải bật thốt kinh hô:
- Sát Lục kiếm khí!
Phương Vân thật sự quá kinh hãi rồi. Đạo kiếm khí này rõ ràng là giống như đúc đạo kiếm khí của Cô Xạ Quận Chúa. hắn và Cô Xạ Quận Chúa từng giao thủ hai lần, hai lần đều bị thua nàng, còn bị nàng đánh cho trọng thương. Cho nên đối với kiếm khí của nữ nhân này thì hắn quá quen thuộc rồi.
- Chẳng lẽ....
Phương Vân nhìn lướt qua Bạch Cốt Sơn, rồi chú ý tới hai chữ Sát Lục trên động phủ kia:
- Chẳng lẽ đây lại là động phủ của Sát Lục kiếm phái thượng cổ mà Cô Xạ Quận Chúa truyền thừa đạo thống!
Thượng cổ được xưng là thời đại thịnh thế của tông phái, vào thời đại này có hơn mười vạn tông phái. Trong mười vạn tông phái này lại có ba nghìn đại tông phái, Sát Lục kiếm phái chính là một trong ba nghìn đại tông phái. Hơn nữa, môn phái này cũng có thực lực vô cùng mạnh trong ba nghìn tông phái đó.
Kiếm kỹ cường đại nhất của môn phái này chính là Sát Lục kiếm đạo!
Phương vân không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, tiến vào đâu không tiến lại tiến vào sơn môn của môn phái mà Cô Xạ Quận Chúa đã lấy được đạo thống. Nhưng theo đạo lý thì nơi này phải có ít người mới đúng chứ, đằng này sao lại có nhiều đến thế? Điều duy nhất có thể giải thích được là chỗ ở của môn phái Sát Lục thượng cổ này đã có người tiết lộ, cho nên mới có nhiều người trong tông phái tới đây như vậy.
Phương Vân lần nữa nhìn lướt qua tứ lão Sa Môn:
- Không biết bốn tên già này có giở trò quỷ gì hay không?
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng quát từ sâu trong động phủ bên trên Bạch Cốt Sơn truyền ra:
- Cút ngay đi! Sát Lục kiếm phái đã có người thừa kế đạo thống, những tên ngu xuẩn các ngươi cút đi cho ta!
Âm thanh vừa phát ra thì đã có mấy đạo kiếm khí lăng lợi từ bên trong động phủ bắn tán loạn ra. Rồi có năm đạo thân ảnh kêu lên, bộ dáng chật vật từ bên trong động phủ lui ra ngoài!
/1156
|