Ở trong phủ đệ của Bàng Cự Nguyên, Bàng Cự Nguyên lấy ra một bộ bàn ghế màu đỏ cùng với hai cái bồ đoàn, hai người ngồi đối diện nhau.
- Cái gì? Vạn Tượng châu?
Phương Vân kinh ngạc nói.
- Ừ.
Bàng Cự Nguyên khẽ nói:
- Vạn Tượng châu của hai người này chỉ là một kiện Nhân Nguyên pháp khí, cho nên không có khả năng bắt hồn phách của ngươi lại hẳn. Ta đoán cái Vạn Tượng châu này hẳn là chỉ đem một phách trong bảy phách của ngươi cuốn vào trong đó thôi!
Phương Vân nghe thế thì im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Nhưng mà, có thể như ngươi thì lại cực ít, lấy bất biến ứng vạn biến, phá tan tầng tầng ảo cảnh của Vạn Tượng châu thì vô cùng ít ỏi. Nếu như muốn bài trừ ảo cảnh của Vạn Tượng châu như thế thì lực ý chí phải vô cùng kiên định mới được.
Bàng Cự Nguyên vừa nói mà trong mắt hắn cũng hiện lên sự khâm phục. Hắn tự hỏi nếu đổi là mình, nếu như không có Mệnh Bàn Thập Nhị Cung thì chỉ sợ cũng bó tay chịu trói, chìm nổi trong Vạn Tượng châu đó.
Phương Vân khoát tay áo, cũng không muốn nhiều lời hơn ở vấn đề này.
- Sau khi ta tiến vào Tây Nhị thành thì liền phá hủy Phong Lôi môn cùng Cửu Khúc phái. Sâm La Vạn Tượng Tông sau lưng Phong Lôi môn đã ra mặt rồi, Cửu Khúc phái thì sợ sáu đại nho triều đình trấn giữ bên trong thành nên cũng không dám ra mặt. Nhưng nếu như ta mà ra khỏi thành thì sợ rằng người của Ma Tông sớm muộn gì cũng tới tìm ta.
Phương Vân nói.
Bàng Cự Nguyên trầm mặc không nói, một lát sau, nói:
- Ngươi nếu rời khỏi Tây Nhị thành quả thật phải đề phòng Ma Tông. Tông phái này so với Sâm La Vạn Tượng tông còn mạnh hơn. Mà trong tông phái này cũng xuất hiện một tân tú, đó chính là Phong Thái Thương, tuy tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Thiên Tượng cảnh, cũng giống như Anh Vũ hầu Dương Hoàng của triều đình các ngươi, đều thuộc về dạng người kinh tài tuyệt diễm. Nếu như ngươi gặp phải người này thì phải cẩn thận!
Nhớ tới nhân tài mới nổi của ma đạo này, Bàng Cự Nguyên cũng không khỏi lộ ra thần sắc khâm phục. Tuổi tác của vị Phong Thái Thương này cũng không lớn hơn hắn lắm, nhưng bàn về tu vi thì lại vượt xa hắn.
- Phong Thái Thương.
Phương Vân đang nhớ lại vị tuyệt thế cường giả tóc nửa đen nửa trắng trong Bắc Minh động phủ. Cái khí phách đó giống như cả trời đất cũng phải muốn gào thét dưới chân hắn.
Phương Vân trong lòng vừa động, lập tức nói:
- Bàng huynh dường như đối với các người của tông phái rất tinh tường. Không biết có thể nói cho ta một chút không, để sau này có gặp phải còn tránh ra một chút.
Bàng Cự Nguyên cười cười:
- Những người này nếu có thể thì đừng gặp thì hơn. Nói thật ra, thì tồn tại của những người này chính là gây cho người khác cảm giác tự ti.
- Tên Phong Thái Thương này trước kia từng là tạp dịch của Ma Tông, cũng chịu khổ không ít đâu. Sau đó, lúc hắn hiển lộ tài năng thì liền giết toàn bộ những người từng khi dễ hắn, sau khi đến Tinh Phách cảnh thì lại thất bại trong lúc đánh sâu vào Địa Biến cảnh. Ma Tông lúc này cho rằng hắn đã là phế vật, mới ném hắn vào trong Vạn Ma Động. Không ngờ rằng hắn lại nghịch thiên chém giết từ trong Vạn Ma Động đi ra ngoài, hơn nữa còn lần thứ hai thành công đánh sâu vào Địa Biến cảnh. Vốn tóc của hắn màu đen, nhưng nghe nói sau khi từ trong Vạn Ma Động đi ra ngoài thì lại biến thành nửa trứng nửa đen. Sau này nếu như ngươi gặp phải người nào có tóc nửa trắng nửa đen thì phải coi chừng!
- Thì ra là như vậy!
Phương Vân giờ mới hiểu được cái đầu nửa trắng nửa đen của Phong Thái Thương là do đâu!
- Không nghĩ tới nhân vật như vậy mà lại thất bại khi trùng kích Địa Biến cảnh. Nhưng mà điều này cũng nói lên những người như vậy không những có thiên phú trác tuyệt mà ý chí cũng phải vượt xa thường nhân mới được. Ma Tông là một đại phái rồi, nếu đã phán định một người là phế vật thì nhất định sẽ không sai, nhưng Phong Thái Thương lại lần nữa bò đậy, một lần nữa tiến vào Địa Biến cảnh, ý chí thật là đáng sợ.
- Đứng đầu các cao thủ mới nổi của ma đạo là Phong Thái Thương, vậy còn đạo môn thì sao?
Phương Vân tiếp tục hỏi.
- Nhân tài mới xuất hiện của đạo môn là Quân Niệm Sinh, là đệ tử Thái Tố phái. Người này không hề giống với Phong Thái Thương, xét về tuổi thì Quân Niệm Sinh còn thua Phong Thái Thương, nhưng xét về tu vi thì lại hơn một bậc. Nghe nói người này vừa mới ra đời thì đã mang đại khí vận, một đường xuôi gió được làm đệ tử của đệ nhất phái đạo môn, rồi làm đệ tử của đệ nhất cao thủ Liễu Đạo! Thậm chí trong các tông phái còn có lời đồn đãi là không ít nữ đệ tử đã coi người này là người trong mộng của mình.
Bàng Cự Nguyên nói đến đây, lắc đầu cười một tiếng, hiển nhiên cảm thấy mình đã đi quá xa vấn đề.
Đối với cái tên Quân Niệm Sinh này, Phương Vân cũng có chút ấn tượng. Ngày mà Phong Thái Thương tiến vào trong động phủ Bắc minh đã từng nói lên tên người này, nhưng Quân Niệm Sinh này cũng chưa từng xuất hiện.
- Đệ nhất cao thủ Ma Tông là Phong Thái Thương, đệ nhất cao thủ của Đạo Môn là Quân Niệm Sinh, đệ nhất cao thủ của triều đình Đại Chu các ngươi là Dương Hoằng, ba người này đều là người có tài thế tuyệt diễm, cũng là nhân tài mới xuất hiện có đại khí vận.
Bàng Cự Nguyên nói.
Mặc dù đối với Dương Hoằng không có hảo cảm gì, nhưng Phương Vân cũng không thể không thừa nhận thực lực của Dương Hoằng, cùng với Phong Thái Thương và Quân Niệm Sinh có thể coi thường được!
Hai mươi lăm tuổi đạt đến Thiên Tượng cảnh! Ta cùng hắn quả thật còn có chênh lệch rất lớn! Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên cảm thấy có áp lực vô cùng. Phụ thân Tứ Phương hầu bỗng nhiên hiển lộ ra thực lực cường đại chỉ là chuyện ngoài ý muốn, người cũng không thể nào che chở mình suốt được, chỉ có thực lực của bản thân mới là chỗ dựa chân chính nhất.”
Mười năm, ta cũng không tin lấy năng lực của ta mà trong vòng mười năm không thể đạt đến Thiên Tượng cảnh! Trong lòng Phương Vân dâng len một cỗ dục vọng mãnh liệt, cổ dục vọng đối với lực lượng.
Hai người lại tiếp tục hàn huyên thêm một hồi. Sau khi đàm luận với Bàng Cự Nguyên một hồi, nhất thời Phương Vân cảm thấy tai mắt của mình dường như mở rộng ra, đối với chuyện của các tông phái cũng có hiểu biết hơn.
- Bàng huynh, lần này cảm tạ ngươi đã ra tay giúp đỡ. Ngày sau ta sẽ tương báo!
Đợi đến khi trời gần sáng, Phương Vân đứng dậy chắp tay cáo từ! Sau khi ra khỏi phủ của Bắc Đẩu quân vương, Phương Vân liền đi về phủ tướng quân!
Trong nháy mắt lại trôi qua năm ngày. Trong một cái tửu điếm ở Tây Nhị thành...
Lâm Hà Phách dẫn theo hai tên võ tướng ngồi trong phòng kiểm kê thu hoạch lần này.
- Đại nhân, kiểm kê xong rồi. Sau khi hầu gia chở đan dược hải tộc thu được tới đây thì chúng ta lần này đổi được tám trăm bình đan dược thượng phẩm!
Một tên võ tướng hưng phấn nói.
- Đúng a, lần này thu hoạch lớn ròi. Anh Vũ hầu phủ chúng ta sẽ càng có nhiều cường giả Thoát Thai cảnh nữa!
Một người võ tướng khác nói.
- Ừ, thu thập đồ cho xong đi, chúng ta chuẩn bị lên đường!
Lâm Hà Phách nói.
Hai tên phó tướng lập tức lấy ra một túi gấm, lấy hết toàn bộ bình sứ xếp như núi trên bàn bỏ vào trong đó. Cái túi gấm nho nhỏ chỉ có vài thước vuông, nhưng lại như một cái động không đáy, tất cả bình sứ đều được bỏ vào trong đó hết. Hơn nữa, không có phồng lên chút nào.
- Đi thôi!
Hai người phó tướng lập tức đưa túi gấm cho Lâm Hà Phách. Lâm Hà Phách sau khi nhận lấy liền bỏ ở ngay hông, sau đó ba người cải trang mặc dân phục đi ra khỏi khách sạn.
- Rời thành, đi tới Lạc thành!
Lâm Hà Phách ném ra mấy mai tiền Tam Hoàng, sau đó ba người liền lên xe ngựa!
- Đại nhân, chúng ta trực tiếp bay ra khỏi thành là được, sao phải mướn xe ngựa làm gì?
Một tên võ tướng hỏi.
- Phương Vân xảo trá như hồ ly. Ta không dám xác định Phương Vân có hay không phát hiện ra chúng ta lúc ở Tụ Bảo các. Hiện tại tất cả Tây Nhị thành đều ở trong tay của hắn, hơn nữa thực lực của Phương Vân còn tăng lên. Mấy ngày hôm trước ta có nghe nói Phương Vân bị Sâm La Vạn Tượng tông bắt giữ, kết quả là Bắc Đẩu quân vương Bàng Cự Nguyên lại ra tay cứu hắn. Một Bàng Cự Nguyên cùng với Phương Vân, còn có những cao thủ khác nữa, chúng ta không phải là đối thủ. Hết thảy cẩn thận thì hơn!
Lâm Hà Phách nói.
- Đại nhân nói có lý!
Hai tên võ tướng nghe thế có chút hiểu được việc lẫn vào thương nhân rồi rời đi Tây Nhị thành lúc này đúng là phương pháp bí mật tốt nhất.
Xe ngựa sau khi rời khỏi Tây Nhị thành liền theo hướng đông mà đi. Mà xe ngựa vừa rời khỏi thì lập tức có mấy thương nhân đi đến phủ tướng quân.
- Đại nhân, mấy người mà người muốn chúng ta chú ý mới vừa ngồi xe ngựa rời khỏi Tây Nhị thành.
Ba người cung kính nói, ba người này chính là đầu mục của thương hội Tây Nhị thành.
- Các ngươi có thấy rõ ràng không? Có phải là ba người này không?
Quản Công Minh ở bên cạnh quát lên. Âm thanh vừa phát ra thì lập tức có ba tờ giấy vẽ hình người rơi vào trong tay ba người.
- Không sai, tuyệt đối không sai! Ở chúng ta còn có bức họa do tướng quân đưa đây!
Ba người vừa nói xong thì lấy ra ba bức họa ở trong lồng ngực, cùng với bức họa của Quản Công Minh giống nhau.
- Không cần nhìn nữa!
Lúc này Phương Vân đứng dậy, vung bàn tay ra, lập tức có ba cái túi chứa đầy châu bấu cùng hoàng kim rơi vào trong ngực ba người đó.
- Quản Công Minh, chúng ta đi thôi.
Âm thanh vừa phát ra, Phương Vân cùng Quản Công Minh liền ra khỏi đại điện.
- Đại nhân, làm sao người biết bọn họ sẽ lẫn vào trong thương nhân?
Ra khỏi đại điện, Quản Công Minh có chút nghi ngờ nói.
- Cũng là người thôi! Ngươi cũng nên suy nghĩ đi Quản Công Minh, nếu như là ngươi thì ngươi làm thế nào?
Nói xong câu đó, Phương Vân liền bay lên trời hướng cửa thành bay tới.
Ngay lúc bay tới thì xương cốt toàn thân Phương Vân phát ra tiếng lách cách giòn tan, đồng thời khuôn mặt cũng có biến hóa. Chỉ trong một lát thì hắn đã biến thành một cao thủ thân người gầy gò, thần sắc âm tàn. Cũng ngay thời gian này, bức họa hoàng kim phía sau Phương Vân cũng lóe lên một chút, một cao thủ Tinh Phách cảnh rơi xuống mặt đất, xương cốt toàn thân người này cũng biến hóa, lập tức biến thành Phương Vân đi vào trong phủ tướng quân.
Có tên cao thủ bị phong ấn này trấn giữ ở đây để đề phòng vạn nhất thôi, nếu có tra thì cũng không thể nói gì tới Phương Vân hắn.
Sau khi ra khỏi cổng thành, Phương Vân cùng Quản Công Minh đều bay lên bầu trời nhìn xuống phía trước. Vừa nhìn xuống thì nhất thời thần sắc Quản Công Minh trầm xuống, ở đằng xa đang có vô số cổ xe ngựa đang nhắm tới hướng đông mà đi.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Quản Công Minh nói. Đối phương không ngờ đã có dự liệu trước có thể sẽ bị người chú ý nên đã thuê rất nhiều cỗ xe ngựa giống như đúc xe mình.
- Không cần lo lắng, bọn họ chỉ hoài nghi mà thôi, cũng không có phát hiện ra chúng ta.
Phương Vân nhìn thoáng qua liền hiểu được. Bọn họ nếu như phát hiện ra mình thật thì cũng sẽ không để các xe ngựa đi chậm như thế mà sẽ là vội vã mà đi.
- Đi tới Lạc thành!
Âm thanh vừa rơi xuống, Phương Vân lập tức bay về phía đông.
Lạc thành là một thành nhỏ, cũng là một thành phải đi qua nếu như muốn tới kinh thành!
Một ngày sau đó, tất cả các xe ngựa mà Quản Công Minh đã từng thấy đều đồng loạt tới Lạc thành.
- Đại nhân, xem ra chúng ta đa nghi rồi. Phương Vân căn bản không có chú ý đến chúng ta!
Một tên võ tướng nói.
- Ừ.
Lâm Hà Phách nhấc rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài một lát. Sau khi cảm thấy tất cả đều bình thường thì mới hài lòng gật đầu.
Ba người đồng thời bước xuống xe.
Lúc này nếu như có người ở ngoài xe liếc nhìn qua thì lập tức sẽ phát hiện chiếc xe ngựa này cùng với các xe ngựa khác hoàn toàn không giống nhau, bọn họ chính là sử dụng kế kim thiền thoát xác.
- Lâm đại nhân, người làm chúng ta chờ lâu quá đó!
Ba người vừa mới bước vào Lạc thành thì đã nghe được một âm thanh truyền vào tai, nhất thời ba người cuồng loạn ở trong lòng, mí mắt lại nhảy lên không ngừng!
.
/1156
|