Edit: Lạc Thần
Có lẽ là bởi vì thời gian nửa năm, nên quan hệ hai nguời có chút xa cách, Tống Hiểu Hoa không biết phải nói những gì với Thẩm Cảnh, dù sao thì Thẩm Cảnh cũng đã lên cấp ba rồi, tư tưởng so với bé thành thục hơn, trong mắt Tống Hiểu Hoa, hình tượng Thẩm Cảnh vẫn luôn rất cao lớn, trước kia bé sẽ không lo lắng mà nói tất cả chuyện của mình ở trường cho Thẩm Cảnh nghe, nhưng bây giờ không biết Thẩm Cảnh có nguyện ý nghe hay không?
Bé có chút phiền lòng, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh cũng đã nhận ra sự khác thường của bé, anh liền mở miệng trước hỏi: Em học ở đây thấy như thế nào?
Tống Hiểu hoa nghe vậy, vội vàng nói: Rất tốt, anh còn nhớ Khoa Giai Nam không?
Thẩm Cảnh nhíu mày, làm sao anh có thể không nhớ cậu bé cao lớn năm đó hay bắt nạt Tống Hiểu Hoa chứ, hiện tại trí nhớ của anh ngày càng tốt, anh nói: Nhớ, làm sao vậy?
Tống Hiểu Hoa cười rộ lên, nói: Cậu ấy và em quan hệ rất tốt, còn có Trương Dao, em từng đề cập với anh, là người bạn tốt nhất của em, hai người bọn họ ở trường học đều rất chăm sóc em.
Thẩm Cảnh nghe vậy gật đầu một cái, nói: Vậy thật tốt.
Bởi vì Thẩm Cảnh thường xuyên nhảy lớp, nói thật bạn bè thực không có mấy người, người duy nhất có quan hệ tương đối khá là Chúc Cao Nhất Suất, chỉ là sau khi anh nhảy lớp, quan hệ không tự giác cũng phai nhạt một chút.
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: Chúng em còn hẹn ngày mai đi bơi ở hồ bơi!
Thẩm Cảnh nhíu mày.
Tống Hiểu Hoa quay đầu, mong đợi nhìn Thẩm Cảnh hỏi Anh có muốn cùng đi bơi hay không ạ?
Vốn là Thẩm Cảnh muốn cự tuyệt, ở nước ngoài mới về nên chênh lệch múi giờ, nghĩ trở về nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh một chút, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Hiểu Hoa, bất giác gật đầu nói: Được.
Lập tức Tống Hiểu Hoa cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: Vậy thì tốt quá, không được lỡ hẹn nha, đến lúc đó em tới tìm anh.
Thẩm Cảnh nói: Được.
Nói xong vấn đề này hai người bắt đầu nói sang chuyện khác, Tống Hiểu Hoa lại bắt đầu nhắc tới chuyện của mình trong trường, tóm lại Thẩm Cảnh vẫn ở bên cạnh nghe, Tống Hiểu Hoa nguyện ý nói cho anh, anh liền nghe, cũng sẽ không cảm thấy phiền.
Ngược lại cảm thấy hình như trong đầu có thể tưởng tượng được cuộc sống trong trường học của Tống Hiểu Hoa .
Ngày đi bơi hôm đó, lúc Tống Hiểu Hoa đến tìm Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh thu xếp xong đồ, quần bơi gì đó để cho Khương Hồng Cầm gửi về, Thẩm Cảnh không nhìn thêm, cầm đi.
Lúc đi trên đường với Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì chiều cao cách xa, anh luôn phải ngẩng đầu lên nhìn Tống Hiểu Hoa, hai nguời đi cùng một chỗ, giống như là chị gái dẫn theo em trai nhà mình ra ngoài.
Đi tới chỗ hẹn, Tống Hiểu Hoa liền nói với Thẩm Cảnh: Ở chỗ này, em hẹn gặp mặt Trương Dao và Khoa Giai Nam ở chỗ này.
Thẩm Cảnh gật đầu, Thẩm Cảnh hỏi Bây giờ Khoa Giai Nam còn ngồi cùng bàn với em hay không?
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: Còn nha, em cảm thấy em và cậu ấy đặc biệt có duyên phận, năm thứ ba lúc chúng em chia lớp, cậu ấy lại được phân cùng lớp với em, giáo viên còn sắp xếp chúng em ngồi cùng bàn, sau khi sắp xếp chỗ ngồi, những người khác đều thay đổi, nhưng em và Khoa Giai Nam vẫn chưa từng đổi qua.
Thẩm Cảnh ồ một tiếng, nói: Cậu ta có bắt nạt em nữa không?
Tống Hiểu Hoa vội vàng lắc đầu, nói: Anh Thẩm, anh còn nhớ chuyện hồi năm lớp một không? Khi đó Khoa Giai Nam không hiểu chuyện, sau đó cậu ấy đã nói xin lỗi rất nhiều lần với em, về mặt học tập, cũng thường giúp đỡ em, thật ra thì Khoa Giai Nam là người rất tốt.
Thẩm Cảnh ghen ghét gật đầu, nói: Vậy thì tốt.
Thì ra dạy bé học không chỉ có một mình trẫm nha.
Đột nhiên tầm mắt Tống Hiểu Hoa dừng ở phía trước, vươn tay hướng về phía trước lắc lắc, nói: Nơi này, Trương Dao, Khoa Giai Nam.
Thẩm Cảnh nhìn sơ qua hai nguời một chút.
Trương Dao có khuôn mặt
Có lẽ là bởi vì thời gian nửa năm, nên quan hệ hai nguời có chút xa cách, Tống Hiểu Hoa không biết phải nói những gì với Thẩm Cảnh, dù sao thì Thẩm Cảnh cũng đã lên cấp ba rồi, tư tưởng so với bé thành thục hơn, trong mắt Tống Hiểu Hoa, hình tượng Thẩm Cảnh vẫn luôn rất cao lớn, trước kia bé sẽ không lo lắng mà nói tất cả chuyện của mình ở trường cho Thẩm Cảnh nghe, nhưng bây giờ không biết Thẩm Cảnh có nguyện ý nghe hay không?
Bé có chút phiền lòng, Thẩm Cảnh đứng bên cạnh cũng đã nhận ra sự khác thường của bé, anh liền mở miệng trước hỏi: Em học ở đây thấy như thế nào?
Tống Hiểu hoa nghe vậy, vội vàng nói: Rất tốt, anh còn nhớ Khoa Giai Nam không?
Thẩm Cảnh nhíu mày, làm sao anh có thể không nhớ cậu bé cao lớn năm đó hay bắt nạt Tống Hiểu Hoa chứ, hiện tại trí nhớ của anh ngày càng tốt, anh nói: Nhớ, làm sao vậy?
Tống Hiểu Hoa cười rộ lên, nói: Cậu ấy và em quan hệ rất tốt, còn có Trương Dao, em từng đề cập với anh, là người bạn tốt nhất của em, hai người bọn họ ở trường học đều rất chăm sóc em.
Thẩm Cảnh nghe vậy gật đầu một cái, nói: Vậy thật tốt.
Bởi vì Thẩm Cảnh thường xuyên nhảy lớp, nói thật bạn bè thực không có mấy người, người duy nhất có quan hệ tương đối khá là Chúc Cao Nhất Suất, chỉ là sau khi anh nhảy lớp, quan hệ không tự giác cũng phai nhạt một chút.
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: Chúng em còn hẹn ngày mai đi bơi ở hồ bơi!
Thẩm Cảnh nhíu mày.
Tống Hiểu Hoa quay đầu, mong đợi nhìn Thẩm Cảnh hỏi Anh có muốn cùng đi bơi hay không ạ?
Vốn là Thẩm Cảnh muốn cự tuyệt, ở nước ngoài mới về nên chênh lệch múi giờ, nghĩ trở về nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh một chút, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Hiểu Hoa, bất giác gật đầu nói: Được.
Lập tức Tống Hiểu Hoa cười ngọt ngào, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: Vậy thì tốt quá, không được lỡ hẹn nha, đến lúc đó em tới tìm anh.
Thẩm Cảnh nói: Được.
Nói xong vấn đề này hai người bắt đầu nói sang chuyện khác, Tống Hiểu Hoa lại bắt đầu nhắc tới chuyện của mình trong trường, tóm lại Thẩm Cảnh vẫn ở bên cạnh nghe, Tống Hiểu Hoa nguyện ý nói cho anh, anh liền nghe, cũng sẽ không cảm thấy phiền.
Ngược lại cảm thấy hình như trong đầu có thể tưởng tượng được cuộc sống trong trường học của Tống Hiểu Hoa .
Ngày đi bơi hôm đó, lúc Tống Hiểu Hoa đến tìm Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh thu xếp xong đồ, quần bơi gì đó để cho Khương Hồng Cầm gửi về, Thẩm Cảnh không nhìn thêm, cầm đi.
Lúc đi trên đường với Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì chiều cao cách xa, anh luôn phải ngẩng đầu lên nhìn Tống Hiểu Hoa, hai nguời đi cùng một chỗ, giống như là chị gái dẫn theo em trai nhà mình ra ngoài.
Đi tới chỗ hẹn, Tống Hiểu Hoa liền nói với Thẩm Cảnh: Ở chỗ này, em hẹn gặp mặt Trương Dao và Khoa Giai Nam ở chỗ này.
Thẩm Cảnh gật đầu, Thẩm Cảnh hỏi Bây giờ Khoa Giai Nam còn ngồi cùng bàn với em hay không?
Tống Hiểu Hoa cười lên, nói: Còn nha, em cảm thấy em và cậu ấy đặc biệt có duyên phận, năm thứ ba lúc chúng em chia lớp, cậu ấy lại được phân cùng lớp với em, giáo viên còn sắp xếp chúng em ngồi cùng bàn, sau khi sắp xếp chỗ ngồi, những người khác đều thay đổi, nhưng em và Khoa Giai Nam vẫn chưa từng đổi qua.
Thẩm Cảnh ồ một tiếng, nói: Cậu ta có bắt nạt em nữa không?
Tống Hiểu Hoa vội vàng lắc đầu, nói: Anh Thẩm, anh còn nhớ chuyện hồi năm lớp một không? Khi đó Khoa Giai Nam không hiểu chuyện, sau đó cậu ấy đã nói xin lỗi rất nhiều lần với em, về mặt học tập, cũng thường giúp đỡ em, thật ra thì Khoa Giai Nam là người rất tốt.
Thẩm Cảnh ghen ghét gật đầu, nói: Vậy thì tốt.
Thì ra dạy bé học không chỉ có một mình trẫm nha.
Đột nhiên tầm mắt Tống Hiểu Hoa dừng ở phía trước, vươn tay hướng về phía trước lắc lắc, nói: Nơi này, Trương Dao, Khoa Giai Nam.
Thẩm Cảnh nhìn sơ qua hai nguời một chút.
Trương Dao có khuôn mặt
/113
|